Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 484: Nếu chỉ muốn buôn dưa thì hãy tắt máy đi

Chương 484: Nếu chỉ muốn buôn dưa thì hãy tắt máy đi
Bạch Tôn Giả vẫn còn kế hoạch tiếp theo để đối phó với cái tên mặc đồ đen này, Tôn Giả muốn lấy được bộ công pháp “Tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công” hoàn chỉnh từ trên người hắn, cùng với một vài phương pháp tu luyện phụ trợ liên quan đến công pháp này.
Vì thế chờ sau khi bắt được cái gã mặc đồ đen này lại, Tống Thư Hàng sẽ gọi điện thoại cho Bạch Tôn Giả, hỏi xem nên xử lý cái tên mặc đồ đen này như thế nào, tránh làm rối kế hoạch của Bạch Tôn Giả —— Dù sao thì người được lợi lớn nhất trong kế hoạch này chính là Tống Thư Hàng hắn.
“Cẩn thận đánh lén, ở vị trí ngang hàng với ngươi phía bên trái! Hì hì, tốc độ của đối phương nhanh lắm đấy.”
Tiếng cười của Ngư Kiều Kiều truyền đến bên tai.
Tống Thư Hàng vội vàng cúi người, di chuyển lên phía trước, đồng thời vung bảo đao Bá Toái trong tay chém một đao về phía vị trí cũ ở bên trái.
Keng!
Đao búa đụng nhau, người mặc đồ đen kia lại để lộ thân hình lần nữa.
Tại mỗi khoảnh khắc tấn công, thuật ẩn nấp của hắn sẽ bị hiện hình.
Hơn nữa, bởi vì bây giờ đang ở dưới đáy biển, khi thi triển thuật ẩn nấp, dù người mặc đồ đen có thể ẩn thân hình đi, nhưng lúc di chuyển vẫn sẽ có dấu vết nước rẽ, hiệu quả của thuật ẩn nấp bị giảm đi đáng kể.
“Đồ sâu bọ!”
Người mặc đồ đen xuất chiêu liên tiếp nhưng đều bị Tống Thư Hàng tránh được, trong lòng vô cùng giận dữ.
Cho dù thân trúng kịch độc; nhưng tu vi của mình là tam phẩm, loay hoay nửa ngày trời vẫn không bắt được một tên tu sĩ nhị phẩm, nếu truyền đi ra sẽ bị người đời chê cười mất.
Đã như vậy thì đừng trách ta lòng dạ độc ác.
“Vốn ta chỉ muốn bắt ngươi lại… Nhưng bây giờ, ta phải đập nát hai tay, hai chân ngươi của ngươi. Ta muốn xem xem ngươi còn muốn trốn kiểu gì!”
Bởi vì ở dưới đáy biển, dù người mặc đồ đen không hề mở miệng nhưng âm thanh vẫn thông qua chân khí, truyền thẳng vào tai của Tống Thư Hàng.
Một lát sau, người mặc đồ đen quăng cái búa nhỏ kia về phía Tống Thư Hàng:
“Bạo Phong Chi Chùy!”
Sau khi bay ra, toàn thân cái búa nổi lên lôi quang, nếu như bị đập trúng, chắc chắn sẽ rất đau đớn.
Đồng thời, hai tay của người mặc đồ đen cầm đoản đao, hét lên:
“Dã Trư Chi Nha!”
Xung quanh người hắn huyễn hóa ra hư ảnh một con heo rừng khổng lồ, tấn công về phía Tống Thư Hàng.
Bạo phong chi chùy ở phía trước, Dã trư chi nha ở phía sau.
Lần này, tuyệt đối phải giết chết tên sâu mọt này!
“Ưm ưm ưm ~~”
Tống Thư Hàng vẫn chưa học được Truyền âm nhập mật nên không thể phát ra âm thanh dưới nước được.
Có điều, Ngư Kiều Kiều đang ẩn nấp trong tóc hắn đã nghe thấy tiếng kêu của hắn.
Cô chui ra khỏi mái tóc dài của Tống Thư Hàng, giơ móng vuốt nhỏ đáng yêu ra bắt chước theo tư thế bắn súng, trong miệng kêu khẽ một tiếng:
“Pằng ~”
Ngay sau đó, nước biển cuộn trào mãnh liệt, hóa thành một cái đầu rồng khổng lồ, nghênh đón Bạo Phong Chi Chùy và Dã Trư Chi Nha của người mặc đồ đen!
Cái đầu rồng này không phải là đạo thuật hay yêu pháp gì cả, mà nó chỉ là thiên phú khống chế nước của Ngư Kiều Kiều mà thôi.
Có điều thể tích của cái đầu rồng bằng nước biển này hơi khổng lồ một chút.
Đầu rồng to cao khoảng hai mươi mét mạnh mẽ đập vào Bạo Phong Chi Chùy kia. Cái búa nhỏ ẩn chứa lực lượng sấm sét kia giống như một con côn trùng nhỏ bé bị xe lửa nghiền qua, trực tiếp đầu rồng nước biển đập thành phấn vụn.
Sau đó, dư thế của cái đầu rồng kia không mất đi mà tiếp tục đập mạnh về phía người mặc đồ đen.
Người mặc đồ đen âm thầm kinh hãi:
“Sao có thể được, một tên tu sĩ nhị phẩm không thể nào thi triển ra loại pháp thuật mạnh thế này được!”
Đồng thời, hắn lập tức chuẩn bị vứt bỏ Dã Trư Chi Nha, cứ tránh thoát được cái đầu rồng nước biển này trước rồi tính sau.
Nhưng đúng lúc hắn đang chuẩn bị né tránh thì một cơn buồn ngủ ập đến bất ngờ khiến hắn không chút phòng bị…
Thế giới dưới đáy biển là sân nhà của Ngư Kiều Kiều. Mọi công kích của cô đều có thể được cường hóa. Cho dù chỉ là công kích khống chế nước đơn giản nhất, nhưng cũng có thể thi triển ra uy lực của pháp thuật tứ phẩm cao giai.
Oành!
Người mặc đồ đen bị đầu rồng đánh trúng, liên tiếp bị đẩy lùi về phía xa.
Đầu tiên là thanh đoản đao trên tay hắn nát vụn ra.
Sau đó là hai cánh tay hắn, lớp da trên cánh tay lập tức bị nứt toác ra, hai cánh tay vặn vẹo lại trông vô cùng quái dị, máu tươi phun ra xối xả.
“Aaaaaa!”
Người mặc đồ đen phát ra tiếng kêu thảm thiết, khạc ra một chuỗi bong bóng từ trong miệng.
Ngay sau đó, trên quần áo của hắn không ngừng xuất hiện những tầng ánh sáng pháp thuật lóe lên. Đây là pháp y đang tự động bảo vệ chủ nhân, triệt tiêu lực sát thương của cái đầu rồng bằng nước biển kia.
Nhưng uy lực của đầu rồng nước biến rất mạnh, pháp y của người mặc đồ đen không chống đỡ được bao lâu. Đợi khi lớp phòng ngự trên pháp y mất đi hiệu lực chỉ sợ người mặc đồ đen này cũng bị đập nát thành mảnh vụn.
Tống Thư Hàng vội vã lấy điện thoại, mở phần tin nhắn ra, nhanh chóng gõ vào:
“Kiều Kiều, đừng giết hắn, giữ lại cho hắn một mạng đi.”
“Biết rồi.”
Ngư Kiều Kiều trả lời —— đồng thời trong đôi mắt nhỏ của cô cũng tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Đối phương là tu sĩ tam phẩm, mặc dù uy lực của cái đầu rồng mà cô vừa thả ra hơi lớn, nhưng tốc độ có nhanh đâu ta.
Đối phương hoàn toàn có thể cắt đứt Dã Trư Chi Nha đi giữa chừng, sau đó dựa vào tốc độ của tu sĩ tam phẩm rồi chạy trốn mà. Tại sao lại đứng đực ra tại chỗ như một kẻ ngốc, ăn trọn cái đập của đầu rồng kia chứ?
Mặc dù cảm thấy rất khó hiểu nhưng Ngư Kiều Kiều vẫn duỗi móng vuốt ra ngoắc một cái, triệt tiêu con rồng nước đi.
Lúc này người mặc đồ đen đã thương tích đầy mình, toàn thân đều ứa máu. Hơn nữa, vết thương lại còn ngâm trong nước biển, cảm giác đau đớn +1.
“Đáng chết, đệt mợ nó!”
Trong lòng người mặc đồ đen bực bội đến cực điểm!
Vừa rồi khi đối mặt với con rồng nước, vốn lấy tốc độ bây giờ của hắn chắc chắn có thể né tránh được.
Nhưng đúng lúc quan trọng đó thì cơn buồn ngủ lại ập đến.
Cơn buồn ngủ đó đến rất bất ngờ, cũng rất mãnh liệt. Trong nháy mắt, hắn cảm giác mí mắt mình càng ngày càng nặng, căn bản không thể nào mở ra nổi.
Sau đó, không còn sau đó nữa rồi.
Con rồng nước đập vào người hắn rất đỗi vô tình, trực tiếp khiến hắn tàn phế luôn.
“Ta không phục, ta không phục!”
Người mặc đồ đen kêu to trong lòng, sau đó trước mắt hắn tối sầm lại, ngất đi.
Tống Thư Hàng nhìn dáng vẻ của người mặc đồ đen như đang chìm dần xuống, gõ vào trong điện thoại: “Chết rồi sao?”
“Chưa chết, chỉ là ngất đi thôi. Kẻ này… ta cảm thấy hắn hơi bị yếu thì phải?”
Ngư Kiều Kiều nói:
“Thư Hàng, đi tới bắt hắn lại, đưa lên thuyền đi.”
Tống Thư Hàng gật đầu cất điện thoại đi, bơi qua đó vác người mặc đồ đen kia lên rồi bắt đầu bơi về phía mặt biển.


Trên mặt biển.
Chiếc du thuyền sang trọng vẫn đang chầm chậm di chuyển, các hành khách trên thuyền căn bản đều không hề biết ở gần đó đang xảy ra vài trận chiến đấu vượt xa khả năng của con người.
Tống Thư Hàng vác người mặc đồ đen, lặng lẽ leo lên đỉnh du thuyền —— May mà có Ngư Kiều Kiều hỗ trợ, nhờ có sóng biển đẩy giúp, nên chỉ dựa vào bơi lội, hắn vẫn bắt kịp với tốc độ của du thuyền.
Diệt Phượng Công Tử vẫn chưa trở về. Dù sao thì con ngựa đen tinh cũng là đại yêu ngũ phẩm, sẽ không thất bại nhanh như vậy.
Không gian bắt yêu màu vàng vẫn chưa tản ra, thực lực giữa Người bắt yêu và đám chiến sĩ nhím biển cũng không chênh lệch nhau mấy, e rằng cũng phải khổ chiến một phen..
“Thật không ngờ ta lại là người đầu tiên ở đây giải quyết xong đối thủ.”
Tống Thư Hàng cười nói.
Đúng lúc này, một cái khăn lông khô được đưa tới.
Tống Thư Hàng quay đầu lại nhìn thì thấy thuyền trưởng của chiếc du thuyền sang trọng này đang đứng ở bên cạnh, mỉm cười với hắn. Trên người vị thuyền trưởng này có lớp chân khí tu vi nhị phẩm chập chờn xao động.
Tống Thư Hàng khẽ cười một tiếng, nhận lấy cái khăn lông khô.
Lúc vừa nhảy lên du thuyền hắn đã phát hiện ra vị thuyền trưởng này, đương nhiên đây cũng là do đối phương không hề che giấu khí tức của mình.
Chiếc thuyền này là du thuyền tư nhân của Thất Sinh Phù Phủ Chủ, thuyền trưởng là tu sĩ không có gì lạ cả.
“Thực lực của Thư Hàng tiên sinh đã cường đại vượt quá sự tưởng tượng của ta… Ta là thuyền trưởng Khương Trương.”
Thuyền trưởng mỉm cười nói:
“Sau khi phát giác được trận chiến giữa Thư Hàng tiên sinh và người mặc đồ đen kia, ta đã lập tức đuổi đến, muốn giúp Thư Hàng tiên sinh một tay. Nhưng không ngờ ta vừa mới đi ra thì tiên sinh cũng đã giải quyết xong người mặc đồ đen đó rồi.”
Chỉ trong khoảng thời gian hắn chạy từ trong thuyền ra tới đây, mà trận chiến đấu đã kết thúc. Không hổ là tu sĩ có thể kết giao với Phủ Chủ, cho dù tu vi chỉ mới là nhị phẩm thì sức chiến đấu vẫn cường đại như vậy.
“Ha ha, may mắn mà thôi. Hơn nữa, trạng thái của người mặc đồ đen kia có gì đó không đúng lắm.”
Tống Thư Hàng dùng khăn lông khô lau tóc, rồi nói tiếp:
“Thuyền trưởng Khương, trên thuyền có căn phòng nào chắc chắn một chút không, ta phải nhốt cái tên này lại mới được.”
“Không thành vấn đề, mời Thư Hàng tiên sinh đi cùng ta.”
Thuyền trưởng Khương đi ở phía trước dẫn đường.
Tống Thư Hàng lại nhìn về cái không gian bắt yêu màu vàng kia lần nữa.
Sau đó hắn kéo cái người mặc đồ đen đi theo phía sau thuyền trưởng Khương.


Rất nhanh, người mặc đồ đen kia liền tỉnh lại, không phải là đã ngủ đủ giấc, mà là toàn thân trên dưới người hắn đau dữ dội kịch liệt, đau đến mức khiến hắn phải tỉnh lại.
Trên thực tế, sau khi Tống Thư Hàng kéo hắn vào căn phòng riêng này không lâu, hắn đã tỉnh lại.
Khi người mặc đồ đen tỉnh lại, hắn phát hiện toàn thân mình bị trói lại như cái bánh tét, bị treo lủng lẳng lên trên trần nhà, lại còn quay vòng tròn nữa.
Có hai tên thủy thủ đang băng bó vết thương cho hắn.
Mà toàn thân trên dưới của hắn chỉ còn có mỗi một chiếc quần xà lỏn… Bộ quần áo dạ hành và tất cả các vật phẩm trên người hắn đều được đặt ngay ngắn gọn gàng ở bên cạnh.
Bộ quần áo dạ hành màu đen kia là một bộ pháp y có lực phòng ngự rất tốt, nhưng đáng tiếc là bộ pháp y này đã bị đòn tấn công của Ngư Kiều Kiều phá hủy gần hết rồi.
Trừ những điều này ra, còn có một lọ giải độc đan, mười viên linh thạch tam phẩm, một tá lá bùa màu vàng. Những lá bùa này là vật phụ trợ cho việc thi triển đạo pháp, có thể giúp tu sĩ tiết kiệm được không ít chân khí, linh lực và tinh thần lực trong lúc thi pháp.
Còn có một đồ vật hoàn toàn khác với những vật phẩm của tu sĩ nữa, đó là một sợi dây chuyền vàng vừa to vừa thô, nhìn qua trông không khác gì sợi dây chuyền vàng giả giá mười tệ ngoài chợ.
Có điều nhìn cẩn thận lại thì thấy trên những móc xích của sợi dây chuyền vàng này đều khắc hình ảnh một loài động vật. Có trâu, dê, ngựa, lừa, hươu, còn có lạc đà, lợn, chó, mèo… đủ các loại động vật.
Sợi dây chuyền vàng này tổng cộng có ba mươi ba móc xích.
“Ba mươi ba hình vẽ.”
Tống Thư Hàng ngầm hiểu trong lòng, có lẽ sợi dây chuyền này có liên quan đến “Tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công”.
“Đáng chết!”
Người mặc đồ đen tức giận nhìn Tống Thư Hàng lăm lăm.
Nếu như không phải là do loại kịch độc kia phát tác không đúng lúc thì sao hắn có thể thất thủ mà bị bắt như thế này được chứ!
“Ha ha.”
Tống Thư Hàng cười với người mặc đồ đen một tiếng, sau đó đưa tay lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Bạch Tôn Giả.
Đến lúc hỏi Bạch Tôn Giả xem nên xử lý cái người mặc đồ đen này thế nào rồi.
Sau khi ấn nút gọi, giọng nói nhu hòa của Bạch Tôn Giả lập tức truyền tới: “Xin chào đạo hữu, hoan nghênh ngươi gọi điện cho A Bạch, nhưng thật xin lỗi, ta đang thăm dò trong di tích… Nếu không phải là chuyện rất quan trọng, cần phải để lại lời nhắn thì ấn phím 1… Nếu là chuyện quan trọng bình thường, cần liên lạc với ảo ảnh phân thân từ xa thì hãy ấn phím 2… Nếu là chuyện vô cùng quan trọng, cần người phục vụ xin hãy ấn phím 3… Nếu không có chuyện gì mà chỉ muốn buôn dưa thì xin mời tắt máy.”
Tống Thư Hàng: …
Ta vừa gọi cho tổng đài 10086 đấy à?
Sau khi suy nghĩ, Tống Thư Hàng muốn ấn phím 3 chuyển giao người phục vụ. Nhưng nghĩ lại, lỡ như quấy rầy Bạch Tôn Giả thăm dò di tích thì cũng không tốt lắm.
Thế là Tống Thư Hàng lại di chuyển ngón tay lên trên con số 2, bấm nhẹ một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận