Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1133: Không Ra Chiêu Như Bình Thường

Chương 1133: Không Ra Chiêu Như Bình Thường
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư, ở phía bên kia không gian sa mạc bỗng xuất hiện mấy bóng người cưỡi chiến mã đến.
Người dẫn đầu chính là Xích Tiêu Tử đạo trưởng!
Không chỉ vậy, năm người đi bên cạnh Xích Tiêu Tử đạo trưởng cũng lần lượt hiện rõ mặt... Tất cả đều là Xích Tiêu Tử, nhưng năm người này là Xích Tiêu Tử khá trẻ tuổi.
Đi sau cùng là một đội ngũ nghìn người, tất cả đều là Xích Tiêu Tử đạo trưởng, chẳng qua trẻ tuổi hơn một chút, ước chừng mười sáu tuổi, trong tay cầm đủ loại binh khí dài.
“Đối thủ là đại quân Xích Tiêu Tử đạo trưởng ư?”
Khóe miệng Tống Thư Hàng co giật mấy cái.
Thế này thì còn chơi cái gì nữa chứ? Theo như suy đoán, Xích Tiêu Tử đạo trưởng là đại năng tồn tại ở thời đại viễn cổ, thế nên ngôn ngữ viễn cổ chính là tiếng mẹ đẻ của ngài ấy rồi còn gì.
Mà bên này người mạnh nhất chính là hắn, một kẻ chỉ biết nói mười câu bằng ngôn ngữ thời đại viễn cổ.
Hiếp người quá đáng!
Đương nhiên mấy vị Xích Tiêu Tử đạo trưởng trước mắt không phải bản thể, hẳn là pháp thuật tinh thần do đạo trưởng để lại lúc bố trí cửa kết giới biến thành.
...
Sau khi đại quân Xích Tiêu Tử hiện thân, sau lưng nhóm người Tống Thư Hàng cũng hiện ra một đội quân.
Bao gồm ba trăm Tống Thư Hàng, ba trăm Tô thị A Thập Lục, một trăm Thi, một trăm Tiểu Thải, một trăm Thông Nương hình người, năm mươi con rối và năm mươi mỹ nhân rắn công đức.
Hợp lại cũng là một đội quân nghìn người.
Nhưng toàn bộ những binh lính này đều đi tay không, ngay cả cây gậy gỗ cũng không có.
Chỉ riêng về khí thế đã yếu hơn đối phương ít nhất là mười lần rồi!
Đám lính quèn này thì làm được gì chứ?
Chờ chút... Lẽ nào những tên lính quèn này chính là thanh máu ư?
Tống Thư Hàng thở dài nói:
“Khí thế chênh lệch quá lớn.”
Chưa chiến đã thua trước một nước rồi.
“Lúc nãy đã nói rõ rồi nhé, Tống sư huynh, ta chỉ biết có ba câu nói bằng ngôn ngữ viễn cổ thôi đấy.”
Thi thành thật nói.
“Ta chỉ biết hai câu.”
Tô thị A Thập Lục bổ sung.
“Hay là chúng ta đầu hàng đi?”
Tiểu Thải nói.
“Ta có thể đổi phe nhảy qua bên trận doanh kia được không?”
Thông Nương ngẩng đầu hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Bây giờ không đổi được đâu, chuẩn bị sẵn sàng đi, trò chơi sắp bắt đầu rồi.”
Nếu như đổi phe được thì hắn cũng muốn đổi.
“¥@#.”
Ở phía bên kia, vị Xích Tiêu Tử đạo trưởng dẫn đầu uốn lưỡi hô to. Ngay lúc hắn lên tiếng, một nghìn binh lính Xích Tiêu Tử đạo trưởng ở phía sau lập tức giơ vũ khí trong tay lên, đồng loạt bước lên trước, bày ra tư thế chuẩn bị công kích.
“Câu này có nghĩa là gì?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Bé Thi hớn hở giơ tay trả lời:
“Ta biết câu này, nó mang ý nghĩa chào hỏi, tương đương với câu “Hế lô~ xin chào các ngươi”. Chúng ta chỉ cần đáp lại y chang như vậy là được, đúng lúc trong ba câu mà ta biết có câu này.”
“Vậy ngươi trả lời lại nhé?”
Tống Thư Hàng nói.
Thi:
“Không thành vấn đề... ¥@#!”
Sau khi Thi đáp lại xong, đội quân liên hợp tạp nham tay không tấc sắc sau lưng bọn họ cũng tiến về trước một bước với khí thế hung mãnh, sau đó mở miệng phát ra một loạt tiếng hô quái dị.
Thấy đám lính quèn mang hình dáng mình hô to gọi nhỏ như vậy, trong lòng mọi người chợt dâng lên cảm giác quái dị nói không nên lời.
Lượt đối thoại thứ nhất hoàn thành, hai bên đánh ngang tay.
Vì vậy đám lính quèn sau lưng hai bên bắt đầu tràn lên tấn công.
Một nghìn Xích Tiêu Tử đạo trưởng trẻ tuổi cầm binh khí dài trong tay, xông lên tấn công đám người Tống Thư Hàng. Mà một nghìn binh lính hỗn tạp sau lưng Tống Thư Hàng cũng không yếu thế chút nào, tuy tay không vũ khí nhưng trong miệng vẫn phát ra tiếng hô kỳ lạ, hùng hổ vọt tới trước.
Nói thật, mặc dù đội quân bên phía Tống Thư Hàng là lính hỗn tạp nhưng lại khá đẹp mắt. Có thiếu nữ, có loli, có Thông Nương với thân hình nóng bóng, có mỹ nhân rắn, có mỹ nhân con rối, trên đầu còn có tước yêu nhỏ nhắn nữa.
Binh lính hai bên nhào lên, chỉ còn chút nữa thôi là bắt đầu chém giết lẫn nhau.
“Sao đối phương không trả lời lại nhỉ?”
Tống Thư Hàng thắc mắc.
Tô thị A Thập Lục nói:
“Hay là đến phiên chúng ta phát động tấn công? Trò chơi này chơi theo kiểu tấn công theo lượt, mới vừa rồi đối phương đã tấn công một lần, chúng ta phản kích một lần. Hay là bây giờ đến lượt chúng ta bắt đầu tấn công?”
“Vậy thì thử xem. Sau khi lịch sự chào hỏi nhau xong, chúng ta nên đặt câu hỏi gì đây?”
Tống Thư Hàng đáp.
“Sau khi chào hỏi xong chắc là nói mấy câu khách sáo như “Rất vui được gặp ngươi” hay là “ăn cơm chưa?” gì đó nhỉ?”
Thông Nương đưa ra ý kiến.
Tô thị A Thập Lục:
“Cái này ta biết, ta biết nói câu “Rất vui được gặp ngươi”, lần này để ta nói cho.”
“Được, giao cho cô đấy!”
Tống Thư Hàng đáp.
Cứ có cảm giác một đám học dốt PK học bá tinh anh ấy.
Tô thị A Thập Lục mở miệng nói:
“々★◎□℃@§.”
Câu này có nghĩa là “Rất vui được gặp ngươi”.
Cô vừa dứt lời, vị Xích Tiêu Tử đạo trưởng dẫn đầu bên phía đối phương lập tức đáp lại một câu, hơn nữa còn là một câu rất dài. Đầu lưỡi cứ xoắn tới xoắn lui liên tục, Tống Thư Hàng nghe mà cứ lo đầu lưỡi của hắn bị chuột rút không thôi.
“Câu này có nghĩa là gì vậy?”
Tống Thư Hàng nghệt mặt ra.
Mặc dù hắn được gọi là kẻ nắm giữ mười câu ngôn ngữ viễn cổ nhưng mười câu đó là Thiên Tự Văn, vốn dĩ không dùng được trong giao tiếp hằng ngày.
“Nửa câu trước là trả lời lại câu của ta, nghĩa là “Rất vui được gặp ngươi”, còn nửa câu sau nghe không hiểu. Chắc là hắn triển khai phản công nhỉ? Sau khi phòng ngự thì đến lượt hắn tấn công mà.”
Tô thị A Thập Lục nhún vai nói.
“Thi nghe hiểu không?”
Tống Thư Hàng lại hỏi.
Thi cũng lắc đầu:
“Ta cũng nghe không hiểu, nhưng ngôn ngữ viễn cổ chính quy thật đáng sợ, phát âm quá khủng, quá chuẩn.”
Bây giờ là lúc khen đối phương phát âm chuẩn đấy à?
Tống Thư Hàng thở dài, lại nhìn những đồng đội khác.
Thông Nương và Tiểu Thải chỉ tham gia cho đủ số, mỹ nhân rắn công đức cũng bỏ đi.
Vì vậy bây giờ chỉ còn mỗi con rối là có thể nghịch chuyển chiến cuộc thôi.
Bởi vì bên Tống Thư Hàng chậm chạp không đáp lại... Trong cuộc giao chiến, một nghìn Xích Tiêu Tử đạo trưởng vung binh khí dài, phát động công kích dữ dội. Một nghìn lính hỗn tạp có ngoại hình tương tự như nhóm người Tống Thư Hàng, Tô thị A Thập Lục, Thi bị đánh tơi bời hoa lá, kêu cha gọi mẹ, bắt đầu có dấu hiệu bại trận.
Cuối cùng Tống Thư Hàng đưa mắt nhìn con rối thân ái.
Con rối tinh phẩm à, dựa cả vào ngươi đấy!
Hai mắt con rối tinh phẩm tỏa sáng lấp lánh, cô gật đầu thật mạnh.
Sau đó dưới ánh nhìn của Tống Thư Hàng, cô từ từ ngồi xổm xuống, hai tay giơ lên ôm lấy đầu, cuối cùng thân thể bắt đầu run rẩy theo nhịp.
Đây chính tuyệt kỹ của con rối tinh phẩm - Ôm đầu sợ hãi!
Tống Thư Hàng cảm thấy thật đắng lòng + đau não.
Không ngờ ta lại ngu xuẩn đến mức đặt niềm tin vào con con rối ôm đầu sợ hãi này.
Hết cách rồi, lúc này chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
“Bây giờ chỉ còn một cách là đoán đại thôi. Thường thì sau khi nói “Rất vui được gặp ngươi” xong, người ta sẽ nói gì tiếp?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Hắn vừa dứt lời...
Mỹ nhân rắn công đức ở bên cạnh đột nhiên hét lên thảm thiết:
“A a a a~~”
Tiếp đó cô ngã xuống đất, bắt đầu giả chết.
Tống Thư Hàng:
“...”
Càng thảm hơn là hình như một tràng tiếng kêu thảm thiết của mỹ nhân rắn công đức đã bị trò chơi tính là câu trả lời.
Mà câu trả lời này đương nhiên là phát âm sai, không chính xác.
Ngay sau đó, đội quân hỗn tạp bên phe Tống Thư Hàng bại lui liên tục.
Đội quân Tống Thư Hàng xông lên trước nhất đang bị đè xuống đất đánh bầm dập. Nhìn hơn ba trăm người có bộ dạng giống mình như đúc bị đối phương đè ra đánh, lại bị binh khí dài đâm chọt điên cuồng, Tống Thư Hàng rùng mình sởn cả tóc gáy.
Đại quân Tô thị A Thập Lục, đại quân Thi, đại quân Thông Nương ở phía sau cũng bị đánh ngã hàng loạt.
Tiểu Thải ở trên không trung cũng bị bắn rơi.
Còn mỹ nhân rắn thì bỏ đi, chỉ được cái hại bạn thôi.
“Hay là rút lui trước?”
Thông Nương nói.
Nhìn thấy một đám “Thông Nương” bị quật ngã trên đất thế kia, rễ hành của cô cũng đau âm ỉ.
“Lúc này mà rút lui thì toi, sẽ bị đối phương đuổi giết, chết càng thảm hơn nữa. Giờ mà có một cuốn từ điển trong tay thì hay biết mấy.”
Tống Thư Hàng đưa tay sờ hệ thống học bá siêu cấp ở bên hông, lần này hệ thống học bá không bị kích hoạt.
“Có phải lần này đến lượt chúng ta tấn công không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Không biết nhưng cứ thử một chút đi.”
Thi nói:
“Giờ chúng ta nói gì đây?”
“Lần này để ta, nói câu khó một chút.
Tống Thư Hàng cắn răng, sau đó hắn cất giọng đọc to câu thứ nhất trong Thiên Tự Văn bằng ngôn ngữ viễn cổ:
“[Ngôn ngữ viễn cổ] Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang.”
Đáp lại đi nào, nói câu tiếp theo trong Thiên Tự Văn đi~~ Ta biết mười câu Thiên Tự Văn, nếu cứ đáp qua lại thế này thì ít nhất có thể chống đỡ được năm hiệp.
Đúng như suy đoán của Tống Thư Hàng, đối phương bắt đầu đọc tiếp Thiên Tự Văn.
Chỉ thấy vị Xích Tiêu Tử đạo trưởng dẫn đầu kia mở miệng đọc rất nhanh:
“Nhật nguyệt doanh trắc, thần tú liệt trương. Hàn lai thử vãng, thu thâu đông tàng. Nhuận dư thành tuế, luật lữ điệu dương...”
Miệng hắn cứ khép mở mãi không dừng lại.
Mặt không đỏ, hơi thở không loại, đọc thuộc lòng hết Thiên Văn Tự liền một mạch, không hề cho Tống Thư Hàng có cơ hội đọc tiếp!
Tống Thư Hàng nghe mà tuyệt vọng, vốn tưởng rằng dựa vào mười câu Thiên Văn Tự mình biết, ít nhất có thể chống đỡ được năm hiệp. Ai ngờ đối phương không ra chiêu như bình thường, cứ thế đọc hết luôn cả bài Thiên Văn Tự.
Tàn nhẫn quá đi!
Thế là quân lính hỗn tạp bên phe Tống Thư Hàng bị đại quân gồm một nghìn Xích Tiêu Tử đè ra đất mà đánh, không hề có sức chống trả, thương vong nặng nề.
Chưa tới mười hơi thở.
Binh lính bên phe Tống Thư Hàng đã bị tàn sát sạch, không còn một ai sống sót. Bất kể chim tước, thiếu nữ, loli, hành tinh, con rối hay xà nữ, toàn bộ đều bị tiêu diệt.
“Nhìn một trăm người giống hệt mình bị giết chết như thế, đau tim quá.”
Thi thở dài nói.
Cô bé có cảm giác chắc mấy ngày tới bản thân sẽ nằm mơ thấy ác mộng suốt cho xem.
Tống Thư Hàng an ủi:
“Ngươi vẫn còn may, ta có đến ba trăm người kia kìa, toàn bộ đều bị giết chết. Hơn nữa còn là nhóm bị đâm chém đầu tiên nữa chứ, kiểu chết rất đa dạng.”
“Thua rồi ư?”
Tô thị A Thập Lục hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu đáp:
“Thua là cái chắc rồi, không biết có bị trừng phạt gì không đây?”
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, vị Xích Tiêu Tử đạo trưởng dẫn đầu ở phe bên kia bỗng khẽ gật đầu chào đám người Tống Thư Hàng, lại còn mỉm cười với Thông Nương.
Ngay sau đó toàn bộ đại quân Xích Tiêu Tử tản ra, biến mất không thấy đâu.
Trò chơi kết thúc.
Ý thức của nhóm người Tống Thư Hàng lại xoay chuyển.
Chỉ trong nháy mắt bọn họ đã trở về thân thể của mình. Khi mở mắt ra, bọn họ vẫn còn đang đứng trước cửa kết giới.
...
“Không có trừng phạt gì hết.”
Sau khi kiểm tra thân thể mình một lượt, Tô thị A Thập Lục phát hiện trên người không có chỗ bất thường nào cả.
“Dù sao cũng chỉ là một trò chơi nhỏ thôi mà, hơn nữa Xích Tiêu Tử đạo trưởng là người đã trồng ta xuống, hắn là một người rất hiền lành dịu dàng với đôi bàn tay rất ấm áp.”
Thông Nương nói.
Tiểu Thải rầu rĩ đáp lại với giọng đầy bi thương:
“Chính vị chủ nhân hiền lành dịu dàng trong miệng ngươi đã đè một nghìn binh lính hỗn tạp của chúng ta ra đánh bầm dập, hành hạ chết đi sống lại, thẳng tay tiêu diệt toàn bộ chúng ta một cách tàn nhẫn đấy.”
Thông Nương:
“...”
Lúc này, Tống Thư Hàng xoa mi tâm nói:
“Trò chơi này không những không có trừng phạt mà còn tặng lợi ích, ta phát hiện tinh thần lực tăng lên một ít. Lẽ nào duy trì trò chơi càng lâu thì thu hoạch sẽ càng lớn ư?”
Thi vui vẻ nói:
“Tinh thần lực tăng lên một chút thật này, hay là chúng ta lại vào chơi trò chơi ngôn ngữ này lần nữa thử xem?”
Tu luyện tinh thần lực là một quá trình rất khô khan, nếu chơi trò chơi này lại có thể tăng cường tinh thần lực thì đúng là quá tuyệt.
Hai mắt Tiểu Thải và Thông Nương sáng rực lên.
“Vậy... lần này chúng ta cố gắng trụ lâu một chút.”
Tô thị A Thập Lục nói.
Trong đáy mắt cô lóe lên ánh sáng màu bạc.
“Chúng ta có nên bổ sung thêm lượng kiến thức trước khi đi vào lần nữa không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Hắn có hệ thống học bá siêu cấp trong tay, có thể mài gươm ngay lúc sắp lâm trận, bổ sung thêm mấy câu nói bằng ngôn ngữ viễn cổ.
Hơn nữa trong đầu hắn đã nghĩ sẵn kế sách đối phó rồi.
Kết giới ở nơi này hẳn là được bố trí lúc Thông Nương được trồng xuống, tính ra cách đây chừng năm trăm đến sáu trăm năm. Khi đó Thiên Tự Văn đã được sáng tạo ra cho nên trong trò chơi, vị Xích Tiêu Tử đạo trưởng kia mới có thể đọc thuộc lòng hết cả bài Thiên Tự Văn ra như thế.
Vậy nên nếu muốn Xích Tiêu Tử đạo trưởng trong trò chơi không đáp lại được, thật ra có một cách rất đơn giản. Cứ chọn một số bài thơ cận đại hoặc là những câu nói trên mạng rồi phiên dịch sang ngôn ngữ thời đại viễn cổ để ra đề là được rồi.
Ví dụ như “Diện triều đại hải, xuân noãn hoa khai”(1) này, hoặc “Hương sầu là con tem nho nhỏ”(2) này, toàn là thơ cận đại, chắc chắn Xích Tiêu Tử đạo trưởng trong trò chơi không đáp lại được.
Hoặc có thể nói câu “Hãy đặt ra một mục tiêu nhỏ trước”, sau đó hỏi câu tiếp theo là gì(3)? Không thì hỏi “chiếc thuyền tình bạn sao lại lật?”(4) chẳng hạn.
Thậm chí có thể nói về những kiến thức kiểu như vi tích phân, nguyên lý của truyền hình kỹ thuật số, lập trình máy tính... Chắc hẳn những kiến thức này cũng chỉ mới ra đời gần mấy trăm năm nay thôi.
Nói tóm lại là chỉ dùng những kiến thức xuất hiện trong vòng ba trăm năm gần đây để làm khó Xích Tiêu Tử đạo trưởng trong trò chơi.
“Nhưng mà Tống sư huynh, cho dù bây giờ chúng ta có học tập ngôn ngữ thời đại viễn cổ thì cũng không học được mấy câu, phát âm quá khó.”
Bé Thi nói.
Hơn nữa, ngôn ngữ thời đại viễn khác với ngôn ngữ hiện đại, nó không chỉ đơn giản là một loại ngôn ngữ không thôi. Lấy một ví dụ cụ thể để so sánh, cùng là một pháp thuật, nhưng nếu sử dụng ngôn ngữ thời đại viễn cổ niệm chú sẽ có uy lực mạnh hơn dùng ngôn ngữ hiện đại niệm chú đến mấy phần.
Thế nên cho dù là tu sĩ có trí nhớ cực tốt cũng rất khó học được ngôn ngữ thời đại viễn cổ.
“Thi nói có lý... lần này chúng ta không cần phải gấp gáp học tập, trước hết cứ để ta kích hoạt một món bí bảo xem thử thế nào?”
Tô thị A Thập Lục đáp.
“Bí bảo gì?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
“Một món bí bảo có thể giúp ta sử dụng ngôn ngữ thời đại viễn cổ trong thời gian ngắn, nhưng trước khi sử dụng cần thời gian chuẩn bị rất lâu, thế nên lúc nãy ta không kịp dùng.”
Tô thị A Thập Lục nháy mắt tinh nghịch, ánh sáng màu bạc nơi đáy mắt cứ như ẩn như hiện.
“Có bí bảo tiện lợi như vậy nữa à? Thế thì chúng ta thử một lần nữa nào. Thập Lục này, đến lúc đó cô có thể dùng những kiến thức như thơ hiện đại, những câu nói trên mạng, thậm chí là vi tích phân hay lập trình máy tính gì đó thử xem, biết đâu làm khó được Xích Tiêu Tử đạo trưởng trong trò chơi thì sao.”
“Ok.”
Tô thị A Thập Lục nói.
Dứt lời, cô đặt tay lên cửa kết giới, trong miệng hô một chữ “Có” bằng ngôn ngữ thời đại viễn cổ.
Nhưng ngay lúc A Thập Lục đặt tay lên cửa kết giới, cửa kết giới đột nhiên biến mất...
Chú thích:
(1) Dịch nghĩa: Mặt hướng biển rộng, xuân về nở hoa. Đây là một câu thơ trong bài thơ cùng tên của nhà thơ Hải Tử.
(2) Một câu thơ trong bài Hương sầu (nhớ nhà) của tác giả Dư Quang Trung.
(3) “Hãy đặt ra một mục tiêu nhỏ trước, kiếm được 100 triệu Nhân dân tệ (332,8 tỷ VNĐ)”. Đây là câu nói nổi tiếng của nhà tỷ phú Vương Kiện Lâm.
(4) Câu hỏi này dựa trên một câu nói thịnh hành bên trung quốc, “Chiếc thuyền tình bạn nói lật là lật”. Chiếc thuyền tình bạn ở đây được lấy ý tưởng từ từ friendship bên tiếng Anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận