Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2338: Ta Chọn Go Die

Chương 2338: Ta Chọn Go Die
Tống Thư Hàng quyết định sau khi trò chơi này kết thúc, đi đặt làm ngay một chiếc cúp giải ngựa vằn (1) tặng cho ngựa siêu diễn tiền bối.
Ngoài cảm thấy ngựa siêu diễn tiền bối rất giỏi ra, Tống Thư Hàng không còn lời gì để nói nữa.
“Tại sao ba mắt lại bỏ quyền? Những bảo vật lấy ra làm tiền cược không hề tầm thường, hắn không thể nào không động lòng được... Khoan đã, ta biết rồi, ngươi hối lộ hắn!” Thân hình của đại lão quả cầu béo ngày càng mờ nhạt, nó đã bị loại, chỉ có thể giãy giụa nói xong mấy câu cuối cùng.
Nó hiểu ra rồi.
Trong lần đánh cược này, tiền cược của ba mắt là ba bản thiết kế pháp khí, của Tống Thư Hàng là tin tức liên quan đến phần tồn tại bị cắn mất của cầu Thiên Đạo, còn tiền cược của quả cầu béo là hạt giống quyền hạn không gian do một tháng sức mạnh không gian ngưng tụ thành + tin tức về vị trí của pháp khí Nho Điển của Thánh Nhân Nho Gia.
Nhưng những bảo vật này đều không có sức hấp dẫn đối với ba mắt.
Thật ra cả hạt giống quyền hạn không gian, pháp khí của Thánh Nhân hay phần tồn tại mất đi của cầu Thiên Đạo đều là những thứ vô bổ đối với ba mắt.
Chỉ có mỗi tiền cược phù văn chí tôn của ngựa to Bạch là có thể khiến ba mắt động lòng.
Vậy nên nếu phù văn của ngựa to Bạch không chỉ có một, muốn hối lộ ba mắt rất đơn giản.
Đại lão quả cầu béo không cam lòng: “Bạch, ngươi còn hèn hạ hơn ta tưởng.”
Hai con ngựa siêu diễn: “...” Tại sao không nghe ngựa giải thích vậy kia, rốt cuộc ta hèn hạ chỗ nào?
Trong khi nói chuyện, thân hình của đại lão quả cầu béo biến mất từ từ.
Nhưng nó vẫn chưa bỏ cuộc.
Mặc dù thua cược nhưng Tống Thư Hàng vẫn còn đó, chờ rời khỏi không gian tán tài này nó sẽ sống lại, bắt giữ Tống Thư Hàng đoạt lấy tin tức.
Ngựa to màu đen giữ nguyên tư thế đứng hai chân như người, giơ cao cặp chân trước.
Ngựa to màu trắng xoay người nhìn về phía khối thiên thạch Tống Thư Hàng đang ẩn thân, dùng tiếng của Bạch trầm giọng nói: “Ra đây đi Bá Tống, ta biết ngươi đang trốn trong đó, ta ngửi được khí tức của ngươi.”
Tống Thư Hàng: “...”
Ra cái rắm, ta bị chính tay ngài phong ấn trong hộp, không thể tự làm chủ vận mệnh của mình giống như Hà Chỉ Ma Đế, có ra được đâu mà ra?
Ngựa to màu đen hạ chân trước xuống sau đó bước đi ưu nhã đến bên cạnh thiên thạch, lấy chiếc hộp rồi mở ra.
Tống Thư Hàng bị đè trong đó lập tức phồng lên giống như được bơm hơi, khôi phục thành quả cầu.
Ba mắt tiền bối đã bỏ quyền, đại lão quả cầu béo GG, bây giờ trong trò chơi chỉ còn lại Tống Thư Hàng và ngựa siêu diễn.
Tống Thư Hàng mở miệng nói: “Tiền...”
Hắn muốn hỏi ngựa siêu diễn tiền bối có muốn hắn chủ động bỏ quyền, kết thúc ván cược này hay không. Đánh thì đánh không lại ngựa siêu diễn tiền bối, vả lại bây giờ chỉ còn lại hắn và ngựa siêu diễn, ai thắng cũng vậy thôi.
“Phụt~~” Ngựa to màu trắng đột nhiên phun ra một ngụm máu, thân thể to lớn của nó nhũn ra ngã lên thân thể hình câu của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “???”
Thế này là sao? Xảy ra chuyện gì vậy?
“Thư Hàng, ta không xong rồi.” Lúc này bạch mã tiền bối thoi thóp nói: “Vừa rồi lúc chiến đấu với cầu béo, ta bị dao độc đâm trúng, trúng độc không nhẹ. Bây giờ thân thể ta như bị lửa đốt, đau nhức vô cùng. Ta nghĩ chắc ta sắp chết rồi.”
Tống Thư Hàng: “...”
“Mặc dù ta chỉ là Tôn Giả thất phẩm nhưng ta vẫn cảm ứng được nguồn sinh cơ khổng lồ và sinh mệnh lực sống động trong cơ thể ngươi. Giết ta đi, giết ta giành lấy chiến thắng cuối cùng. Sinh mệnh của ta sắp kết thúc, ngươi hãy đạp lên hài cốt của ta bước lên ngai vàng, đăng cơ trở thành vua!” Bạch mã tiền bối nói với dùng giọng điệu hào hùng.
Trong miệng ngựa to màu đen ở bên cạnh phát ra một số âm thanh không rõ nghĩa, nghe kỹ hình như là đang hát một khúc ca thê lương.
Nó đang phối nhạc nền cho cảnh này, tạo nên bầu không khí bi thương.
Tống Thư Hàng: “...”
Ta có nên gọi đám thánh viên ra, tăng thêm không khí bi thảm không?
“Trả lời ta, ngươi có bằng lòng không?” Phong cách lời thoại của bạch mã đột nhiên thay đổi.
Tống Thư Hàng thở dài: “Ta chọn go die.”
Câu trả lời của hắn chẳng ăn nhập gì cả, bầu không khí do ngựa trắng ngựa đen tạo nên lập tức tan vỡ.
Tiếng hát bi thương của ngựa đen dừng lại.
“Vậy ư? Đây chính là lựa chọn của ngươi sao? Một câu trả lời cay đắng biết nhường nào.” Bạch mã thoi thóp nói, nó giơ một chân lên, run rẩy vuốt ve thân thể hình cầu của Tống Thư Hàng.
Ngay khi chân của nó “cực khổ” chạm vào Tống Thư Hàng, một chân khác đột nhiên ra tay nhanh như chớp.
Một lưỡi dao độc đâm vào thân thể hình cầu của Tống Thư Hàng.
“Đi thôi cậu bé, nguyện vọng của ngươi đã được thực hiện.” Bạch mã nói với giọng từ bi.
Tống Thư Hàng hét thảm một tiếng: “A~”
Miệng vết thương đau đớn nóng rát giống như bị lửa đốt, trong nháy mắt kịch độc lan khắp toàn thân.
Cảm giác đau khổ khi trúng độc vẫn là một thể nghiệm khá mới mẻ đối với Tống Thư Hàng. Chủ yếu là do sau khi bước vào cảnh giới thất phẩm Tôn Giả + tam đại công pháp thối thể đại thành, kịch độc bình thường chẳng còn tác dụng gì đối với hắn. Mà trước kia lúc hắn còn nhỏ yếu cũng chưa từng trúng kịch độc.
Tống Thư Hàng đắm chìm trong cảm giác đau khổ trúng độc, sinh mệnh dần đi đến hồi kết.
Hôm nay Tống hắn lại chết rồi.
“Quản gia nhãn cầu quả nhiên không phải thần chỉ, lúc nó bị treo trên cột phong ấn bị thiêu, cầu khấn nó quả nhiên không hiệu quả.” Trước khi chết, trong đầu Tống Thư Hàng hiện lên một ý nghĩ như vậy.
Suy cho cùng quản gia nhãn cầu chỉ có thể xem như người hầu của thần, pháp lực có hạn.
Nếu đổi lại là ba mắt tiền bối bị treo trên cột phong ấn thiêu đốt, cầu nguyện sẽ hiệu quả hơn nhiều.
**********
Sau khi Tống Thư Hàng “chết” trong tiểu thế giới, ý thức chìm vào bóng tối.
Gần mười phút trôi qua, ý thức mới từ trong bóng tối khôi phục lại.
“Chỉ ra khỏi tiểu thế giới trò chơi thôi mà mất nhiều thời gian vậy à?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc, mười phút đã đủ để hắn sống lại một lần bằng đại trận hồi sinh rồi đấy!
Khoan... Khoan đã!
Đừng nói là sau khi ta chết trong tiểu thế giới trò chơi là chết thật nhé? Sau đó cái gọi là ra khỏi trò chơi chính là sống lại bằng trận pháp hồi sinh mà ba mắt tiền bối chuẩn bị sẵn?
Tống Thư Hàng đột nhiên mở mắt ra.
“Ồ, người thứ ba tỉnh lại là tiểu Bá Tống, xem ra người chiến thắng cuối cùng là ngựa đạo hữu.” Giọng nói lười biếng của ba mắt tiền bối vang lên.
“Ta chết rồi ư?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Đương nhiên, chẳng lẽ ngay cả mình chết hay chưa ngươi cũng không biết? Ngươi bị ngựa đạo hữu đánh lén giết chết à?” Ba mắt tiền bối nghi hoặc đáp.
“Không, ý của ta không phải như vậy. Ý ta là có phải nếu chết trong trò chơi cũng có nghĩa là chết trong hiện thực không? Sau đó ba mắt tiền bối ngài dùng trận pháp hồi sinh làm ta sống lại?” Tống Thư Hàng sờ thân thể mình, sợ thiếu mất bộ phận quan trọng nào đó.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, trận pháp hồi sinh cao cấp chứ có phải cải trắng đâu, càng miễn bàn đến cảnh giới của ngựa đạo hữu và cầu chúa tể Cửu U, ta biết đi đâu bố trí trận pháp hồi sinh cho bọn họ?” Ba con mắt của ba mắt tiền bối đồng loạt trợn trừng: “Phiền ngươi dùng ngón chân suy nghĩ một chút.”
“Có lý.” Tống Thư Hàng gật đầu đáp.
Ba mắt tiền bối nói rất rõ ràng mạch lạc, hắn không tìm thấy luận điểm nào để phản bác.
Chú thích:
(1) Bên Trung Quốc có một giải thưởng tên là giải Ngựa Vằn Vàng (Golden Zebra Award) về lĩnh vực giáo dục nghệ thuật cho trẻ em.
Bạn cần đăng nhập để bình luận