Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1327: Rùa tai ương khổng lồ

Chương 1327: Rùa tai ương khổng lồ
Bạch tiền bối phân thân nói:
“Thư Hàng, ngươi… biến thành hình dạng của Vân Tước Tử rồi.”
“Vân Tước Tử tiền bối nhập xác ư?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
Tống Thư Hàng lắc đầu:
“Không phải, ý thức của ta rất tỉnh táo, không chịu bất cứ sự quấy nhiều nào.”
“Ngoại trừ màu tóc, tóc và lông mi thay đổi ra, có khó chịu chỗ nào khác không?”
Tô Thị A Thập Lục hỏi.
Tống Thư Hàng đáp:
“Không có, hơn nữa ta còn cảm nhận được sinh cơ mãnh liệt từ mắt trái nữa.”
Cảm giác tràn đầy sinh cơ này khiến mắt trái của hắn rất thoải mái.
Vũ Nhu Tử:
“Tống tiền bối, con mắt Vân Tước Tử này hấp thu tử khí đúng không? Thế sao nó lại biến thành sinh cơ mãnh liệt được chứ?”
“Con mắt này có ghi chép lại pháp thuật nào đó như con mắt Thánh Nhân Nho gia không?”
Tô Thị A Thập Lục hỏi.
“Không có cảm giác phép thuật gì… cứ thử mãi thế này cũng không phải là cách, ta sẽ dùng cách của chính mình để phân tích vậy.”
Tống Thư Hàng hít một hơi thật sâu, tháo găng tay tình yêu của Mộc Ngưu kiếm khách trên tay trái ra. Đồng thời Kình Thân Hóa Lộ Chú trên găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Hắn vươn tay trái lên đặt vào mắt trái.
Khởi động Bí Pháp Giám Định.
Trước kia, khi thi triển Bí Pháp Giám Định sẽ có phù văn vàng kim tuôn ra từ mắt của hắn, chiếu xuống vật thể bị giám định.
Lần này thì phù văn tuôn ra từ mắt phải, đảo một vòng rồi chui vào mắt trái của hắn.
Đồng hồ màu vàng kim xuất hiện, kim giờ nghịch chuyển.
Giám định thành công.
Trên tay trái của Tống Thư Hàng xuất hiện hơn mười vết thương.
Lần này, cái giá phải trả cho giám định cũng không lớn lắm.
“Kình Thân Hóa Lộ Chú” khởi động, ánh sáng trị liệu vòng quanh tay trái của Tống Thư Hàng, khiến các vết thương trên cánh tay khép lại.
Đồng thời, kết quả giám định cũng hiện lên trong não hải của hắn.
‘Mắt trái của Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử: Là một bộ phận thuộc về Vân Tước Tử, vì chịu ảnh hưởng của sức mạnh đặc biệt, con mắt này có tác dụng kỳ diệu. Sau khi tích trữ đủ tử khí, nó sẽ chuyển tử khí thành sinh cơ. Đây là nguyên liệu thượng đẳng để chế tạo ra pháp khí sống lại, hiện tại đã bị ràng buộc với Bá Tống Huyền Thánh.’
“Con mắt này đã chịu ảnh hưởng của một sức mạnh đặc biệt, sở hữu thuộc tính biến tử khí thành sinh cơ. Có thể dùng nó để luyện chế pháp khí sống lại, bây giờ nó bị ràng buộc với ta…”
Tống Thư Hàng nói.
“Nguyên liệu của pháp khí sống lại hả? Hóa ra là thế, nhưng mà đạo cụ sống lại không dễ luyện chế đâu. Đợi khi chúng ta tìm được cách ra ngoài, ta sẽ giới thiệu một vị đạo hữu chế tạo giúp ngươi. Nhưng có lẽ giá cả sẽ cao đấy.”
Bạch tiền bối nói.
Vũ Nhu Tử nói:
“Nhưng khi nào thì chúng ta ra ngoài được?”
“Rồi sẽ tìm được cách thôi, chắc chắn ta sẽ không ở lại đây một vạn năm đâu.”
Tống Thư Hàng nói.
Tô Thị A Thập Lục suy tư:
“Chịu ảnh hưởng của sức mạnh đặc biệt, là sức mạnh gì? Chẳng lẽ là bị ảnh hưởng sau khi dung nhập với Thư Hàng à?”
“Ta nghĩ chắc không phải do ta, ta chỉ là một tu sĩ tứ phẩm, không có khả năng khiến cơ quan trên người kẻ khác biến dị đâu.”
Tống Thư Hàng đáp.
Khi họ đang nói chuyện, lại có thêm một đoạn kết quả giám định hện lên trong não hải của Tống Thư Hàng.
‘Bởi vì đã bị sức mạnh đặc biệt ảnh hưởng, sau khi con mắt Vân Tước Tử rời khỏi chủ nhân của mình sẽ hấp dẫn rùa tai ương khổng lồ đến. Nó sẽ thôn phệ con mắt Vân Tước Tử, xin hãy chú ý an toàn.’
“Hấp dẫn rùa tai ương khổng lồ tới là sao đây?”
Tống Thư Hàng ngơ ngác hỏi.
Bạch tiền bối phân thân:
“Cái gì cơ?”
“Sau khi con mắt Vân Tước Tử rời khỏi chủ nhân thì sẽ hấp dẫn rùa tai ương khổng lồ tới, nó sẽ thôn phệ con mắt này, hãy chú ý an toàn.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Vũ Nhu Tử cười hì hì nói:
“Rùa tai ương khổng lồ? Nghe có vẻ rất lợi hại đấy. Nhưng bây giờ chúng ta đang bị thiên đạo nhốt trong phòng tối, cho dù có rùa tai ương khổng lồ thật thì cũng không thể xông vào đây đâu nhỉ?”
“Có lý.”
Tống Thư Hàng gật đầu nói.
Bạch tiền bối phân thân:
“Con mắt Vân Tước Tử rời xa chủ nhân sẽ bị rùa tai ương khổng lồ ăn ư? Thiết lập này y như để chuyên môn giải quyết hậu quả cho Vân Tước Tử vậy.”
Nếu một bộ phận nào đó trên cơ thể Vân Tước Tử bị mất, rùa tai ương khổng lồ sẽ bị hấp dẫn tới để xử lý sạch những thứ đó.
Tô Thị A Thập Lục suy nghĩ chốc lát rồi lên tiếng:
“Để đề phòng bất trắc, Thư Hàng ngươi vẫn nên đổi lại mắt của mình đi.”
“Có lý.”
Tống Thư Hàng đáp:
“Bạch tiền bối, phiền ngươi giúp ta móc mắt ra với.”
Bạch tiền bối vươn tay về phía hốc mắt của Tống Thư Hàng.
Nhưng mới vươn được một nửa, đột nhiên có một cái miệng khổng lồ to hơn của thuyền tiên xuất hiện, cắn xuống Tống Thư Hàng.
Bạch tiền bối phân thân vươn tay ra vỗ một cái, khiến Tống Thư Hàng bay ra xa.
Đồng thời tế ra Lưu Tinh Kiếm bên người, để nó nhấc Vũ Nhu Tử, Tô Thị A Thập Lục lên, đưa họ rút lui.
Cuối cùng, Bạch tiền bối xoay người một cái thật ngầu, quét chân đá vào bên mép của cái miệng đó.
Bốp ~~
Cái miệng khổng lồ đó bị đá lệch đi.
Nhưng nó vẫn cứ cắn xuống, biến thuyền tiên của Bạch tiền bối thành nhiều mảnh vỡ.
Lưu Tinh Kiếm đưa Vũ Nhu Tử và Tô Thị A Thập Lục lui ra ngoài vài trăm mét.
Tống Thư Hàng cũng bị Bạch tiền bối ném ra xa tới hơn trăm mét.
“U u u~~”
Miệng khổng lồ kêu lên đầy đau đớn.
“Da của nó cứng thật đấy.”
Bạch tiền bối phân thân tung người nhảy lên rồi nhìn xuống chiếc thuyền đã tan thành mảnh nhỏ của mình:
“Thuyền tiên mà ta thích nhất!!”
“Đây là thứ gì thế, trong thế giới tử vong này còn giam thứ khác nữa sao?”
Tống Thư Hàng nói, nhờ con mắt Vân Tước Tử nên hắn có thể nhìn xuyên qua sương mù.
Tống Thư Hàng nhìn về chỗ cái miệng khổng lồ kia.
Tại nơi đó có một con rùa lớn lơ lửng, trên lưng của nó là chiếc mai trông như kim loại, đuôi của nó rất dài, linh hoạt như rắn.
Trên người nó có nhiều phù văn cổ xưa, mỗi một phù văn đều đại biểu cho tai nạn, tử vong, nhưng trong tinh hạch trên đuôi lại phát ra sinh cơ vô cùng khổng lồ.
“Hấp dẫn rùa tai ương khổng lồ đến.”
Tô Thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử cùng thấy rõ diện mạo của con rùa lớn đó.
Tầm nhìn của các cô bị cản trở bởi sương mù, nhưng khi con rùa này xuất hiện, sương mù và tử khí xung quanh đều bị phù văn trên lưng nó hút lấy, chỉ trong thời gian ngắn đã hình thành một vùng trời quang.
A Thập Lục và Vũ Nhu Tử thấy rõ dáng vẻ của rùa lớn.
“Con rùa khổng lồ này thật sự có thể xuyên qua phòng tối của thiên đạo ư?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
Bạch tiền bối phân thân đứng lơ lửng giữa không trung:
“Ha ha ha ha, đây đúng là một tin tốt với chúng ta.”
Nếu như con rùa này đã có thể đi vào thì đồng nghĩa với việc phòng tối này không phải là vạn năng, nhất định sẽ có cách để đột phá.
“Grào ~~”
Con rùa không lồ hất đầu, nhổ mảnh vụn của thuyền tiên trong miệng ra. Tiếp đó, nó nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng.
Tùng tùng tùng ~~ brừm brừm brừm
Trên người con rùa vang lên hai loại âm thanh quái dị.
Tùng tùng tùng nghe như đang gõ trống, brừm brừm brừm thì lại giống tiếng đạp chân ga nổ máy.
Là ảo giác ư?
Khi Tống Thư Hàng đang suy nghĩ, con rùa khổng lồ kia đã tấn công hắn rồi. Nó nhấc cái chân thô to của mình lên, khoảng cách mấy trăm mét chỉ bằng chiều rộng cơ thể nó mà thôi.
Nó vừa mới xông lên thì đã đến trước mặt Tống Thư Hàng, tiếp đó lại há miệng cắn hắn.
Tống Thư Hàng đạp lên hoa sen, thả người tránh né, nhảy lên lưng con rùa khổng lồ.
“Thư Hàng, thứ con rùa muốn là con mắt Vân Tước Tử, mau gỡ nó xuống!”
Tô Thị A Thập Lục hét lên.
Tống Thư Hàng đã nghĩ tới chuyện mà A Thập Lục nói, hắn cũng muốn móc mắt trái của mình ra, nhưng giờ còn bận tránh né, lấy đâu ra thời gian để móc mắt cơ chứ.
“Để ta cản nó, ngươi móc mắt ra đi.”
Bạch tiền bối nhoáng một cái đã xuất hiện trên đỉnh đầu của con rùa.
Nhưng có thể của con rùa vô cùng to lớn, hắn nhất thời không tìm thấy vũ khí thuận tay.
Lúc này, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Bạch tiền bối.
Hắn chỉ mới suy nghĩ, cây công đức đã ngưng tụ lại sau lưng.
Một thời gian không thấy, cây công đức đã to hơn nhiều, bên trên mọc đầy quá dương mai công đức.
Bạch tiền bối vươn tay ra ôm lấy cây công đức, vung cây quét ngang một cú thật mạnh.
Bốp ~~
Con rùa khổng lồ không tránh kịp nên bị đánh trúng đầu.
“U ~”
Nó kêu to, đầu bị đánh nghiêng đi, cổ uốn thành hình chữ U.
Tống Thư Hàng nhân cơ hội này cắn răng chọc vào mắt trái của mình móc nó ra.
Không có phép gây tê của Bạch tiền bối, cảm giác móc mắt quả nhiên vô cùng đau đớn, đau đến tiêu hồn.
Móc con mắt Vân Tước Tử ra, Tống Thư Hàng hít sâu một hơi, ném mạnh nó về phía đuôi của con rùa nọ.
Bạch tiền bối phân thân vội nói:
“Đừng ném! Mất là bị con rùa này ăn đấy. Con mắt này là chúng ta lấy được, dựa vào cái gì lại để con rùa này ăn không chứ?”
Trong khi nói chuyện, đầu ngón tay của Bạch tiền bối phân thân bắn một thanh phi kiếm dùng một lần về phía Con mắt Vân Tước Tử.
Khi Tống Thư Hàng ném con mắt đi, con rùa khổng lồ liền kéo cái đầu đã bị đánh thành hình chữ U của mình về, quay phắt lại đuổi theo con mắt.
Nhưng tốc độ phi kiếm của Bạch tiền bối còn nhanh hơn nó quay đầu, đỡ được Con mắt Vân Tước Tử xong thì lập tức bay thẳng ra xa.
“U u ~”
Rùa tai ương khổng lồ hét lớn một tiếng, quay đầu xông về phía phi kiếm dùng một lần.
Đối với nó, thu hồi con mắt Vân Tước Tử mới là chuyện quan trọng nhất.
Tống Thư Hàng nhân cơ hội tung người lên, nhảy xuống khỏi mai của con rùa đó.
“Đừng xuống, nói không chừng chúng ta còn phải lợi dụng con rùa tai ương này để rời khỏi phòng tối đấy.”
Bạch tiền bối phân than lại nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Bạch tiền bối nhảy lên tóm lấy Tống Thư Hàng, đồng thời ngoắc ngón tay một cái, Lưu Tinh Kiếm đã lao nhanh tới.
“Chúng ta đuổi theo con rùa lớn kia, không thể để nó chạy được.”
Bạch tiền bối nói.
Phi kiếm dùng một lần mang theo con mắt Vân Tước Tử phi nhanh ở đằng trước.
Con rùa tai ương lao thẳng theo sau.
Bạch tiền bối phân thân dùng Lưu Tinh Kiếm đưa ba người Tống Thư Hàng theo sát sau lưng con rùa.
“Con rùa tai ương đó có cảnh giới gì nhỉ?”
Tô Thị A Thập Lục hỏi.
Bạch tiền bối phân thân:
“Hoàn toàn không nhìn ra cảnh giới, nhìn nó không giống vật sống.”
“Bạch tiền bối, chúng ta phải bay theo sau con rùa này bao lâu đây.”
Tống Thư Hàng hỏi.
Phi kiếm dùng một lần đang dẫn đường phía trước kia cũng bị Bạch tiền bối khống chế, Bạch tiền bối muốn làm gì đây?
“Có còn nhớ những gì ta nói lúc trước không? Chỗ mà chúng ta đang ở là một không gian lặp lại vô hạn, điểm kết thúc cũng là điểm khởi đầu. Ta muốn xem thử con rùa tai ương khổng lồ này có thể phá vỡ cực hạn của không gian rắn vòng tròn không.”
Bạch tiền bối phân thân nói tiếp:
“Đến ranh giới rồi! Bây giờ là lúc nghiệm chứng kì tích đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận