Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 100: Giấc mộng kì lạ

Chương 100: Giấc mộng kì lạ
5 giờ chiều, Tống Thư Hàng tạm biệt Dược Sư để quay về trường.
Trên đường hắn nhận được tin nhắn của Dương Đức, nói rằng vừa có kết quả cuộc thi chạy 5000m trong đại hội thể dục thể thao lần này, thành tích của Tống Thư Hàng đương nhiên là đạt quán quân. Vì hắn không ở trường nên Cao Mỗ Mỗ vênh váo lên nhận thưởng thay rồi. Dương Đức còn hỏi hắn đi tiệm thuốc đã về chưa, có ăn cơm chiều với mọi người không.
“Sau khi đại học thể dục thể thao kết thúc, mình còn nợ Dương Đức một bữa đầu cá. Lần này ít nhiều cũng nhờ có tin tức của nó, nếu không đàn chủ đã chạy thoát rồi.”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.
“Còn nữa, cũng đến lúc báo danh đi học lái xe rồi. Với lại… hay là mình đăng kí hội viên trên phần mềm chat nhỉ, thế thì nông trại trong game mới thăng cấp nhanh được.”
Cái trò nông trại cổ lỗ sĩ đã lâu lắm rồi hắn không chơi, bây giờ mỗi khi lên nhóm chat có hứng thì vào ngó một cái, không có hứng bèn sống chết mặc bay.
Nhưng bây giờ… rất nhiều đại tiền bối trong nhóm Cửu Châu Số 1 đều chơi trò này, Tống Thư Hàng đã không thể không xét đến việc quan tâm nó một chút. Nói không chừng đến một ngày có vị tiền bối nào đó trộm cây trong nhà mình rồi nổi hứng cho mình đồ tốt bất ngờ thì sao?
Tuy vụ này khả năng không cao nhưng không phải là không có. Dù sao chỉ là trò chơi nông trại thôi mà, có tốn mấy thời gian đâu, lỡ như nhặt được hàng ngon thì lời lớn rồi!
“Nhiều việc phải làm quá đi.”
Tống Thư Hàng mở giao diện trả lời tin nhắn, hồi đáp cho Dương Đức:
“Về rồi đây, chúng mày ở đâu, tao tới liền.”
Sau đó hắn chạy chậm về trường đại học.
Sau khi cả đám bạn cùng phòng cơm nước xong thì không còn việc gì khác, chỉ về phòng ru rú cày game.
Hôm nay xảy ra quá nhiều việc, vừa thi chạy trong đại hội thể dục thể thao, vừa ngàn dặm xa xôi tìm kiếm đàn chủ, tiện tay xin luôn cái đầu của hắn, rồi bị Triệu Nhã Nhã kéo đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, sau đó còn bao nhiêu là chuyện thượng vàng hạ cám.
Cho nên cho dù có khí huyết đan thì Tống Thư Hàng cũng chẳng có hơi sức đâu mà đi nếm thử. Sau khi chơi mấy trò chơi với bạn cùng phòng, hắn bèn leo lên giường ngủ sớm.
Hắn thực sự mệt mỏi.
Trước khi đi ngủ, Thư Hàng tụ tập chút tinh thần cuối cùng khởi động pháp môn cảnh giác, đưa bản thân vào một trạng thái cực kì nhạy bén.
Chỉ một lát sau, hắn đã tiến vào mộng đẹp
Nửa đêm đầu, Tống Thư Hàng ngủ rất ngon.
Nửa đêm sau, hắn mơ một giấc mơ thú vị.
Trong mộng, Tống Thư Hàng trở về Hoa Hạ thời kì cổ đại… không biết cụ thể là niên đại nào. Hắn chỉ có thể nhìn từ cách ăn mặc và kiến trúc xung quanh để nhìn ra đây là cổ đại mà thôi.
Thân phận của hắn là con trai của một ông chủ tiệm quan tài, có lẽ vì từ nhỏ đã tối ngày ở gần quan tài, nên tuy còn nhỏ tuổi nhưng sắc mặt của hắn ở trong giấc mộng đã đầy tử khí.
Giấc mộng quái gở gì đây? Tống Thư Hàng âm thầm giễu cợt trong lòng. Người ta nói ngày nghĩ sao thì đêm mơ vậy, nhưng ban này hắn có nghĩ ngợi gì đến mấy thứ này đâu?
Trong mộng, thời gian thấm thoắt trôi đi, một ngày nọ, khi hắn được khoảng năm sáu tuổi, có một vị đạo sĩ tiên phong đạo cốt đi ngang qua thôn nhỏ, đánh giá cao tư chất của hắn nên muốn thu hắn làm đồ đệ.
Mà hắn thì không phụ sự chờ đợi của mọi người, bị lão đạo sĩ kia lừa ôm đi làm đồ đệ thật. Chẳng biết người cha bán quan tài của hắn sẽ đau lòng đến mức nào?
Sau khi tu luyện với lão đạo sĩ già được vài năm thì hắn mới biết thầy mình là một vị tán tu, lão tình cờ có được một bộ phận đạo thống tên là “Quỷ môn khu quỷ giả” và tu luyện khắc khổ tới nay. Thế nhưng đạo thống cũng không hoàn chỉnh mà nát băm nát vằm, cùng lắm chỉ giúp lão lên được đến cảnh giới nhị phẩm.
Vài năm sau… đạo sĩ già bị người ta chém chết.
Bởi vì bọn họ là “Quỷ tu tà môn” thường xuyên chơi đùa với oán quỷ nên mới bị người ta chém chết, đến thi thể cũng chẳng tìm được.
Trong mộng, từ đó hắn đành phải tự lực cánh sinh.
Cái chết của lão đạo sĩ cho hắn một bài học đắt giá, hắn bắt đầu ngày càng cẩn thận dè dặt, thực lực càng cao lên, gan lại càng nhỏ đi.
Cuộc sống của hắn sau đó y hệt như nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết tà ác. Để có thể tiến thêm một bước cảnh giới, hắn dùng mọi biện pháp, nuôi đủ thứ ác quỷ, tà quỷ, tìm kiếm đủ kiểu động thiên phúc địa để bồi dưỡng quỷ vật.
Mục tiêu lớn nhất của hắn là tìm được một linh quỷ, mượn công hiệu đặc thù của linh quỷ giúp mình tăng cao cảnh giới!
Trong thời gian đó, để cung ứng cho việc nuôi dưỡng ma quỷ, hắn không từ bất cứ chuyện gì. Tỷ như lúc này đây, hắn vừa làm thầy trừ quỷ, vừa kiêm luôn lão đại của một tổ chức sát thủ.
Sau đó, vào một ngày nọ khi đang tìm kiếm bảo vật, hắn vô tình phát hiện ra một phúc địa cực kì thích hợp để nuôi dưỡng quỷ vật… đó là một ngôi chùa tên Quỷ Đăng. Quan trọng hơn là trong Quỷ Đăng Tự có một linh quỷ, khiến cho hắn mừng rơi nước mắt!
“Đây không phải là mơ?”
Tống Thư Hàng lập tức tỉnh táo lại, trong chớp mắt khi Quỷ Đăng Tự xuất hiện, hắn đã hiểu ra. Chẳng lẽ đây là kí ức của đàn chủ ư?
Quỷ Đăng Tự, khu La Tín! “Hắn”“ trong giấc mộng là đàn chủ sao? Vì sao mình lại mơ thấy đàn chủ chứ? Nỗi nghĩ hoặc dâng lên trong lòng Tống Thư Hàng.
Giấc mộng còn đang tiếp diễn. Sau khi “hắn” ở trong mộng thăm dò Quỷ Đăng Tự một lần thì vô cùng thất vọng.
Bởi vì “hắn” đến chậm một bước, Quỷ Đăng Tự đã bị người ta mua đứt và thiết kế trận pháp từ lâu. Phong ấn kia vừa nhìn đã biết là cao nhân lập ra, “hắn” không dám ra tay phá bỏ, chỉ sợ không cẩn thận đánh động cao nhân, sẽ bị người ta giết chết để trả thù.
Nhưng trước mặt một phúc địa nuôi quỷ và một linh quỷ, hỏi hắn làm sao có thể không động lòng?
Linh quỷ, là linh quỷ đó!
Mình không thể tự thân phá trận nhưng có thể mượn tay kẻ khác, tìm kẻ chết thay để phá trận cơ mà. Tuy rằng trận pháp vây khốn linh quỷ rất tinh diệu, nhưng chỉ cần mình tìm ra mắt trận là có thể phá rồi!
Mà nếu mượn tay kẻ khác để phá trận, thì dù sau khi xong chuyện cao nhân kia có xuất hiện, cũng chỉ trút giận lên kẻ chết thay mà thôi!
Vì thế, hắn hóa thân thành một thầy phong thủy, trăm phương ngàn kế lừa gạt chủ nhân của Quỷ Đăng Tự là Hoàng Đại Căn, cổ động hắn phá dỡ chùa, biến thành một bãi tha ma.
Quỷ Đăng Tự bị dỡ, bãi tha ma hình thành.
Được “thầy phong thủy” do “hắn” giả trang chỉ điểm, Hoàng Đại Căn tự tay ôm bia mộ của mình ra mộ địa, đứng ở một “bảo địa phong thủy”“cũng chính là mắt trận mà “hắn” ở trong mộng đã vất vả tìm ra.
Mộ bia vừa dựng, tầng trận pháp phong ấn đầu tiên mà cao nhân lập nên cũng bị phá hủy. Linh quỷ trong Quỷ Đăng Tự gào thét lao ra, hút khô toàn bộ huyết khí của Hoàng Đại Căn.
Hoàng Đại Căn bị hút cạn huyết khí thì không chết ngay, mà chỉ cảm thấy thân thể yếu đi. Hắn về nhà ốm nặng một trận, bảy ngày sau mới chết.
Linh quỷ hút khô huyết khí của Hoàng Đại Căn lại không rời đi mà ở nguyên vị trí ban đầu.
Điều này làm cho “hắn” vô cùng vui sướng. Tuy rằng “hắn” đã bố trí một trận pháp kết giới phong ấn bên ngoài Quỷ Đăng Tự, thế nhưng vật liệu bố trí trận pháp rất quý hiếm, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm vẫn hơn. Trận pháp kết giới bị tấn công thì tài liệu sẽ hao tổn, linh quỷ không tấn công kết giới giúp hắn tiết kiệm được không ít tài liệu.
Sau khi trận pháp mà cao nhân lập ra bị phá, “hắn” không vội vã thu phục linh quỷ ngay.
Thứ nhất là hắn lo sợ vị cao nhân kia sẽ nhanh chóng tìm đến.
Thứ hai, linh quỷ kia còn chưa nuôi đủ, cần phải ở lại phúc địa này để bồi dưỡng thêm một thời gian.
Tiếp theo thì người trong cả khu La Tín đều biết, người nhà Hoàng Đại Căn gào khóc mang thi thể ông ta chôn vào mộ địa.
Hành động này lại chọc giận linh quỷ!
Linh quỷ nhân lúc người nhà Hoàng Đại Căn khóc tang bèn chạy ra đi quanh một vòng, hút gần hết khí huyết của tất cả bọn họ. Người nhà họ Hoàng quay về thì bắt đầu nối nhau đổ bệnh.
Một năm sau, cả nhà họ trước sau bị chôn vào mộ phần này.
Có lẽ sau khi hấp thu nhiều khí huyết như thế, linh quỷ đã tạm no rồi. Cho nên những người đưa ma cho người nhà của Hoàng Đại Căn tránh được kiếp nạn.
Vài năm sau đó, “hắn” trong giấc mộng ở lại khu phố La Tín, trông giữ mộ địa của Hoàng Đại Căn, ngày ngày quan sát linh quỷ trưởng thành.
Giấc mộng tiếp nối tới đây, Tống Thư Hàng lại nghi hoặc. Nếu đã phá trận, thì vì sao khi linh quỷ trưởng thảnh rồi, đàn chủ lại không mang nó đi chứ?
Sau này đã xảy ra chuyện gì ư?
Chương 101. Nguyền rủa
Ở trong mộng, “hắn”, cũng có thể nói là đàn chủ, sống bên mộ của tên họ Hoàng chừng mười năm. Vị tiền bối cao nhân trong tâm tưởng không hề xuất hiện, “linh quỷ” thì sắp trưởng thành. “Hắn” vui mừng quá đỗi. Xem ra, vị cao nhân ấy không thèm để ý tới linh quỷ và khu dưỡng linh bảo địa này!
Đợi thêm chút nữa, đợi đến khi linh quỷ trưởng thành, hắn có thể lấy nó ra!
Có lẽ, khu La Tín chính là phúc địa của hắn.
Năm thứ hai mươi sống ở đây, “hắn” lại có được một linh quỷ chưa trưởng thành khác, đúng là vận may từ trên trời rơi xuống!
Điều này khiến hắn mừng rỡ như điên!
Nếu có thời gian, đợi đến khi hai con linh quỷ này trưởng thành, dù cho đạo thống “Quỷ môn khu quỷ giả” của hắn chưa hoàn thiện, thì với năng lực đặc biệt của linh quỷ, là có thể nâng cảnh giới của hắn lên một đại cảnh giới nữa, có thể kéo dài tuổi thọ!
Sau đó, hắn liền làm một chuyện khiến mình hối hận cả đời!
“Hắn” vui sướng cất con linh quỷ mới kia vào mộ của Hoàng Đại Căn, muốn nương chốn phúc địa này để nó trưởng thành nhanh hơn.
Nào ngờ, việc này lại dẫn tới bi kịch... Con linh quỷ thứ hai vừa được đưa vào mộ, liền không thể lấy ra nổi! Hơn nữa, còn kích hoạt đại trận phong ấn mà Linh Điệp Tôn Giả đã bố trí.
Sáu tầng phong ấn mạnh mẽ mở ra, chồng đè lên nhau!
Nếu không phải hắn nhanh chân chạy được, thì đã bị trận pháp đánh chết rồi.
Trước kia, khi phong ấn chưa bị kích hoạt, đàn chủ còn vào nghĩa trang để quan sát linh quỷ được. Mà giờ… hắn thậm chí không thể tiếp cận mộ của Hoàng Đại Căn.
Hơn nữa, sáu trận pháp phong ấn này có sức tấn công rất lớn, khác hẳn với trận pháp phong ấn linh quỷ. Trong đó còn có một trận pháp huyết mạch, nếu không có hậu bối sở hữu huyết mạch của cao nhân lập trận xuất hiện thì sáu trận pháp này luôn ở trạng thái kích hoạt.
Bảo sao, khi mình phá hủy trận pháp phong ấn linh quỷ rồi, mà con linh quỷ nọ vẫn ở trong Quỷ Đăng tự, ra là nó không trốn được!
Tiền bối thật đáng sợ, nháy mắt một cái đã cho hắn sấp mặt.
Sáu trận pháp này có kết cấu phức tạp nhường ấy, bằng trình độ và thực lực của hắn thì không thể gỡ bỏ được.
Hắn chỉ đành trơ mắt bảo vệ ngôi mộ này.
Ngày qua ngày, năm qua năm.
Tuyệt vọng, hắn hoàn toàn tuyệt vọng rồi!
Ngay lúc hắn định bỏ cuộc, hoặc là liều mình lao vào trong sáu trận pháp ấy... Thì bỗng có một đôi nam nữ trẻ tuổi tới khu La Tín, tới bên mộ của Hoàng Đại Căn.
Mọi chuyện, có cơ hội rồi!
“Mình đang xem tiểu thuyết bi kịch ấy hả?” Nhìn đến đây, Tống Thư Hàng đã rõ những chuyện xảy ra tiếp theo.
Vị đàn chủ này cũng tài, làm tu sĩ mà lại thảm hại như hắn, đúng là hiếm có khó tìm.
Quả nhiên, diễn biến tiếp theo là cặp thanh niên kia lấy mất linh quỷ, đàn chủ bị thực lực của Vũ Nhu Tử dọa cho run rẩy.
Tiếp đó, khung cảnh bỗng nhiên biến đổi, nó nhảy vọt qua rất nhiều diễn biến và nội dung.
“Đường sống sao? Ha ha ha ha! Nhưng là, nhưng là bản tọa có thể cho ngươi một cơ hội cuối cùng!” Một bóng hình khí phách, nhìn xuống đàn chủ trong giấc mộng.
Cái bóng hình ấy ngùn ngùn khí thế, khiến Tống Thư Hàng cảm thấy… mất mặt chết đi được... chỉ muốn kiếm cái lỗ nẻ nào mà chui vào! Cái cảnh nghĩ lại thôi cũng thấy mất mặt này, đừng có tua lại chứ?
Lúc này, cảnh tượng trong giấc mộng lại biến đổi!
“Kiếm! Kiếm!” Bóng dáng khí phách nó vung liền hai nhát kiếm, khiến “hắn” trong giấc mộng bị chém tan tành!
“Ta nguyền rủa ngươi... Ta nguyền rủa ngươi! Ta hóa thành lịch quỷ, mãi mãi kiếm tìm, bắt ngươi đền mạng!” - “Hắn” trong mơ rống lên như vậy!
Hận! Hận! Hận!
Hận số mệnh mình trắc trở, hận đạo thống chưa hoàn thiện, hận thiên địa bất công, hận cái tên lừa gạt nuốt lời ấy!
Hóa thành lịch quỷ, đời đời kiếp kiếp cuốn lấy tên kia, bắt phải đền mạng!
Nỗi hận lớn lao, và lời nguyền rủa của “hắn” trước khi chết, khiến Tống Thư Hàng choàng tỉnh khỏi giấc mộng.
Hắn nhìn sang chung quanh thì thấy ba tên bạn cùng phòng đương chìm trong giấc ngủ, Thổ Ba còn ngáy khò khò.
Tống Thư Hàng lặng lẽ sử dụng “tinh thần trinh thám pháp” để quan sát tứ phía, ký tức xá vô cùng yên ắng, không có điều gì bất thường.
“Sao mình lại có giấc mơ kỳ quặc thế nhỉ? Chẳng lẽ vì ban ngày chém đàn chủ, rồi ngày nghĩ sao, đêm mơ vậy?”Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Không đúng... nếu là ngày nghĩ sao, đêm mơ vậy, thì giấc mộng này không nên thật đến thế.
Đây không phải mộng, mà là ký ức của đàn chủ! Trong đó hiện hữu rất nhiều chuyện mà Tống Thư Hàng không bết, hắn tự nhận thế là trí tưởng tượng của mình không có phong phú đến thế, không thể tưởng tượng cả một cuộc đời của đàn chủ.
“Là nguyền rủa? Hay là bị quỷ nhập vào người?” Điều mà Tống Thư Hàng nghĩ đến, chỉ có thể là lời nguyền mà đàn chủ để lại trước khi chết.
Chỉ có lời nguyền tràn ngập hận thù ấy, mới tạo nên giấc mơ kỳ quái này.
“Không được, mai phải qua bên Dược Sư tiền bối hỏi xem giấc mơ này là sao. Không biết rõ ngọn ngành là lại thấy canh cánh trong lòng.” Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Hôm sau, mùng 8 tháng 6, trời nhiều mây.
Thời tiết vẫn vô cùng nóng nực, nhưng việc cụ thái dương vắng bóng khiến số người đến xem đại hội thể dục thể thao tăng lên nhiều.
Sau khi tỉnh lại từ giấc mộng kỳ quái, Tống Thư Hàng không ngủ nổi nữa.
Sáng sớm, hắn đang định qua tìm Dược Sư, thì lại nhận được tin nhắn từ Dược Sư tiền bối.
Tin nhắn gửi đến một địa chỉ bưu điện, là địa chỉ ngôi chùa của Thông Huyền đại sư, hắn nhờ Thư Hàng lựa lúc rồi gửi “Phi Kiếm” về đó qua đường bưu điện.
Bên cạnh đó, Dược Sư còn bảo thêm rằng, hôm nay hắn ra ngoài bàn công chuyện, chưa chắc đã về.
Thư Hàng nhắn lại hai chữ:
“Đã đọc.”
Hắn ngẫm nghĩ một hồi, nhận thấy dạo gần đây chẳng có cơ hội dùng “Phi Kiếm”, thì gửi nó về luôn đi.
Vậy nên, Thư Hàng liền tìm tấm danh thiếp của Tư Mã Giang thuộc công ty chuyển phát nhanh Phong Thu, rồi gọi điện cho anh ta:
“Alô, là Tiểu Giang của công ty chuyển phát nhanh Phong Thu đấy à?”
Đầu dây bên kia sững ra một hồi, rồi như nhớ ra điều gì, mới đáp lại:
“Là cậu Thư Hàng đó hả? Đúng, tôi đây, tôi đây. Hôm nay có đồ gì muốn chuyển phát hả?”
“Ừm, có kiện đồ muốn gửi đi, anh có thời gian qua lấy không?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Không thành vấn đề, tôi qua luôn đây!” Tư Mã Giang vội vàng đáp.
Tống Thư Hàng nói thêm:
“Không cần gấp đâu, là đồ bình thường thôi, anh qua từ từ cũng được.”
“Không sao đâu, tôi rảnh lắm, đến luôn đây.” Tư Mã Giang cười ha ha đáp.
Dạo gần đây, Tống Thư Hàng chỉ hận không thể dành mọi thời gian rảnh cho việc tu luyện, chiếm được khí huyết đan mà không dùng, chẳng phải quá lãng phí thời gian sao?
Nhưng hôm nay có hạng mục thi đấu của Thổ Ba và hai người khác, thân là bạn cùng phòng, hắn nhất định phải đi cổ vũ.
“Còn nửa tiếng nữa là tới trận của Dương Đức, thằng đấy đăng ký nội dung chạy 100m của nam.” Thổ Ba hâm mộ vô cùng, hắn cũng muốn đăng ký mấy trận ít tốn sức như chạy 100m.
Tiếc rằng lại chậm chân hơn Dương Đức, bị chiếm mất suất đó rồi. Thổ Ba đành phải đi đăng ký chạy 800m tiếp sức.
Lúc này, Dương Đức đã thay đồ xong, đang khởi động trước khi chạy.
Tống Thư Hàng và hai người bạn cùng phòng khác tới đường chạy trước, chuẩn bị tinh thần để cổ vũ cho cậu ta.
Đang đi, di động của Cao Mỗ Mỗ đột nhiên vang lên một đoạn thở gấp của một ca khúc rất nổi tiếng của chừng mấy năm trước... “Uy phong đường đường”. Để lấy bài hát này làm nhạc chuông, phải mặt dày mới làm nổi.
Cao Mỗ Mỗ bình tĩnh rút di động ra xem, thì thấy số lạ rất kỳ quái … vậy nên, cậu ta vui vẻ vô cùng, nhanh chóng bấm nhận cuộc gọi.
Cái thời này, dãy số lạ thì đa phần toàn là lừa đảo.
Nếu là lửa đảo thì nhân lúc đang chán, kéo qua tám chuyện cũng được, dù sao cũng không tốn tiền. Nếu là nữ lừa đảo thì càng tuyệt, Cao Mỗ Mỗ có thể phát huy sức chiến đấu gấp ba! Nếu là cái cái kẻ chỉ định nháy máy cho vui, thì càng tốt, có thể khiến hắn tốn tiền gọi!
“A lô, xin chào, xin chào!” Vừa bắt máy xong, Cao Mỗ Mỗ đã lên tiếng ngay, sợ đầu dây bên kia cúp mất.
“...”
Phía đầu bên kia im lặng một hồi lâu, rồi hỏi dò:
“Cao Mỗ Mỗ hả?”
“Ơ? Đúng thế, là tôi đây.”
Cao Mỗ Mỗ thấy thất vọng quá đỗi, không phải lừa đảo à? Trong thời tiết mùa hè chán muốn chết thế này, đám lừa đảo kia không thể chuyên nghiệp một chút, gọi vài cuộc đến cho cậu ta giải khuây được à?
Chương 102. Gia Cát Trung Dương
“Ha, tao còn tưởng gọi nhầm số chứ.” Đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm, rồi bảo, “Tao sắp đến đại học Giang Nam rồi, qua đón tao đi.”
“Hả? Đón á? Xin hỏi, ai đấy ạ?” Cao Mỗ Mỗ cảm thấy mông lung quá, lại còn chạy đến đại học Giang Nam cơ đấy, ai thế?
“Đau lòng chết mất! Chẳng nhẽ mày không nhận ra giọng nói của tao à?” Kẻ nọ nói với điệu vô cùng khoa trương, “Là tao đây, là đứa bạn tốt nhất của mày đây…Kiều Trì đây!”
“Kiều Trì?” Cao Mỗ Mỗ cố gắng nhớ lại, nhưng chẳng thể gán cái tên này cho bất cứ người quen nào, “Chưa nghe bao giờ!”
“...” Người nọ im lặng hồi lâu.
“Đừng có kéo dài thời gian nữa, mau nói đi, ai đấy, không nói là tôi cúp đó.” Cao Mỗ Mỗ bảo.
“Tao đây, Gia Cát Trung Dương đây!” Người nọ bất đắc dĩ lắm, đành nói lại tên.
Vừa nghe tên này, mặt Cao Mỗ Mỗ liền cắt không còn giọt máu… cậu ta nhớ lại cái ngày môi mình bị ốp màng bọc thực phẩm, cái ngày trinh tiết của mình bị vấy bẩn.
Gia Cát Trung Dương, anh của Gia Cát Nguyệt, cũng là thằng bạn nối khố của Cao Mỗ Mỗ.
Cũng giống như Gia Cát Nguyệt, Gia Cát Trung Dương là con lai.
Cũng giống như Gia Cát Nguyệt, thằng này cũng là cục nợ to đùng!
Cao Mỗ Mỗ hít một hơi thật sâu, rồi đột nhiên giơ điện thoại ra xa mình, tiếp, hô lên:
“A lô, a lô!! mày vừa nói gì thế!! A, bên này tín hiệu kém quá, tao không nghe được!!! Tao đang bận lắm, muộn muộn tí mày gọi qua nhá! A, điện thoại tao hết pin rồi, thế nha, cúp máy đây!"
Nói xong, cậu ta dập máy chẳng chút do dự.
Trong lúc tham gia đại hội thể dục thể thao, nhất định không được dây dưa với hai kẻ họ Gia Cát này!
Nhưng cậu ta vừa cúp máy xong thì Gia Cát Trung Dương liền gọi lại ngay tắp lự.
Lại gọi hả? Mặt Cao Mỗ Mỗ tái mét, sau đó hắn lại nhanh chóng bắt máy, rồi nói:
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Sorry the number you dial is out of service!"
Lặp lại câu đó hai lần xong, Cao Mỗ Mỗ định tắt nguồn luôn cho tiện.
“Thằng chó, Cao Mỗ Mỗ, mày dám cúp máy của tao xem! Tiếng thông báo của di động rõ ràng là nam nữ luân phiên! Tao ít học, mày đừng có lừa tao chứ!” Đầu dây bên kia vang lên tiếng gầm gừ giận dữ, “Mày không muốn đón tao thì nói luôn đi, kiếm cớ này cớ nọ làm gì!”
“Thì tao sợ làm tổn thương trái tim yếu đuối của mày chứ sao, thế giờ tao nói rõ luôn nhé! Tao, không, muốn, đón, mày!” Cao Mỗ Mỗ nhếch mép cười gian trá.
“Thằng chó, mày chờ xem!” Gia Cát Trung Dương cúp máy cái rụp.
Cao Mỗ Mỗ bày ra cái vẻ mặt đắc ý.
“Ai đấy?” Tống Thư Hàng hỏi dò, người có thể khiến mặt Cao Mỗ Mỗ tái mét làm gì có mấy ai.
“Một đứa phiền phức lắm!” Cao Mỗ Mỗ làm cái vẻ mặt rất thốn, “Tự luyến phát rồ, còn tự cho rằng mình đẹp đẽ lắm. Hơn nữa, còn soi mói điên lên được, dù thấy bất cứ thứ gì, cũng phải xét nét khinh bỉ một hồi. Ăn bát phở ở ven đường thôi mà phải chỉ ra mười mấy thứ để phàn nàn. Điều quan trọng hơn là, thằng đấy còn không biết giữ mồm giữ miệng, mở miệng ra là gợi đòn! Tóm lại, tao chẳng biết đối phó sao nữa!"
Cao Mỗ Mỗ dùng nào thì “phát rồ” , nào thì “điên lên được” để miêu tả tâm trạng của mình.
“Nghe đã thấy sợ rồi.” Lâm Thổ Ba thở dài.
Tống Thư Hàng nắn cằm:
“Nếu phiền phức thế thì thằng đấy bị mày đuổi đi dễ thế sao?”
“...” Cao Mỗ Mỗ sững ra, “Hay là, tao xin nghỉ, rồi bọn mình tìm chỗ nào quẩy cả ngày đi? Tao mời, được không?”
Thế rồi, mười lăm phút sau, một thanh niên con lai, đẹp trai, tóc vàng, xuất hiện ở đại học Giang Nam. Hơn nữa, cậu ta còn dễ dàng tìm thấy Cao Mỗ Mỗ.
“Cao Mỗ Mỗ, mày ngây thơ quá đấy. Mày tưởng một cú điện thoại là đuổi được tao à?" Anh chàng tóc vàng tuấn tú hất hất mái tóc dài, nở nụ cười gian tà.
Tống Thư Hàng nhìn thấy Cao Mỗ Mỗ run lẩy bẩy.
Cậu thanh niên tóc vàng đẹp trai, Gia Cát Trung Dương, lấy di động ra rồi lướt lướt vài đường để tìm một ứng dụng kỳ quái, đắc ý khoe với Cao Mỗ Mỗ:
“Thấy chưa, chỉ cần điền số điện thoại của mày vào ứng dụng này, tao có thể tìm được vị trí của mày với độ chính xác trong tầm bán kính năm mét, tao tiêu tiền cho người ta làm riêng cho mình đấy! Vậy nên, gọi mày tới đón chẳng qua là cho mày một cơ hội thôi, mày không đến tao cũng tìm qua được!"
Thời đại này, dùng số điện thoại di động là kiếm được vị trí của người khác rồi sao? Tống Thư Hàng cảm thấy sự riêng tư của mình gặp nguy rồi.
Sau khi huênh hoang xong, Gia Cát Trung Dương sung sướng nhìn cái mặt xoắn như bị bón của Cao Mỗ Mỗ, rồi vui vẻ chạy tới cạnh Thổ Ba, bắt tay rất nhiệt tình:
“Ha ha, mấy cậu là bạn của Cao Mỗ Mỗ hả? Chào nha, tôi là bạn từ thuở nhỏ của nó, tôi là Gia Cát Trung Dương!”
Cái vẻ nhiệt tình của cậu ta thật khiến người ta hoang mang.
“Nhìn đâu có đáng ghét như lời Cao Mỗ Mỗ nói nhỉ” , Thổ Ba nghĩ thầm. Sau khi bắt tay với Gia Cát Trung Dương, cậu ta tự giới thiệu:
“Tôi là Lâm Thổ Ba, cậu gọi tôi là Ba Tử, hoặc Tiểu Ba đều được.”
“Thổ Ba? Ha ha ha, tên này hài thật đấy, sánh ngang với cái tên của Cao Mỗ Mỗ được rồi! Trước giờ tôi vẫn nghi ngờ, không biết Cao Mỗ Mỗ có phải con ruột của bố mẹ nó không, hồi nhỏ, tôi còn tưởng Cao Mỗ Mỗ là quà tặng kèm lúc bố mẹ nó đi mua sữa chua ấy. Cậu thì sao, hồi bé cậu cũng được tặng kèm lúc nạp tiền điện thoại à?” Gia Cát Trung Dương cười ha hả.
Gân xanh trên trán Thổ Ba hằn lên! Tao rút lại lời ban này, thằng này đáng ghét quá đi mất, vừa gặp đã khiến người ta tăng huyết áp rồi! Miệng nói bậy nói bạ thế này, sống đến giờ mà chưa bị đánh chết thì đúng là kỳ tích!
Sau đó, Gia Cát Trung Dương lại nhiệt tình bắt tay với Tống Thư Hàng:
“Còn bạn này tên gì nhỉ?"
“Tống Thư Hàng.” Thư Hàng vẫn nói tên mình, tên hắn chắc chẳng có chỗ nào để cười đâu nhỉ?
“Tên hay lắm. Đây mới là tên của con ruột chứ. Bạn này trắng nhỉ, nhìn như mấy thanh niên mặt búng ra sữa ấy, chắc được nhiều bạn nữ thích lắm ha? Dạo gần đây, gái ở Hoa Hạ thích kiểu búng ra sữa này lắm.” Gia Cát Trung Dương lại tiếp tục cười ha hả.
"...” Tống Thư Hàng giật giật khóe miệng, “Tạm thời vẫn chưa có bạn gái."
“Hả? Giờ tiêu chuẩn của tụi con gái cao thế à?" Gia Cát Trung Dương thoáng nghi hoặc, sau đó liền vỗ mạnh vào vai Tống Thư Hàng, “Cần người anh em này giúp không? Không phải khoe chứ, chỉ cần một cuộc gọi của tôi thì gái xinh trong sáng, hoặc đẹp lung linh, nàng loli nhiệt tình hay nàng lạnh lùng như trong anime, đều không từ chối, đều sẽ hớn hở chạy đến tìm tôi!"
Gã này tỉnh như ruồi ấy!
“Giỏi thế cơ à?" Tống Thư Hàng không nhịn được mà trêu, “Gia Cát, chẳng nhẽ cậu làm nghề chuyển phát nhanh à?"
Câu miêu tả kia của Gia Cát Trung Dương có khác gì anh chuyển phát nhanh đâu, gọi một cú là khiến các cô nàng thuộc đủ loại tính cách, đủ loại ngoại hình đều vui vẻ chạy xuống nhận đồ.
Gia Cát Trung Dương ngẩn ra, một lúc sau mới lắc đầu, nói rất tự tin:
“Thư Hàng à, cậu gặp thanh niên chuyển phát nhanh nào như tôi chưa? Trên đời này làm gì có thanh niên chuyển phát nhanh nào đẹp trai, giàu có như tôi chứ?
Đúng lúc này lại có một chiếc xe chuyển phát nhanh chạy đến, một ông chú vô cùng hấp dẫn bước xuống...
Bạn cần đăng nhập để bình luận