Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1859: Hay là tranh thủ đâm lúc hắn đang ăn?

Chương 1859: Hay là tranh thủ đâm lúc hắn đang ăn?
Mới có ba giờ chiều mà đột nhiên cả đảo Điền Thiên chìm trong bóng tối, đèn chiếu sáng khẩn cấp trên đảo lập tức sáng lên… nhưng vừa tỏa sáng thì đã bị nuốt chửng rồi biến mất.
Ngay cả ánh sáng công đức trên người Tống Thư Hàng cũng bị hạn chế, không sao chiếu sáng xung quanh được.
Đây không phải là bóng đêm phủ xuống, mà là một loại vật chất tối nào đó đã chặn hết toàn bộ ánh sáng.
Tống Thư Hàng vẩy tay phải một cái, dao phay làm bếp giương cao, chuẩn bị tâm lý chém lên trời một phát đao ý Từ Bi.
“Xin lỗi, tiểu đạo hữu đừng căng thẳng. Lâu quá không ra khỏi m Ảnh giới nên ta không khống chế được hình thể của mình ấy mà. Xin hãy chờ ta một lát.” Đúng lúc này, giọng nói trong hư không lại vang lên lần nữa.
Sau đó, “bóng tối” bao phủ Điền Thiên đảo thu gọn lại một nửa.
Một nửa Điền Thiên đảo quay về với ánh sáng, nửa còn lại ở trong bóng tối mịt mù như hũ nút.
Ngoài ý muốn của mọi người, vị khách mới tới có vẻ rất dễ nói chuyện… ít nhất thì cũng không có ác ý.
“Cảnh tượng này cứ như cảnh bóng tối đối lập với ánh sáng đầy tính sử thi ở phần kết của mấy cái phim điện ảnh ấy nhỉ?” Diệt Phượng Công Tử ngồi xổm trên đầu khỉ bự Tam Lãng, vươn đầu lưỡi liếm mu bàn tay.
Trên mặt khỉ say rượu của Tam Lãng lộ vẻ đau khổ như đang gặp ác mộng. Đang ngủ mà bị trèo lên đầu hay đạp lên mặt thì dù là ai cũng sẽ gặp ác mộng thôi.
Lệ Chi Tiên Tử lấy điện thoại di động ra, đứng ngay ranh giới ánh sáng và bóng tối, chọn một tư thế thật xinh đẹp, chụp cho mình mấy cái ảnh selfie. Với đôi mắt say rượu mông lung, cô quyến rũ hơn hẳn lúc bình thường.
Tống Thư Hàng nhìn vào một nửa Điền Thiên đảo chìm trong bóng tối, hắn mơ hồ cảm thấy trong nửa bóng tối ấy có dao động không gian. Có một cánh cửa không gian đang được mở ra ở đó mà chưa hề đóng lại. Chẳng lẽ khoảng bóng tối bao phủ cả nửa hòn đảo này là “thân thể” của chủ nhân giọng nói trong không trung ban nãy sao? Thậm chí hình như thân thể của vị đại năng này còn chưa hoàn toàn ra khỏi cánh cửa không gian nữa à?
“Đạo hữu, ngươi nóng vội quá.” Đúng lúc này, một giọng nói trưởng thành, chín chắn vang lên.
Một cánh cửa không gian mở ra trong hư không, và rồi một người đàn ông quấn chăn bước ra từ trong đó. Hàng gì cũng có thể bổ tiên tử vội vàng bước ra nghênh đón người vừa tới, sau đó đứng lại ở bên cạnh hắn.
“Cái gì cũng có thể bán tiền bối?” Tống Thư Hàng nhìn thấy người đàn ông này thì cảm thấy cực kì thân thiết.
Ấn tượng của hắn với đại lão cái gì cũng có thể bán phải nói là tốt vô cùng.
Trong lòng Tống Thư Hàng, điểm hữu hảo của hắn với đại lão cái gì cũng có thể bán chỉ xếp sau các thành viên của nhóm Cửu Châu số 1.
Đại lão cái gì cũng có thể bán nhìn Tống Thư Hàng, gật đầu mỉm cười. Hắn định cho Tống Thư Hàng một cơ hội nữa, cho nên mới đưa hắn ra khỏi sổ đen.
Vì đã vớt ra khỏi sổ đen, cho nên khi gặp Tống Thư Hàng, đại lão cái gì cũng có thể bán bèn mỉm cười đúng tiêu chuẩn phục vụ với hắn, hệt như với những khách hàng bình thường khác.
Ngươi cho rằng thứ linh thạch dung tục kia có thể mua được nụ cười của Kiếp Tiên cửu phẩm, thậm chí là của Trường Sinh Giả sao?
Đương nhiên là hoàn toàn có thể!
Đã thế giá cả lại còn thấp hơn tưởng tượng rất nhiều!
“Tiền bối ơi, vị đại lão đen sì này là bạn của ngài sao?” Tống Thư Hàng hỏi.
Đại lão đen sì lên tiếng: “Tiểu hữu có thể gọi ta là m Ảnh Lãnh Chúa.”
“Nghe ‘lãnh chúa’ cứ như là tên mấy con Boss để cho người chơi đánh trong game ấy.” Vũ Nhu Tử giơ vỏ kiếm Xích Tiêu Kiếm lên, nói: “Tiền bối nên cân nhắc đổi cái đạo hiệu khác đi.”
“Lâu lắm rồi ta không liên hệ gì với các giới khác trong chư thiên vạn giới, tiểu tiên tử nói gì ta không hiểu lắm. Nhưng ta hiểu đại khái rồi.” m Ảnh Lãnh Chúa cười ha hả: “Danh xưng chỉ là cái tên để phân biệt người này với người khác mà thôi, với ta thì tên là gì không quan trọng.”
“Từ hôm nay trở đi, tên của tiền bối sẽ là m Ảnh Thượng Nhân nhé.” Vũ Nhu Tử nói: “Nghe phù hợp với phong cách của chúng ta hơn m Ảnh Lãnh Chúa nhiều.”
“Được, vậy hôm nay tên ta sẽ là m Ảnh Thượng Nhân.” m Ảnh Lãnh Chúa quá dễ tính luôn.
“Ta cảm thấy ta với tiền bối có chủ đề chung để nói rồi đấy.” Vũ Nhu Tử gật đầu nói.
Ban nãy m Ảnh Lãnh Chúa vừa nói “Hôm nay tên ta sẽ là m Ảnh Thượng Nhân”, nói cách khác, ngày mai vị tiền bối này sẽ đổi một cái đạo hiệu khác.
“Ha ha ha ha.” m Ảnh Thượng Nhân thoải mái cười to.
Linh Điệp Thánh Quân: “…”
Hắn bước lên một bước, bảo vệ hai cô con gái của mình. Hắn cứ có cảm giác nếu còn để con gái nói chuyện với kẻ này thêm một lát nữa thì con bé sẽ chạy theo người ta mất thôi, đặc biệt là đứa con gái màu đen kia, nhìn vẻ ngoài đã thấy đồng bộ với người ta rồi, không thể không phòng bị được.
“Tiền bối cái gì cũng có thể bán à, lần này ngài đến đây là vì có thứ gì muốn giao dịch với ta sao?” Tống Thư Hàng hỏi.
Hạt sen Đao Ý Thông Huyền lần trước bán được giá cao. Của đã hiếm mà lại còn độc quyền là bán đắt như tôm tươi thế đó.
“Nói đúng ra là m Ảnh Lãnh Chúa đạo hữu muốn giao dịch với ngươi. Ta chỉ kiếm tiền môi giới thôi.” Đại lão cái gì cũng có thể bán bình tĩnh đáp.
“Xin hãy gọi ta là m Ảnh Thượng Nhân.” m Ảnh Lãnh Chúa nói.
Đại lão cái gì cũng có thể bán: “…”
m Ảnh Thượng Nhân lại quay sang nói với Tống Thư Hàng: “Ta muốn nếm thử thiên kiếp kho tàu, đây chính là hàng giao dịch. Chỉ cần thiên kiếp kho tàu của tiểu đạo hữu ngươi không có vấn đề gì thì ta sẽ trả một món thù lao khiến ngươi hài lòng.”
Tống Thư Hàng suy tư một lát rồi nhìn về phía Bạch tiền bối phân thân, Thất Tu Thánh Quân và Linh Điệp Thánh Quân: “Các tiền bối, mọi người cảm thấy có thể giao dịch được không?”
Tuy phần lớn món thiên kiếp kho tàu này là do hắn chính tay chế biến, nhưng trong đó cũng có sự hỗ trợ của Bạch tiền bối, Thất Tu Thánh Quân, Linh Điệp Thánh Quân và Dược Sư. Cho nên Tống Thư Hàng muốn hỏi ý kiến của ba vị tiền bối rồi mới xác định xem có giao dịch hay không.
“Món thiên kiếp kho tàu này là do ngươi chế biến, bọn ta chỉ giúp đỡ mà thôi. Ngươi quyết định là được.” Thất Tu Thánh Quân mỉm cười nói.
“Nếu ngươi muốn cái gì thì giao dịch đi.” Bạch tiền bối phân thân mặt lạnh như tiền: “Dù sao chúng ta cũng có nhiều mà.”
Nguyên vật liệu còn rất nhiều, bày tiệc đãi hết nhóm Cửu Châu số 1 vẫn còn dư.
“Cảm ơn tiền bối.” Tống Thư Hàng chỉ vào mẻ thiên kiếp kho tàu đầu tiên mới ra lò, nói: “Vậy mời m Ảnh tiền bối nếm thử món thiên kiếp kho tàu của ta, xem có đủ tiêu chuẩn hay không.”
Bóng tối bao phủ một nửa Điền Thiên đảo ngưng tụ ra một đôi tay khéo léo, cánh tay dài hai trăm mét thò ra, nhận lấy món thiên kiếp kho tàu trong tay Tống Thư Hàng rồi mang vào trong bóng tối.
Thiên kiếp kho tàu nấu xong có màu đỏ tươi roi rói, tỏa ra linh quang vàng sậm, còn tỏa ra mùi thơm vương vấn mãi không tan, khiến cho người ta ứa cả nước miếng.
Trong bóng tối truyền ra tiếng nhai khe khẽ.
“Ngon lắm, giống y như trong trí nhớ của ta. Cắn một miếng, lớp đầu tiên béo mà không ngấy, tan ra trong miệng, lớp thứ hai dai dai, càng ăn càng thơm, lớp thứ ba giòn tan, vừa cắn nhẹ đã vỡ… món này thậm chí còn thơm ngon hơn thiên kiếp kho tàu trong kí ức của ta.” m Ảnh Thượng Nhân ngợi khen tấm tắc.
Tống Thư Hàng: “!!!”
Vị m Ảnh Thượng Nhân này đã từng ăn thiên kiếp kho tàu rồi sao?
Nói cách khác, hắn quen biết Hà Chỉ Ma Đế à?
Nếu quả thực là như vậy, hay là mình tranh thủ nhân lúc hắn đang ăn, xiên cho hắn một phát đâm sau lưng chính nghĩa nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận