Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 368: Màn chúc mừng khai mạc hoành tráng đến muộn

Chương 368: Màn chúc mừng khai mạc hoành tráng đến muộn
Sở Thiết thua gọn gàng lưu loát, mặc dù mất một cánh tay nhưng ít ra cũng không có nguy hiểm gì đến tính mạng, cánh tay bị đứt mất kia chưa biết chừng vẫn có cơ hội nối lại được. Mặt mày hắn phờ phạc xám ngoét, nhặt cánh tay và bội kiếm của mình lên rồi bước lảo đảo xuống khỏi Đoạn Tiên đài.
Ngay lập tức có tu sĩ phụ trách việc chữa thương của Sở gia tiến lên đỡ lấy Sở Thiết, xử lý vết thương sơ qua cho hắn, đồng thời cũng lập tức tiến hành phong bế cánh tay phải của hắn lại.
Tộc lão của Sở gia trầm giọng nói:
“Lập tức đưa Sở Thiết về tộc địa, nối cánh tay lại.”
Gần đó sớm đã có nhân viên chuyên môn chuẩn bị ổn thỏa, lập tức đỡ Sở Thiết lên xe, vội vàng đưa về tộc địa họ Sở, tiến hành phẫu thuật nối lại cánh tay đã bị đứt.
Sau khi Sở Thiết bị đưa đi, Sở Vĩnh hít một hơi thật sâu, cầm trường kiếm của mình lên, chuẩn bị lên đài.
Thực lực của hắn và Sở Thiết tương đương nhau, đối mặt với Kiếm Hiểu của Hư Kiếm phái, hắn cũng không nắm chắc được mấy phần thắng. Vậy thì bắt chước Sở Thiết, vừa lên đài thì cố gắng tiêu hao thể lực và chân khí của đối phương cũng được!
“Sở Vĩnh sư huynh, xin huynh đợi một chút, trận này để đệ lên trước đi.”
Lúc này, Sở Hùng vẫn luôn nhắm mắt niệm kinh ở bên cạnh đứng lên nói.
Vóc người của hắn rất cao lớn, sau khi đứng dậy còn cao hơn mấy người trong trận doanh của Sở gia tận nửa cái đầu.
“Nhưng…”
Sở Vĩnh nhìn sang tộc lão.
“Giao cho ta đi, tộc lão.”
Sở Hùng quay đầu lại nói với tộc lão:
“Trạng thái bây giờ của ta là thích hợp để lên đài nhất.”
Hắn mở mắt ra, trong đôi mắt ấy tràn đầy lửa giận hừng hực vô tận, giống như là kim cương tức giận. Trạng thái này hoàn toàn phù hợp với cái tên của Tông môn hắn “Nộ Mục Kim Cương Môn”. Đối với những tu sĩ khác mà nói, có lẽ trạng thái tức giận sẽ ảnh hưởng đến việc phát huy thực lực của họ, nhưng đối với đệ tử của “Nộ Mục Kim Cương Môn”, tức giận không khác gì được Buff trạng thái thêm.
“Được, nhớ chú ý giữ gìn thể lực cho tốt.”
Tộc lão nói.
“Tộc lão cứ yên tâm đi.”
Sở Hùng từ từ đi lên phía trước, một cái kim cương xử rơi vào trong tay hắn.
Theo từng bước chân của hắn bước ra, chân khí trong cơ thể hắn cũng cuộn trào dâng lên tựa như sông lớn bể rộng, vô cùng hùng hậu.
Vừa đi hắn vừa cởi tăng bào trên người mình, để lộ ra những múi cơ thịt cuồn cuộn săn chắc như được tạo nên từ kim loại.
Tăng bào vừa cởi ra bị hắn cuộn lên buộc lại ở bên hông, khiến hắn trông càng giống với kim cương tức giận trừng mắt trong mấy bức tranh vẽ.


“Ý, đây là đệ tử của Nộ Mục Kim Cương Môn à?”
Vũ Nhu Tử vừa nhìn thấy trạng thái của Sở Hùng thì lập tức nhận ra lai lịch môn phái của hắn.
Nếu là đệ tử của Nộ Mục Kim Cương Môn thì trận đấu này chẳng còn chút kịch tính, hồi hộp nào rồi. Mặc dù trong phật môn, Nộ Mục Kim Cương Môn chỉ là môn phái trung lưu, nhưng nếu bỏ qua những thứ khác, chỉ luận về sức chiến đấu thì sức chiến đấu của đệ tử trong môn phái bọn họ thật sự rất mạnh, thậm chí còn có thể so với phật tông hàng đầu nữa.
Càng tức giận thì càng mạnh mẽ, càng tức giận thì càng hung mãnh!


Sau khi Sở Hùng lên đài, trên mặt của Kiếm Hiểu đứng ở phía đối diện bắt đầu lộ ra vẻ nghiêm túc.
“Trận chiến thứ hai của vòng thứ hai, bắt đầu!”
Linh Hoàng kim đan của Trường Sinh Kiếm Tông tuyên bố.
Trọng tài vừa dứt lời.
Cánh tay phải của tên Kiếm Hiểu của Hư Kiếm phái kia bỗng căng lên, toàn bộ cánh tay phải phồng lên gần bằng nửa người hắn. Sau đó hắn giơ thanh kiếm bản to của mình lên, chém thật mạnh về phía Sở Hùng, tạo thành một đạo kiếm quang!
Kiếm khí vô cùng sắc bén, dường như có thể so với kiếm khí công kích của tu sĩ tam phẩm.
Đối mặt với kiếm khí khổng lồ thế này, Sở Hùng cũng không thèm tránh né, hai tay hắn nắm lấy kim cương xử rồi bấm pháp ấn:
“Phá!”
Cùng với tiếng hét “Phá” đó của hắn, một nắm đấm màu vàng cực lớn bộc phát ra từ trên kim cương xử trong tay hắn.
Nắm đấm màu vàng đó đánh lên kiếm khí, khiến kiếm khí của Kiếm Hiểu nổ tung ngay lập tức.
Dư thế của nắm đấm đó không hề suy giảm, đập thật mạnh vào người Kiếm Hiểu, khiến hắn bay thẳng ra ngoài, đụng vào trận pháp phòng ngự mà Linh Hoàng của Trường Sinh Kiếm Tông đã bố trí.
Thân thể của Kiếm Hiểu rơi xuống từ trên trận pháp phòng ngự, phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, giữa ngực in hằng một vết lõm sâu hình nắm đấm.
Một kích này của Sở Hùng đã trực tiếp đánh nát nửa số xương sườn của hắn, lục phủ ngũ tạng cũng bị thương rất nặng, không biết phải đến ngày tháng năm nào mới có thể hồi phục được.
Khoảng cách giữa nhị phẩm và tam phẩm lớn tới như thế sao?
Kiếm Hiểu nhìn về phía Sở Hùng đứng cách đó không xa với vẻ mặt khó hiểu. Đối phương đứng từ nơi cao nhìn xuống chỗ hắn, khoảng cách giữa hai người không khác gì khoảng cách giữa trời và đất.
“Kiếm Hiểu của Hư Kiếm phái nhận thua.”
Chưởng môn Hư Tranh của Hư Kiếm phái vội vàng bỏ quyền thay Kiếm Hiểu.


“Khoảng cách giữa nhị phẩm và tam phẩm lớn như thế sao?”
Sở Xuân Huỳnh cũng hỏi câu hỏi này.
Tu vi của Kiếm Hiểu bên phía Hư Kiếm phái đã là nhị phẩm đan điền thứ nhất, lại cộng thêm cánh tay có thể chất đặc biệt mà Vũ Nhu Tử nói, thế mà cũng không cản nổi một kích nhìn như tùy ý vung ra của Sở Hùng sao?
“Khoảng cách giữa nhị phẩm và tam phẩm mặc dù rất lớn nhưng cũng không phải là không thể vượt qua được. Khoảng cách thực sự giữa Kiếm Hiểu và Sở Hùng chính là công pháp.”
Vũ Nhu Tử bình tĩnh giải thích với Sở Xuân Huỳnh.
Công pháp mà Kiếm Hiểu tu luyện chẳng qua chỉ là công pháp truyền thừa của Hư Kiếm phái. Trong giới tu chân, công pháp này chỉ hơn công pháp phổ thông một chút mà thôi.
Còn công pháp mà Sở Hùng tu luyện là công pháp của “Nộ Mục Kim Cương Môn”, chỉ riêng về sức chiến đấu thôi đã có thể xếp vào vị trí cao ở Phật Tông rồi. Hơn nữa công kích mà Sở Hùng vừa sử dụng là pháp thuật công kích độc môn “Phật Thủ Ấn” của Nộ Mục Kim Cương Môn.
Như thế có thể thấy, khoảng cách giữa hai bên giống như khoảng cách giữa một cậu bé mười tuổi cầm thanh kiếm gỗ với một người đàn ông trưởng thành nắm tuyệt thế bảo kiếm trong tay.
Một trận chiến sớm đã biết trước kết quả.
Vũ Nhu Tử nhìn về phía Hư Kiếm phái —— Đối mặt với sự tồn tại của Sở Hùng, người của Hư Kiếm phái sẽ dùng cách gì để chiến thắng đây?


Trong Hư Kiếm phái, khuôn mặt của chưởng môn Hư Tranh vẫn hết sức bình tĩnh, không hề có hơi kinh hoảng nào.
Đồng thời, hai vị Linh Hoàng kim đan đứng ở phía sau lưng hắn thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía trận doanh của Sở gia. Lần này bọn họ không hề sử dụng các loại thủ đoạn như uy áp nữa, nhưng chỉ với ánh mắt liếc sang của Linh Hoàng như thế thôi, các đệ tử của Sở gia cũng đã có áp lực cực lớn rồi.
Hư Kiếm phái làm thế này là khinh thường Sở gia không có cao nhân, nên tận lực khuếch trương ưu thế khi có hậu viện là hai vị Linh Hoàng của phe mình hết mức có thể.
“Chậc chậc, vốn còn muốn cho Sở gia đánh thêm một trận nữa, để bọn chúng được lộ mặt nhiều hơn trên Đoạn Tiên đài, đáng tiếc bọn chúng lại không biết điều chút nào.”
Chưởng môn Hư Tranh khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn về phía sau lưng mình nói:
“Tiểu sư đệ, lên đài đi. Kết thúc trận đấu của vòng này, khiến Sở gia tuyệt vọng đi.
“Ha ha..”
Sau lưng Hư Tranh truyền đến một tiếng cười ngây ngô.
Sau đó một người đàn ông mặt mang nụ cười ngốc nghếch đứng dậy, lúc cười toe tét quá tròn còn chảy cả nước miếng.
Tiểu sư đệ của chưởng môn Hư Tranh của Hư Kiếm phái, một trăm bốn mươi hai tuổi, thực lực Chiến Vương hậu thiên tam phẩm. Hơn bốn mươi năm trước bị trọng thương, người ngoài đều cho rằng hắn đã chết, nhưng thực ra vị tiểu sư đệ này không hề có nguy hiểm đến tính mạng, chẳng qua chỉ trở thành ngốc nghếch mà thôi. Hơn nữa hắn còn được phúc trong họa, thực lực lại vững vàng tăng lên một tầng.
Phía bên kia, trên không trung của một vùng biển liền kề với Hoa Hạ, có một đạo ánh sáng mà chỉ tu sĩ mới có thể nhìn thấy xẹt qua, nháy mắt đã bay qua ngàn dặm.
Bên trong kiếm quang, sắc mặt của Đậu Đậu, Sở Sở, tiểu hòa thượng đều trắng bệch —— Thứ bọn họ sợ hãi không chỉ riêng gì tốc độ kinh người trong phút chốc bay được ngàn dặm của Tiêu Phi Kiếm, mà còn bởi cái thứ được đểbên dưới kiếm.
Tống Thư Hàng đang kêu to đầy hoảng sợ:
“Bạch tiền bối, mau, mau vứt đi! Nó sẽ nổ, sẽ nổ đấy!!!”
Phía dưới phi kiếm đang bay còn có một quả tên lửa màu trắng, dài khoảng năm mét, đầu hình thoi, phù hợp với động lực học không khí… Nhưng điều đáng sợ chính là cái thứ này đang trong trạng thái kích hoạt đấy!! Là loại có thể nổ tung bất kỳ lúc nào, bất cứ nơi đâu!
Càng đáng sợ hơn là lúc này Bạch Tôn Giả đang tò mò nghiên cứu quả tên lửa này. Vẻ mặt rục rịch ngứa ngáy kia của hắn giống như đang muốn tháo cái thứ này ra.
Tống Thư Hàng không biết hệ thống khống chế của quả tên lửa này có tân tiến không, có thể theo dõi được tầm bắn của tên lửa sau khi bắn ra, biết được khoảng cách bay là bao nhiêu không nữa?
Nếu như là loại rất tân tiến, thì chắc chắn bây giờ phía bắn tên lửa đang đần hết cả người ra rồi —— Bởi vì quả tên lửa mà họ bắn bay mãi bay mãi trên không trung rồi đột nhiên biến đâu mất. Nếu như kỹ thuật của bọn họ tiên tiến có thể may mắn bắt được tín hiệu yếu ớt trên quả tên lửa của mình, họ sẽ phát hiện quả tên lửa của mình đã vượt qua một phần năm quả địa cầu, bay thẳng đến Hoa Hạ luôn rồi. Chưa biết chừng người bắn tên lửa còn bị dọa sợ hú hồn luôn ấy chứ.
“Các ngươi ồn ào quá đi, sẽ ảnh hưởng đến ta mất.”
Bạch Tôn Giả quay đầu lại, nói với giọng điệu bất mãn.
Sau đó, Bạch Tôn Giả lại nói tràn đầy tự tin:
“Yên tâm đi, có ta ở đây, nó không nổ được đâu!”
Tống Thư Hàng cảm thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin này của Bạch Tôn Giả nhìn rất quen—— Ngẫm kỹ lại, thì không phải mỗi lần phá hỏng đồ điện trong nhà rồi muốn lắp lại, Bạch Tôn Giả đều tự tin như thế này sao?
Nhất định sẽ nổ đấy!!
Nếu nó mà nổ, sẽ chết người đấy!!
“Bạch tiền bối, chúng ta đổi cái khác chơi đi nhé. Nếu thật sự không được thì chúng ta liên lạc với Hoàng Sơn Chân Quân ấy, xem hắn có thể lấy được một cái tên lửa chưa kích hoạt hay không, rồi tìm một nơi yên tĩnh không có người mà từ từ nghiên cứu sau cũng được.”
Tống Thư Hàng nhăn nhó đau khổ khuyên ngăn Bạch Tôn Giả.
“Đúng vậy, đúng vậy. Ta còn nhớ bên cạnh động phủ ở nước ngoài của tên Hoàng Sơn ngu ngốc có chôn thứ này nhiều lắm. Nếu Bạch tiền bối muốn chơi, lần sau ta sẽ dẫn ngài đến đó chơi cho đã luôn!”
Đậu Đậu cũng ở bên cạnh khuyên nhủ.
Bạch Tôn Giả: “…”
Cái đám nhóc này thật là, chẳng lẽ không thể tin tưởng hắn một chút được sao? Hơn nữa nói thế nào hắn cũng là Tôn Giả thất phẩm mà, hắn vẫn có thể khống chế được uy lực phát nổ của quả tên lửa cỏn con này đấy!
“Đừng có mà kêu nữa... ta nhất định phải làm cho bằng được mới thôi! Tạm thời quả tên lửa này sẽ không phát nổ đâu.”
Bạch Tôn Giả vỗ vỗ vài cái lên quả tên lửa kia, dán mấy tấm phù văn kỳ lạ lên, rồi nói:
“Các ngươi cũng phải có lòng tin vào kỹ thuật của ta chứ!”
Tống Thư Hàng, Đậu Đậu cười khan.
“Được rồi, nhìn trước mặt kìa, chúng ta sắp đến Đoạn Tiên đài rồi.”
Bạch Tôn Giả lại nói tiếp.
Trong khi nói chuyện, Tôn Giả lại dốc sức rót thêm thêm một đống linh lực cho Lưu Tinh kiếm —— Cái gì? Ngươi nói lúc sắp đến phải đạp thắng xe á?
Không cần, Bạch Tôn Giả rất có lòng tin với kỹ thuật của mình. Chút nữa trước khi đáp xuống, lúc chỉ còn cách mặt đất một centimet, hắn có thể dừng phi kiếm lại cái một luôn! Việc phải làm bây giờ chỉ có một mà thôi, đó chính là tăng tốc độ, tăng tốc độ hết nấc!
Tốc độ thật sự là quá nhanh. Đám người Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh xẹt qua vèo vèo.
Nhờ vào nhãn lực của tu sĩ, khó khăn lắm Tống Thư Hàng mới nhìn thấy một lôi đài lớn và hai nhóm người. Đây chắc chắn chính là Sở gia và Hư Kiếm phái.
“Chuẩn bị cho tốt vào, ta sắp hạ cánh đây.”
Giọng nói của Bạch Tôn Giả lại vang lên.
Trong lúc nói chuyện, Tôn Giả lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Nói mới nhớ, sắp đến lúc mở món quà mà hắn gửi cho đám đạo hữu trong nhóm Cửu Châu Số 1 rồi nhỉ?
Quyết định rồi, chờ sau khi đến Đoạn Tiên đài thì sẽ kích hoạt tất cả các hộp quả luôn.
Không phải người hiện đại ai cũng thích ăn mừng, mở cửa cũng phải đốt một dây pháo chúc mừng à?
Một trận chiến như Đoạn Tiên đài, phóng một trận mưa sao băng xuống để ăn mừng khai mạc cũng được lắm chứ nhỉ. Mặc dù hơi muộn nhưng không sao, có lòng là được rồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận