Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2772: Không có khó khăn thì chúng ta tự tạo ra khó khăn!

Chương 2772: Không có khó khăn thì chúng ta tự tạo ra khó khăn!
Thiếu niên ba mắt tiền bối: “…”
Đã từng gửi không ít kẻ thù đến phòng tối Thiên Đạo ư?
Phòng tối Thiên Đạo là nhà ngươi mở à? Sao ngươi lại có quyền hạn phóng kẻ địch vào đó thế?
Thiên Đạo thứ 3 là ba ngươi hả?
Trong lòng thiếu niên ba mắt tiền bối tràn ngập ý muốn nhổ vào mặt Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng đứng ở phía đối diện nói tiếp:
“Hơn nữa, đến bảo vật đó là gì, trông như thế nào, có đặc trưng gì ta cũng không biết, tiền bối ba mắt lại là chủ nhân của bảo vật đó, ít nhất sẽ có ‘cảm ứng’ trời sinh với nó. Nếu như nhảy vào cùng một phòng tối Thiên Đạo, chỉ cần bảo vật đó không bị phá hủy, ngươi có thể dựa vào cảm ứng đó để tìm được vị trí của bảo vật. Mà ta thì hoàn toàn không có tính năng đó, chẳng khác nào mò kim đáy biển cả.”
Vì thế hạng mục tỷ thí thứ hai mà thiếu niên ba mắt tiền bối đề ra cũng không phù hợp với điều kiện ‘riêng mình may mắn’, nó rất bất lợi với Tống Thư Hàng.
“Lão gia, ta thấy Bá Tống nói có lý đây, cho dù ngươi muốn nhân cơ hội này mà tư lợi cũng không thể làm thế được, ngươi làm mất hết thể diện của bao nhiêu đời chúa tể Cửu U rồi!”
Quản gia nhãn cầu bị đóng đinh trên mặt đất nôn ra máu, nói. Bây giờ cứ nói nửa câu nó sẽ phun ra một ngụm máu.
Nhưng cho dù cứ nói nửa câu lại nôn ra máu một lần cũng không thể ngăn nó mở miệng đòi lại công bằng cho Bá Tống.
“Nếu như nó không phù hợp với nguyên tắc ‘riêng mình may mắn’ lại còn bất lợi với ta, ta đây xin từ chối hạng mục tỷ thí thứ hai này.”
Tống Thư Hàng phụ họa.
Thiếu niên ba mắt tiền bối gật đầu, đáp:
“Điều kiện là chết nhưng người là sống, nếu như ngươi cảm thấy hạng mục so tài thứ hai không công bằng, vậy chúng ta nghĩ cách để nó công bằng, đơn thuần là được. Có khó khăn thì chúng ta giải quyết Khó khăn! Không có khó khăn, chúng ta tự tạo ra khó khăn để giải quyết!”
Tống Thư Hàng: “???”
“Đầu tiên, về chuyện ngươi từng phóng rất nhiều tồn tại đáng sợ đến phòng tối Thiên Đạo, chuyện này dễ giải quyết. Chỉ cần người đi vào phòng tối không phải là Bá Tống vậy những tồn tại bị ngươi phóng vào đây sẽ không chủ động gây phiền phức cho ngươi.”
Dứt lời, thiếu niên ba mắt tiền bối vung tay vứt cho Tống Thư Hàng một chiếc mặt nạ.
“Lại là mặt nạ hả?”
Tống Thư Hàng cầm lấy mặt nạ, nói.
Trong tay hắn còn có một bảo khí mặt nạ do Tô thị A Thập Lục tặng, ở một mức độ nhất định nào đó nó có thể ngăn cản đại lão cầu béo bói quẻ để xác định vị trí của hắn.
Tấm mặt nạ đó vẫn đang được Tống Thư Hàng bản thể bảo quản cẩn thận kìa.
Thiếu niên ba mắt tiền bối giải thích:
“Đây là mặt nạ dịch dung dùng một lần, có nó ngươi có thể ngụy trang thành bất cứ dáng vẻ nào, trong chư thiên vạn giới không ai có thể nhận ra gương mặt thật sự của ngươi. Chẳng dễ gì ta mới có được chiếc mặt nạ này, nó là…”
“Mặt nạ của Ngân Quái Tiên Tôn.”
Tống Thư Hàng cướp lời:
“Ta đã từng dùng rồi, hiệu quả rất tốt.”
Ai da, cướp lời thoại sảng khoái thật đấy. Chẳng trách @#%× Tiên Tử và Tạo Hóa Tiên Tử lại nghiện nó như thế.
Thiếu niên ba mắt tiền bối: “…”
Tống Thư Hàng vươn tay lên tóm lấy, rút mặt nạ bảo khí mà Tô thị A Thập Lục tặng cho mình ra, sau đó lặng lẽ so sánh, gật đầu nói:
“Công hiệu của hai chiếc mặt nạ này sẽ không trùng lặp, đầu tiên ta sẽ đeo mặt nạ dịch dung, sau đó đeo mặt nạ bảo khí, không ai có thể nhận ra ta, cũng không thể tìm được vị trí của ta. Hoàn hảo.”
Mặt nạ dịch dung của ‘Ngân Quái Tiên Tôn’ quả thật có thể giải quyết một phần nào đó mối họa kẻ địch trong phòng tối Thiên Đạo.
“Về phần ta và bảo vật sinh ra cảm ứng, thực ra nó càng không phải là vấn đề.”
Thiếu niên ba mắt tiền bối lại nói:
“Đừng quên ngươi đã từng thắng ta một ‘mắt thần thứ ba’, với ta mắt mới là bản thể. Có con mắt thần thứ ba đó, ngươi và bảo vật kia cũng sẽ có cảm ứng.”
Nghe đến đó, Tống Thư Hàng im lặng gật đầu… Như thế nhìn bề ngoài, thí luyện thứ hai này cũng đã công bằng.
“Còn có khó khăn gì thì nói luôn đi, chúng ta thương lượng tìm cách giải quyết.”
Thiếu niên ba mắt tiền bối nói.
“Ta còn cần thủ đoạn phòng thân, nếu có thủ đoạn sống lại là tốt nhất.”
Tống Thư Hàng đề nghị:
“Tuy rằng đã quên có những đại lão nào bị ta phóng vào phòng tối Thiên Đạo nhưng chắc chắn họ rất đáng sợ.”
Vì nếu như không đáng sợ, chắc chắn hắn đã chọi nổ họ từ lâu rồi.
“Vì thế dù có mặt nạ dịch dung cũng không phải rất an toàn, ta cần có thủ đoạn cứu mạng hoặc phòng thân, bảo đảm ngộ nhỡ phải đối mặt với mấy tồn tại đáng sợ, ta vẫn có thể sống sót trở về.”
Tống Thư Hàng đề nghị.
Thiếu niên ba mắt tiền bối lắc đầu:
“Trong quá trình mở kho báu, tìm bảo vật, gặp nguy hiểm chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Đây cũng là một phần của số mệnh.”
“Nhưng ngộ nhỡ bảo vật ở ngay phòng tối Thiên Đạo nguy hiểm thì sao? Ta phải có chút vốn để đi lấy bảo vật chứ.”
Tống Thư Hàng nói.
“Lão gia, ta thấy Bá Tống nói rất đúng.”
Quản gia nhãn cầu phun máu, nói:
“Ngươi được nhân cơ hội tư lợi nhưng lại không cho Bá Tống nhân cơ hội lấy chút lợi ích ư? Chỉ cho quan đánh rắm mà không cho dân đại tiện à? Như thế không công bằng, ta phải báo cáo gian lận.”
Thiếu niên ba mắt tiền bối vung tay lên, từng trận dao động xuất hiện trong bàn tay hắn, hơn mười ngọn lao hiện lên, nhắm thắng vào quản gia nhãn cầu.
“Khoan… khoan đã lão gia, nhiều lao như thế sẽ chết đấy!”
Quản gia nhãn cầu vừa thổ huyết vừa kêu gào.
“Vậy thì chết đi!”
Thiếu niên ba mắt tiền bối vung tay, mười mấy ngọn lao đâm thẳng vào quản gia nhãn cầu, biến nó thành con nhím.
Giết quản gia nhãn cầu răn đe Thư Hàng cấn tay Hàng.
Nhìn quản gia nhím, Tống Thư Hàng run sợ.
“Triệu hoán con mắt thứ ba của ngươi ra đi.”
Thiếu niên ba mắt tiền bối nói:
“Nếu như ta đã nhân cơ hội tư lợi, tất nhiên cũng không thể ngăn ngươi đòi quyền lợi cho mình được.”
Tuy rằng lời nói của quản gian nhãn cầu rất đâm tim nhưng lại có lý.
[Bá Tống, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi ~]
Quản gia nhãn cầu máu chảy đầy đất, run rẩy dựng ngón tay cái lên với Tống Thư Hàng.
Không khí bi tráng lan ra khắp nơi.
Tống Thư Hàng thầm nhấn like cho quản gia nhãn cầu trong lòng, sau đó tâm niệm chợt động, triệu hoán mắt thần thứ ba, mở mắt ra.
Thiếu niên ba mắt tiền bối vươn ngón tay, đâm vào con mắt thứ ba của Tống Thư Hàng.
“Ta đã để lại ba pháp thuật ở con mắt thứ ba này.”
“Đầu tiên là thủ pháp ‘khóa không gian’ độc môn của ta ánh mắt tỏa tiên, khi ta phong ấn không gian, không gian đó sẽ bị cố định, đến Trường Sinh Giả cũng bị hạn chế hành động trong mười hơi thở.”
“Thứ hai cũng là thủ pháp không gian độc môn của ta, ánh mắt hòa tan, sau khi kích hoạt nó, không gian bị nó nhắm trúng và tất cả các vật thể trong đó đều bị hòa tan.”
“Thứ ba là tọa độ triệu hoán mượn sức mạnh của ta… Nhưng mà một khi ngươi kích hoạt pháp thuật thứ ba, mượn sức mạnh của ta, vậy có nghĩa la ngươi đã thất bại, trận thí luyện thứ hai đến đây là kết thúc, ngươi có đồng ý không?”
Thiếu niên ba mắt tiền bối rót pháp thuật xong, rụt ngón tay lại, chắp tay sau lưng, thong thả nói.
Tống Thư Hàng ở phía đối diện lại như ngây ra.
Giọng nói của nữ sĩ lưới rồng vang lên trong đầu hắn:
[Kiểm tra được thông tin số liệu ngoại lai, có ngăn cản không?]
Hình như thông tin pháp thuật của thiếu niên ba mắt tiền bối đang bị coi như một mã độc, phải bị ẩn đi thì phải?
Bạn cần đăng nhập để bình luận