Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1234: Quà của Đạo Tử, cung điện hôi thối

Chương 1234: Quà của Đạo Tử, cung điện hôi thối
Mỹ nhân rắn công đức bao quanh Tống Thư Hàng, bài trừ tất cả khí tức Cửu U.
“Mọi người lùi ra sau hết đi, tránh để bị ảnh hưởng.”
Tống Thư Hàng quát khẽ, lát nữa hắn phải thúc rễ hoa sen ra để hấp thu tà năng Cửu U, tốt nhất không nên để mọi người nhìn thấy.
Quy đại sư dẫn mấy đệ tử, phân bộ trường và Thiện lùi về đằng sau một khoảng.
Ánh sáng công đức trên người Tống Thư Hàng bùng lên, rễ hoa sen vươn ra, cắm vào trong người vị tu sĩ đã bị ma hóa kia. Tà năng Cửu U khổng lồ trong người hắn nhanh chóng bị hút cạn.
“Chất lượng của tà năng này thấp hơn mấy người bị ma hóa ở Trái Đất nhiều.”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Những người bị ma hóa trên Trái Đất đều là người bình thường, nhưng chất lượng của tà năng Cửu U hút ra từ người bọn họ lại cao hơn. Nếu so sánh, một bên giống như tác phẩm kiệt xuất từ tay đại sư, bên còn lại tựa như thành phẩm của dây chuyền sản xuất hàng loạt vậy.
Sau khi tà năng bị hút cạn, vị tu sĩ bị ma hóa kia lâm vào hôn mê, không nhúc nhích gì được.
Tống Thư Hàng thu hồi ánh sáng công đức, quay đầu lại bảo:
“Xong rồi, cũng may hắn chưa hoàn toàn chuyển hóa thành tà ma, nếu không thì ngay cả ta cũng bó tay.”
Quy đại sư phong ấn kịp thời, làm chậm tốc độ ma hóa của bạn hắn đi nhiều. Chính vì thế sau khi tất cả tà năng Cửu U trong người bị diệt trừ thì bạn hắn có thể khôi phục như cũ.
“Cảm ơn Bá Tống đại nhân.”
Quy đại sư cảm kích nói.
Tống Thư Hàng nhắc nhở:
“Sắp tới hắn sẽ bước vào thời kỳ suy yếu, cần phải bồi bổ mới hồi phục được. Còn nữa, vì cơ thể hắn bị tà năng Cửu U xâm chiếm nên để lại một ít tai họa ngầm, tốt nhất là tìm dược tu trị liệu một phen, tránh để lại hậu hoạn.”
Quy đại sư gật đầu liên tục, cởi bỏ phong ấn mà mình đã hạ, quan sát người bạn đồng hành thật kỹ lưỡng, tất cả tà năng Cửu U xâm nhập vào xương cốt của hắn đều đã biến mất hoàn toàn.
Thủ đoạn của Bá Tống Huyền Thánh đúng là cao thâm khó lường.
Lúc này, ba người thanh niên đeo mai rùa đều nhìn sang Tống Thư Hàng bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Đây chính là nghìn năm đệ nhất thánh, Bá Tống Huyền Thánh.
Thực lực mạnh thật!
Chuyện mà bọn họ không thể giải quyết được, tắc Bá Tống Huyền Thánh ra tay một cái thì chỉ trong chớp mắt đã đâu vào đấy.
Trong lòng ba người đàn ông trẻ tuổi hiện lên khát khao và mục tiêu.
Chỉ cần nỗ lực tu luyện, rồi sẽ có một ngày bọn họ cũng cường đại như Bá Tống Huyền Thánh!
Khi ý nghĩ này xuất hiện, sắc mặt của một thanh niên trong số đó đột nhiên thay đổi.
Chiếc vòng màu đồng cổ trên tay hắn rung lên.
“Ngươi muốn có sức mạnh không? Ngươi muốn có thực lực đủ để địch lại người đàn ông trước mặt kia không? Ngươi có muốn đè đầu kẻ thù xuống đánh không?”
“Tiếng gì vậy?”
Người thanh niên đó đột nhiên lên tiếng.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều quay lại nhìn hắn.
“Sao vậy?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Bé Thiện lập tức phiên dịch.
“Thưa Bá Tống tiền bối, ta nghe thấy một giọng nói đang dụ dỗ ta, hỏi ta có muốn có sức mạnh không.”
Người thanh niên đó đáp.
Quy đại sư và phân bộ trưởng lập tức hỏi:
“Trên người ngươi có mấy thứ đồ kiểu như đao kiếm gãy gì không?”
“Không có.”
Cậu thanh niên kia lắc đầu.
“Gần đây lúc ở cạnh sư phụ ngươi, ngươi có nhặt được bảo vật kì lạ nào không?”
Quy đại sư hỏi tiếp.
“Nhặt được bảo vật ư? Đúng rồi, lúc trước trên đường đi ta có nhặt được một cái vòng tay, trông rất đẹp nên ta mới nhặt lên đeo.”
Hắn ta giơ tay ra, tháo vòng xuống.
Quả nhiên là vật cùng một series với đao kiếm gãy kia, trong chiếc vòng tay ẩn chứa tà năng Cửu U.
Tống Thư Hàng cầm lấy chiếc vòng, nó tinh xảo hơn đao kiếm bị gãy kia một chút. Nhưng lời thoại thì chẳng khác gì nhau.
Tống Thư Hàng:
“Không thể đổi trò mới sao?”
Hắn lại quay sang nói với mấy người Quy đại sư:
“Vật này cũng giống như thanh đao gãy kia, mang trong mình sức mạnh dụ hoặc, sẽ len lỏi vào tâm linh của con người, dụ người ta sa đọa thành tà ma. Chi bằng giao nó cho ta xử lý nhé?”
Quy đại sư gật đầu liên tục.
Cậu thanh niên kia nghe thấy chiếc vòng này có cùng nguồn gốc với thứ đã khiến sư phụ mình hóa thành tà ma thì giật thót.
Tống Thư Hàng không phá hủy chiếc vòng ngay, hắn định mang nó về, chắc chắn mấy vị tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 sẽ có hứng thú với nó.
Trong một ngày gặp được đồ vật của tà ma Cửu U tới ba lần, có phải là hơi nhiều không nhỉ?
Trong thú giới rốt cuộc có bao nhiêu thứ như thế này nữa đây?
Vị chúa tể của Cửu U kia muốn biến tất cả mọi người trong thú giới thành tà ma ư?
“Có phải là bị ảnh hưởng bởi “biến thiên” không?”
Trong đầu Tống Thư Hàng hiện lên một suy nghĩ.
Chúa tể Cửu U đối ứng với Thiên Đạo, nay Thiên Đạo lại sắp về hưu, vì thế… chúa tể Cửu U mới có hành vi điên cuồng như thế chăng?
“Quy đạo hữu, tốt nhất là các ngươi nên thông báo cho thành viên trong liên minh “Nhân loại toàn thế giới chung tay kết thành người một nhà” biết về chuyện này đi. Ta nghi ngờ trong thú giới xuất hiện một lượng lớn những thứ tương tự thế này, chúng sẽ dụ dỗ mọi người trở thành tà ma Cửu U.”
Tống Thư Hàng nói.
Quy đại sư gật đầu liên tục, hắn cũng cảm thấy bất an, sau khi nghe thấy đề nghị của Tống Thư Hàng thì lập tưc sử dụng cách thức liên lạc trong liên minh để báo cho mọi người chuyện này.


Quy đại sư vừa báo chuyện này lên liền nhanh chóng nhận được hồi âm.
“Đáng chết.”
Quy đại sư nói.
Tống Thư Hàng:
“Đã có người khác bị hại rồi à?”
“Kể từ hôm qua sau khi ta báo lại tình hình của mấy người bạn đồng hành cho liên minh, chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi, liên minh đã xảy ra hơn hai trăm sự kiện tương tự, đều là của những thành viên bỗng nhiên trở thành tà ma Cửu U. Trong đó có hơn tám mươi phần trăm thành viên đã hoàn toàn ma hóa, không thể nghịch chuyển.”
Quy đại sư cắn răng nói.
Đồng thời trong lòng hắn cũng cảm thấy sợ hãi.
Nếu không phải hôm nay may mắn gặp được Bá Tống Huyền Thánh thì bạn của hắn chắc cũng đã là một trong số đó, không còn khả năng khôi phục lại nữa rồi.
“Nhiều đến vậy ư?”
Tống Thư Hàng chau mày lại.
Đây mới chỉ là tình báo nội bộ mà liên minh nhân loại thu được, chắc chắn còn có nhiều thành viên nữa bị nhiễm nhưng không kịp báo lại.
“Liên minh của chúng ta ở thú giới chỉ có thế lực vào tầm trung. Nếu như tỉ lệ bị nhiễm của những thế lực khác cũng tương đương thế này, trong một buổi tối số người bị ma hóa ở thú giới e là phải tính bằng hàng trăm nghìn.”
Quy đại sư nói.
Chúa tể Cửu U chơi lớn rồi!
Hắn định tạo ra thứ giống như đại dịch zombie à?
[Bạch tiền bối, Bạch tiền bối có trả lời tin nhắn được không?]
Tống Thư Hàng vội hô hào trong não hải.
Lần này Bạch tiền bối two không trả lời hắn.
“Ta cứ có cảm giác không lành.”
Tống Thư Hàng day mi tâm.
Bích Thủy Các bị cưỡng chế di chuyển tới đây, Tống Thư Hàng hoài nghi thế lực nào đó của thú giới đang mưu đồ xây dựng lại Thiên Đình dựa trên Thiên Đình nguyên sơ. Tất có thể hai người kéo hắn vào mộng vào tối hôm kia là nam tử khoác áo lông chồn ngồi uống rượu và Tượng Nha Quái Tiên Sư đều nhúng tay vào sự kiện Bích Thủy Các.
Bây giờ chúa tể Cửu U lại muốn gây sự ở thú giới.
Thú giới sắp tiêu rồi.
Trong thời gian sắp tới, thú giới sẽ không an toàn chút nào, ta muốn về Trái Đất!!
Thiện nhìn Tống Thư Hàng với ánh mắt mong chờ:
“Thư Hàng tiền bối, ngươi có thể giúp bọn ta không?”
Khi nghe trong liên minh có nhiều người bị Cửu U truyền nhiễm như thế, cô bé cảm thấy rất lo lắng. Cô bé lập tức nghĩ đến việc cầu cứu Tống Thư Hàng như nắm lấy cọng rơm cứu mạng khi sắp chết đuối.
Nhưng sau khi cầu cứu xong cô bé lại cảm thấy không ổn, cảm thấy như bản thân đang ép Bá Tống tiền bối vậy, nên xấu hổ cúi đầu xuống.
Tống Thư Hàng vỗ nhẹ lên đầu của Thiện:
“Khoảng cách quá xa, ta không phải là Kiếp Tiên, không thể vượt không gian được. Nhưng ta sẽ ở lại phân bộ Hắc Mã một thời gian nữa. Những thành viên trong liên minh bị nhiễm mà ở gần đây thì có thể lập tức liên lạc với phân bộ Hắc Mã, nếu cứu được thì ta sẽ cố gắng hết sức.”
Chuyện tốt như ngồi chờ “tà năng Cửu U” đưa tới tận miệng, hắn đương nhiên sẽ không từ chối rồi.
Sau khi nhận được đáp án của Tống Thư Hàng, Thiện vui vẻ nói:
“Bá Tống tiền bối, ngươi đúng là một vị tiền bối tốt.”
Tống Thư Hàng: “…”
Quy đại sư cũng lập tức báo lại tin vui này với liên minh.
Đồng thời hắn còn dặn người chuẩn bị đủ loại nguyên liệu luyện khí. Bá Tống Huyền Thánh đồng ý trị thương cho những thành viên trong liên minh bị lây nhiễm tà năng Cửu U, đây là thiện ý của Huyền Thánh.
Liên minh nhân loại bọn họ cũng phải bày tỏ thành ý của mình, không thể đưa bệnh nhân đến tay không được.
Nếu tặng linh thạch thì tục quá.
Vì thế tốt nhất là đổi thù lao thành loại “tiền thông hành” trong tu chân giới như vật liệu luyện khí.
Tống Thư Hàng cũng không ngờ mình sẽ nhận được một lượng lớn tà năng Cửu U, đồng thời còn được tặng thêm một đống vật liệu luyện khí nữa.
*****************
Quy đại sư khiêng bạn đồng hành của mình lên, cả đám người đi về phân bộ Hắc Mã.
“Quy đạo hữu, trong thú giới có thông đạo nào nối liền với hiện thế không?”
Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi.
Giữa thú giới và hiện thế chắc chắn có thông đạo, như thế thì những yêu tu thất bát phẩm mới vào hiện thế được.
Quy đại sư lắc đầu:
“Thực lực của vãn bối không đủ, vì thế trước nay chưa từng quan tâm đến tin tức trên lĩnh vực này. Nếu như Bá Tống tiền bối cần biết, ta có thể hỏi tổng trưởng xem, chắc là tổng trưởng sẽ biết gì đó.”
“Vậy thì làm phiền Quy đạo hữu vậy.”
Tống Thư Hàng gật đầu.
Đại biến của thú giới sắp tới, để đề phòng vạn nhất, tốt nhất hắn nên nắm trong tay một con đường để quay về hiện thế.
Nếu như Sở các chủ giải quyết xong chuyện của Bích Thủy Các rồi qua đây tìm hắn thì tốt rồi. Chẳng may có gì bất trắc, biết con đường trở về thì hắn cũng có thể đưa Sở các chủ về hiện thế.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư, một cánh cửa không gian mở ra trước mặt hắn.
Là Sở các chủ à? Nói đến là đến luôn ư?
Tiếc rằng thứ vươn ra từ từ trong không gian là một cái chân đầy lông của đàn ông chứ không phải là cặp đùi đẹp của Sở Các Chủ.
“Cổng không gian, Kiếp Tiên!”
Mấy nguời Quy đại sư không kìm được mà hô lên, người cứng đờ lại.
Ngay sau đó, một Nho sinh đầu tóc bù xù chui từ trong cánh cửa không gian ra.
Tóc bay tán loạn, áo bào xộc xệch, đến giày cũng chỉ còn một chiếc.
Đúng là người đứng đầu trong mười ba Kiếp Tiên dưới trướng của Thánh nhân Nho gia, Đạo Tử.
Gương mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ ngu đần, ngơ ngác nhìn về Tống Thư Hàng.
“Ha ha, tìm được ngươi rồi.”
Hắn bật cười ngốc nghếch.
Tống Thư Hàng ngẩn ra:
“Tiền bối đang tìm ta à?”
“Tới mượn đồ, tìm ngươi mượn đồ, hề hề.”
Đạo Tử lại cười ngốc.
“Đạo Tử tiền bối muốn mượn vật gì?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Khi nghe thấy xưng hô “Đạo Tử” này, Đạo Tử hơi ngớ ra.
Nhưng hắn lại lập tức mỉm cười ngây ngô:
“Ta muốn mượn một cuốn kinh thư, ngươi đưa cho ta thì ngươi cũng sẽ được lợi.”
Kinh thư ư?
Tống Thư Hàng lấy kinh văn Thánh Nhân ra, thứ mà Đạo Tử muốn chỉ có nó mà thôi.
“Hề hề hề.”
Đạo Tử nhận lấy kinh thư:
“Ta cũng có đồ cho ngươi, một tòa cung điện xinh đẹp, to lắm đấy nhé.”
Dứt lời, hắn liền vung tay lên, một tòa cung điện to lớn phá không bay đến, đáp xuống trước mặt Tống Thư Hàng.
Một cung điện xinh đẹp.
Điểm trừ duy nhất là nó mang theo mùi hôi thối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận