Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1840: Viện trợ từ bên ngoài

Chương 1840: Viện trợ từ bên ngoài
Thậm chí Xích Tiêu Kiếm còn phát hiện ra kẻ địch trước Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng một bước.
Xích Tiêu Kiếm vừa dứt lời, một người đàn ông mặc vương bào đã xuất hiện bên cạnh Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng. Trong tay hắn cầm một tòa bảo tháp, nét mặt mỉm cười, ánh mắt nhìn Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng đầy vẻ từ bi.
“Xích Tiêu Tử cẩn thận, tên này có vẻ rất mạnh.” Xích Tiêu Kiếm nhỏ giọng nói.
“Hiểu rồi.” Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng cũng nhỏ giọng đáp. Nhìn khí tức thì biết đối phương là một kẻ địch mạnh đích thực.
Thân khoác vương bào, lại có quan hệ với Thiên Đình viễn cổ, chẳng lẽ là hóa thân của Thiên Đế?
“Lúc này mà có Thuật Giám Định Cường Giả thì tốt rồi.” Xích Tiêu Kiếm đột nhiên nói: “Pháp thuật đó có thể đánh giá xem hắn có phải là cường giả tuyệt thế thật hay không.”
Thuật Giám Định Cường Giả là cái gì? Chưa nghe bao giờ!
[Nam Phương Đại Đế của Thiên Đình, xin chào đạo hữu.] Người đàn ông cầm bảo tháp cất tiếng. Miệng của hắn không hề mấp máy, giọng nói vang thẳng lên từ trong hư không.
Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng đáp lễ: “Bần đạo Xích Tiêu Tử.”
Trong Thiên Đình viễn cổ, trừ Thiên Đế ra còn có một số Trường Sinh Giả khác, trong đó nổi tiếng nhất là bốn vị đại đế tứ phương, cả bốn người đều là nhân vật đứng đầu trong số các Trường Sinh Giả.
Bây giờ Bắc Phương Đại Đế đã dùng cái chết để thoát ra… Tây Phương Đại Đế dường như cũng đã thoát cục thành công.
Mà Nam Phương Đại Đế và Đông Phương Đại Đế thì không có tin tức gì.
Không ngờ Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng lại gặp một trong tứ phương đại đế của Thiên Đình ở đây.
Đó là một kẻ địch mạnh chân chính. Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng nắm chặt bảo kiếm bản mệnh, cảm thấy luồng nhiệt huyết xa cách đã lâu sôi sục trong lòng.
Không cần nói nhiều, sau khi hai người giới thiệu thân phận thì mở màn ngay cuộc chiến có một không hai giữa các Trường Sinh Giả.
Nam Phương Đại Đế nâng tay lên, trên bảo tháp tỏa ra hào quang sáng ngời, bảo quang trấn áp tứ phương, đến cả lực lượng không gian cũng bị áp chế.
Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng chậm rãi rút kiếm, thân kiếm nằm ngang, đao ý tung hoành. Đao ý kia như muốn rạch tan mọi thứ, cả bầu trời như cũng bị chém đôi!
Hai vị Trường Sinh Giả còn chưa chính thức ra tay, mới chỉ đấu khí thế thôi mà đã khiến phong vân biến sắc. Tất cả mọi thứ tiếp cận phạm vi khí tràng của cả hai đều vỡ vụn.
Không hiểu vì sao Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng lại đột nhiên có cảm giác Déjà vu mãnh liệt.
Như thể cuộc chiến giữa hắn và Nam Phương Đại Đế đã từng xảy ra trong quá khứ.
Cảm giác Déjà vu này vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng đối mặt với tình thế nguy hiểm trước mắt, Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng không có thời gian để suy nghĩ nhiều.
Nam Phương Đại Đế ra tay, hào quang trên bảo tháp bốc lên thành một đạo Phật quang chói mắt.
Đại đế Thiên Đình này là Trường Sinh Giả của Phật môn?
Trận chiến giữa hai Trường Sinh Giả mở màn!

“Xích Tiêu Kiếm tiền bối có cần Dưỡng Đao thuật nữa không?” Ở một nơi khác, Tống Thư Hàng dừng Dưỡng Đao thuật, lên tiếng hỏi.
“Từ từ đã, kiếm của ta và Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng gặp kẻ địch mạnh. Chúng ta không thể làm phiền Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng vào lúc này.” Vỏ kiếm Xích Tiêu Kiếm nói.
Mà phải nói thật rằng Dưỡng Đao thuật hai tay liên tục của Tống Thư Hàng thực sự vô cùng thoải mái. Nếu có cơ hội thì phải thử một lần nữa mới được.
Tống Thư Hàng: “Địch mạnh? Lai lịch thế nào?”
“Thiên Đình viễn cổ, Nam Phương Đại Đế.” Vỏ kiếm Xích Tiêu Kiếm trả lời.
Tống Thư Hàng hơi giật mình, bèn đưa ý thức vào thế giới hạch tâm, liên hệ với Quy tiền bối: “Quy tiền bối ~”
Trong thế giới hạch tâm, Quy tiền bối nằm ngửa giơ bốn chân lên trời, còn Thông Nương thì đang đổ nước vào mai nó.
“Làm gì vậy?” Tống Thư Hàng ngu mặt ra.
“Thử xem mai ta lật ngửa có thể nuôi cá được không.” Quy tiền bối đáp.
Tiền bối, ngài nhàm chán đến thế là cùng!
“Tìm ta có việc gì?” Quy tiền bối hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu: “Quy tiền bối, ngài có biết gì về Nam Phương Đại Đế của Thiên Đình viễn cổ không? Có biết nhược điểm của hắn là gì không?”
Biết người biết ta, bách chiến bách thắng.
Thân là yêu sủng của Bắc Phương Đại Đế, chắc là Quy tiền bối phải hiểu biết đôi chút về Nam Phương Đại Đế đúng không? Dù sao thì hắn cũng là một trong tứ phương đại đế mà.
“Nam Phương Đại Đế à? Ồ, tên kia thâm hiểm lắm. Hắn hay ngụy trang thành tu sĩ Phật môn, nhìn bề ngoài thì có vẻ là người tốt, nhưng thực ra trường sinh chi đạo của hắn có liên quan tới “dụ hoặc” đấy. Khi chiến đấu với hắn thì tuyệt đối đừng nghe hắn nói nhảm, cứ đánh thôi.” Quy tiền bối suy tư rồi nói.
“Cảm ơn Quy tiền bối, còn tin tức nào khác không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Đồng thời, hắn nhanh chóng báo thông tin mà Quy tiền bối vừa nói cho vỏ kiếm Xích Tiêu Kiếm, để nó chuyển lời cho Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng.
Viện trợ từ bên ngoài phải thật tích cực mới được.
“Còn nữa, nếu ta nhớ không nhầm thì trong tay hắn có một tòa bảo tháp, mỗi tầng bảo tháp đều phong ấn một đòn toàn lực của Thiên Đế thời kì toàn thịnh. Tuy không biết sau nghìn vạn năm thì trong bảo tháp của hắn còn phong ấn bao nhiêu “đòn của Thiên Đế”, nhưng tóm lại là phải cẩn thận. Trong tứ phương đại đế năm đó, hắn là người ủng hộ Thiên Đế tích cực nhất đấy.” Quy tiền bối suy nghĩ rồi nói: “Nhược điểm khác thì ta không nhớ. Khi đã đạt tới thực lực ngang tầm với chủ nhân của ta thì cơ hồ không còn nhược điểm gì nữa rồi.”
Một khi có nhược điểm thì bọn họ sẽ cải thiện ngay lập tức, thậm chí nơi được cho là nhược điểm của bọn họ còn là điểm mạnh nhất.
Tống Thư Hàng: “Cảm ơn Quy tiền bối, tin tức của ngài đến quá kịp thời.”
“Chờ chút, vì sao tự nhiên ngươi lại hỏi tin tức về Nam Phương Đại Đế? Đừng nói với ta là ngươi kiếm chuyện với hắn đấy nhé?” Quy tiền bối đột nhiên nhớ lại danh sách đại lão mà Tống Thư Hàng từng cà khịa, thế là hỏi mà lòng đầy căng thẳng.
“Không phải đâu, Quy tiền bối yên tâm đi. Người đang đánh nhau với Nam Phương Đại Đế là Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng, ta chỉ ủng hộ ngoài sân bằng cách cung cấp tin tức về Nam Phương Đại Đế cho Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng thôi.” Tống Thư Hàng đáp.
“Thế thì tốt. Cái tên Nam Phương Đại Đế đó khó chơi lắm, nếu dính vào hắn thì có thể ngươi sẽ không còn được sống những ngày bình yên nữa đâu.” Quy tiền bối nhắc nhở.
Tống Thư Hàng cười hì hì: “Quy tiền bối yên tâm, thật ra trong lòng ta có chừng mực. Mấy vị đại lão này ấy mà, ta tránh voi chẳng xấu mặt nào.”
Sau đó, Tống Thư Hàng thuật lại bí mật về bảo tháp của Nam Phương Đại Đế cho vỏ kiếm Xích Tiêu Kiếm.
Hắn chỉ có thể giúp đỡ Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng đến đây thôi.
“Giờ thì ngươi đã nghỉ ngơi xong chưa?” Tống Thư Hàng hỏi mảnh vỡ của Thiên Đình viễn cổ.
“Được rồi, Bá Tống Huyền Thánh, chúng ta tiếp tục thôi!” Mảnh vỡ của Thiên Đình viễn cổ vui vẻ đáp.
Tống Thư Hàng cười ha hả, sau đó lại hạ xuống thân mình nó.
Dưỡng Đao thuật, hình thức hai tay cuồng bạo liên kích!
“Lần này còn nhanh hơn, mạnh mẽ hơn, thoải mái hơn lần trước. Ta vừa thoát khỏi trạng thái phủ bụi mà đã gặp được Bá Tống Huyền Thánh, quả là một điều may mắn trong đời.” Mảnh vỡ của Thiên Đình viễn cổ nói.
“Bí thuật đáng sợ quá.” Bạch tiền bối phân thân trên không trung lẩm bẩm.
Dưới sự cố gắng không ngừng nghỉ của Tống Thư Hàng, cuối cùng mảnh vỡ của Thiên Đình viễn cổ cũng co lại đến kích thước vừa phải: “Cuộc đời mới tuyệt diệu làm sao!”
“Chính là lúc này!” Tống Thư Hàng mở thế giới hạch tâm, chuyển nó vào trong.

Trong thế giới hạch tâm.
Tống Thư Hàng, Bạch tiền bối phân thân, Tô Thị A Thập Lục, Quy tiền bối, Thông Nương, Con rối tiên tử, Tạo Hóa Tiên Tử, mỹ nhân rắn công đức, thần thức của Sở các chủ và vỏ kiếm Xích Tiêu Kiếm tập hợp tại cửa vào mảnh vỡ của Thiên Đình viễn cổ.
“Được rồi, ngươi mở lồng phòng ngự ra đi.” Tống Thư Hàng nói.
“Không thành vấn đề, Bá Tống Huyền Thánh!” Mảnh vỡ của Thiên Đình viễn cổ đáp.
Lồng phòng ngự từ từ mở ra, để lộ một cung điện trông giống như chùa miếu được bảo tồn rất hoàn hảo.
“Nam Thu tự… đậu má Tống Thư Hàng, ngươi còn dám nói mình không cà khịa Nam Phương Đại Đế sao?” Quy tiền bối rên lên: “Má nó, ngươi chuyển cả nhà hắn vào đây rồi này!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận