Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 349: Kế hoạch có biến, sửa cự li sóng thần thành 50m đi.

Chương 349: Kế hoạch có biến, sửa cự li sóng thần thành 50m đi.
Bạch Tôn Giả nhanh chóng biết được vì sao con gái của Giao Bá lại tên là Ngư Kiều Kiều.
Bởi vì một lúc sau, một con cá màu phấn hồng chỉ nhỏ bằng bàn tay, trông rõ là đáng yêu bò đến bên người hắn. Đúng vậy, là bò tới bên cạnh Bạch Tôn Giả.
Bên thân nàng cá nhỏ xinh xắn còn có bốn móng vuốt bé xíu, trên đỉnh đầu mọc sừng giao nho nhỏ. Chỉnh thể nhìn thì giống lục giác long ngư nhưng thân mình trăm phần trăm là cá… chiếc di động nhỏ xíu móc trên cái đuôi con con.
Phải gọi nó là giao ngư? Hay là ngư giao? Haiiz, bảo sao lại tên là Ngư Kiều Kiều, hóa ra là ngư giao à.
Nói cách khác, có lẽ mẹ của Ngư Kiều Kiều là một con yêu ngư? Xem ra chủng loại vợ cưng của Giao Bá đạo hữu cũng đa dạng thật đấy… Coi bộ lão bằng hữu này đúng là liều mạng muốn sinh ra đủ một đội bóng, đến cả rào cản giống loài mà còn không ngăn được bước đường cày cấy của lão nữa rồi.
“Xin hỏi, ngài chính là Bạch tiền bối ạ?”
Sau khi bò tới bên cạnh Bạch Tôn Giả, Ngư Kiều Kiều cất giọng khả ái hỏi một câu. Giọng nói mềm mỏng chẳng khác gì giọng lồng tiếng cho mấy con vật nhỏ trong phim hoạt hình.
Bạch Tôn Giả mỉm cười gật đầu rồi vươn tay ra.
Ngư Kiều Kiều phối hợp bò vào tay Bạch Tôn Giả, sau đó thân mật cọ cọ dụi dụi trong lòng bàn tay hắn.
Trước khi tới đây, cha cô đã giới thiệu sơ qua vài điều cơ bản về Bạch Tôn Giả cho cô nghe rồi. Ví dụ như mị lực không gì đỡ nổi, mị lực không gì đỡ nổi, mị lực không gì đỡ nổi…
Tóm lại, ý của cha là trên thế gian này, phàm là vật sống có tư duy thì đều khó lòng đỡ nổi mị lực của Bạch tiền bối, cho nên cô phải chuẩn bị tâm lý cho thật kĩ vào.
Trước khi tới cô cũng đã chuẩn bị tâm lý cho tốt đúng như lời cha dặn. Thế nhưng ngay khi nhìn thấy Bạch Tôn Giả thì trong lòng cô đã bất giác dấy lên ý muốn thân cận mãnh liệt không sao kìm nổi, thế là cứ thế tiến lại gần theo bản năng thôi. Thậm chí trong nháy mắt Ngư Kiều Kiều còn cảm thấy tình cảm thân thiết của cha với mình còn kém xa cảm giác thân cận mà Bạch tiền bối mang lại ấy.
May mà Giao Bá Chân Quân không như vị đại Tôn Giả nào đó, nếu không chắc đã khóc ngất trong WC luôn rồi.
Bạch Tôn Giả vừa nâng Ngư Kiều Kiều lên thì đã cảm ứng ra cảnh giới của cô: Tam phẩm đỉnh phong. Xem ra chỉ còn cách Thiên Tiên tứ phẩm một bước nữa thôi.
Ngư Kiều Kiều là con gái Giao Bá Chân Quân sinh được trong vòng 100 năm trở lại đây… Tuy yêu tu có tuổi thọ dài, nhưng so ra thì trước cảnh giới kim đan ngũ phẩm, tốc độ tu luyện của chúng còn chậm hơn tu sĩ nhân loại mấy phần.
Chỉ trong 100 năm mà Ngư Kiều Kiều đã có thể tấn chức tới cảnh giới tam phẩm đỉnh phong, xem ra cũng không kém gì thiên tài trong nhóm Cửu Châu Số 1 như Tô Thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử.
Ngư Kiều Kiều cất tiếng hỏi:
“Bạch tiền bối, xin hỏi người muốn sóng thần lớn chừng nào? Phạm vi rộng bao nhiêu? Mặt khác, có cần phải cho ảnh hưởng xuống cả đáy biển không ạ?”
Tuy chỉ có cảnh giới tam phẩm, nhưng Ngư Kiều Kiều thừa kế huyết mạch giao long, thiên phú của giao long chính là phiên giang đảo hải. Cho dù chỉ là một con giao long nhỏ bé cảnh giới nhất phẩm, thả vào sông biển cũng có thể dấy lên sóng to gió lớn ngợp trời.
Sóng thần bình thường là do động đất dưới đáy biển hoặc núi lửa ngầm phun trào tạo ra, tốc độ lên tới 600-1000 km/giờ, ngọn sóng cao trên 10m, thậm chí có con cao tới 40-50m, lực trùng kích khổng lồ có thể quét sạch hết thảy mọi thứ trên đường nó đi.
Nhưng Bạch Tôn Giả cần một con sóng thần lớn trong một phạm vi nhỏ thôi. Nói cách khác, cơn sóng thần ngài ấy muốn phải rộng, phải cao, nhưng phạm vi ảnh hưởng lại phải hẹp, tức là muốn nhằm vào một người hoặc vật gì đó đặc biệt thì phải?
“Khống chế uy lực của sóng thần ở mức lớn nhất mà ngươi có thể, còn phạm vi ấy à, chỉ cần cách hòn đảo nhỏ này tầm 100m là được rồi. Đúng rồi, đừng tạo ra ảnh hưởng quá lớn với thiên nhiên.”
Bạch Tôn Giả chỉ tay vạch phạm vi bên ngoài đảo.
“Bao giờ thì tiền bối muốn tạo sóng thần ạ?”
Ngư Kiều Kiều hỏi.
Bạch Tôn Giả nhìn xung quanh đảo:
“Ừm, chờ vài kẻ thú vị đến đây đã.”
Ánh mắt hắn trực tiếp xuyên qua tầng nước thẳm sâu, thấy Tống Thư Hàng đang vui vẻ bơi lội dưới đáy biển. Không chỉ thế, hắn còn thấy cả một con tàu ngầm đang lẳng lặng dừng lại sau một khối đá ngầm cách Tống Thư Hàng vài trăm mét.
Ừm, đến rồi.
“Kiều Kiều, chuẩn bị đi, chờ ta ra tín hiệu... Ồ?”
Nói được một nửa, Bạch Tôn Giả đột nhiên mỉm cười.
“Kế hoạch có biến, không cần chờ tín hiệu nữa, nổi sóng luôn đi. Ừm… thay đổi phạm vi một chút, cứ để sóng nổi ở phạm vi cách đảo 50m là được rồi. Ngươi làm sóng lớn được chừng nào thì làm chừng đó, làm thế nào mà cuốn được tất cả mọi thứ lên đảo này thì thôi.”
Sóng thần ở cự li 100m đột nhiên biến thành 50m, Tống Thư Hàng yên lặng nuốt một viên “dược hoàn” (đã tèo).

Trong tàu ngầm
Đám người Lang Nhất, Ngưu Nhị căng thẳng nhìn tình hình phía xa.
Ngày hôm qua Xà Nhị Thập Tam đã phải thức thâu đêm để thiết kế ra 5 kế hoạch phương án tác chiến.
Trong đó bao gồm các phương án dẫn Tống Thư Hàng hoặc tiểu hòa thượng ra khỏi đảo nhỏ.
Sau đó làm thế nào để tránh được con kinh ba “có thể là cao thủ” và tu sĩ áo trắng “100% là cao thủ” nọ.
Riêng cách để bắt giữ Tống Thư Hàng và tiểu hòa thượng thì có đến hơn 15 loại khác nhau.
Trên cơ bản, Xà Nhị Thập Tam đã diễn luyện cả mục tiêu cần bắt giữ và các biến số khi thực hiện kế hoạch của cả đám trong đầu một lượt.
5 bộ kế hoạch mà hắn thiết kế ra cứ phải gọi là hoàn mỹ, không hề có một chút thiếu sót nào.
Thế mà không ngờ, kế hoạch lại không theo kịp biến hóa.
Tống Thư Hàng tự bơi ra khỏi đảo nhỏ nằm ngoài dự đoán của hắn. Việc nằm ngoài dự đoán này giúp bọn hắn lược bỏ được giai đoạn “dụ dỗ” tên đó hoặc tiểu hòa thượng kia.
“Lên! Thực hiện phương án vây bắt của Xà Nhị Thập Tam. Mang thuốc gây mê theo, mang nhiều vào, nói gì thì nói thằng ranh này cũng là tu sĩ nhất phẩm, cứ mang… gấp năm lần lượng thuốc đủ để gây mê cả con voi ấy, ừ... Tu sĩ không chết dễ thế đâu.”
Lang Nhất nói.
Xà Nhị Thập Tam bổ sung thêm:
“Chú ý bao vây kín kẽ không cho hắn thoát, khi cần có thể nổ súng luôn và ngay, chỉ cần giữ cái mạng của hắn lại để đổi Kình Bát và Sa Cửu về là được.”
Súng của bọn chúng đều đã được Ưng Lục tự tay cải tạo qua, tầm bắn trong nước giảm đi nhiều nhưng uy lực thì vẫn không phải dạng vừa.
Thế rồi Lang Nhất đi đầu, tất cả các thành viên khác đi theo, chỉ để lại Xà Nhị Thập Tam và Dương Thất trên tàu chủ trì mọi việc.


Đám người Lang Nhất hành động rất thuận lợi, bọn chúng giấu kín hành tung, lặng yên vây chặt Tống Thư Hàng. Chúng đều là dân lão luyện kinh nghiệm đầy mình, che giấu khí tức giỏi vô cùng.
Đúng lúc này, Tống Thư Hàng đang đuổi theo một con rùa biển bỗng dừng khựng lại. Tuy rằng không nhìn thấy, cũng không cảm ứng được mình đang bị một đàn lang sói vây quanh, thế nhưng trong lòng hắn lại dấy lên một cảm giác nguy cơ mãnh liệt, tựa hồ có rất nhiều ánh mắt đang theo dõi hắn lom lom. Cuồng nhìn trộm à?
Thế là Tống Thư Hàng không chút do dự bơi nhanh về phía đảo.
“Không được để nó thoát! Mau bắn súng gây mê!”
Lang Nhất ra lệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận