Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1214: Tống Thư Hàng Tuyệt Vọng

Chương 1214: Tống Thư Hàng Tuyệt Vọng
“Đương nhiên ta phải để ý đến chuyện của hắn rồi.”
Tống Thư Hàng ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt Diệp Tư lên thuyền nhỏ, sau đó chỉ tay vào chính mình nói:
“Vì Tống Đầu Gỗ, ta tự nhiên bị người khác đánh rất nhiều lần.”
Sở các chủ:
“...””
Cô hoàn toàn có thể hiểu được nguyên nhân tại sao Tống Thư Hàng lại bị người ta đánh.
Thật ra vào lần đầu tiên nhìn thấy Tống Thư Hàng, rõ ràng ngoại hình của Tống Thư Hàng và Tống Đầu Gỗ hoàn toàn khác nhau, cảnh giới tu vi cũng khác một trời một vực, song cô vẫn nhận lầm Tống Thư Hàng là Tống Đầu Gỗ. Nhưng chỉ cần nhìn kỹ lại lần hai, cô có thể khẳng định Tống Thư Hàng và Tống Đầu Gỗ là hai người hoàn toàn khác nhau.
Dựa trên tiền lệ này, nếu Tống Thư Hàng ngẫu nhiên gặp phải mấy lão kia, đối phương nhìn Tống Thư Hàng rồi nhận lầm hắn là Tống Đầu Gỗ, đánh hắn một trận cũng là chuyện bình thường.
“Sở các chủ, ngươi có ảnh chụp của Tống Đầu Gỗ hay thứ gì tương tự không?”
Tống Thư Hàng vưa chưa từ bỏ ý định.
Sở các chủ:
“Ngươi cảm thấy ta sẽ giấu kỹ ảnh của Tống Đầu Gỗ, sau đó mỗi ngày lấy ra xem à?”
“...”
Tống Thư Hàng:
“Các chủ, ta chỉ biết rốt cuộc mặt mũi của Tống Đầu Gỗ như thế nào thôi, cớ làm sao ta lại bị người khác đánh oan uổng nhiều lần như vậy?
Thật ra có một lần sau khi bị đánh xong, hắn đổi được một lá măng bảo toàn tính mạng.
Sở các chủ ngáp một cái, trông có vẻ rất mệt mỏi:
“Không có ảnh, lấy giấy và bút tới đây, ta vẽ một bức cho ngươi, ta rất tự tin vào tài năng hội họa của mình.”
“Cảm ơn Sở các chủ.”
Tống Thư Hàng lập tức lấy ra giấy và bút từ trong vòng tay không gian ra.
Sở các chủ nhấc bút lên, suy nghĩ một chút rồi bắt đầu vẽ lên giấy.
Các chủ múa bút như bay, lúc vẽ càng thể hiện ra khí thế phi phàm, không hổ là tồn tại cấp kiếp tiên.
“Xong!”
Sở các chủ giao tranh cho Tống Thư Hàng, sau đó nằm bẹp xuống không chịu ngồi dậy cứ như tiêu hao hết năng lượng vậy.
Tống Thư Hàng nhận lấy bức tranh.
Ặc, hình vẽ đẹp đến mức khiến người ta phải ‘đắng’ lòng.
Có thấy mấy bức tranh minh họa trắng đen vẽ các vĩ nhân cô đại trong sách giáo khoa ngữ văn chưa?
Chính là loại tranh vẽ Tần Thủy Hoàng, Hạ Tri Chương, thậm chí là Chu Văn Vương, Gia Cát Khổng Minh đều cũng một gương mặt, mức độ giống nhau từ 70% trở lên ấy.
Là loại tranh vẽ chỉ có quần áo là khác nhau, còn khuôn mặt và tư thế đều y hệt. Nếu những vĩ nhân cổ đại này thay quần áo khác, cho dù ngươi không bị mắc chứng mù mặt cũng tuyệt đối không nhận ra được ai là ai.
Tống Thư Hàng nhìn nam tử mặc Nho phục trên tranh... Chỉ cần đổi quần áo của hắn sang lối ăn mặc của Tần Thủy Hoàng, lại vẽ thêm chút râu là có thể biến hắn thành Tần Thủy Hoàng trong sách giáo khoa ngay.
Tống Thư Hàng thật muốn xé quách bức tranh luôn cho rồi.
Hắn hít thở sâu, hỏi lần nữa:
“Các chủ, ngươi có thể dùng pháp thuật in hình ảnh trong đầu ra không?”
“Quá tốn năng lượng, không làm.”
Sở các chủ từ chối thẳng thừng.
Tống Thư Hàng:
“...”
Hắn cảm thấy Sở các chủ và Lưu Kiếm Nhất sư huynh của Vũ Nhu Tử nhất định rất có tiếng nói chung với nhau. Theo như mấy lời than vãn của Vũ Nhu Tử, sư huynh của cô ấy lười đến mức ngay cả thở cũng thấy mệt.
Thôi vậy, tạm thời cứ gác chuyện của Tống Đầu Gỗ qua một bên.
Ngoài chuyện của Tống Đầu Gỗ, vốn dĩ hắn còn muốn hỏi chút chuyện về Thiên Đình viễn cổ. Nhưng nghĩ đến mối quan hệ như nước với lửa giữa Thiên Đình viễn cổ và Bích Thủy Các, hắn quyết định không hỏi nữa.
Lỡ may Sở các chủ nổi giận, đã hắn vào vũ trụ thì biết làm thế nào?
“Hỏi xong chưa?”
Giọng của Sở các chủ ngày càng thấp.
Tống Thư Hàng gật đầu:
“Đã hỏi xong rồi, Sở các chủ đưa ta về đi.”
Vừa dứt lời, đột nhiên trong lòng hắn chợt động.
Quy tiền bối trong thế giới hạch tâm mới gửi tin cho hắn.
[Đã luyện chế Băng Phách đan thành công.]
Quy tiền bối lên tiếng báo.
“Sở tiền bối, Băng Phách đan luyện chế thành công rồi, bây giờ chúng ta đi đến chỗ Lý m Trúc nào!”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên nói.
Tốc độ luyện đan của Quy tiền bối thật đáng gờm. Ngài ấy nói có thể luyện xong trong vòng 24 tiếng, không ngờ mới đây đã luyện chế thành công.
Ngoài ra hắn chợt nghĩ đến một chuyện. Ắt hẳn Quy tiền bối cũng biết Tống Đầu Gỗ mới đúng, lúc về có thể hỏi ngài ấy chuyện của Tống Đầu Gỗ.
Sở các chủ:
“Khò ~~ khò~~~~”
Các chủ ngủ mất rồi, đang hô hấp đều đều kia kìa, tốc độ chìm vào giấc ngủ đúng là nhanh như thần.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ gọi cô ấy dậy?
Nhắc đến chuyện kêu Sở các chủ dậy, Tống Thư Hàng lại nhớ đến một câu chuyện cũ đầy bi kịch mà bản thân vẫn không dám nhớ lại.
Nhớ lần trước khi tới Bích Thủy Các, đúng lúc Sở các chủ đang ngủ, hắn bị trận pháp phòng ngự treo lên ngay tại cửa phòng của Sở các chủ, mà còn treo hắn thành hình chữ mã (马) mới chết chứ.
Tống Thư Hàng cứ lo nếu bây giờ hắn gọi Sở các chủ dậy, có khi nào trận pháp phòng ngự lại đột nhiên chui ra từ nơi nào đó bên cạnh cô ấy, treo hắn lên thành hình chữ mã nữa không?
Vậy nên không thể đến gần cô ấy được.
“Sở các chủ, đừng ngủ, chúng ta đi đến Thời Quang thành trước đã.”
Tống Thư Hàng cất cao giọng kêu lên.
Sở các chủ:
“Khò khò ~~”
Tống Thư Hàng lại kêu thật lâu, nhưng một khi Sở các chủ đã ngủ thì dù sét đánh cũng không tỉnh.
“Hầy.”
Tống Thư Hàng thở dài. Bó tay rồi, xem ra mình phải tự đi đến Thời Quang thành ở Bích Thủy Các thôi.
Hắn vẫn còn nhớ mang máng cách đi vào Bích Thủy Các, chỉ là bây giờ không có Sở các chủ dẫn đường, chẳng biết hắn có thể tiến vào Thời Quang thành không nữa?
Ngay lúc Tống Thư Hàng đang sầu não, đột nhiên trong hồ nhỏ truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Sau đó, một cây dù phá nước mà ra.
Đồng thời còn có một bóng người theo sát phía sau. Người này mặc trường bào màu xanh lam, mái tóc ngắn màu đen.
Sau khi chui ra khỏi mặt hồ, hắn vung tay chụp lấy cây dù.
Nước bắn tung tóe.
Nam tử mặc áo bào xanh đáp xuống đứng vững trên mặt nước.
Lúc này hắn nhìn thấy Sở các chủ đang ngủ say:
“À, hóa ra ta chui tới chỗ này. Xin chào các chủ!”
Chờ mãi không thấy Sở các chủ trả lời lại, nam tử mặc áo bào xanh cười khổ nói:
“Các chủ lại ngủ rồi.”
Sau đó hắn lại nhìn về phía Tống Thư Hàng:
“Tiểu hữu ngươi... Ồ? Bá Tống tiền bối, ngài cũng ở đây à?
Tống Thư Hàng:
“Chào đạo hữu, ngươi là...?”
“Vãn bối Phong, Phong gì nhỉ? Phong... Phong... Thôi xong, vãn bối quên mất đạo hiệu rồi.”
Nam tử mặc áo bào xanh cười khổ nói.
Tống Thư Hàng:
“Hở?”
“Trước giờ trí nhớ của vãn bối không được tốt lắm, thường xuyên quên mất đạo hiệu của mình. Bá Tống tiền bối, ngài chờ chút nhé.”
Dứt lời, nam tử mặc áo bào xanh lấy một cuốn sổ nhỏ ra lật cực nhanh.
Một lát sau, hắn vui vẻ nói:
“Tìm được rồi, đạo hiệu của vãn bối là Tán Đạo Nhân. Ô? Bên dưới còn chữ này: “Ngu ngốc, đây không phải đạo hiệu.”
Tống Thư Hàng:
“...”
“Tán Đạo Nhân không phải là đạo hiệu của ta á? Ha ha ha, vậy thì tốt quá, cái tên này nghe đần chết được, nếu nó là đạo hiệu của ta thật thì không ổn chút nào.”
Nam tử mặc áo bào xanh che dù cười to.
Sau khi cười xong, hắn quay qua nhìn Sở các chủ rồi lại quay đầu lại nhìn Tống Thư Hàng lần nữa:
“Ồ, chào đạo hữu... Ơ, là Bá Tống tiền bối đây mà! Vãn bối xin ra mắt Bá Tống tiền bối!”
Tống Thư Hàng đần mặt ra đấy.
Chuyển quái gì thế này?
“Đạo hiệu của vãn bối là Phong... Phong... Phong gì nhỉ? Bá Tống tiền bối ngài chờ chút, trí nhớ của ta không tốt lắm, để ta xem đạo hiệu của mình là gì.”
Dứt lời, hắn lại lật cuốn sổ nhỏ của mình lần nữa.
“Tìm được rồi, đạo hiệu của vãn bối là Tán Đạo Nhân Ngu Ngốc Đây Không Phải Đạo Hiệu. Ặc...”
Nam tử che dù cười khổ ngẩng đầu lên:
“Xin lỗi Bá Tống tiền bối, chắc đây không phải là đạo hiệu của vãn bối. Nhưng mà bây giờ ta không nhớ ra đạo hiệu của mình là gì, tệ thật. Bá Tống tiền bối, nếu như không ngại cứ gọi ta là Tán Đạo Nhân đi!”
Tống Thư Hàng đái khái đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.
Sau khi gặp mặt mình, tên này vừa quay đầu qua đã quên mất chuyện mới vừa xảy ra rồi?
Trí nhớ kiểu này là nát bét luôn rồi chứ ‘không tốt lắm’ gì nữa. Hắn hoài nghi không biết vị Tán Đạo Nhân này có phải là cá vàng thành tinh không nữa.
Trí nhớ nát như vậy, hắn tu luyện kiểu gì nhỉ? Số công pháp phức tạp kia hắn nhớ hết được sao?
“Chào Tán đạo hữu, ngươi đến Bích Thủy Các bằng cách nào thế?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Thoạt nhìn chắc hẳn tên này không phải thành viên của Bích Thủy Các do Sở các chủ dùng ảo ảnh chân thực biến ra. Lẽ nào là tu sĩ đi nhầm vào Bích Thủy Các?
Hơn nữa, có vẻ như vị Tán Đạo Nhân này quen với Sở các chủ.
“Ta đến Bích Thủy Các bằng cách nào ư? Để ta suy nghĩ một chút... Đúng rồi, thưa Bá Tống tiền bối, trước giờ ta vẫn luôn ở trong Bích Thủy Các. Ta là một thành viên của Bích Thủy Các, mặc dù trí nhớ rất nát nhưng ta vẫn nhớ được một số chuyện quan trọng.”
Tán Đạo Nhân trả lời.
Một thành viên của Bích Thủy Các ư?
Nói vậy Tán Đạo Nhân vẫn là một phần do thực tại ảo của Sở các chủ biến ra à?
Trong lòng Tống Thư Hàng bỗng dâng lên chút thương cảm. Sở các chủ dùng thực tại ảo diễn hóa ra Bích Thủy Các, nhưng dù thì cũng vẫn chỉ là ảo ảnh mà thôi.
“Bá Tống tiền bối, ngài đang có phiền não gì đúng không?”
Tán Đạo Nhân hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Thật ra vừa rồi đang muốn nhờ Sở các chủ dẫn ta đi đến Thời Quang thành.”
“Thời Quang thành ư? Á à à, ta biết chỗ đó, để ta dẫn Bá Tống tiền bối đi.”
Tán Đạo Nhân cười to nói.
Tống Thư Hàng sững người một chút:
“Ừm... có ổn không?”
“Ngài cứ yên tâm, mặc dù trí nhớ của ta rất nát nhưng ta vẫn nhớ rõ những chuyện quan trọng. Ví dụ như công pháp tu luyện chẳng hạn, mặc dù quên mất công pháp tu luyện của mình là gì, phân chia cảnh giới ra làm sao, nhưng ta lại nhớ rõ cách tu luyện!”
Tán Đạo Nhân vênh váo đắc ý nói.
“Thế thì đành làm phiền Tán đạo hữu vậy.”
Tống Thư Hàng nói.
Tán Đạo Nhân vỗ ngực đảm bảo:
“Cứ để ta lo.”
Dứt lời, hắn nhấc chân đi về phía bờ hồ, chân đạp trên mặt nước mà cứ như đi trên đất bằng.
Tống Thư Hàng ôm lấy Diệp Tư nhảy xuống mặt hồ. Mỗi khi hắn bước ra một bước lại có hoa sen đen nở rộ dưới chân, nhanh chóng đuổi theo Tán Đạo Nhân.
...
Mười phút sau, Tống Thư Hàng vô cùng hối hận vì mình đã tin tưởng Tán Đạo Nhân.
Tán Đạo Nhân lạc đường rồi, càng hại người là hắn lại quên mất Tống Thư Hàng.
“Ơ, đây là đâu?”
Sau khi dẫn Tống Thư Hàng đi đến quảng trường trong một quần thể cung điện của Bích Thủy Các, Tán Đạo Nhân nghi hoặc xoay đầu quan sát xung quanh.
Sau đó hắn nhìn Tống Thư Hàng:
“Nhìn đạo hữu thật quen mặt, Ơ? Bá Tống tiền bối đây mà, xin chào tiền bối.”
Tống Thư Hàng tuyệt vọng luôn rồi.
“Đạo hữu, đi đường nào đến Thời Quang thành vậy?”
Tống Thư Hàng nói thẳng vào chủ đề, không cho Tán Đạo Nhân có cơ hội móc sổ nhỏ ra.
“Thời Quang thành ư? Ta biết, mấy chuyện quan trọng ta vẫn nhớ rõ.”
Tán Đạo Nhân vui vẻ nói.
Nhưng mới vừa nói xong, hắn đột nhiên sững người hô lên:
“Tiêu rồi, mặc dù biết đường đến Thời Quang thành nhưng ta lại không nhớ nổi bây giờ chúng ta đang ở đâu.”
Tên này không phải là người do Sở các chủ dùng thực tại ảo huyễn hóa ra để chỉnh hắn đấy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận