Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 155: Một vị tiền bối đi trên đất bằng mà cũng ngã thì đáng sợ nhường nào?

Chương 155: Một vị tiền bối đi trên đất bằng mà cũng ngã thì đáng sợ nhường nào?
Bấy giờ, thiên lý truyền âm tiêu trong tay Tống Thư Hàng vang lên giọng nói của Bạch Chân Quân:
“Thư Hàng đạo hữu có đó không? Lúc nãy, đợi chờ nhàm chán quá nên ta đi tu luyện một chút... Giờ, ta không biết họ đưa ta đi đâu rồi. Ngươi vẫn tìm được ta chứ? Ta đang chuẩn bị đi ra từ lớp xác tượng.”
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười:
“Bạch Chân Quân tiền bối, ta đang ở ngay bên cạnh ngài đây.”
“...”
Bạch Chân Quân cảm thấy vô cùng có lỗi.
“Tiền bối, ngài cứ xuất hiện đi. Đúng rồi, lúc ngài đi ra từ tượng, ta có cần né đi không?”
Tống Thư Hàng hỏi dò.
“Ừm, lùi xa ra chừng mười mét là được rồi, ta có thể kiểm soát uy lực của cú nổ.”
Bạch Chân Quân đáp lại với giọng vô cùng tự tin.
Mười mét à? Tống Thư Hàng lùi về sau chừng hai mươi mét.
Thế này tầm hơn mười mét rồi ấy nhỉ? Lúc này, hắn quay đầu lại thì thấy yêu khuyển Đậu Đậu đã bình tĩnh rụt về tới hơn trăm mét, đuôi còn phe phẩy không ngừng.
Tống Thư Hàng nhớ lại cái câu trả lời ‘vô cùng tự tin’ của Bạch Chân Quân, rồi lại nhìn cái mặt bình tĩnh của Đậu Đậu. Hắn chẳng hề do dự, liền nhanh chóng đứng cùng chiến tuyến với Đậu Đậu, chạy ra xa hơn trăm mét mới ngừng.
“Xem ra cũng có đầu óc đấy, gâu!”
Đậu Đậu cười gian trá.
“Chỉ là ta cho rằng, ngươi né ra xa như này chắc chắn là có nguyên do, nhưng rõ ràng là Bạch Chân Quân tự tin như vậy, hơn nữa, một cao thủ như tiền bối, hẳn là có thể kiểm soát uy lực của cú nổ chứ? Sao ngươi còn lùi xa cả trăm mét làm gì?”
Tống Thư Hàng nhỏ giọng hỏi.
“Ha ha, ta có nói rằng hắn không kiểm soát được uy lực của cú nổ sao?”
Đậu Đậu vẫy cái đuôi lớn, bảo:
“Ta né thứ khác kìa, để khỏi bị Bạch Chân Quân hại!”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, bức tượng mà Bạch Chân Quân biến thành đã nổ cái bùm!
Đúng là tạo hiệu ứng lớn thật, y như nổ phá núi, mặt đất rung lên bần bật.
Nhưng khả năng kiểm soát của Bạch Chân Quân cực chuẩn, những mảnh vỡ bắn ra từ pho tượng có bay đi, nhưng đều rơi xuống đất trong bán kính mười mét.
Xác tượng nổ tung, để lộ bản thể của Bạch Chân Quân.
Đó là một bóng dáng như tiên nhân giữa cõi trần, mái tóc đen tuyền buông lơi, ánh mắt sáng như sao rực lên, bộ bạch y nhẹ nhàng bay múa do ảnh hưởng từ vụ nổ, trên bộ đồ ấy có khắc trận pháp, dòng năng lượng ngưng lại như chất lỏng lưu chuyển trên đó không ngừng, càng tăng thêm vẻ phiêu dật xuất trần.
Tống Thư Hàng không thể không cảm thán, so với cái ‘ảo ảnh’ hắn từng thấy ở đạo quan vô danh, thì Bạch Chân Quân trong hiện thực càng ra dáng tiên nhân hơn.
Ờ, còn có một điểm không thể không nói dù đã bế quan hơn một trăm năm mươi năm, không gội đầu mà mái tóc dài của hắn vẫn chứ mềm mượt óng ả. Cái bộ áo bào trắng cũng thế, trải qua hơn một trăm năm mươi năm mà vẫn sạch sẽ thơm tho.
Tóc vẫn mềm mượt óng ả thì còn giải thích rằng khi thực lực của tu sĩ đạt tới cảnh giới nhất định, thì cơ thể sẽ không còn nhiễm bụi trần. Còn quần áo thì... chẳng nhẽ là dùng cái tịnh thân chú trong truyền thuyết? A chết, hay là tịnh y chú? Hay là pháp thuật sạch người cái quỷ gì gì đó?
Nếu có loại pháp thuật đó thật thì tuyệt quá, không cần giặt quần áo, niệm pháp thuật một cái là quần áo roạt roạt vài phát liền sạch ngay, quá tốt ấy chứ?
Nhất là vào mùa đông, cái pháp thuật đó lại càng quan trọng. Tống Thư Hàng nhớ tới ngày đông giá rét của tháng mười hai năm ngoái, cái cảm giác run rẩy khi giặt đồ vẫn còn, tay đông cứng đến vô cảm luôn.
Lạc đề xa quá rồi.
Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm Bạch Chân Quân tiền bối, nếu hắn có thể kiểm soát phạm vi nổ chỉ trong vòng mười mét, thì sao Đậu Đậu còn phải né xa hơn trăm mét làm gì?
Bấy giờ, Bạch Chân Quân giơ ngón tay lên, đứng từ xa làm dấu thủ ấn của đạo gia với Thư Hàng:
“Chào Thư Hàng đạo hữu!”
Tống Thư Hàng không biết loại lễ nghi này lắm, chỉ đành bắt chước Bạch Chân Quân để chào lại:
“Chào Bạch Chân Quân tiền bối!”
“Giờ chúng ta đi đâu đây? Bế quan hơn một trăm năm mươi năm, cảm thấy thế giới bên ngoài đã thay đổi qúa nhiều. Dù là cái phương tiện giao thông kéo xác tượng của ta, hay là những thứ trong phòng, còn cả cách ăn mặc nữa; mới hơn trăm năm ngắn ngủi, mà sự biến đổi còn lớn hơn so với hơn ngàn năm trước!”
Bạch Chân Quân cười nhạt.
Nụ cười ấy quả là nghiêng nước nghiêng thành, làm người ta mê mẩn!
“Chúng ta tới đại học Giang Nam trước. Nếu Bạch Chân Quân không chê, thì ở tạm trong căn nhà Dược Sư tiền bối đã mua một thời gian, trong lúc ấy, ta sẽ dẫn ngài đi làm quen với những đồ hiện đại hóa.”
Tống Thư Hàng nói.
“Được, mọi chuyện nghe theo sắp xếp của Thư Hàng đạo hữu.”
Bạch Chân Quân lại cười, cười sao mà mê mẩn, sao là tỏa sáng.
Sau đó, ánh nhìn của Bạch Chân Quân dừng lại bên Đậu Đậu Bắc Kinh:
“Tiểu Đậu Đậu, lâu rồi không gặp.”
“Gâu gâu, lâu rồi không gặp, Bạch tiền bối.”
Đậu Đậu hô lên hai tiếng.
Bạch Chân Quân hỏi:
“Hoàng Sơn Chân Quân vẫn khỏe chứ?”
“Hoàng Sơn Chân Quân vẫn khỏe lắm, đang chuẩn bị để đột phá cảnh giới Tôn giả thất phẩm.”
Đậu Đậu đáp lại, nhắc tới Hoàng Sơn Chân Quân, nó liền nghiến răng đầy oán hận.
“Tốt quá, tu sĩ vừa có thiên phú lại chăm chỉ như Hoàng Sơn Chân Quân, nhất định sẽ thăng lên cảnh giới tôn giả được thôi.”
Bạch Chân Quân đáp, sau đó liền đi về phía Tống Thư Hàng.
Trong lúc đi tới, đôi mắt của Bạch Chân Quân bỗng mơ màng như đang suy tư điều gì.
“Cái đệch, Bạch Chân Quân thất thần!”
Lông đuôi của Đậu Đậu dựng thẳng lên.
“?”
Tống Thư Hàng không hiểu ý nó là sao.
Đậu Đậu vừa dứt lời, Bạch Chân Quân bỗng nhiên như vấp phải thứ gì, liền ngã sấp xuống đất!
Tống Thư Hàng cam đoan, trước khi Bạch Chân Quân trượt chân, trên đất không có bất cứ thứ gì ngáng đường hắn cả!
Thế tức là, đây là thần kỹ ‘ngã sấp mặt trên đất bằng’ sao!
Nếu là người thường, trượt chân ngã cũng chẳng sao, đứng dậy phủi phủi vết bẩn trên người đi là được, cùng lắm là xây xát một chút.
Nhưng nếu cái người ngã xuống nền đất là một người có thực lực mạnh như Bạch Chân Quân thì...
Rầm!!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, còn nổ lớn hơn cả khi Bạch Chân Quân phá xác tượng.
Nơi Bạch Chân Quân ngã trào lên khói bụi.
Một lúc lâu sau, Tống Thư Hàng mở mắt nhìn qua thì thấy được, chỗ Bạch Chân Quân ngã sấp xuống lộ ra một cái hố khổng lồ! To như cái hố của thiên thạch rơi xuống Trái Đất!
Đậu Đậu lặng lẽ nuốt nước miếng:
“Một trăm năm mươi năm bế quan đúng là không phải chuyện đùa, diện tích của cái hố này lớn quá đi mất. May mà đã cách xa hơn trăm mét nên mới không rơi vào đó. Nhìn cái kích cỡ này, không biết chừng... Bạch Chân Quân không còn là Bạch Chân Quân nữa, mà phải là Bạch Tôn Giả ấy nhỉ?”
Tống Thư Hàng cũng nuốt nước miếng:
“Đậu Đậu, ngươi nói thật cho ta nghe, có phải Bạch Chân Quân tiền bối rất hay trượt chân thế này không?”
“Ờ, yên tâm đi!”
Đậu Đậu an ủi:
“Bạch Chân Quân chỉ dễ trượt chân lúc đang thất thần khi nghĩ lẩn thẩn thôi.”
Đậu Đậu chắc chắn sẽ không nói cho Tống Thư Hàng biết rằng, Bạch Chân Quân có thể thất thần bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu, thậm chí, mỗi ngày có thể thất thần hơn trăm lần!
“Lúc thất thần, đến đứng ở đất bằng mà cũng ngã sao?”
Tống Thư Hàng chợt tưởng tượng ra cái cảnh, ngày nào đó, khi hắn và Bạch Chân Quân tiền bối đang dạo phố, tiện thể giới thiệu cho Chân Quân những tri thức về thời hiện đại, Bạch Chân Quân suy tư, rồi trượt ngã...
Sau đó, ầm!
Bạch Chân Quân tiền bối cao chừng một mét tám hai, nếu không tính đến những nhân tố khác, từ lúc Bạch Chân Quân trượt chân, cho tới lúc nhanh chóng rơi xuống đất, thì xin hỏi, diện tích của nỗi ám ảnh trong lòng Tống Thư Hàng sẽ lớn đến chừng nào?
Đến lúc ấy, có lẽ chỉ có thể dùng cái lý do ‘đất lún’ để giải thích.
Nhất định phải nhớ, lúc nào cũng phải chú ý đến trạng thái của Bạch Chân Quân, tuyệt đối phải cản lại việc hắn trượt chân vấp ngã.
Một tiền bối đang ngẩn người không đáng sợ.
Một tiền bối có thực lực cao cường cũng không đáng sợ.
Một người có kỹ năng ngã sấp mặt trên đất bằng cũng không đáng sợ.
Nhưng một tiền bối thực lực cao cường, khi ngẩn người có kỹ năng ngã sấp mặt trên đất bằng thì vô cùng đáng sợ. Đấy chính là quả pháo hình người có thể cướp cò bất cứ lúc nào!
Mức phá hoại khổng lồ!
“A?”
Lúc này, Bạch Chân Quân đứng lên từ trong hố, hắn phủi phủi quần áo như chẳng có chuyện gì xảy ra. Bộ đồ ấy vẫn trắng phau như tuyết, xem chừng, bộ bạch bào này đúng là có mấy cái tính năng như ‘vệ sinh, chống bụi’ thật rồi.
“Khi nãy ta đột nhiên nhớ tới một chuyện khi bế quan, nên thất thần. Ha ha.”
Bạch Chân Quân nhìn Tống Thư Hàng và Đậu Đậu, cười với vẻ xấu hổ.
Sau đó, Bạch Chân Quân giơ ngón tay đặt lên trán, rồi quát khẽ:
“Bình thổ chú!”
Nghe theo tiếng quát khẽ này của hắn, đất chung quanh hố tự dịch chuyển, chẳng mấy chốc đã lấp bằng cái hố nọ. Nhìn cái tư thế thuần thục này, Tống Thư Hàng biết chắc rằng trước đây, Bạch Chân Quân nhất định là đã dùng ‘bình thổ chú’ rất nhiều lần rồi!
Đợi đến khi lấp xong hố, Bạch Chân Quân nói:
“Được, ổn thỏa rồi. Chúng ta đi thôi nhỉ?”
“Vâng, tiền bối, ta và Đậu Đậu đi trước dẫn đường, tiền bối đi theo chúng ta là được rồi!”
Tống Thư Hàng đáp.
Đậu Đậu lặng lẽ phóng to cơ thể dài đến năm mét, Tống Thư Hàng trèo lên lưng nó.
“Haizz, đợi chút! Ta cũng cưỡi Đậu Đậu.”
Bạch Chân Quân đột nhiên bảo:
“Bản mạng phi kiếm của ta bị người khác trộm mất lúc bế quan rồi, không ngự kiếm phi hành được. Đợi mấy ngày nữa, Tống Thư Hàng đạo giúp giúp ta làm quen với những đồ hiện đại hóa, ta sẽ đi tìm phi kiếm!”
Tống Thư Hàng:
“...”
Bản mạng phi kiếm bị người khác trộm mất? Tiền bối, trong lúc ngài bế quan rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cái mặt chó của Đậu Đậu cũng rúm lại, cuối cùng, nó thoáng thở dài rồi phóng to cơ thể mình lên chút nữa.
Bạch Chân Quân cười ha ha, rồi nhẹ nhàng nhảy lên lưng của Đậu Đậu:
“Vất vả cho ngươi rồi, Tiểu Đậu Đậu! Đợi đến khi ta mở lại bảo tàng, sẽ mang đồ ngon cho ngươi ăn.”
Đậu Đậu nói ngay:
“Ta muốn chu quả ngàn năm.”
“Không thành vấn đề, ta phải xem trong một trăm năm mươi năm qua, cây chu quả đã có bao nhiêu quả rồi.”
Bạch Chân Quân nói rất sảng khoái.
Đậu Đậu cảm thấy vô cùng mỹ mãn, nó mang Tống Thư Hàng và Bạch Chân Quân bay lên trời, phóng thẳng về phía đại học Giang Nam.
Trên đường đi, Tống Thư Hàng tò mò hỏi:
“Đúng rồi, tiền bối, sao ngài lại nằm trong pho tượng đó, chỗ bế quan của ngài đâu?”
“Nói ra thì dài lắm, do một chuyện ngoài ý muốn mà chỗ bế quan của ta không còn nữa.”
Bạch Chân Quân cảm thán.
Yêu khuyển Đậu Đậu hỏi với giọng nghi hoặc:
“Chỗ ngài bế quan ít nhất cũng phải có ba trăm trận pháp phòng ngự chứ? Chuyện ngoài ý muốn nào sẽ khiến nơi ấy biến mất được?”
“Thiên kiếp.”
Bạch Chân Quân nhún vai:
“Ta vừa mới bế quan hơn năm mươi năm thì đột nhiên thăng cấp, sau đó thành thiên kiếp giáng xuống! Uy lực của thiên kiếp hôm đó rất mạnh, mới mất vài phút đã đánh vỡ hơn ba trăm trận pháp phòng ngự của ta, sau đó, nơi ta bế quan cũng chẳng còn.”
Bế quan rồi đột nhiên thăng cấp á? Đây rốt cuộc là loại phương pháp thăng cắp hạnh phúc cỡ nào chứ?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận