Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1140: Trăng Tròn Như Tranh Vẽ, Bầu Trời Đêm Như Thơ

Chương 1140: Trăng Tròn Như Tranh Vẽ, Bầu Trời Đêm Như Thơ
Loại thể nghiệm “người là dao thớt, ta là thịt cá” này khiến cho người nham thạch khổng lồ cực kỳ tuyệt vọng. Bây giờ hắn đang bị thiên hỏa quấn thân, nếu như Tống Thư Hàng tặng thêm một phát Phần Thiên Hỏa Diễm Đao cấp cửu phẩm nữa thì đúng là muốn mạng hắn.
Tống Thư Hàng lại hỏi:
“Vậy cần bao lâu nữa chúng ta mới có thể sử dụng Phần Thiên Hỏa Diễm Đao?”
Nếu như thời gian quá dài, Tống Thư Hàng chỉ có thể lựa chọn nhanh chân chạy trốn thôi.
Chứ chờ người nham thạch khổng lồ thoát khỏi thuật giam cầm của Vân Tước Tử rồi, hắn mà dậy thì có thể lấy một chọi mười đấy.
Thời gian chính là mạng sống.
“Lâu hơn ngươi nghĩ.”
Xích Tiêu trả lời.
Hai mắt người nham thạch khổng lồ như cá chết kia sáng lên, hắn bắt đầu liều mạng trùng kích cấm chế trong cơ thể.
Tống Thư Hàng:
“...”
Phải chạy ư?
Nhưng chạy trốn là hạ cách, đối phương là đại năng Trường Sinh Giả còn sống, chỉ cần một ý niệm là có thể xuyên không gian đi thẳng tới bên cạnh hắn.
Trừ khi cứ trốn mãi trong thế giới hạch tâm hoặc là bí cảnh nào đó tương tự, nếu không dù có trốn xa đến đâu cũng vô dụng.
“Đúng rồi, Xích Tiêu đạo hữu, ngươi có thể liên lạc với Xích Tiêu Tử đạo trưởng không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Thật ra Tống Thư Hàng cũng không chủ động chọc vào người nham thạch khổng lồ này, chỉ là vì vừa lúc hắn học được Hỏa Diễm Đao lại bị người nham thạch khổng lồ giận cá chém thớt, cục nợ này phải là của Xích Tiêu Tử đạo trưởng mới đúng.
Người đả thương tên khổng lồ nham thạch là Xích Tiêu Tử đạo trưởng, người bắt hắn chịu nỗi khổ thiên hỏa thiêu đốt cũng là Xích Tiêu Tử đạo trưởng, người mà hắn oán hận nhất cũng là Xích Tiêu Tử đạo trưởng.
Từ đầu tới cuối, Tống Thư Hàng chỉ là một người qua đường giáp vô tội.
“Để ta thử xem, nhưng ta không dám chắc là liên lạc được với Xích Tiêu Tử đâu nhé. Cũng không biết gần đây hắn đang làm cái quỷ gì, mười lần liên lạc thì hết chín là không thông.”
Xích Tiêu kiếm trả lời.
Sau đó nó nói với mỹ nhân rắn công đức:
“Ê này, cho ta ra ngoài trước được không? Ta nghĩ ở bên ngoài tín hiệu sẽ tốt hơn đấy.”
Mỹ nhân rắn công đức chỉ nghiêng đầu, sau đó chẳng động đậy gì hết.
Xích Tiêu kiếm:
“...”
Nó đành im lặng, bắt đầu liên lạc Xích Tiêu Tử.
Chừng ba hơi thở sau, nó liên lạc thành công với Xích Tiêu Tử đạo trưởng.
[Có chuyện gì?]
Xích Tiêu Tử đạo trưởng hỏi.
Xích Tiêu kiếm trả lời:
[Tới xử lý đối thủ cũ của ngươi đi này.]
[Bận rồi.]
Xích Tiêu Tử đạo trưởng đáp.
Xích Tiêu kiếm:
[Nếu không tới thì ngươi chuẩn bị nhặt xác cho ta đi là vừa.]
[Không sao, chỉ cần thi thể vẫn còn, ta có thể đúc ngươi lại lần nữa.]
Xích Tiêu Tử nói.
Xích Tiêu kiếm:
[...]
Nói thì nói vậy thôi chứ Xích Tiêu Tử đạo trưởng vẫn bắt đầu xác định tọa độ của Xích Tiêu kiếm, chuẩn bị mở cổng không gian:
[Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tổng kết lại cho ta nghe xem.]
Xích Tiêu kiếm dùng tốc độ nhanh nhất kể lại chuyện vừa xảy ra cho Xích Tiêu Tử đạo trưởng nghe.
[Thì ra là vậy.]
Xích Tiêu Tử gật đầu nói:
[Ta đến ngay đây.]
Chừng hai hơi thở sau, trong hư không mở ra một cổng không gian.
Con ngươi trong mắt người nham thạch khổng lồ co rút lại.
Lão thất phu Xích Tiêu Tử tới rồi!
Cổng không gian vừa mở, một cánh tay phải thò ra, bàn tay nắm thành quyền.
Chỉ có một cánh tay phải mà thôi... còn bản thể Xích Tiêu Tử đạo trưởng lại không hiện thân.
Tay phải vừa xuất hiện đã nện thẳng về phía người nham thạch khổng lồ. Một quyền này mang theo uy lực cực mạnh.
“Lão thất phu Xích Tiêu Tử!”
Lúc này, rốt cuộc người nham thạch khổng lồ cũng phá giải được một phần giam cầm, mở miệng hét to đầy giận dữ.
Thế nhưng tay phải của Xích Tiêu Tử đạo trưởng bỗng mở ra, lộ ra một tấm phù văn trong lòng bàn tay.
Bụp!
Phù văn dán vào trên thân thể người nham thạch, hóa thành rất nhiều tầng lưới lớn, lại là một loại thủ pháp giam cầm, bao phủ người nham thạch khổng lồ lại.
Tiếp đó tay phải nắm lấy lưới lớn khẽ nhấc lên một chút, sau đó nhấc người nham thạch khổng lồ trở lại cổng không gian.
“Buông ra, có ngon thì chờ ta khôi phục rồi hai chúng ta lại đại chiến ba trăm hiệp!”
Người nham thạch khổng lồ gầm thét liên tục.
Thế nhưng cánh tay phải vẫn vận lực vung lên, ném người nham thạch khổng lồ vào trong cổng không gian.
Sau khi giải quyết người nham thạch khổng lồ xong, tay phải lại chuyển hướng về phía đám người Tống Thư Hàng, giơ hai ngón tay lên bày ra động tác “V” chiến thắng.
Tiếp đó tay phải trở về cổng không gian.
“Này, chờ chút đã, mang ta về với!”
Xích Tiêu kiếm đang ở trong bụng mỹ nhân rắn công đức hét lớn.
Tay phải ở giữa không trung chĩa thẳng về phía Xích Tiêu kiếm, làm ra động tác “ok”.
“Ngươi làm vậy là có ý gì? “
Xích Tiêu kiếm kêu lên.
Tay phải lại đổi một thế khác, hắn giơ ngón tay cái về phía Xích Tiêu kiếm, đây là có ý “cố lên” à?
Sau đó tay phải chui thẳng vào trong cổng không gian.
Xích Tiêu kiếm:
“...”
Tống Thư Hàng thầm thở phào nhẹ nhõm. Người nham thạch khổng lồ bị Xích Tiêu Tử đạo trưởng mang đi, đây đúng là một kết cục tốt đối với hắn.
Người nham thạch khổng lồ chính là đại năng có tu vi Trường Sinh Giả, Tống Thư Hàng không thể bắt nhốt vào trong thế giới hạch tâm giống như tên tôn giả thất phẩm kia được. Nếu nhốt người nham thạch khổng lồ vào thế giới hạch tâm thì chẳng khác nào dẫn sói vào nhà.
Mà một khi người nham thạch khổng lồ thoát khỏi giam cầm, lúc nào Tống Thư Hàng cũng phải đối mặt với nguy cơ sẽ bị một vị đại năng Trường Sinh Giả đột nhiên xuyên không gian đi tới sau lưng, cho hắn một kích trí mạng.
...
Xích Tiêu kiếm vội vàng liên lạc với Xích Tiêu Tử lần nữa:
[Này này này, mấy cái thế tay đó là có ý gì? Mau mang ta về đi chứ?]
Nó không muốn trở thành công cụ cho mỹ nhân rắn công đức biểu diễn trò nuốt kiếm nữa đâu.
[Bận rồi.]
Xích Tiêu tử Trả lời.
[Có bận thế nào đi nữa cũng phải trả lời! Nếu không trả lời, có tin ta tự bạo cho ngươi xem không?]
Xích Tiêu kiếm cả giận quát.
[Được thôi.]
Xích Tiêu Tử trả lời.
Xích Tiêu kiếm:
[...]
Một hồi lâu sau, Xích Tiêu Tử đạo trưởng nói:
[Nhiệm vụ cũng xong rồi, tạm thời ngươi cứ ở lại chỗ Tống tiểu hữu một quãng thời gian để bảo vệ hắn, coi như là thù lao vì Tống tiểu hữu đã giúp ta bắt con mồi vậy.]
Con mồi ở đây đương nhiên là chỉ người nham thạch khổng lồ trong trạng thái giam cầm. Vừa rồi Xích Tiêu Tử đạo trưởng chẳng tốn công sức gì đã lôi được người nham thạch khổng lồ về nhà, theo lý thuyết thì đương phải cho Tống Thư Hàng một chút thù lao rồi.
[Chỉ vì nguyên nhân này thôi sao?]
Xích Tiêu kiếm nói.
[Đây cũng là một phần nguyên nhân mà thôi, thật ra mấy ngày trước có một vị tiền bối tới tìm ta trò chuyện. Lúc đó hắn có nhắc tới vị Tống tiểu hữu này, đồng thời cũng đề cập đến một số chuyện khác nữa. Nói tóm lại là ngươi cứ ở lại chỗ Tống tiểu hữu bảo vệ hắn, nếu có cơ hội thì chỉ điểm cho hắn một chút về Phần Thiên Hỏa Diễm Đao. Đương nhiên là không bắt buộc, tùy duyên thôi. Chờ qua quãng thời gian này rồi ta lại đón ngươi về.]
Xích Tiêu Tử đạo trưởng đáp.
Xích Tiêu kiếm:
[...]
Tùy tiện lắm rồi đó nha!
××××××××××××××××××××
Tống Thư Hàng, Tô thị A Thập Lục, Thi và Tiểu Thải đi men theo đường cũ xuống dưới chân núi.
Mỹ nhân rắn công đức phiêu bay theo sau lưng Tống Thư Hàng.
Xích Tiêu kiếm thì ở trong cơ thể cô.
Lúc đi xuyên qua vị trí vốn là cửa kết giới ở giữa sườn núi, nhóm người Tống Thư Hàng bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
“Trời tối rồi ư?”
Tống Thư Hàng nhìn lên bầu trời.
Lúc này ở ngoại giới màn đêm đã buông xuống.
Tối nay sắc trời rất đẹp.
Bầu trời đêm đầy sao lấp lánh khiến người ta bỗng dưng nổi hứng muốn làm thơ.
Nổi bật giữa muôn vàn ánh sao là một vầng trăng tròn treo cao đang tỏa ra ánh sáng dịu dàng, tựa như một bức tranh tuyệt đẹp.
Đúng là trăng tròn như tranh vẽ, bầu trời đêm như thơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận