Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 271: Vấn đề dạy vỡ lòng cho đám thổ dân

Chương 271: Vấn đề dạy vỡ lòng cho đám thổ dân
Tờ vô cực truy sát lệnh giả này chỉ là mồi nhử Công Tử Hải dùng để dụ dỗ tên bịt mặt kia tới tấn công Tống Thư Hàng mà thôi...
“Thật tình, chẳng lẽ hắn không thể động não được à? Sao vô cực truy sát lệnh lại viết trên một tờ giấy trắng bình thường được kia chứ? Ha ha.”
Công Tử Hải khống chế gã béo kia xé nát tờ giấy vô cực truy sát lệnh giả này.
Sau đó, hắn vói tay cầm lấy cây trâm cài ở sau đầu kia, rút nhẹ một cái.
Trầm cài vừa mới rút ra thì liên lạc giữa hắn và gã trung niên kia đã bị cắt đứt ngay.
Gã đàn ông trung niên kia cầm cây trâm cài, lại ngã vật ra đất, hôn mê bất tỉnh —— khi hắn tỉnh lại thì cùng lắm chỉ cho rằng mình uống rượu say, nên chạy lên trên một nóc nhà ngủ gục mà thôi. Có khi lại cảm thấy vui mừng vì nhặt được một cây trâm cài ở trong tay ấy chứ?
Còn ở trong phòng của Tống Thư Hàng.
Bạch tiền bối nhoẻn môi, mỉm cười vui vẻ:
“Hóa ra là người của Vô Cực Ma Tông à, ta vẫn luôn muốn tìm xem tổng bộ của Vô Cực Ma Tông ở nơi nào... Có lẽ lần này sẽ tìm thấy được manh mối rồi đây.
Tinh thần chấn nhiếp của Bạch Tôn Giả sao có thể đơn giản như thế được chứ?
……
Sáng sớm hôm sau.
Tống Thư Hàng ngủ thẳng giấc tới tận tám giờ mới thức dậy.
Nửa đêm hôm qua lăn qua lăn lại cả buổi trời, khiến hắn hơi mệt, nên cũng ngủ lố giấc một chút.
“Tỉnh rồi à?”
Bạch tiền bối quay lại cười hỏi.
Lúc này, Bạch tiền bối đang mở máy tính, vừa xem phim vừa buôn chuyện trong nhóm.
Bộ phim kia —— mẹ ơi, là seri phim Fast and Furious! Tống Thư Hàng rất muốn nhào tới đổi phim Bạch tiền bối đang xem thành ‘kênh an toàn giao thông’!
Có vài vị tiền bối đang trồi lên buôn chuyện ở trong nhóm.
Lúc Bạch tiền bối nghiêng người qua thì Tống Thư Hàng đúng lúc nhìn thấy Thất Sinh Phù Phủ Chủ đang nhờ mọi người trong nhóm giúp đỡ:
“Các đạo hữu trong nhóm, Ai gửi giúp một giáo viên dạy ngữ văn tới cho ta được không? Bực mình quá đi mất!”
“Phụt...”
Tống Thư Hàng mới thấy dòng này xong là phun ra ngay.
Gửi một giáo viên dạy ngữ văn qua là sao?
Tiền bối, giáo viên dạy ngữ văn là con người chứ có phải đồ vật đâu, không thể gửi chuyển phát nhanh được đâu...
Đợi đã, Vũ Nhu Tử và Tô Thị A Thập Lục đều tự gửi bản thân mình tới mà. Chẳng lẽ, theo như các vị tiền bối trong nhóm nghĩ thì chuyển phát nhanh có thể gửi cả người sống luôn à?
Tạo Hóa Pháp Vương:
“Thất Sinh đạo hữu gặp phải chuyện gì thế? Sao lại cần gửi giáo viên ngữ văn tới làm gì?”
Quả nhiên, thứ mà mấy tiền bối trong nhóm tò mò chính là ‘gửi giáo viên ngữ văn tới làm gì’ chứu không phải ‘có thể gửi giáo viên ngữ văn tới được à?’ Qủa nhiên là nhận thức của các tiền bối về chuyển phát nhanh có vấn đề mà!
Vấn đề này hơi nghiêm trọng đấy, nói không chừng sẽ mất mạng như chơi.
Lúc này, Bắc Hà Tán Nhân lên tiếng:
“Theo như phần trí nhớ mà ta vẫn chưa quên, thì ta nhớ loáng thoáng là Thất Sinh đạo hữu ngươi đang ở trên một hòn đảo nhỏ nào đó của thế giới, dạy thổ dân trên đó học chữ mà nhỉ? Hay là trong quá trình dạy chữ có vấn đề gì à?”
“Thôi đừng nhắc nữa mà làm gì. Đám thổ dân này ngu như chó ấy! Ta vất vả lắm mới dạy cho bọn họ đọc được tam tự kinh, nào ngờ ngoảnh đi một cái là bọn họ lại quên mất.”
“Mặc kệ ta đánh phạt bọn họ mạnh cỡ nào, hoặc là treo lên đánh thì cũng vô dụng.”
“Tới bây giờ, đám thổ dân này vẫn không thể phát âm chuẩn được, lại còn hay quên cách đọc nữa. Sắp hai tháng tới nơi rồi, riêng câu mở đầu của tam tự kinh thôi mà bọn họ còn quên mãi, cứ đọc thành: Nhân chi sơ, xay đậu hủ! Xay cái con khỉ gì, ta có dạy bọn họ đọc như thế đâu mà!”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ gào lên như sắp phát điên mất rồi.
Hắn vừa mới nói xong thì lập tức có một ID ngoi lên trong Nhóm Cửu Châu Số 1.
ID tên ‘Ta là Tiểu Đậu Đậu, chủ nhân của Hoàng Sơn ngu ngốc’ lên tiếng:
“Gâu gâu, Thất Sinh à, ta không thể xem như không nghe thấy mấy câu ngươi vừa nói được, cái gì gọi là ngu như chó hả? Ta cắn chết ngươi bây giờ! Gâu gâu!”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ:
“...”
Ta là Tiểu Đậu Đậu, chủ nhân của Hoàng Sơn ngu ngốc:
“Gâu gâu, xin lỗi đi, mau xin lỗi Đậu Đậu ta và toàn bộ yêu khuyển trên thế giới này đi, không thì ta cắn chết ngươi bây giờ!”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ:
“@Hoàng Sơn Chân Quân: Đậu Đậu nhà ngươi ngoi lên kìa.”
Hoàng Sơn Chân Quân nhanh chóng xuất hiện, nhưng cũng cạn lời, chỉ gửi lên có một hàng dấu chấm:
“...”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ:
“Nhìn tên của Đậu Đậu nhà ngươi đi.”
Hoàng Sơn Chân Quân:
“...”
Bắc Hà Tán Nhân cười lớn:
“@ Thư Sơn Áp Lực Đại, Đậu Đậu có đang ở bên cạnh ngươi không?”
Cuồng Đao Tam Lãng:
“ID của Đậu Đậu kìa, ha ha ha ha, cười phọt cớt mất. Đậu Đậu nó thành chủ nhân của Hoàng Sơn ngu ngốc từ khi nào thế?”
Bắc Hà Tán Nhân:
“... Tam Lãng đạo hữu. [icon giơ tay tạm biệt.]”
Cuồng Đao Tam Lãng:
“??”
Cuồng Đao Tam Lãng:
“Ôi mẹ ơi, ta copy nguyên xi ID của Đậu Đậu nên nhắn tin nhầm.”
Thông báo: [ Cuồng Đao Tam Lãng đã thu hồi một tin nhắn ]
Tam Lãng vội vàng thu hồi tin nhắn trước đó lại.
Cuồng Đao Tam Lãng lại vội nói:
“Hoàng Sơn tiền bối, ngươi cũng thấy rồi đó, ta cũng là vô ý thôi. Xem như nể tình ta vô ý, lại nhanh chóng thu hồi tin nhắn lại, tha cho ta một lần đi nhé?”
Cộng thêm một cái icon làm nũng.
“Ha ha.”
Hoàng Sơn Chân Quân nói:
“Muộn rồi.”
[Hệ thống thông báo: Cuồng Đao Tam Lãng bị chủ nhóm Hoàng Sơn Chân Quân cấm nói một giờ.]
Dù nói là muộn rồi, nhưng chỉ cấm nói Cuồng Đao Tam Lãng có một giờ mà thôi.
....
Bạch tiền bối quay lại nhìn nhật ký chat trong nhóm, gật đầu thỏa mãn:
“Các đạo hữu trong nhóm vẫn vui tươi như trước, thật là tốt.”
“Vui tươi à?”
Tống Thư Hàng cười khan, hắn cảm giác đây là hành vi tự tìm đường chết mỗi ngày của Tam Lãng tiền bối:
“Đợi lát đã tiền bối, cho ta mượn máy tính một lát.”
“Được.”
Bạch tiền bối đứng lên.
Tống Thư Hàng nhanh chóng dùng tài khoản của Bạch tiền bối gõ:
“Đậu Đậu, bây giờ ngươi đang ở đâu! Lập tức, mang tiểu hòa thượng kia về ngay cho ta!”
Ta là Tiểu Đậu Đậu, chủ nhân của Hoàng Sơn ngu ngốc:
“Dọa ta sợ vãi cớt, ta còn tưởng là Bạch tiền bối gửi tin đây, hóa ra là Thư Hàng ngươi đang dùng tài khoản của Bạch tiền bối à? Chậc chậc, Thư Hàng ngươi đúng là còn trẻ tuổi nên ngây thơ quá —— có giỏi thì ngươi tới đây bắt ta đi!”
Tiếp theo, Ta là Tiểu Đậu Đậu, chủ nhân của Hoàng Sơn ngu ngốc lại nói:
“Tống sư huynh, ta là Quả Quả đây. Nếu như ngươi không đánh ta són cớt thì ta sẽ cân nhắc xem có nên quay về sớm một chút không! Ngươi chỉ cần thề với tất cả người trong nhóm là được.”
Tống Thư Hàng nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ha ha ha, hai đứa giỏi lắm!”
Ta là Tiểu Đậu Đậu, chủ nhân của Hoàng Sơn ngu ngốc:
“Bắt ta đi, bắt ta đi, giống như Hoàng Sơn ngu ngốc ấy, có ngon thì tới đây mà bắt ta về đi!”
Vân Du Tăng Thông Huyền:
“...”
Vân Du Tăng Thông Huyền:
“[icon lau mồ hôi] [icon cầm dao].”
Vân Du Tăng Thông Huyền lặng lẽ logout.
Tiểu hòa thượng Quả Quả ở phía xa tít trông thấy hai icon mà Thông Huyền đại sư gửi lên xong thì sợ tới mức mặt mày tái mét —— nó quên mất Thông Huyền phương trượng cũng đang ở trong nhóm, bây giờ phải làm sao đây? Tới lúc đó, đừng nói là Thư Hàng sư huynh muốn đánh nó són cớt, ngay cả Thông Huyền đại sư nhất định cũng sẽ đánh cho nó phọt cả cớt đái luôn ấy chứ!
Hoàng Sơn Chân Quân:
“Thư Hàng tiểu hữu, ta sẽ sai người đưa Đậu Đậu và tiểu hòa thượng Quả Quả về. Trước tiên cứ như thế đi.”
Sau đó, Hoàng Sơn Chân Quân dùng quyền của chủ nhóm, trước tiên xóa tên của Đậu Đậu.
Tiếp theo, Chân Quân lại thi triển đại cấm ngôn thuật.
[Hệ thống thông báo: Ta là Tiểu Đậu Đậu, trung khuyển của Hoàng Sơn đại nhân đã bị chủ nhóm Hoàng Sơn Chân Quân cấm nói một ngày.]
Tống Thư Hàng:
“...”
Sở dĩ Đậu Đậu nó biến thành như thế, chắc là không thể không bỏ qua công lao của Hoàng Sơn Chân Quân ấy nhỉ?
Trò khôi hài do Đậu Đậu gây nên, rốt cuộc lấy Đậu Đậu và Cuồng Đao Tam Lãng bị cấm nói mà kết thúc, cộng thêm sản phẩm đặc biệt là tiểu hòa thượng mặt mày tái mét vì nhận được tin của Thông Huyền đại sư.
……
Thất Sinh Phù Phủ Chủ:
“Chủ đề bị lạc hơi bị xa rồi, Đậu Đậu nó lạc đề quá. Nói đi mà, ai có thể gửi giúp một giáo viên dạy ngữ văn tới cho ta nào, đang cần dùng gấp đây! Ta đã hoàn toàn bó tay với đám thổ dân này rồi. Nếu cứ tiếp tục thế này, ta cảm giác mình có nguy cơ tạo sát nghiệp mất! Bây giờ thanh kiếm trong tay ta đang run rẩy đây, đã sắp không nhịn nổi nữa rồi.”
Tống Thư Hàng vội dùng tài khoản của Bạch tiền bối trả lời:
“Nhắc nhở tiền bối một cái, chuyển phát nhanh không thể gửi người được. Giáo viên dạy văn cũng không phải hàng hóa, không thể gửi qua đường chuyển phát nhanh được... sẽ chết người đấy!”
“Không cần quan tâm mấy chuyện này, lỡ mà không được thì chuyển giáo viên dạy văn tới bằng máy bay cũng được nữa! Tóm lại là giải quyết vấn đề này giúp ta đi mà a a a a.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ rõ ràng đã bị đám thổ dân kia ép cho phát điên mất rồi.
Tạo Hóa Pháp Vương nói:
“Có ai đầu tư vào trường học hay giáo dục không? Có thể phái một giáo viên qua. Ta nhớ trong nhóm có một vị đạo hữu... hình như tên Túy Nhật thì phải? Công pháp mà vị đạo hữu này tu luyện quỷ dị quá, ta không nhớ đầy đủ tên của hắn nói. Dù sao thì cũng là vị đó, không phải trong số sản nghiệp của hắn có vài trường học à? Tiểu học, cấp hai, đến cả đại học cũng có nữa!”
Túy Nguyệt Cư Sĩ bị chỉ tên lặng lẽ trồi lên:
“...”
Túy Nguyệt Cư Sĩ cũng bực muốn chết, công pháp của hắn rất đặc biệt, không tới huyền thánh bát phẩm thì không thể nào nhân tiền hiển thánh được. Về sau cũng thường xuyên bị mấy đạo hữu trong nhóm quên tuốt tuồn tuột.
Bất tri bất giác, hắn lại biến thành một người trong suốt trong nhóm Cửu Châu Số 1.
Mặc kệ hắn lên kiếm cảm giác tồn tại cỡ nào đi nữa, mặc kệ hắn gửi đủ loại bình luận và tài liệu trong không gian của nhóm ra sao, mặc kệ hắn lên buôn dưa khí thế cỡ nào, các đạo hữu vẫn thường xuyên quên mất hắn, dù không rõ vì sao.
Dù biết đấy là do công pháp của mình, nhưng hắn vẫn cảm thấy buồn rầu…
Túy Nguyệt Cư Sĩ:
“Thật xin lỗi, vì không thể nào khiến cho các vị đạo hữu nhớ được đạo hiệu của ta. Ai, trong tay của ta đúng là có vài trường học, nhưng bây giờ là lúc nghỉ hè, giáo viên cũng đã nghỉ từ lâu rồi. Ta sẽ đi liên hệ hỏi giúp Thất Sinh Phù Phủ Chủ xem sao, nói không chừng nếu trả công hậu hĩnh thì sẽ có giáo viên dạy văn đồng ý xuất ngoại lên đảo nhỏ dạy thổ dân học tiếng Trung đấy… Nhưng ta cũng không bảo đảm sẽ được đâu nhé!”
“Xin cảm ơn Túy Nhật đạo hữu nhiều lắm!”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ lệ nóng doanh tròng:
“Đại ân đại đức của ngươi, ta sẽ ghi khắc trọn đời.”
Túy Nguyệt Cư Sĩ:
“Thất Sinh đạo hữu, ta là Túy Nguyệt, Túy Nguyệt đấy! Ai... Không cầu báo đáp gì, chỉ cần nhớ kỹ đạo hiệu của ta là được rồi!”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ:
“[icon xấu hổ.]”
Lúc này, Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ một lúc rồi lại dùng tài khoản của Bạch tiền bối hỏi:
“Thất Sinh tiền bối, ta muốn hỏi thử, ngươi có dạy thổ dân dùng bính âm không? Nếu như có dùng bính âm thì chắc là sẽ dễ nhớ chữ hơn đấy?”
“Bính âm... Ta quên mất vụ này.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ cười gượng hai tiếng —— đành chịu thôi, năm đó khi hắn học chữ Hán thì toàn học vỡ lòng bằng tam tự kinh thôi..
Tống Thư Hàng lặng lẽ mặc niệm cho đám thổ dân bị khẽ tay với bị treo lên đánh kia...
272. Miệng ngọt thế
Năm đó khi Thất Sinh Phù Phủ Chủ học chữ Hán thì đã làm gì có bính âm, cho nên khi học hắn học thế nào thì khi dạy bèn dạy cho đám thổ dân bản xứ kia y xì như thế.
Hắn hoàn toàn không nghĩ đến cái thứ gọi là ghép vần, không dạy chữ Phồn thể cho đám thổ dân bản xứ nọ đã là may mắn lắm rồi.
“Thế nhưng… ta cứ nghĩ đến việc phải dạy đám thổ dân bản xứ này học ghép vần là lại thấy khó chịu. Để ta thử trước xem thế nào, nếu không được thì chờ Túy Nhật, à quên, chờ Túy Nguyệt đạo hữu gửi cho một giáo viên ngữ văn.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói.
Nói xong, dường như nhớ ra cái gì, hắn lại bổ sung:
“À đúng rồi, nếu không tìm được giáo viên ngữ văn thì Thư Hàng tiểu hữu gửi bản thân ngươi tới cho ta luôn đi, mang cả huyết thần toản theo luôn. Thế là chúng ta vừa hoàn thành giao dịch mà ngươi vừa giúp ta dạy đám thổ dân bản xứ kia ghép vần được, thế nào?”
Tống Thư Hàng:
“…”
Có phải mình nói sai cái gì không? Sao đang yên đang lành lại tự lọt hố thế này?
Từ đầu đến cuối, mình chỉ lương thiện đề nghịThất Sinh Phù Phủ Chủ tiền bối dùng cách ghép vần để dạy đám thổ dân bản xứ học chữ Hán thôi mà?
Không được, phải tự cứu mình thôi.
Bằng không vạn nhất”
Túy Tinh” tiền bối không tìm thấy giáo viên ngữ văn thích hợp, có khi Thất Sinh Phù Phủ Chủ sẽ bay suốt đêm tới đây, dùng ga giường quấn mình lại rồi mang tới hòn đảo khỉ ho cò gáy giữa đại dương đó, để mình dạy văn cho đám thổ dân bản xứ kia mất.
Còn Bạch tiền bối thì… đừng có mong ngài ấy sẽ ra tay giúp đỡ. Nói không chừng ngài ấy thấy thú vị, lại nổi hứng lên đi đảo cùng mình luôn ấy chứ.
Tống Thư Hàng cứ cảm thấy khả năng này lớn quá chừng, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.
Đặc biệt là không rõ có phải ảo giác hay không, lúc liếc nhìn Bạch tiền bối một cái, Tống Thư Hàng thấy khi nghe đến mấy chữ”
đảo hoang”,”
thổ dân bản xứ” thì trong mắt ngài ấy dường như lóe lên ánh nhìn hứng thú?
Không được! Nhất định phải tự cứu lấy mình!
Đầu óc Tống Thư Hàng điên cuồng vận chuyển, đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên:
“Thất Sinh Phù Phủ Chủ tiền bối, ta có một diệu chiêu để học ghép vần, ngài lên mạng tìm xem… chắc là sẽ thấy”
Bài ca pinyin chữ Hán” đấy. Ngài cứ phát đi phát lại cho đám thổ dân bản xứ kia xem, sáng chiếu, chiều chiếu, ăn cơm chiếu, đi nhà cầu cũng chiếu. Chỉ cần cho họ xem vài tuần là họ nắm được cách ghép vần chữ Hán ngay.”
“Không chỉ thế, ta còn nhớ là mấy bộ lạc nguyên thủy họ thích nhảy múa lắm! Thất Sinh Phù Phủ Chủ tiền bối lên mạng kiếm mấy bài nhảy dễ dễ, biên đạo Bài ca pinyin chữ Hán kia thành bài múa. Sau đó bắt họ sáng dậy múa một lần, lúc nghỉ múa một lần cho bọn họ có hứng học đi.”
Đánh xong một đống chữ, Tống Thư Hàng âm thầm thở một hơi dài.
Xin lỗi các anh em thổ dân bản xứ… thế nhưng bài hát tẩy não đó cũng không có gì là không tốt, nghe nhiều chút còn mở mang được kiến thức nữa. Sau khi biên tập vũ đạo xong có thể mang ra nhảy quảng trường, tiên tiến quá đi chứ! Bác gái trên khắp đất Trung Quốc này đều yêu thích đó nha.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ sáng ngời mắt lên:
“Oa oa oa, còn có cách đó cơ à? Tuyệt lắm! Cách học bằng phương pháp hát hò này dễ nhớ hơn cách ghi nhớ thông thường nhiều.”
Tống Thư Hàng rèn sắt khi còn nóng bồi thêm:
“Đến khi nào tiền bối dạy đám thổ dân bản xứ kia ghép vần xong thì học chữ Hán đơn giản hơn nhiều rồi. Hơn nữa tiền bối ạ, ta thấy khi dạy đám thổ dân bản xứ kia học chữ thì đừng nghiêm khắc quá, đừng hơi tí là treo lên đánh hay quất tay. Mình phải thưởng phạt phân minh vào, tức là có phạt thì phải có cả thưởng. Thế mới có thể tạo động lực cho họ học chữ Hán được.”
Thực ra Tống Thư Hàng vẫn cảm thấy gọi người ta là thổ dân bản xứ thì không thỏa đáng cho lắm, thế nhưng nhất thời chẳng nhớ ra từ gì để thay thế nó.
“Thưởng phạt phân minh? Có lý. Thư Hàng tiểu hữu không hổ là thanh niên trẻ tuổi, đầu óc nhanh nhạy thật.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ cảm thấy Tống Thư Hàng gãi đúng chỗ ngứa trong lòng hắn, chủ ý này đúng là tuyệt vời mà. Đoạn, hắn hỏi tiếp:
“Thưởng phạt phân minh thế nào? Thư Hàng tiểu hữu có thể nói cụ thể hơn một chút được không?”
“Lấy ví dụ thế này. Khi học ghép vần, ai học nhanh nhất thì có thể thưởng cho gì đó mà họ thích, tỉ như vũ khí tốt, đồ câu cá, hoặc là những đồ vật hiện đại như bật lửa chẳng hạn.”
Tống Thư Hàng rủ rỉ:
“Những người học kém nhất cũng có thể phạt kiểu khác đi, ví dụ như cho nhịn đói một bữa này. Đối với mấy thổ dân bản xứ đó, có khi bị đói một bữa còn đáng sợ hơn là bị treo lên đánh ấy chứ. Đừng cứ đánh mãi, dùng mãi một cách trừng phạt là giảm hiệu quả đi đấy.”
Hỡi những thổ dân bản xứ chưa bao giờ gặp mặt, Tống mỗ ta cũng chỉ giúp các anh em được thế này thôi. Hi vọng đề nghị này của ta có thể giúp các anh em bớt đi được nỗi đau da thịt.
Đói bụng so với treo lên quất, chắc là đói bụng dễ chịu hơn chút chứ nhỉ?
“Có lí lắm, có thể thử một lần xem sao.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ âm thầm gật đầu, đồng thời suy một ra ba mà nói tiếp:
“Ta còn có thể cho đám thổ dân bản xứ đó làm bài thi, ba ngày kiểm tra 15 phút, năm ngày kiểm tra một tiết, không làm tốt là nhịn đói, làm tốt thì có thưởng. Sau này ta sẽ bắt bọn họ làm văn, làm không hay sẽ treo lên quất, chậc chậc, tuyệt quá!”
Tống Thư Hàng tức thì giật giật khóe miệng, trong đầu hiện lên hình ảnh một đám ông chú cao to đen hôi mặc áo da thú nằm sấp trên bàn, làm”
Bài thi cuối kì lớp 1” do Thất Sinh Phù Phủ Chủ copy trên mạng xuống, rồi sau đó mặt nhăn mày nhó, múa bút thành văn trước đề bài”
Nếu tôi biến thành cọng cây hành”.
Không ngờ Thất Sinh Phù Phủ Chủ tiền bối lại nghĩ tới bài thi và chiến thuật”
biển đề”, hình như mình đã vô tình tăng thêm nỗi khổ cho đám thổ dân bản xứ rồi thì phải?
Có phải mình lại nhiệt tình làm chuyện xấu rồi không nhỉ?
Thất Sinh Phù Phủ Chủ:
“Cảm giác đúng là rất tuyệt, để ta đi cho đám thổ dân này làm thử ngay mới được. Trước tiên để cho bọn họ nghe mấy bài hát phiên âm bảng chữ cái tiếng Trung trước mười ngày cái đã, Thư Hàng tiểu hữu, đợi khi nào có kết quả thì ta sẽ liên lạc với ngươi! [icon vẫy tay tạm biệt].”
Nói xong thì hắn lập tức logout ngay.
Đợi Thất Sinh Phù Phủ Chủ logout xong rồi, Bắc Hà Tán Nhân mới ngoi lên nói:
“[icon lau mồ hôi] đầu năm nay, dù là ở thế ngoại đào viên cũng chưa chắc đã được hạnh phúc.”
Lệ Chi Tiên Tử:
“Hơn nữa, thật ra vẫn còn một vấn đề khá lớn... trước kia mọi người có nhận được thư của Thất Sinh Phù đạo hữu bao giờ chưa? Nghề nghiệp của hắn là phù sư, chữ hắn viết ra đều lằn ngoằn như gà bới vậy. Lúc ấy ta đọc chữ hắn viết trong thư mà vất vả gần chết. Nếu như hắn dạy mấy người thổ dân kia học chữ, mà vẫn dùng cái chữ như gà bới kia thì... Ta chỉ muốn hỏi không biết mấy người thổ dân kia phải ám ảnh tới cỡ nào?”
Dược Sư:
“Các thổ dân bản xứ cũng chẳng dễ dàng gì!”
Tạo Hóa Pháp Vương:
“Tỉnh Tinh cư sĩ, xin ngài nhất định phải tìm một giáo viên ngữ văn thật xuất sắc cho thổ dân nơi đó nhé!”
“Tỉnh Tinh?... Không phải Tỉnh Tinh, là Túy Nguyệt chứ! Lần trước ngươi chỉ nhớ lộn có một chữ thôi mà, sao lần này lại nhớ sai cả hai chữ luôn thế!”
Túy Nguyệt Cư Sĩ gửi kèm một cái icon quỳ gối.
“Xin lỗi Túy Nguyệt đạo hữu. Thật ra ta có một đề nghị thế này, hay là ngươi thử đổi đạo hiệu xem sao, đổi thành Túy Nhật được không? Ta nghĩ nhất định mọi người đều sẽ nhớ được ngay.”
Tạo Hóa Pháp Vương yếu ớt nói thêm một câu.
“Túy Nhật thì sẽ nhớ được +1.” Lệ Chi Tiên Tử.
“Túy Nhật thì sẽ nhớ được +2.” Dược Sư nói tiếp, nếu chỉ là copy rồi dán lại thôi thì tốc độ của Dược Sư vẫn nhanh lắm.
“Túy Nhật thì sẽ nhớ ngay +2.” Hoàng Sơn Chân Quân.
Phía dưới, một nhóm tiền bối trong nhóm giữ nguyên đội hình.
Túy Nguyệt Cư Sĩ thở dài, thật muốn cột hết người trong nhóm lên một cục thiên thạch vạn tấn ném xuống Thái Bình Dương quá!
...
Khóe miệng của Tống Thư Hàng co giật, tắt khung chat của nhóm Cửu Châu số 1 đi.
Sau đó, hắn thầm thở dài:
“Mong là cách dạy của Thất Sinh tiền bối sẽ có hiệu quả.”
Bạch Tôn Giả ngồi bên cạnh cười hì hì, nói:
“Có hiệu quả hay không cũng không sao hết, thật ra ta rất muốn đến xem Thất Sinh dạy mấy thổ dân kia học chữ Hán kiểu gì, cũng khá tò mò với cuộc sống trên đảo nữa.”
Qủa nhiên Bạch tiền bối lại nảy sinh ra mấy hứng thú lạ kỳ rồi!
“Bạch tiền bối! Ta có một chỗ đi chơi tốt hơn này, hai ngày sau... có một người bạn rủ ta đến một hòn đảo ở biển Đông chơi, còn được lên du thuyền xa hoa những năm ngày nữa! Bạch tiền bối có hứng thú hay không?”
Tống Thư Hàng lập tức dời mục tiêu chú ý của Bạch Tôn Giả.
Bằng không, hắn sợ đêm nay Bạch tiền bối sẽ mang theo hắn bay cái vèo tới chỗ Thất Sinh Phù Phủ Chủ mất!
Qủa nhiên, sau khi Bạch tiền bối nghe sẽ đi du ngoạn đảo và có cả du thuyền thì lập tức sinh ra hứng thú.
“Nếu đi chơi đảo du lịch thì có tàu lượn siêu tốc không? Cái loại có mười hoặc mười mấy vòng luôn ấy? Có nhảy Có thuyền hải tặc không? Đu quay chọc trời thì sao? Cối xay gió cực độ nữa?”
Bạch tiền bối đọc liền tù tì một loạt những trò chơi cảm giác mạnh.
Tại sao Bạch tiền bối toàn kể tên mấy loại khiến người ta sợ nhũn người ra thế này?
“Có, có hết! Cái gì cũng có cả!”
Tống Thư Hàng vỗ ngực cam đoan, nhất định là có đủ!
“Vậy chúng ta đi liền thôi!”
Bạch tiền bối nheo mắt lại nói.
“Bạch tiền bối, đừng vội. Hai ngày nữa chúng ta mới xuất phát... hơn nữa, chúng ta còn phải chờ Đậu Đậu với tiểu hòa thượng quay về nữa.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Đậu Đậu và tiểu hòa thượng?”
Bạch tiền bối hỏi:
“À, ngươi vừa mới nói xong, Đậu Đậu nó lại bỏ nhà đi bụi rồi.
“Đúng vậy.”
Tống Thư Hàng thở dài.
“Được rồi, vậy thì chờ hai ngày đi.”
Bạch Tôn Giả miễn cưỡng nói.
“Quyết định thế nhé, Bạch tiền bối, chúng ta đi ra ngoài ăn điểm tâm trước đi. Sau đó nhân lúc rảnh rỗi, ta đưa ngươi tới núi Ngọc Ngư ở gần thành phố Văn Châu, dạo này chắc đang vào mùa dương mai chín, có hoạt động cho du khách vào tự mình hái ăn tại chỗ, ăn bao nhiêu cũng được.”
Tống Thư Hàng giới thiệu.
“Được!”
Hai mắt Bạch Tôn Giả lập tức sáng lấp lánh.
...
Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả vừa đi vừa nói chuyện, vào nhà bếp xem thử mẹ Tống có làm sẵn bữa sáng cho họ hay không.
Trong nhà bếp.
Đúng lúc mẹ Tống đang làm sủi cảo, nghe thấy có tiếng bước chân sau lưng thì quay đầu lại nhìn.
“Mẹ, sáng nay ăn sủi cảo ạ!”
Tống Thư Hàng nói.
“Ừ, mẹ vừa gói xong, không biết hai đứa khi nào mới dậy, nên chưa nấu. Tống Bạch cũng dậy rồi đấy à, sao hôm nay dậy sớm thế hở cháu?”
Mẹ Tống trêu một câu.
Bạch Tôn Giả khẽ gật đầu, trả lời:
“Ừ, chào tiểu cô nương, ngươi chính là mẹ của Thư Hàng tiểu hữu à, hôm nay ta dậy sớm lắm!”
Tiểu cô nương?
Là đang gọi mình đấy à?! Đầu tiên mẹ Tống trợn mắt há mồm ra, sau đó bà khẽ cười nói:
“Thư Hàng, chỉ qua một đêm thôi mà cậu bạn này của con lại thành khéo ăn khéo nói thế, miệng ngọt quá.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Bạch Tôn Giả thì không hiểu gì hết:
“?”
Ban nãy mình nói sai cái gì à? trong lòng Bạch Tôn Giả cảm thấy nghi hoặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận