Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2757: Độ thiện cảm của Bá Tống +1

Chương 2757: Độ thiện cảm của Bá Tống +1
“Vũ Nhu Tử, cô sao thế?” Thông Nương lại vội vàng nhìn sang Vũ Nhu Tử.
Dường như Quy tiền bối và Vũ Nhu Tử cùng gặp phải một chuyện gì đó.
Xích Tiêu Kiếm tâm ma ở phía trước cũng hơi khựng lại: “Sao vậy?”
Lẽ nào trong mặt trời hư ảo này có thứ gì đang tác quái ư?
“Ta không sao, các vị tiền bối không cần lo lắng cho ta. Ôi đau quá nha ~~” Vũ Nhu Tử đau đớn tột độ, nhăn tít cả mặt mũi vào, nhưng trạng thái tinh thần của cô thì không tệ.
“Không ngờ cơn đau này lại đến muộn như vậy. Mọi người đừng lo, nỗi đau linh quỷ vỡ nát vừa bị đồng bộ đến chỗ ta ấy mà. Ta có thể chịu được… ối a a ~~” Vũ Nhu Tử nằm úp sấp trên mai rùa của Quy tiền bối, nghiến răng nhấm nháp mùi vị của nỗi đau này.
Cô đã chuẩn bị để chịu đựng nỗi đau khi linh quỷ vỡ nát từ lâu. Trước đó Tống Thư Hàng đã nhắc nhở cô, cho nên cô vẫn luôn đợi chờ nó đồng bộ tới.
Vũ Nhu Tử chờ mãi chờ mãi, đến khi bắt đầu nghi ngờ rằng nỗi đau linh quỷ vỡ nát sẽ không đến, thì nó mới khoan thai tới muộn.
Vũ Nhu Tử hoài nghi không biết có phải vì cung phản xạ của mình dài quá hay không.
Thông Nương duỗi búp hành áp lên người Vũ Nhu Tử, thi triển một Trì Dũ thuật cấp thấp. Đây là pháp thuật chữa trị đặc biệt trong truyền thừa Cửu Tu Phượng Hoàng đao.
“Cảm ơn Thông Nương.” Vũ Nhu Tử ngước mắt nói với Thông Nương. Tuy thuật chữa trị không có hiệu quả gì, nhưng tấm lòng của Thông Nương thì cô nhận được.
Một lúc lâu sau.
Nỗi đau đớn của Vũ Nhu Tử hơi dịu đi.
“Hóa ra đây là nỗi đau khi linh quỷ vỡ nát à? Tống tiền bối cũng từng phải chịu đựng nỗi đau này sao? Đúng là rất… mới mẻ!” Vũ Nhu Tử vuốt mặt mình, cảm thán.
“!!!” Xích Tiêu Kiếm tâm ma ở phía trước nghe thấy câu này, bèn dùng ánh mắt hãi hùng mà nhìn Vũ Nhu Tử Tiên Tử.
Cô nàng Vũ Nhu Tử này không thức tỉnh thuộc tính “chịu đựng đau đớn” như Tống Thư Hàng đấy chứ?
“Quy tiền bối ơi, ngươi không sao chứ?” Thông Nương lại cúi đầu hỏi.
“Ta? Ta không sao. Tự nhiên ta thấy dễ chịu quá, mà lại chẳng cảm giác dễ chịu này đến từ đâu.” Quy tiền bối đáp.
“Không sao là được rồi. Vậy chúng ta đi tiếp thôi.” Xích Tiêu Kiếm tâm ma nói.
Sau đó, đao khí bùng lên trên thân kiếm, nó tiếp tục phóng lên phía trước mở đường.
Quy tiền bối đưa Vũ Nhu Tử thi thoảng lại run một cái và Thông Nương đi theo Xích Tiêu Kiếm tâm ma.
[Mà chẳng hiểu sao, tự nhiên ta thấy độ thiện cảm giữa mình với Tống Thư Hàng tăng lên không ít. Cảm giác quái quỷ này ở đâu ra vậy nhỉ?] Quy tiền bối vừa bơi, vừa nghi hoặc trong lòng.

Đông Chi Xuân các, Luyện Khí điện.
“Xong!” Tống Thư Hàng thu hai tay lại, mỉm cười.
Trước mặt Tống Thư Hàng, thuẫn Vương Bá Chuyên Gia phát tán ra ánh hào quang thần khí bảy màu rực rỡ. Độ thân mật giữa nó và chủ nhân đã khôi phục như lúc ban đầu, hai bên không còn khoảng cách, cảm giác lạnh nhạt cũng tiêu tan.
Nếu không phải thuẫn rùa vừa tấn cấp thành công, khí linh vẫn còn trong giai đoạn sơ sinh tương đối yếu ớt, thì Tống Thư Hàng đã tiếp tục thi triển thuật pháp để cường hóa khí linh của nó thành dáng vẻ của tiểu tiên tử khí linh rồi!
Thuẫn rùa bảy màu thu nhỏ lại chừng một bàn tay theo tâm ý của Tống Thư Hàng, sau đó quay tròn bên cạnh hắn mấy vòng như một cô con gái nhỏ đáng yêu đang làm nũng với cha mình.
Khí linh cục lông thi thoảng lại phát ra tiếng kêu “gru gru” làm bầu không khí nhuộm thành màu hường phấn.
Đông Phương Đại Đế day lấy day để lên huyệt thái dương.
Hắn mới tiếp xúc với Bá Tống không lâu mà nhân sinh quan đã ăn một vố đòn đau điếng!
“Ngươi vừa dùng pháp thuật gì vậy?” Đông Phương Đại Đế hỏi. Với khả năng quan sát của mình, đương nhiên hắn nhận ra luồng sáng của Tống Thư Hàng là một loại thuật pháp tương tự như Dưỡng Kiếm thuật. Nhưng Dưỡng Kiếm thuật có phải được thi triển như vậy đâu? Dưỡng Kiếm thuật làm sao có uy lực như thế được? Cho nên Đông Phương Đại Đế không dám khẳng định.
“Là Dưỡng Đao thuật, một thuật pháp chất chứa tình yêu của ta.” Tống Thư Hàng đáp: “Chỉ cần có tình yêu thì quan hệ giữa ta và pháp khí không thể nào xa cách được.”
Đông Phương Đại Đế: “…”
Dưỡng Đao thuật của ngươi là cái gì mà tà đạo vậy hả?
Cứ nghĩ cảm giác xa cách sau khi pháp khí tấn thăng sẽ đủ để cho Bá Tống ăn một chầu quả đắng, ai ngờ hắn lại có tà thuật để giải quyết vấn đề một cách bạo lực thế này.
Không hổ là kẻ được Thiên Đế chọn lựa, làm gì cũng có thể khiến người ta kinh hỉ.
“Chờ ta thăng cấp pháp khí xong sẽ nghiên cứu Dưỡng Đao thuật của ngươi sau. Bây giờ thì nhóm lửa trái tim đi!” Đông Phương Đại Đế nói.
“Không thành vấn đề, đại đế!” Tống Thư Hàng sờ soạng trong lồng ngực mình một hồi, sau đó lại móc một trái tim lưu ly ra đưa cho Đông Phương Đại Đế.
Tống*Dâng tim luyện khí*Cẩu Đản.
Sau đó, Tống Thư Hàng không có trái tim ngồi xuống trước lò thiên hỏa, lẳng lặng nhóm lửa.
[Bá Tống, bản thể của ngươi đâu?] Khi Tống Thư Hàng đang yên lặng làm đồng tử nhóm lửa thì trong đầu bỗng vang lên một giọng nói.
Đó là giọng nói của Bạch Cốt Tiên Cơ. Cô liên hệ trực tiếp với Tống Thư Hàng bản thể thông qua Tống four.
[Ta đang nhóm lửa nè, có chuyện gì vậy?] Tống Thư Hàng hỏi lại.
Bạch Cốt Tiên Cơ nói: [Ngươi chuyển di ý thức tới đây xem thử đi này. Vừa rồi Vũ Nhu Tử da đen tự nhiên đau đến ngã lăn ra đất, không nói nên lời, bọn ta hỏi có chuyện gì mà cô ấy cũng không trả lời nổi.]
Vũ Nhu Tử đột nhiên đau đớn ngã ra đất? Tống Thư Hàng suy nghĩ một lát rồi đoán ra nguyên nhân. Có lẽ là nỗi đau từ chỗ Vũ Nhu Tử bản thể đã cộng hưởng một phần cho Vũ Nhu Tử da đen rồi.
[Bây giờ ta không thể rời đi được. Bạch Cốt Tiên Cơ, cô đưa Vũ Nhu Tử da đen vào thế giới hạch tâm đi, ta bảo Tống four mở cửa cho. Sau đó cô tìm Sở Các Chủ tiền bối, cho Vũ Nhu Tử da đen uống một chút nước từ suối nguồn sự sống thử xem.” Tống Thư Hàng nói.
Nước của suối nguồn sự sống có thể làm dịu đi nỗi đau đớn từ linh hồn này.
[Nếu Vũ Nhu Tử da đen không đỡ thì ta sẽ đưa các ngươi tới chỗ ta.] Tống Thư Hàng bổ sung.
Nếu không được thật thì hắn sẽ chích Dưỡng Đao thuật cho Vũ Nhu Tử da đen, xem có thể làm vơi phần nào cơn đau của cô không.
[Được thôi, nhưng ngươi đang nhóm lửa làm gì vậy?] Bạch Cốt Tiên Cơ lại thuận miệng hỏi.
Tống Thư Hàng: [Đang thăng cấp pháp khí bản mệnh ấy mà. Thiên hạ đệ nhất búa Đông Phương Đại Đế tự mình thăng cấp pháp khí cho ta đấy.]
Bạch Cốt Tiên Cơ: “…”
Vừa nghe đến thiên hạ đệ nhất búa, cô đã thấy đầu mình đau nhức nhối. Nhưng mà Đông Phương Đại Đế cũng còn sống sao?
Còn sống là tốt rồi.
Hay là đi gặp một cái nhỉ? Từ sau khi Thiên Đình Viễn Cổ sụp đổ, cô chưa gặp lại Đông Phương Đại Đế lần nào.

Sau khi đưa Bạch Cốt Tiên Cơ và Vũ Nhu Tử da đen vào thế giới hạch tâm, Tống Thư Hàng lại liên hệ với Vũ Nhu Tử thông qua phần mềm chat Tu Chân: “Vũ Nhu Tử, bên cô ổn chứ?”
“Bây giờ đỡ nhiều rồi Tống tiền bối. Cảm giác đau đớn khi linh quỷ vỡ nát mới mẻ thật đấy. Mặt khác, Tống tiền bối ơi, bọn ta sắp tiến vào trung tâm của mặt trời hư ảo rồi. Ta cảm thấy thứ mà mình muốn tìm đang ở ngay đây!” Vũ Nhu Tử trả lời.
“Vạn sự cẩn thận, nhớ giữ liên lạc.” Tống Thư Hàng nhắc nhở.
Nói mới nhớ, thứ đồ Vũ Nhu Tử muốn tìm rốt cuộc là gì nhỉ?
“Đúng rồi Tống tiền bối này. Thứ quấn quanh linh quỷ của ta trước khi nổ tung là gì vậy? Cái thứ vật chất tràn đầy thuộc thính hủy diệt kia ấy?” Lúc này, Vũ Nhu Tử đột nhiên hỏi.
Trừ cộng hưởng nỗi đau đớn, dường như cô còn tiếp thu được một phần kí ức hoặc hình ảnh trước khi Thiên Đế linh quỷ nổ tung.
“Đó là một loại virus năng lượng mang tính hủy diệt, nhằm vào hằng tinh ở hiện thế, một khi bộc phát ra thì đủ để phá hủy cả thế giới.” Tống Thư Hàng đáp.
Đáp xong, hắn bỗng thấy giật mình ớn lạnh.
Mặt trời hư ảo trong Mộng giới kia có được tính là một hằng tinh không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận