Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2660: Suy nghĩ to gan của Thông Nương

Chương 2660: Suy nghĩ to gan của Thông Nương
“Thất thần rồi à?”
Thấy hai mắt của cái gì cũng có thể bán tiền bối không có tiêu cự, Tống Thư Hàng đột nhiên hoảng hốt.
Các đại lão thất thần là một chuyện vô cùng đáng sợ, chi tiết hãy xem điều thứ 6 trong các mục cần chú ý của Bạch tiền bối.
Tống Thư Hàng là người đàn ông từng đích thân trải nghiệm cảm giác đó nhiều lần, vì thế hắn rất để ý tới chuyện này.
“Cái gì cũng có thể bán tiền bối!”
Hắn lại thử gọi một tiếng.
Nhưng dường như đại lão cái gì cũng có thể bán không nhìn thấy Tống Thư Hàng, không nghe thấy tiếng hắn gọi mà cứ giữ nguyên tư thế hai tay đan vào nhau chống dưới cằm, nhìn bất hủ giả chi mộ một cách mê man.
“Không ổn rồi, thất thần thật rồi.”
Tống Thư Hàng quay đầu ra sau lưng hỏi:
“Có vị tiền bối nào biết pháp thuật hệ thổ không, làm một chiếc ghế thật vững chãi cho cái gì cũng có thể bán tiền bối đi, đừng để hắn bất cẩn ngã xuống đất!”
“Thư Hàng đừng hoảng hốt, lúc trước khi cái gì cũng có thể bán tiền bối bị chân của Bạch chúa tể Cửu U đá bay, ta nghe thấy hắn nằm trong hố lẩm bẩm, nói muốn tạo ra một môn pháp thuật chuyên ẩn ngươi đi. Một khi pháp thuật đó thành công, hắn sẽ không nhìn thấy ngươi, không nghe thấy lời ngươi nói nữa. Có lẽ bây giờ cái gì cũng có thể bán tiền bối đang sáng tạo môn pháp thuật đó.”
Quy tiền bối đứng bên cạnh vui vẻ nói.
Đối với Trường Sinh Giả, sáng tạo pháp thuật chẳng phải chuyện khó khăn gì, có lúc chỉ cần trong đầu có một ý tưởng về pháp thuật nào đó, dựa vào tri thức pháp thuật phong phú của mình, các Trường Sinh Giả có thể nhanh chóng phác họa ra kết cấu ban đầu của pháp thuật ấy!
Cho đến giờ, đối với một Trường Sinh Giả trăm phần trăm, sáng tạo pháp thuật ngay tại chỗ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi!
Ừm, nhất định phải ghi chú rõ là ‘cho đến giờ’… bởi vì Tống Thư Hàng tiểu hữu đã tấn thăng lên đến cảnh giới Huyền Thánh bát phẩm, nếu cứ theo như tiết tấu này, e rằng hai tháng sau hắn sẽ bò lên cảnh giới Trường Sinh Giả mà 99,99% tu luyện giả trong chư thiên vạn giới đều phải ngưỡng vọng.
Mà một khi hắn lọt vào đội ngũ Trường Sinh Giả, hắn sẽ phá vỡ xác suất một trăm phần trăm này, trở thành Trường Sinh Giả duy nhất trong chư thiên vạn giới không thể ‘chỉ cần một ý tưởng là sáng tạo được pháp thuật tại chỗ’, trở thành sự sỉ nhục đối với các Trường Sinh Giả.
Tống Thư Hàng: “…”
Các đại lão đứng tại chỗ sáng tạo pháp thuật ‘kéo vào sổ đen’, ôi không thể chọc vào được.
Nhưng lần trước sở dĩ bị chân của Bạch tiền bối two đá bay là do đại lão cái gì cũng có thể bán tự tìm chết à? Tại sao hắn tự tìm đường chết mà cũng phải hắt tội lên đầu ta chứ?
Chẳng lẽ ta là Tống *Vua gánh tội* Thư Hàng chắc?
“Đẻ ta thử gọi tiền bối xem.”
Vũ Nhu Tử da đen nhảy đến trước mặt đại lão cái gì cũng có thể bán, vươn tay lắc lắc trước mặt hắn:
“Cái gì cũng có thể bán tiền bối nghe thấy tiếng ta nói không?”
Nhưng đại lão cái gì cũng có thể bán vẫn không phản ứng lại.
“Hình như khi đang sáng tạo pháp thuật mới, cái gì cũng có thể bán tiền bối ẩn hết mặt và giọng nói của chúng ta rồi thì phải? Có lẽ hắn vẫn đang thử nghiệm tính năng của pháp thuật này.”
Quy tiền bối suy đoán.
Sáng tạo pháp thuật cũng cần làm một số thử nghiệm và điều chỉnh, đây là việc rất bình thường.
“Bạch tiền bối, chúng ta có cần sáng tạo ra một pháp thuật ‘cưỡng chế in hình tượng của mình vào mắt người nào đó’ không nhỉ?”
Tống Thư Hàng nhìn Bạch tiền bối phân thân, đề nghị.
“Hiệu quả thiên hạ không ai không biết phiên bản cường hóa?”
Bạch tiền bối phân thân lắc đầu nói:
“Nếu như trên đời có pháp thuật như thế thì cư sĩ đã không phải phiền não đến thế.”
“Cư sĩ là ai?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Cư sĩ là ai… đây đúng là vấn đề thâm sâu ảo diệu, ta không thể nói rõ cho ngươi biết trong chốc lát được.”
Bạch tiền bối phân thân vươn tay ra chọc nhẹ vào đại lão cái gì cũng có thể bán, nói:
“Cái gì cũng có thể bán đạo hữu không phải đang thử nghiệm pháp thuật đâu, chỉ đơn giản là thất thần thôi. Ta quen với trạng thái này lắm.”
Trong khi nói chuyện, một trận gió lạ đặc trưng của thế giới Cửu U thổi tới, hình như đại lão cái gì cũng có thể bán ngồi không vững, toàn thân lắc lư theo gió.
“Cẩn thận!”
Tống Thư Hàng đứng dậy, che trước mặt Tô thị A Thập Lục và Thông Nương.
Bạch tiền bối phân thân búng nhẹ một cái.
Tách ~
Đất đai của thế giới Cửu U hóa thành cát, cát lại biến thành một chiếc ghế bập bênh theo đúng ý chí của Bạch tiền bối, để đại lão cái gì cũng có thể bán ngồi lên trên ghế.
Ghế bập bênh bằng cát đung đưa theo ngọn gió lạ, hình ảnh đại lão cái gì cũng có thể bán khoác chăn đơn nằm trên ghế đượm vẻ cô độc.
“Bạch tiền bối, pháp thuật tạo ra ghế từ cát này good đấy! Có thể đơn giản hóa nó thành dễ như một phù văn rồi dạy cho ta không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Học pháp thuật này từ Bạch tiền bối phân thân rồi sử dụng với Bạch tiền bối bản thể, tuyệt cú mèo.
“Xin lỗi nhé Thư Hàng. Lý luận và nguyên lý liên quan chiếc ghế này hơi cao thâm một chút, độ khó ít nhất phải bằng sáu phù văn. Trong thời gian ngắn ngươi không học được pháp thuật này đâu… Bởi vì nó vốn dĩ không phải là pháp thuật, chỉ là năng lực thiên phú sai khiến sức mạnh của đất thôi.”
Bạch tiền bối phân thân cười đáp.
Tống Thư Hàng: “…”
“Mà tại sao bỗng dưng đại lão cái gì cũng có thể bán lại thất thần thế?”
Thông Nương tò mò hỏi.
Không hề có dấu hiệu báo trước, mấy phút trước mọi thứ vẫn ổn mà.
Số Hamster suy nghĩ giây lát rồi nói:
“Có lẽ là bị chân của chủ ta đá bị thương, chấn động não giống như Bá Tống vậy.”
Tống Thư Hàng nghe thế, tốt bụng nhắc nhở:
“Số Hamster, não bị hỏng thì gọi là thần kinh đấy, ở hiện thế bệnh nhân thần kinh có nhiều đặc quyền lắm đấy.”
Số Hamster: “…”
“Ông chủ Tống, ngươi nói xem nếu bây giờ ta thi triển thuật ăn cắp thần thánh với đại lão cái gì cũng có thể bán… liệu có ăn cắp được thứ gì tốt không nhỉ?”
Thông Nương bắt đầu rục rịch.
Đã lâu không thi triển ‘200 bản lĩnh mà yêu tinh cần phải có để có thể ngoan cường sống sót’, cô cảm thấy mình đang bỏ phí tài nghệ này.
Tống Thư Hàng nhìn Thông Nương bằng ánh mắt khiếp sợ:
“Thông Nương, cô đúng là một người nhanh trí mà. Có trộm được đồ tốt không thì ta không biết, nhưng ta nghĩ rằng Bát Tu chi mộ vừa mới được xây xong mà lập tức phát huy công dụng ngay cũng là chuyện đáng để chúc mừng đấy.”
Trộm đồ của đại lão Trường Sinh Giả ư, đến Bá Tống hắn đây còn không dám nghĩ đến chuyện này nữa là!
Côn Vương là chuyện ngoài ý muốn thôi, hơn nữa tài sản của Côn Vương cũng đâu phải hắn ăn trộm. Sau khi hắn đánh bại Côn Vương thì tài phú tự rơi ra đấy chứ.
Hai chuyện này có ý nghĩa khác hẳn nhau.
“Mắt của cái gì cũng có thể bán tiền bối cứ nhìn chằm chằm vào đại mộ của Tống Thư Hàng, liệu chuyện hắn thất thần có liên quan gì đến đại mộ không?”
Tô thị A Thập Lục lên tiếng.
Trước khi bị Bạch tiền bối Cửu U đá bay, lúc đi vào đại mộ, đại lão cái gì cũng có thể bán cũng tự nhiên đau buồn bật khóc.
A Thập Lục cảm thấy hai chuyện này có mối liên hệ gì đó.
“Liệu có liên quan đến mộng cảnh không nhỉ.”
Tống Thư Hàng suy nghĩ giây lát, nói.
Hắn nhớ bất hủ giả chi mộng lúc trước của mình cũng cần phải đi vào thế giới mạng công đức rồi mới tới được mộng cảnh.
Khi Tống Thư Hàng thốt ra hai chữ ‘mộng cảnh’… bất hủ giả chi mộ đột nhiên rung nhẹ lên.
Thể tập hợp pháp tắc Mộng Giới ở trăm tầng phía trên dường như đã nhận được mệnh lệnh.
Mà trong Cửu Tu Bá Tống chi mộ, một tiết điểm với mạng công đức mở ra, đây chính là tiết điểm mà lúc trước cái gì cũng có thể bán mới mở được một nửa.
Một mộng cảnh lặng lẽ lan ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận