Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2905: Đi nói chuyện với Bá Tống

Chương 2905: Đi nói chuyện với Bá Tống
Đạo Tử vào thế giới Nho gia trước Tống Thư Hàng một bước.
Lúc này, năm trong số mười ba Kiếp Tiên Nho gia đang ngồi chỉnh tề trước mặt hắn.
Kiếp Tiên thứ hai Ôn Tử ôn tồn lễ độ.
Kiếp Tiên thứ ba Nhan Tử thanh tân tuấn tú.
Thất Ngốc Ngốc nồng nặc mùi mọt sách.
Kiếp Tiên thứ mười một Ngọc Tử hăng hái hoạt bát.
Và Uyên Tử chỉ còn lại nhục thân, có một sợi ý thức của Côn Vương gửi nhờ trong chốn sâu của không gian thần thức.
Sau khi trải qua sự kiện Côn Vương bị Bá Tống đánh nổ banh xác, các Kiếp Tiên Nho gia đều biết Côn Vương đang ẩn náu sâu trong không gian ý thức của Uyên Tử. Bởi vậy Uyên Tử được bốn vị Kiếp Tiên Nho gia giữ bên cạnh kè kè để chăm sóc, không rời lấy một tấc.
Trừ năm trong mười ba Kiếp Tiên Nho gia này còn có mấy vị gia chủ thân phận cao nhất Nho gia. Ban đầu Hằng Hỏa Tôn Giả cũng ở đây, song vừa nghe thấy Tống Thư Hàng sắp tới thì hắn đã lập tức đứng lên đi nghênh đón.
Thánh hiệu Bá Tống có ý nghĩa cực kì đặc biệt với Nho gia.
Bây giờ toàn bộ đệ tử Nho gia đều cho rằng Bá Tống là chuyển thế của Thánh Nhân Nho Gia… Dù không tính điểm ấy thì Bá Tống cũng đã cứu Nho gia mấy lần từ trong cơn nước lửa, có ơn sâu với bọn họ. Hắn sắp tới đây, đương nhiên Nho gia hải dọn đường đón tiếp rồi.
Sợi ý thức của Côn Vương trong thể nội Uyên Tử vừa nhìn thấy Đạo Tử đã suýt khóc. Thế mà Nho gia lại có thêm một Trường Sinh Giả!
Mà Đạo Tử này có khí tức vô cùng kinh khủng, nắm giữ vài phần thâm ảo trong chân truyền của Thánh Nhân Nho Gia. Đối mặt hắn chẳng khác gì đối mặt với Thánh Nhân Nho Gia tái thế, khiến Côn Vương nghĩ đến chuyện cũ còn kinh sợ trong lòng.
“Đại sư huynh vô dụng, để các ngươi chịu khổ rồi.” Nhìn thấy bốn vị sư đệ chưa hồi sinh hoàn toàn, trong lòng chua chát.
Nho gia gặp đại nạn, hắn thân là đại sư huynh mà không thể bảo vệ được sư đệ của mình.
Hiện giờ bốn vị sư đệ của hắn đã hồi sinh mà thân thể lại không toàn vẹn.
Nỗi ân hận và tự trách tích tụ hàng ngàn, hàng vạn năm gần như nuốt chửng linh hồn Đạo Tử.
“Đại ngốc ngốc, đừng nặng lòng như vậy, là đệ tử Nho gia, bọn ta chưa từng hối hận.” Kiếp Tiên thứ bảy Trì Tử nghiêm túc nói.
Đạo Tử: “???”
Đại ngốc ngốc?
Vào giây phút ấy, cảm xúc ăn năn trào dâng như sóng triều trong lòng hắn đã bị một câu dập xuống.
Kiếp Tiên thứ hai Ôn Tử ngẩng đầu nhìn trời. Từ lần gặp mặt tiểu sư muội kia, Thất Ngốc Ngốc đã thành ngốc thật.
Kiếp Tiên thứ mười một Ngọc Tử giơ một tay bịt miệng thất sư huynh nhà mình, cười nói với Đạo Tử: “Đại sư huynh, sư phụ luôn dạy bảo chúng ta phải trong ngoài như một. Cường đại mặt ngoài không phải là cường đại thực sự, phải có nội tâm cường đại mới là cường đại chân chính. Bọn ta đều không yếu đuối đâu.”
Kiếp Tiên thứ hai Ôn Tử chậm rãi tiếp lời: “Có thể mượn trận pháp hồi sinh của sư phụ để lại để trở về nhân thế là bốn người bọn ta đã thỏa mãn lắm rồi. Huống hồ nhờ Bá Tống đạo hữu chi viện nên thời gian sống của bọn ta cũng được kéo dài… Thời gian lâu như vậy, cũng đủ để bọn ta bù lại tiếc nuối.”
Kiếp Tiên thứ ba Nhan Tử gật đầu nói: “Nho gia thiếu mất rất nhiều truyền thừa, mà khoảng thời gian Bá Tống kéo dài cho bọn ta đủ để bọn ta bổ khuyết những truyền thừa ấy. Hơn nữa thời gian còn lại rất nhiều, bọn ta không tiếc nuối gì nữa.”
Thân là mười ba Kiếp Tiên Nho gia, tâm hồn họ cũng mạnh mẽ hệt như nhục thân bên ngoài. Cho nên dù thời gian còn sót lại chẳng hề nhiều, bọn họ cũng chưa từng e ngại. Có cơ hội bổ khuyết truyền thừa của thầy, hoàn thiện lại công pháp và kinh thư thiếu sót của Nho gia chính là tâm nguyện của bọn họ.
“Hơn nữa, bây giờ Đại ngốc ngốc đã chứng đạo Trường Sinh, bọn ta càng yên tâm hơn rồi.” Thất Ngốc Ngốc nói.
Có Đại ngốc cảnh giới Trường Sinh Giả ở đây, dù bốn người bọn họ có biến mất thì Đại Ngốc Ngốc cũng có thể bảo vệ Nho gia. Thân thể của Uyên Tử cũng có thể trợ giúp Đại Ngốc Ngốc một phần sức lực.
“Nhưng ta lại không thể cam lòng như vậy.” Đao Tử nhìn bốn vị sư đệ, trầm giọng nói: “Cho nên ta muốn liều một phen. Đây cũng là nguyên nhân hôm nay ta tìm các ngươi.”
“Đại sư huynh, ngươi muốn làm gì?” Kiếp Tiên thứ hai Ôn Tử cau mày.
“Nếu ngươi muốn làm chuyện nguy hiểm thì bọn ta không cho phép.” Kiếp Tiên thứ ba Nhan Tử phụ họa. Đạo Tử cảnh giới Trường Sinh Giả là người bảo vệ của Nho gia.
Giờ đây kẻ thù của Nho gia là Thiên Đạo đã sụp đổ, lại có Đạo Tử ở đây, đủ để bảo vệ Nho gia đời đời phát triển.
Cho nên bọn họ không cho phép Đạo Tử gặp chuyện gì bất trắc.
“Việc ta muốn làm là để mọi người có thể hồi sinh hoàn chỉnh mà không con thiếu sót. Đây là bổn phận của đại sư huynh như ta. Mà các ngươi cũng không cần khuyên nữa, sư phụ đồng ý rồi.” Đạo Tử chậm rãi nói.
Muốn thuyết phục các sư đệ của mình, nhất định hắn phải lôi sư phụ ra mới được.
Thất Ngốc Ngốc sững sờ, sau đó vui vẻ nói: “Sư phụ đồng ý? Lẽ nào… sư phụ?”
Đạo Tử lắc đầu, sau đó lấy Nho điển, tìm lời nhắn của Thánh Nhân Nho Gia trên đó.
“Nho điển? Sao nó lại ở chỗ đại sư huynh?” Kiếp Tiên thứ ba Nhan Tử nghi hoặc hỏi.
Kiếp Tiên thứ hai Ôn Tử nhận lấy Nho điển, nhìn lời nhắn và nét chữ của Thánh Nhân Nho Gia trên đó mà đỏ hoe vành mắt.
Đó thực sự là di ngôn của Thánh Nhân Nho Gia.
Không ngờ sư phụ đã sắp xếp xong xuôi hết thảy. Ngay cả chuyện bọn họ hồi sinh bị thiếu sót, ngài cũng suy tính ra và sắp đặt đường lui chu toàn.
“Đại ngốc ngốc, việc ngươi muốn làm có nguy hiểm hay không?” Lúc này, Thất Ngốc Ngốc vẫn kiên quyết: “Nếu có nguy hiểm thì dù là ý của sư phụ, bọn ta cũng không cho.”
“Không nguy hiểm. Ta cam đoan.” Đạo Tử mỉm cười nói: “Sư phụ để lại cho ta thủ đoạn giữ nhà. Dù việc ta sắp làm có thất bại thì thủ đoạn của sư phụ cũng đủ giúp ta hồi sinh. Cho nên các ngươi cứ yên tâm. Nho điển vượt không mà tới chính là sự chuẩn bị mà sư phụ dành cho ta đó.”
“Nho điển vượt không mà đến?” Sắc mặt của Kiếp Tiên thứ ba Nhan Tử càng kì lạ hơn. Bốn vị Kiếp Tiên Nho gia đều biết trước đó Nho điển nằm trong tay Bá Tống, có tiểu sư muội đảm bảo.
Mà bây giờ Nho điển lại vượt không đến tay đại sư huynh từ chỗ Bá Tống.
Giờ khắc này, đến bốn vị Kiếp Tiên Nho gia cũng bắt đầu hoài nghi thân phận của Bá Tống.
Lẽ nào Bá Tống thực sự là sư phụ chuyển thế?
“Lần này ta đến đây là vì muốn mượn mảnh vỡ Thiên Đình Viễn Cổ của Nho gia. Việc ta muốn làm cần mảnh vỡ Thiên Đình Viễn Cổ hỗ trợ.” Đạo Tử trầm giọng nói.
Bốn vị Kiếp Tiên nhìn lời nhắn của sư phụ trong Nho điển, lại nhìn đại sư huynh ngùn ngụt quyết tâm, liếc nhau một cái rồi thở dài bảo: “Đã vậy thì bọn ta không tranh cãi nữa.”
Mấy vị gia chủ Nho gia sau lưng họ cũng gật đầu. Thực tế thì với thân phận của Đạo Tử, muốn mảnh vỡ Thiên Đình Viễn Cổ chỉ là chuyện một câu nói mà thôi.
Đối với Nho gia, mười ba vị Kiếp Tiên có địa vị chẳng hề tầm thường.
“Vậy thì quyết định thế đi.” Vẻ mặt Đạo Tử trở nên dịu dàng.
Lần này, hắn nhất định phải giúp các sư đệ hồi sinh hoàn chỉnh.
Mặt khác…
Nhân lúc rảnh rỗi, đi gặp Bá Tống một lần thôi.
Lúc này Đạo Tử không biết Bắc Phương Đại Đế đã bàn bạc xong với Bá Tống chuyện về mảnh vỡ Thiên Đình Viễn Cổ rồi.
Cho nên Bá Tống tới Nho gia, hắn muốn tranh thủ đi bàn bạc với Bá Tống luôn.
Đạo Tử biết trong tay Tống Thư Hàng có một phần mảnh vỡ Thiên Đình Viễn Cổ, mấy mảnh trong số đó còn là hắn tặng cho Bá Tống mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận