Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1451: Ba Quyển Kinh Văn

Chương 1451: Ba Quyển Kinh Văn
(╬/ ̄皿 ̄)/~┴┴
Cục sỏi của cao tăng là cái quái gì thế hả!
Còn không bằng cứ cho ta một chiếc áo cà sa Chư Tinh, ít ra ta còn có thể cầm đi đổi thành pháp bào cùng cấp bậc, giữ lại làm đồ dự phòng cho đệ tử của ta.
Rốt cuộc trong kho bảo vật khen thưởng của không gian thí luyện này chứa những gì vậy? Tại sao lại có cục sỏi của cao tăng?
“Xin hãy đổi phần thưởng khác!”
Tống Thư Hàng kêu lên.
Tiên sư, ai mà thèm cục sỏi của cao tăng chứ!
[Đã phát phần thưởng.]
Thanh âm truyền âm nhập mật kia lại vang lên.
Ngay sau đó không gian tương tự thực tại ảo trước mắt Tống Thư Hàng bỗng biến mất, thân hình hắn lại xuất hiện trong mật thất khắc đầy phù văn.
Đồng thời trong tay hắn xuất hiện một hòn đá to bằng nắm tay, tỏa ra ánh vàng rực rỡ, bên trong truyền ra phật âm xen lẫn với tiếng gõ mõ mơ hồ.
Đồng thời trên hòn đá màu vàng còn truyền ra một loại thiện ý hòa nhã cùng với đại từ bi, đại trí tuệ.
Tống Thư Hàng:
“...”
Rốt cuộc vị cao tăng để lại cục sỏi này đã tạo nghiệt gì mới kết ra một cục sỏi to thế này? Hay là sau khi được lấy ra, cục sỏi này đã trải qua rất nhiều biến hóa, cuối cùng biến thành hình dáng trước mắt?
“Nhưng sao cứ có cảm giác vật này rất quen thuộc thế nhỉ... Đúng rồi, lúc trước trên hai hạt xa lời mà mỹ nhân rắn công đức lắp vào hốc mắt cũng truyền ra loại đại từ bi, đại trí tuệ này mà nhỉ?”
Trong đầu Tống Thư Hàng chợt lóe lên một ý nghĩ.
Lẽ nào vật này chính là hạt xá lợi?
Thật ra ngôn ngữ mà thanh âm truyền âm nhập mật kia dùng là một loại ngôn ngữ Tống Thư Hàng hoàn toàn nghe không hiểu, chẳng qua nó có chức năng tự động phiên dịch thôi.
Thế nên phải chăng trong quá trình tự động phiên dịch, từ ‘xá lợi’ đã bị dịch thành ‘cục sỏi của cao tăng’?
Tống Thư Hàng chưa từng nghiên cứu về xá lợi, hắn cũng không phải là đệ tử Phật môn.
Trong lúc đang suy tư, một tiếng nổ ầm bỗng vang lên.
Sàn nhà dưới chân Tống Thư Hàng bỗng bay lên.
Nóc mật thất mở ra một đường hầm.
Ngay sau đó, Tống Thư Hàng lại xuất hiện trong Chư Tinh tự.
Bạch long tỷ tỷ và Xích Tiêu Kiếm đang bay lơ lửng cạnh đường hầm, chờ hắn đi ra.
Bảo đao Bá Toái vẫn lơ lửng trên không, Bạch tiền bối bản thu nhỏ đang ngủ say.
“Yo, Thư Hàng, rốt cuộc ngươi cũng đi ra. Nếu ngươi không ra, bọn ta còn định đào miếu cổ lên luôn đấy.”
Xích Tiêu Kiếm nói.
Tống Thư Hàng thở dài:
“Vừa rồi ta tiến vào phòng thí luyện của Chư Tinh tự, trong đó có một hệ thống khiêu chiến mười tám tầng rất kích thích, sau khi khiêu chiến thành công sẽ nhận được phần thường tương ứng.”
“Vậy ngươi nhận được cái gì?”
Bạch Long tỷ tỷ tò mò hỏi.
“Ặc, là cái này.”
Tống Thư Hàng giơ hòn đá màu vàng lên.
Trên hòn đá truyền ra từng hồi thiền âm cứ như có một lão tăng đang gõ mõ tụng kinh.
Xích Tiêu Kiếm:
“Đây là bảo vật gì?”
“Ta hoài nghi nó là hạt xá lợi.”
Tống Thư Hàng nói.
Bạch Long tỷ tỷ:
“Không phải, mặc dù có cảm giác hơi giống hạt xá lợi nhưng nó tuyệt đối không phải hạt xá lợi. Lúc phát thưởng không có thông báo à?”
“Có.”
Tống Thư Hàng ủ rũ đáp, không ngờ lại không phải hạt xá lợi.
“Vậy trong thông báo nói nó là cái gì?”
Xích Tiêu Kiếm hiếu kỳ hỏi.
Trên mặt Tống Thư Hàng đầy vẻ tuyệt vọng:
“Cục sỏi của cao tăng.”
“Phụt~~ không được rồi, cục sỏi của cao tăng, ha ha ha ha.”
Xích Tiêu Kiếm không nhịn được, bật cười ha hả.
“Ta nghĩ chắc là do cả Chư Tinh tự đã bị dọn sạch, ngay cả bảo khố khen thưởng cũng bị dọn sạch rồi. Sợ là bây giờ trong bảo khố khen thưởng chỉ còn lại một ít đồ lặt vặt vô dụng thôi.”
Bạch Long tỷ tỷ mỉm cười nói.
Thường thì loại trận pháp thí luyện này là để cho đệ tử trong chùa sử dụng.
Bây giờ trong một số môn phái lớn đều có trận pháp thí luyện tương tự.
Có một số tông môn, đệ tử nào tu luyện đạt được thành tựu muốn xuống núi, trước đó đều phải xông vào loại trận pháp thí luyện này một lần. Sau khi xông trận thành công, các đệ tử sẽ được thưởng cho pháp khí và pháp bào môn phái cùng với một số đan dược để dùng sau khi xuống núi xông xáo.
Nhưng trận pháp thí luyện trong Chư Tinh tự này đã qua vạn năm rồi mà vẫn còn hoạt động, thật không đơn giản.
Để duy trì hoạt động của một trận pháp thế này, năng lượng cần tiêu hao chắc chắn không nhỏ.
Trong hiện thế, những môn phái có trận pháp thí luyện thường đều xây trận pháp trên linh mạch, rút lấy linh lực trong linh mạch để duy trì hoạt động cho trận pháp thí luyện.
Xem ra bên dưới Chư Tinh tự nho nhỏ này cất giấu một linh mạch cực lớn, vạn năm trôi qua vẫn không khô cạn.
“Nếu nói trong Chư Tinh tự cất giấu bảo vật, rất có thể chính là linh mạch dưới lòng đất.”
Bạch long tỷ tỷ thầm nghĩ.
Lúc này Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời:
“Ta cũng đoán vậy.”
Vốn đang định kéo các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 qua để từng người tham gia thí luyện, bây giờ nghĩ lại vẫn là thôi đi, lỡ may mỗi người nhận được một cục sỏi của cao tăng... vừa nghĩ đến đã thấy tuyệt vọng rồi.
Nhưng nếu có vị tiền bối nào có hứng thú, có thể tham gia thí luyện chơi đùa một chút cũng được, tiện thể xem thử có thể lấy được thông tin hữu dụng gì từ trong miệng mấy con vượn lớn kia không.
“Ngươi định làm gì với hòn đá này thế?”
Xích Tiêu Kiếm hỏi.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút rồi trả lời:
“Lát nữa giao cho Thông Huyền Đại Sư xem thử, biết đâu đại sư lại nghiên cứu ra được chút gì đó từ vật này.”
Trên hòn đá kia như có cao tăng đang tụng niệm kinh văn, có lẽ đối với Thông Huyền Đại Sư, đây là một bảo bối cũng không chừng?
Suy nghĩ một hồi, Tống Thư Hàng chợt nảy ra một ý.
Hắn kích hoạt yêu đan bảy màu trong đan điền thứ ba, hóa ra thân thể sương mù.
“Dù sao cũng không chảy máu, tiện tay giám định một phát xem sao.”
Tống Thư Hàng nói.
Về phần nỗi thống khổ phải chịu khi thi triển thuật giám định, hắn chịu mãi thành quen rồi.
Bí pháp giám định được kích hoạt, bắt đầu giám định cục sỏi của cao tăng.
Chỉ lát sau đã có thông tin trả về trong đầu Tống Thư Hàng.
[Cục sỏi của cao tăng (bản bồi dưỡng nhân tạo): Vạn năm trước, có một vị cao tăng của Chư Tinh tự tò mò muốn biết ‘rốt cuộc sau khi trong người có sỏi sẽ đau đến mức nào’, vì thế cao tăng đã bồi dưỡng nhân tạo ra một cục sỏi trong cơ thể. Bởi vì ở trong quá trình bồi dưỡng sỏi, cao tăng tụng kinh ngày đêm, thế nên trong viên sỏi đã ghi lại tiếng tụng kinh ngày qua ngày, năm qua năm của cao tăng. Khi lắng tai nghe kỹ, ngươi có nghe thấy tiếng tụng kinh của cao tăng không?]
Tống Thư Hàng:
“...”
(╬/ ̄ 皿  ̄)/~┴┴
Vị cao tăng này bị thần kinh giẫm đinh à?
Đúng lúc này lại có một thông tin hiện lên trong đầu Tống Thư Hàng.
[Kinh văn mà cao tăng tụng niệm có ba quyển gồm Chư Tinh Thánh Phật Kinh, Chư Tinh Bảo Ngục Kinh và Thánh Viên Long Lực Kinh.]
Hai quyển trước hẳn là kinh phật thông thường.
Mà tên của quyển kinh văn thứ ba lại làm Tống Thư Hàng chú ý đến.
Thánh Viên Long Lực Kinh?
Không biết cuốn kinh văn này có quan hệ gì với Thánh Viên Long Lực Thần Công mà hắn đang tu luyện không? Thánh Viên Long Lực Thần Công mà hắn đang tu luyện có nguồn gốc từ thú giới, sau khi tu luyện đến cảnh giới đại thành, sau lưng sẽ ngưng tụ ra hư ảnh viễn cổ thánh viên. Hư ảnh thánh viên càng nhiều, chứng tỏ mức độ cường hóa của Thánh Viên Long Lực Thần Công càng cao.
Thánh Viên Long Lực Thần Công trong tay Tống Thư Hàng cũng không hoàn chỉnh, phần thần công này là hắn lấy được từ trên người con thú tu vượn trắng đáng thương kia, thiếu mất nội dung công pháp phần sau.
Nhưng ở chỗ Bạch tiền bối two có Thánh Viên Long Lực Thần Công bản hoàn chỉnh, Tống Thư Hàng cũng không lo không có nội dung công pháp phần sau.
“Rốt cuộc chỉ là trùng tên hay giữa chúng thật sự có một mối liên hệ nào đó đây?”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Xích Tiêu Kiếm:
“Xem vẻ mặt của ngươi, lần này được thông tin thú vị gì à?”
“Đúng vậy, trong cục sỏi này cất giấu ba quyển kinh văn, lần lượt là Chư Tinh Thánh Phật Kinh, Chư Tinh Bảo Ngục Kinh cùng với Thánh Viên Long Lực Kinh. Hai quyển kinh văn trước hẳn là kinh phật thông thường, nhưng quyển kinh văn cuối cùng có vẻ không hề tầm thường.”
Tống Thư Hàng đáp.
Bạch long tỷ tỷ nói:
“Nó làm ngươi liên tưởng đến Thánh Viên Long Lực Thần Công đúng không?”
“Đúng vậy.”
Tống Thư Hàng gật đầu đáp:
“Hơn nữa hình như trong Chư Tinh tự này có rất nhiều phật tu loài vượn quy y. Kết hợp những điều này lại, ta cứ có cảm giác giữa hai thứ này có liên quan đến nhau.”
“Nếu chỉ là trùng hợp thì sao?”
Bạch long tỷ tỷ nói.
Tống Thư Hàng:
“Cũng có thể. Ta đang định nghĩ cách chép lại ba quyển kinh văn này, sau đó thử nghiên cứu quyển Thánh Viên Long Lực Kinh kia, không chừng có thể ngưng tự ra mấy hư ảnh hình rồng ở sau lưng thì sao?”
Dứt lời, Tống Thư Hàng giải trừ trạng thái sương mù, cất hòn đá kia vào.
“Giờ có nên gọi các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 đến, để bọn họ cũng thử tham gia thí luyện không nhỉ?”
Tống Thư Hàng đắn đo suy nghĩ.
“À đúng rồi.”
Bạch Long tỷ tỷ nhắc nhở:
“Thư Hàng này, ta vừa nghĩ đến một chuyện, nếu trong Chư Tinh tự thật sự cất giấu bảo vật... rất có thể là linh mạch ẩn bên dưới ngôi chùa này.”
Tống Thư Hàng nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên, nhưng một lát sau hắn lại nhụt chí:
“Linh mạch là thứ không mang đi được.”
Linh mạch là đồ tốt, mọi người đều biết.
Tu luyện trong linh mạch, làm ít công to, hơn nữa linh mạch có thuộc tính khác nhau sẽ mang đến diệu dụng khác nhau.
Nhưng linh mạch không giống linh thạch, không thể mang đi. Cùng lắm chỉ có thể khai tông lập phái trên linh mạch, hưởng thụ phúc lợi mà linh mạch mang tới thôi.
Tống Thư Hàng cũng không có ý muốn khai tông lập phái.
Mặc dù hắn có thu mấy đệ tử nhưng không hề có ý muốn thành lập môn phái.
Quan trọng hơn là Chư Tinh tự cách trái đất rất xa, Tống Thư Hàng lại không có năng lực truyền tống.
Loại chuyện tốt này sợ rằng chỉ có thể bỏ lỡ thôi.
“Nếu ngươi không có hứng thú với linh mạch, vậy chắc trong Chư Tinh tự không còn bảo vật gì nữa đâu.”
Bạch long tỷ tỷ nói.
Xích Tiêu Kiếm:
“Ta nghĩ chúng ta nên rời khỏi chùa này sớm thì tốt hơn.”
“Xích Tiêu Kiếm tiền bối phát hiện ra điều gì à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Hòa thượng trong chùa này đột nhiên dời đi hết, chắc chắn là có nguyên nhân, có lẽ nơi này cất giấu tai ương gì đó cũng không chừng.”
Xích Tiêu Kiếm trả lời.
Trong lúc Xích Tiêu Kiếm đang nói chuyện, phân thân của Tống Thư Hàng báo tin cho bản thể:
“Bản thể, bên ngoài có biến. Ta thấy ở đằng xa có một luồng khí lạnh không cách nào chống cự đang tràn tới, ta mang Tam Chu Thánh Quân về thế giới hạch tâm trước, các ngươi nhớ coi chừng đấy.”
Đồng thời phân thân cũng truyền hình ảnh qua cho hắn thấy.
Ở trong ánh mắt của phân thân, bắt đầu từ đường chân trời, có sương mù lạnh lẽo tràn tới.
Sương mù tràn tới như sóng thần, những nơi nó đi qua, vạn vật đều đóng băng.
Vốn dĩ mặt đất đã đóng băng, giờ độ cao của tầng băng lại tăng lên cực nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận