Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2892: Ma âm! Ma âm đáng sợ!

Chương 2892: Ma âm! Ma âm đáng sợ!
“Dù chỉ cho mấy khối linh thạch lì xì cũng được mà ~” Tống Thư Hàng nhìn bóng dáng Tam Lãng tiền bối đi xa, trong lòng đặc biệt tủi thân.
Chỉ vì mấy khối linh thạch, vậy mà ngay cả thân phận “tiền bối” này Tam Lãng tiền bối cũng không cần.
Đến nỗi này ư? Đến nỗi này ư!
“Không phải vấn đề mấy khối linh thạch, là vấn đề tôn nghiêm.” Bia đá đạo hữu nhắc nhở: “Người ta là một Linh Hoàng ngũ phẩm lại phát lì xì cho một Kiếp Tiên cửu phẩm sắp bước vào “Trường Sinh Giả non” ngay lập tức như ngươi, ngươi không cần mặt mũi, nhưng người ta cần.”
Tống Thư Hàng quay đầu nhìn về phía Bạch tiền bối. Lễ mừng năm mới năm nay, trong nhóm Cửu Châu số 1, e rằng chỉ có một bao lì xì của Bạch tiền bối.
Trừ cái đó ra, hẳn là chỗ Bạch tiền bối two, tiền bối ba mắt, cha Cẩu Đản có thể xin được bao lì xì.
Sau khi Bạch tiền bối đang gặm bánh bao nhìn thấy ánh mắt “tủi thân” kia của Tống Thư Hàng thì hơi ngẩn ra.
Sau đó hắn lấy ra một túi bánh bao từ trong pháp khí không gian của mình, nói: “Muốn à? Rất nhiều loại nhân bánh. Nhân tâm ma, nhân thiên kiếp, nhân tà vọng… Ta đề cử rót canh vào nhân tà vọng, hỗn hợp nước canh + tà vọng thích hợp hớp một miếng.”
“Tác phẩm mới của Biệt Tuyết Tiên Cơ ạ?” Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch tiền bối gật đầu: “Biệt Tuyết Tiên Cơ vừa làm xong đã lặng lẽ cho ta.”
Tống Thư Hàng: “Không có phần của ta ư?”
Rõ ràng tiến hành thực nghiệm tại thế giới hạch tâm của hắn; rõ ràng phần lớn các loại nguyên vật liệu như tà vọng, tâm ma, thiên kiếp đều do hắn cung cấp; rõ ràng ngay cả thủ pháp xử lý tâm ma và thiên kiếp đều do hắn đưa… Vì sao làm xong bánh bao lại không có phần của hắn?
“Ừm, Biệt Tuyết Tiên Cơ chỉ chuẩn bị phần của ta.” Bạch tiền bối nói.
Tống Thư Hàng mở thế giới hạch tâm ra: “Sở Sở, cho ta mười cái bánh bao nhân Biệt Tuyết Tiên Cơ!”
Biệt Tuyết Tiên Cơ: “…”
Ngươi nói cái gì?
Có tin mấy ngày nữa ta đẩy ra bánh bao nhân Bá Tống và bánh bao nhân đồ đệ Bá Tống – Sở Sở hay không?


Một bên khác.
Cuồng Đao Tam Lãng mang theo Nho Điển, đầu tiên là ngự đao đi đến bên cạnh thế giới thụ.
Đệ tử dự bị thụ yêu Mễ Lộ Lộ của Tống Thư Hàng bây giờ đã trở thành vật dẫn cho thế giới thụ Mộng giới, trên ngọn cây của Mễ Lộ Lộ, Thất Tu Thánh Quân, Linh Điệp Thánh Quân dần tỉnh lại.
Dưới sự trợ giúp của Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối, bọn họ đã thành công gửi nhờ nguyên thần vào hư không, cũng thành công chiếu hình nguyên thần vào nhục thân tại hiện thế.
Ở cảnh giới bát phẩm đã thành công gửi nhờ nguyên thần vào hư không, tương lai bình cảnh tấn thăng Kiếp Tiên cửu phẩm của bọn họ đã bị phá vỡ. Từ bát phẩm tấn thăng đến cửu phẩm chỉ là vấn đề tích lũy đối với hai vị.
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử ngáp một cái tỉnh lại.
Lúc cô vừa mở mắt bèn nhìn thấy bóng dáng Cuồng Đao Tam Lãng ôm một quyển sách lớn.
“Ể? Tam Lãng ngươi lại có lúc đọc sách ư?” Vân Tước Tử cả kinh nói, một Tam Lãng thích đọc sách có phong cách chênh lệch quá xa với trong ký ức của cô!
“Vân Tước Tử tiền bối, ta cũng là thiên tài có thiên phú độc lập nghiên cứu pháp thuật mới.” Cuồng Đao Tam Lãng ngầu lòi nói: “Hơn nữa, tri thức chính là sức mạnh. Chỉ cần sách trong tay nặng trịch, cứng rắn, đủ mạnh, như vậy không ai có thể lông tóc vô thương sau khi bị tri thức của ta nện vào.”
Thất Tu Thánh Quân: “…”
“Ngủ mấy ngày liền, có chút nhàm chán.” Vân Tước Tử dụi mắt: “A Bạch và Thư Hàng tiểu hữu đâu?”
“Nhìn tin tức trên vòng bạn bè của Vũ Nhu Tử, trước đó bọn họ đi làm nổ hằng tinh chơi rồi, hiện tại đang là đoạn kết.” Cuồng Đao Tam Lãng nói.
Linh Điệp Thánh Quân: “! ! !”
Con gái ta chạy đi dẫn nổ hằng tinh?
Tim gan Linh Điệp Thánh Quân lại đập nhanh mấy nhịp.
Còn có Tam Lãng, mau câm miệng! Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng ngươi đừng nói nữa!
“Dẫn nổ hằng tinh chơi? Làm sao mà nổ được?” Vân Tước Tử tiên tử nghi hoặc nói.
“Không biết, hơn nữa ta cũng không dám chơi.” Cuồng Đao Tam Lãng dựng thẳng ngón cái nói: “Lãng mỗ ta, tuyệt đối không đi làm chuyện chắc chắn chết.”
“Đi thôi!” Thân hình Vân Tước Tử đột nhiên vọt lên, tóc dài màu lam như áo choàng tung bay.
Cô duỗi tay túm lấy Tam Lãng, giữa ngón tay có một kiện pháp khí lóe sáng.
Ngay sau đó, thân hình cô và Tam Lãng biến mất trong Mộng giới, độn về phía thế giới khác.
“A a a a ~” Trong mơ hồ còn nghe được tiếng kêu thảm kinh hoảng của Cuồng Đao Tam Lãng.
Sau khi Linh Điệp Thánh Quân hơi sửng sốt thì nói với Thất Tu Thánh Quân: “Thất Tu đạo hữu, ta đi xem con gái ta một chút.”
“Cùng đi đi, ta cũng muốn xem rốt cuộc Bạch đạo hữu và Thư Hàng đang làm gì, ngay cả hằng tinh cũng bị bọn họ chơi nổ.” Thất Tu Thánh Quân cũng có chút hoảng hốt.

Trong một mảnh tinh vực nào đó tại hiện thế.
Vân Tước Tử dẫn Tam Lãng cấp tốc phi hành trong tinh vực.
Cuồng Đao Tam Lãng ôm quyển Nho Điển kia, lúc đến một vị trí nào đó, hắn ném nhẹ quyển Nho Điển kia ra ngoài.
Tiện thể, hắn còn thêm một câu “pháp thuật nhắn lại” trên quyển Nho Điển kia.
“Ể? Ngươi không cần quyển sách kia nữa ư?” Vân Tước Tử nghi hoặc truyền âm hỏi.
Cô cảm ứng được khí tức Thánh Nhân Nho gia từ trên quyển sách kia.
“Không phải không cần, mà là dựa theo ước định, giúp cố nhân một chuyện nhỏ. Ba ngày sau, Nho Điển sẽ tự trở về chỗ của Thư Hàng.” Cuồng Đao Tam Lãng trả lời.
“Thế mà ngươi lại có bạn thân còn sống?” Vân Tước Tử kinh ngạc nói: “Đều nói vật họp theo loài, có thể trở thành bạn thân của ngươi lại có thể sống đến tận giờ, sinh mệnh lực thật ngoan cường!”
Cuồng Đao Tam Lãng: “? ? ?”
Vân Tước Tử tiền bối có phải cô đang trào phúng ta không?
“Đi thôi, chúng ta đi nghiên cứu hằng tinh.” Tâm tình Vân Tước Tử rất tốt, kéo Cuồng Đao Tam Lãng tiến tới.
“Chờ một chút, ta lắp pháp khí hồi sinh trước đã.” Cuồng Đao Tam Lãng tuyệt vọng nói: “Một Linh Hoàng ngũ phẩm như ta, vừa đụng đến hằng tinh sẽ tan chảy mất thôi.”

Trong hư không.
Nho Điển chậm rãi lơ lửng trong hư không.
Chốc lát sau, quyển Nho Điển này tự hành động.
Nho Điển phá vỡ không gian, khóa chặt một luồng khí tức, trực tiếp tiến hành bước nhảy không gian.
Trong thế giới không gian tổng bộ [liên minh Thiên Đạo nhất định phải rớt đài].
Đạo Tử đang thảo luận tính khả năng của việc tái hiện năng lực thiên phú Thánh Nhân Nho gia với mấy vị minh hữu.
“Tóm lại, muốn tái hiện loại thiên phú kia của lão sư là không thể nào. Nguyên lý của loại năng lực thiên phú kia là gì, vận chuyển thế nào, chúng ta hoàn toàn không biết gì cả. Lão sư chỉ dùng thiên phú kia một lần lúc chống lại Thiên Đạo đời trước. Thậm chí sau khi sự việc xảy ra ta mới biết được chuyện này.” Đạo Tử lắc đầu nói.
Trong lúc nói chuyện, đột nhiên không gian trước mặt hắn sụp đổ.
Một quyển thư tịch vừa dày vừa nặng bỗng nhiên chui ra từ trong không gian, nện lên mặt hắn.
“Kẻ nào đánh lén? Thật tiểu nhân!” Đạo Tử phẫn nộ nói.
Trình Cẩu Đản bên cạnh Diệp Tư cũng hơi sững sờ. Không gian này rất đặc thù, thế mà lại có người khóa chặt Đạo Tử, còn dùng công kích ịn lên mặt hắn?
Hơn nữa, Đạo Tử lại không tránh được?
“Đây là sách gì?” Lực chú ý của Diệp Tư lại nằm trên quyển sách này, trông quyển sách này có vẻ rất thú vị, cô muốn xem một chút.
Đạo Tử tiếp được quyển sách ịn trên mặt hắn, đột nhiên sắc mặt khẽ động.
“Nho Điển? Vì sao nó lại ở chỗ này?” Giọng điệu của Đạo Tử trở nên run rẩy.
Hơn nữa, dường như trên quyển sách này còn có pháp thuật nhắn lại!
Hắn vội vươn tay nhấn một cái trên Nho Điển.
“Khụ ~ bên dưới là lời nhắn lại: Tam ngốc ngốc ~” Một đại lão gia nhéo cổ họng phát ra ma âm nũng nịu, rót não mà đến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận