Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2924: Đếm ngược

Chương 2924: Đếm ngược
Tống Thư Hàng: “???”
Quyền hạn Thiên Đế hoàn chỉnh?
Chẳng phải Á Nè Tử đã truyền vị quyền hạn Thiên Đế cho Kim Quái tiền bối rồi sao? Lẽ nào quyền hạn Thiên Đế mà Á Nè Tử truyền thừa còn chưa hoàn chỉnh?
“Quyền hạn Thiên Đế đã từng bị phân chia… có một phần nằm trong tay bọn ta.” Bắc Phương Đại Đế lại truyền âm trả lời.
Thế cũng được sao?
Tống Thư Hàng: “Oách!”
Tổ chức không biết tên của Bắc Phương Đại Đế có một pha xử lý xuất sắc đến mức da đầu râm ran, tóc rụng gần trọc.
“Bắc Phương tiền bối này, bao giờ thì các ngươi tổ chức nghi thức?” Tống Thư Hàng hỏi.
Bên hắn sắp ăn tết rồi nè.
“Sang năm bọn ta sẽ cử hành nghi thức.” Bắc Phương Đại Đế mỉm cười dịu dàng. Nụ cười ấm áp của hắn có thể hòa tan cả núi băng, nếu thả vào phim truyền hình thì kiểu gì cũng tàn sát cả trăm triệu fan em gái.
“Qua hôm nay là sang năm rồi.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối không nhịn được thốt lên.
Bắc Phương Đại Đế gật đầu bảo: “Cho nên bọn ta chờ ngươi ăn tết xong sẽ tổ chức. Năm mới mọi thứ mới.”
“Cảm ơn tiền bối quan tâm.” Tống Thư Hàng mở bì thư màu đỏ.
Nội dung phong thư của Kim Quái tiền bối là nói đơn giản việc đồng ý cho mượn mảnh vỡ Thiên Đình Viễn Cổ, kèm theo nhờ Tống Thư Hàng để ý giúp trong quá trình cử hành nghi thức, đừng để mảnh vỡ Thiên Đình Viễn Cổ bị hư hao.
Chỉ cần mảnh vỡ Thiên Đình Viễn Cổ bình yên vô sự thì hắn sẽ gửi tặng “Tống tiền bối” một rương linh thạch để hậu tạ.
“Đảo chủ tiền bối hào phóng quá.” Tống Thư Hàng cất lá thư đi.
Kim Quái đảo chủ được Á Nè Tử mách nước đã túm được nhược điểm của Tống Thư Hàng. Chỉ cần cho đủ linh thạch thì chẳng cần phải lo lắng gì hết.
Dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì Bá Tống cũng sẽ nể mặt linh thạch mà ra tay giúp đỡ cho.
Song, thực ra dù Kim Quái đảo chủ không đề cập đến linh thạch thì Tống Thư Hàng cũng sẽ chú ý bảo vệ mảnh vỡ Thiên Đình Viễn Cổ của hắn. Năm đó đảo chủ tiền bối cho Tống Thư Hàng túi thu nhỏ một tấc hình con thỏ, hắn vẫn ghi nhớ ân tình ấy trong lòng.
Dù nghèo đến mấy, hắn cũng sẽ không quên tình nghĩa đó.
Người nghèo chứ chí không nghèo.
Trừ bức thư kia ra còn một bản hợp đồng do Kim Quái đảo chủ ký kết với nhóm Bắc Phương Đại Đế.
Tống Thư Hàng liếc bản hợp đồng một lượt, cuối cùng chú ý đến cái tên được ký ở dưới cùng: Trình Lâm Tiên Tử.
“Trình Cẩu Đản là đại diện à?” Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
Bắc Phương Đại Đế: “Trình Cẩu Đản?”
“Ý ta là vì sao lại giao bản hợp đồng này cho ta?” Tống Thư Hàng cất bản hợp đồng đi, khéo léo đánh lái chủ đề.
“Hợp đồng được sao thành ba bản, thế giới hạch tâm là địa bàn của ngươi, cho nên một bản gửi ngươi lưu lại.” Bắc Phương Đại Đế đáp.
Tống Thư Hàng: “Thì ra là thế.”
Hắn cất cả thư và hợp đồng vào pháp khí vòng tay, giữ thật kĩ.
“À đúng rồi, Bắc Phương Đại Đế tiền bối có muốn ở lại ăn tết với bọn ta không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Bắc Phương Đại Đế lắc đầu: “Ta còn phải đi hỗ trợ Kim Quái Thiên Đế chuyển di mảnh vỡ Thiên Đình Viễn Cổ đến.”
“Vậy thì ta không giữ tiền bối nữa.” Tống Thư Hàng dứt lời, bèn lấy cái phong bì đỏ mà Kim Quái đảo chủ dùng làm bì thư ra, rút lõi một ngàn đồng trong số tiền mừng tuổi “vui vẻ gấp mười” của Hoàng Sơn tiền bối, nhét vào đó rồi đưa cho Bắc Phương Đại Đế.
Bắc Phương Đại Đế: “???”
“Chúc mừng năm mới, tiền bối.” Tống Thư Hàng chúc phúc.
“Có cả tục lệ này nữa hả?” Bắc Phương Đại Đế nhận lì xì, mỉm cười, sau đó quay người mở cổng không gian, cầm theo quà mừng năm mới của Tống Thư Hàng mà đi.
Đại đế chẳng thèm nghĩ đến việc “đáp lễ”.

Sau Bắc Phương Đại Đế, các thành viên của nhóm Cửu Châu số 1 lũ lượt kéo về từ khắp nơi trên thế giới.
Mọi người đã hẹn trước thời gian trong nhóm, cho nên thời gian đến thành phố Văn Châu đều xấp xỉ nhau.
Diệt Phượng Công Tử vừa vào cửa đã cười tươi roi rói: “Thư Hàng ~ Nghe nói Hoàng Sơn tiền bối cho ngươi cái lì xì to lắm phải không?”
Tống Thư Hàng: “…”
“Hoàng Sơn tiền bối đã mừng tuổi ngươi thì bọn ta đương nhiên cũng phải noi gương chủ nhóm rồi. Đây đây, ta mừng tuổi ngươi đây, 6666 đồng, đều là tiền giấy nhé. Tuy không bằng “vui vẻ gấp mười” của Hoàng Sơn tiền bối, nhưng con số 6666 của ta cũng may mắn lắm luôn. Đừng khách sáo với bọn ta!” Diệt Phượng Công Tử hào phóng lấy ra một cái lì xì dày cộp, trong đó có cả những tờ một đồng, năm đồng, mười đồng.
Lấy lì xì xong, Diệt Phượng Công Tử nhiệt tình dúi vào lòng Tống Thư Hàng: “Đừng khách sáo với bọn ta, người một nhà cả, khách sáo thì ngại lắm. Mau mở túi ra để ta nhét lì xì 6666 vào nào.”
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười.
Sau khi kín đáo nhét cho Tống Thư Hàng lì xì 6666 đồng, Diệt Phượng Công Tử lại lấy quà mừng năm mới mà mình đã lựa chọn, chuẩn bị tỉ mỉ ra tặng cho đệ tử và con gái của hắn.
Diệt Phượng Công Tử vừa phát xong quà mừng năm mới thì Cuồng Đao Tam Lãng đã nối gót theo sau, vác theo một bao vải to tổ chảng: “Thư Hàng tiểu hữu, ta tới rồi đây!”
Tống Thư Hàng nhìn Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối, lại nhìn bao vải to của hắn, giật giật khóe miệng: “Tam Lãng tiền bối, chẳng phải ngươi nói ta không phải Thư Hàng tiểu hữu của ngươi, mà là Tống tiền bối của ngươi sao?”
“Ôi dào, Tống tiền bối gì mà Tống tiền bối, sắp sang năm mới rồi, Lãng mỗ phải có tí liêm sỉ chứ. Năm hết tết đến, ta chuẩn bị một niềm vui bất ngờ cho ngươi đây. Xem này, ta chuẩn bị những 8888 đồng tiền xu liền, may mắn ghê chưa?” Cuồng Đao Tam Lãng hồ hơi sán tới, toan dúi tiền xu cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “…”
Sau này ta sẽ nghiên cứu đạo pháp hệ lôi điện, xem có thể khiến 8888 đồng tiền xu này phát huy được tác dụng hay không.
“Thôi, không giỡn với ngươi nữa.” Sau khi đưa tiền xu cho Tống Thư Hàng, Cuồng Đao Tam Lãng lại móc thêm một bao lì xì ra cho hắn: “Đây mới là quà tết thực sự mà ta chuẩn bị cho ngươi, xem như đáp lễ vì mấy hôm trước ngươi cho ta mượn Nho điển.”
“Cái gì thế?” Tống Thư Hàng bán tín bán nghi nhìn Tam Lãng tiền bối.
“Một cái bản đồ bảo tàng, từng là kho báu của một quốc gia tà tông cường đại nào đó trong Chư Thiên Vạn Giới, nghe đồn trong đó có nhiều linh thạch lắm.”Cuồng Đao Tam Lãng nghiêm túc đáp: “Đây là một tà tông cường đại từng dựa vào thực lực một phái để lập nên quốc gia. Bọn họ tập trung toàn lực của cả nước để thu thập một lượng linh thạch khổng lồ. Sau này họ gặp phải kẻ địch mạnh, tông môn sụp đổ trong một đêm, thành viên chạy trốn hết tiệt. Nhưng kho báu thì vẫn còn đó và trở thành một bảo tàng.”
“Các thành viên tông môn trốn chạy năm xưa không nghĩ tới chuyện lấy lại bảo tàng sao?” Tống Thư Hàng nghi ngờ hỏi.
“Ta chịu.” Cuồng Đao Tam Lãng nhíu mày.
Tống Thư Hàng cất bản đồ đi: “Cảm ơn Tam Lãng tiền bối.”
“Đừng khách sáo.” Cuồng Đao Tam Lãng vung tay áo, đi về phía Vân Tước Tử Tiên Tử.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một lát rồi chỉ tay một cái, ác thi Bá Ác trong Tam Thi xuất hiện.
Hắn giao bản đồ cho ác thi: “Đạo hữu, ngươi đi xem thử địa điểm của cái bảo tàng này ở chỗ nào.”
“Giao cho ta đi.” Ác thi nhận bản đồ, thân mình lẩn vào hư không, lập tức biến mất.
Tống Thư Hàng nhìn đồng hồ.
Còn sáu mươi phút nữa là sang năm mới. Các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 đã đến gần đủ, Bạch tiền bối và Vũ Nhu Tử cũng đang trên đường về, chỉ một lát nữa là tới nơi.

Mặt Trăng, hệ Mặt Trời.
“Còn một tiếng nữa là qua năm mới rồi.” Tống cầu béo hóa thành hình người, tay phải ôm một cái rương kim loại, âm thầm tính thời gian.
Đến lúc lên sàn rồi đây!
Lát nữa nó sẽ ôm chiến lợi phẩm lên sàn, cho bản thể một niềm vui bất ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận