Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1004: Mệnh Phù Tục Mệnh

Chương 1004: Mệnh Phù Tục Mệnh
Giao Bá Chân Quân nói tiếp: “Sau này ta thấy người của Mặc Môn ra mặt, bước lên Chân Vũ đảo. Cũng không biết Chân Vũ đảo phải trả giá lớn cỡ nào mới có thể dàn xếp ổn thỏa nữa. Ta đoán lần đó Chân Vũ đảo phải tốn nhiều lắm. Cho nên bọn họ mới tổ chức hoạt động đại chiến nữ võ thần cúp Chân Vũ này để vớt vát lại.”
Diệt Phượng Công Tử: “Nếu là kỹ thuật con rối của Mặc Môn thì bỏ đi. Ta không có hứng thú với kỹ thuật đó, nó xung đột với công pháp của ta. Lệ Chi Tiên Tử, đến lúc đó ta sẽ đi xem với cô, hoạt động thì ta không tham gia đậu. Đúng lúc ta cũng định đến Chân Vũ đảo mua ít đồ.”
“Được rồi.” Lệ Chi Tiên Tử nói: “Còn ai muốn tham gia thì báo danh nhé.”
Cuồng Đao Tam Lãng: “Ta cũng muốn đi lắm, nhưng bây giờ ta đang bận bù đầu. Lệ Chi Tiên Tử cô hãy mua đặc sản Huyền Nha Cương của Chân Vũ đảo giúp ta nhé, ta muốn tăng cường bảo đảo bản mệnh của mình một cái.”
“Ok.” Lệ Chi Tiên Tử đáp.
“Lệ Chi Tiên Tử cô cũng mua ít đồ giúp ta nhé, ta muốn mua chút Chân Vũ xác, sau khi tấn chức lục phẩm xong ta còn chưa kịp tìm bộ pháp bào nào thích hợp, giờ phải tìm chút tài liệu thích hợp trước, chừng đó lại nhờ người khác luyện chế một bộ cho ta.” Bắc Hà Chân Quân nói.
“Ok.” Lệ Chi Tiên Tử lại đáp.
Đông Phương Lục Tiên Tử: “Mua giúp ta luôn với, ta muốn một ít tiên quả trên Chân Vũ đảo, tổng cộng có chừng mười loại, chừng đó ta sẽ gửi danh sách cho cô.”
Lệ Chi Tiên Tử: “Ok... đợi đã, các ngươi định nhờ ta khuân đồ giúp đấy à?”
Đông Phương Lục Tiên Tử: “Ha ha ha ha.”
“Chỉ giúp ba người thôi đấy, không mua giùm ai được nữa đâu.” Lệ Chi Tiên Tử cảm thấy mệt tim dễ sợ.
...
Sau khi thấy chủ đề tán dóc trong nhóm Cửu Châu số 1 đã nhảy sang cái mới thì Tống Thư Hàng im lặng tắt máy.
Tiết học đầu tiên là tiếng Anh.
Vị giáo sư chải chuốt gọn gàng bước lên bục giảng, ông vẫn nghiêm túc như xưa, bắt đầu tiết học đầu tiên trong học kỳ mới. Tống Thư Hàng một tay chống cằm, vừa nghe giáo sư giảng bài vừa lật sách.
Lật một hồi thì hắn đã nhớ gần hết nội dung trong sách.
Trở thành tu sĩ đúng là tốt biết bao.
Nếu như có thể phối hợp với hệ thống bồi dưỡng học bá của Bạch Tôn Giả nữa thì lại càng hoàn mỹ hơn.
Bé Thi im lặng ngồi bên cạnh Tống Thư Hàng, gương mặt non nớt có vẻ rất nghiêm túc, vừa nghe giảng vừa viết liền tù tì vào vở.
Bây giờ cô bé đang ở cảnh giới Dược Long Môn nhất phẩm, dựa theo sự sắp xếp của sư phụ, cô bé đang nghiêm túc thử trải nghiệm cuộc sống của một sinh viên, mong có thể tìm được cơ hội đột phá từ đó.
Ngoại trừ bé Thi ra thì hôm nay Bạch Hạc Chân Quân không hề xuất hiện, với Tống Thư Hàng mà nói thì điều này mới tuyệt vời làm sao.
...
Tiết đầu tiên kết thúc, bé Thi đặt bút xuống, thở hắt ra một hơi. Sau đó cô bé móc một túi hạt dưa ra cắn với vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
“Tống sư huynh có muốn ăn không?” Cô bé quay sang hỏi Tống Thư Hàng.
“Ừ, cho ta một chút đi.” Tống Thư Hàng cũng không từ chối.
Bé thi cẩn thận đổ hết túi hạt dưa nhỏ của mình ra bàn, sau đó nghiêm túc chia ra một phần ba đẩy qua cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng cảm giác cô bé Thi này chắc chắn mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.
“Đúng rồi, Tống sư huynh này, đi học thế này thật sự có thể tìm được cơ hội Dược Long Môn à?” Bé Thi thấp giọng hỏi thử.
“Ta cũng không rõ lắm. Nhưng chắc là cơ hội Dược Long Môn của mỗi người đều khác nhau.” Tống Thư Hàng vừa nhằn hạt dưa vừa đáp.
Đồng thời hắn lại nhớ đến lúc mình Dược Long Môn.
Khi đó hắn ăn ké nghi thức Ngư Dược Long Môn của Ngư Kiều Kiều nên mới lĩnh ngộ ra được cơ hội Dược Long Môn.
Ngoại trừ kinh nghiệm Ngư Dược Long Môn khi đó ra thì lúc đầu Bạch Tôn Giả từng biến hắn thành một chú cá nhỏ, bơi ngược lên dòng thác.
Còn nói làm thế sẽ giúp ích cho hắn trong lúc Dược Long Môn.
Hay hắn đưa Thi đi tìm một thác nước nào đó để cô bé bơi ngược lên nhỉ?
“Tống sư huynh đang nghĩ gì thế?” Thi tò mò hỏi.
“Thi, ngươi có biết bơi không?” Tống Thư Hàng hỏi lại.
“Biết một chút.” Thi gật đầu nói.
“Nếu như có rảnh thì ta sẽ đưa ngươi đi bơi. Có thể sẽ giúp ích cho ngươi trong việc Dược Long Môn đấy.” Tống Thư Hàng hạ giọng nói.
Thi tò mò chớp chớp mắt, sau đó lại nghiêm túc gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, Tống Thư Hàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau đó dường như Thi cũng cảm ứng được điều gì đó nên cũng ngẩng đầu nhìn ra ngoài trời.
Chỉ thấy trên không trung của đại học Giang Nam chợt xuất hiện một đạo thân ảnh. Bởi vì có màn sương mù ngăn cách nên Tống Thư Hàng chỉ có thể thấy lờ mờ.
Có thể đạp không mà đi thì ít nhất cũng là tu sĩ có cảnh giới Linh Hoàng ngũ phẩm, thậm chí còn mạnh hơn nữa.
“Chính là nơi này ư?” Thân ảnh kia cười nói: “Màn sương này đúng là dày thật đấy?”
“Đạo hữu ngươi thích là được rồi, lần này này may mà đạo hữu ngươi ở gần đây, bằng không e là phải vất vả lắm mới giải quyết được nó.”
Bên cạnh thân ảnh này, Truyền Công Cuồng Thiên Nhai Tử cũng đạp không mà đứng.
“Ha ha, việc này có to tát gì đâu, Thiên Nhai Tử đạo hữu không cần khách khí. Tiếp theo hãy xem thủ đoạn của lão phu đây.” Thân ảnh kia nói xong thì hít sâu một hơi.
Vù vù vù vù ~~~
Khi hắn hít mạnh thì sương mù xung quanh nhanh chóng bay vào mũi hắn.
“Nhìn trời.” Tống Thư Hàng thấy thế thì giật thót.
Hút sương mù ư?
Vù vù vù, chỉ chừng ba phút thì toàn bộ sương mù trong đại học Giang Nam và phạm vi ngàn mét xung quanh đã bị hút sạch sẽ.
“Sướng!”
Thân ảnh trên trời thỏa mãn nói một câu, tiếng sướng này hắn nói đặc biệt lớn, ngay cả Tống Thư Hàng và bé Thi ở dưới cũng nghe thấy.
“Cảm ơn đạo hữu đã ra tay tương trợ.”
Thiên Nhai Tử mỉm cười, đưa một cái hộp to chừng chiếc điện thoại lên, bên trong có chứa năm viên linh thạch ngũ phẩm, đó là thù lao để cảm ơn vị đạo hữu này đã ra tay.
“Đừng khách khí, vừa kiếm được thù lao, lại được hút sương mù có độ tinh thuần cao thế này, lão phu đã thấy mỹ mãn rồi.” Thân ảnh kia cười lớn rồi nói.
“Bần đạo chúc pháp khí mới của đạo hữu sớm ngày hoàn thành.” Thiên Nhai Tử chắp tay nói.
“Ha ha ha ha, mượn lời lành của đạo hữu.
Thân ảnh kia cười lớn, sau khi thu cái hộp nọ thì chắp tay tạm biệt Thiên Nhai Tử.
Tu chân giới rộng lớn, loại người nào cũng có!
Tống Thư Hàng đã thấy có người hút thuốc rồi, nhưng người hút sương mù còn nói sướng như thân ảnh kia thì đúng là mới thấy lần đầu.
“Thư Hàng sư huynh, hút nhiều sương mù sẽ thấy sướng à?” Thi hỏi một cách rất nghiêm túc.
“Ta cảm thấy hút sương mù không sướng được đâu.” Tống Thư Hàng nói: “Trừ khi hắn đã tu luyện công pháp đặc thù nào đó chăng?”
“Cũng đúng.” Thi gật đầu.
...
“Không phải công pháp đặc thù gì đâu, gia hỏa kia muốn luyện chế một pháp khí đặc biệt mà thôi.”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai Tống Thư Hàng và Thi.
Là thủ đoạn truyền âm nhập mật.
Tống Thư Hàng và Thi quay đầu nhìn lại thì phát hiện Thất Sinh Phù Phủ Chủ đã lặng lẽ đứng sau lưng họ từ lúc nào.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ mỉm cười với cả hai:
“Dù sao thì sau này các ngươi thấy hắn thì cố gắng tránh xa một chút. Thực lực của người này không thể xem là mạnh trong cùng đẳng cấp, nhưng trên người hắn có đủ loại pháp bảo kỳ lạ, khiến người ta khó mà đề phòng. Nói không chừng vừa gặp mặt thì hắn đã phun sương đầy mặt ngươi rồi.”
Tống Thư Hàng và Thi: ...
Trong giới tu sĩ đầy những nhân vật đặc sắc như thế đấy.
“Đúng rồi, Thư Hàng tiểu hữu này, ta mang đồ tới cho ngươi đấy.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ truyền âm nói, đồng thời hắn còn lấy ra một thứ trông như túi tiền đưa cho Tống Thư Hàng.
“Phù bảo ư?” Tống Thư Hàng hạ giọng hỏi.
“Không phải, nó còn tuyệt hơn cả phù bảo nữa.” Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói:
“Lần trước ngươi tốn một lá măng để cứu vị lão tiền bối có quan hệ với ta, vậy nên hắn đã nhờ ta giao thứ này cho ngươi xem như đáp lễ. Đây là hai tờ mệnh phù, có công dụng không khác gì lá măng của ngươi. Một tờ mang theo trên người, một tờ khác thì giấu ở nơi mà ngươi cho là an toàn nhất. Chỉ cần ngươi không phải hoàn toàn thần hình câu diệt trong nháy mắt thì có thể tạo lại thân thể ở nơi ngươi giấu một tờ mệnh phù khác. Nhưng sau khi ngươi tấn chức Linh Hoàng ngũ phẩm thì không còn công hiệu nữa.”
Tống Thư Hàng nhận lấy hai tờ mệnh phù kia, nơi hắn cảm thấy an toàn nhất đương nhiên là ở trong thế giới hạch tâm của hắn. Hoặc có thể cân nhắc đến bí cảnh Dao Trì của Bạch Tôn Giả cũng được.
“Cảm ơn Thất Sinh Phù tiền bối.”Tống Thư Hàng nói.
“Không cần cảm ơn ta đâu, là bọn ta nợ ngươi mới đúng. Hơn nữa ta cũng xin nói thật, hiệu quả của mệnh phù vẫn thua lá măng kia một bậc, ta vốn muốn mụt măng ấy lấy một lá măng khác trả cho ngươi, nhưng nó lại không chịu.” Thất Sinh Phù Phủ Chủ cười nói:
“Đúng rồi, nếu như đến khi ngươi tấn chức ngũ phẩm mà vẫn chưa từng dùng tới mệnh phù thì có thể giao nó cho người khác dùng. Chỉ cần chưa từng bị dùng thì hiệu quả vẫn còn.” Tống Thư Hàng khẽ gật đầu.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ vỗ nhẹ lên vai của Tống Thư Hàng:
“Cố gắng tu luyện nhé, ta không làm phiền ngươi nữa.”
Đợi Thất Sinh Phù Phủ Chủ rời đi thì Tống Thư Hàng mới tạm thu hai tờ mệnh phù kia vào trong vòng tay pháp khí.
Có hai tờ mệnh phù này ở đây thì hắn cũng thấy vững lòng hơn hẳn.
Tuy thế mong rằng không cần phải dùng tới chúng nó thì hơn.
...
Thất Sinh Phù Phủ Chủ vừa đi ra không bao lâu thì lại có một đạo thân ảnh tiến vào.
Trên người đạo thân ảnh này bao phủ pháp thuật ẩn hình của tu sĩ, rõ ràng không muốn để người khác phát hiện sự hiện diện của hắn.
“Tống đạo hữu, rốt cuộc cũng tìm được ngươi rồi.” Thân ảnh kia cười nói với Tống Thư Hàng.
Hắn là Chính Đức của Tiên Nông Tông.
Trong lúc nghỉ hè Tống Thư Hàng đã từng gặp hắn, Chính Đức có nhờ Tống Thư Hàng giao hạt giống của Thất Hoàng Diệu Quả cho Tô Thị A Thập Lục.
Sau này không biết nó có phát huy công dụng gì hay không.
Ngoài ra lúc ấy Tống Thư Hàng cũng đã nhân cơ hội đặt mua một đống dược liệu dùng để ngâm tắm từ chỗ Chính Đức.
Tống Thư Hàng mỉm cười với hắn:
“Chính Đức đạo hữu, dược liệu đã chuẩn bị xong rồi à?”
“Đúng vậy, đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, tất cả cũng đã được đưa đến, bây giờ đang để ở dưới lầu, Tống đạo hữu ngươi xuống dưới xem thử đi.” Chính Đức cười nói.
“Được.” Tống Thư Hàng cũng đứng dậy.
Mớ dược liệu dược dục này đưa đến rất đúng lúc, phối hợp với việc ngâm tắm, hắn có thể giúp tăng thể chất cho đệ tử Tiểu Thải của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận