Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 208: Linh Điệp Tôn Gỉa với tấm lòng bao la của người cha!

Chương 208: Linh Điệp Tôn Gỉa với tấm lòng bao la của người cha!
“Ồ, rốt cuộc tiểu tử đó cũng online rồi à?”
Tam Nhật sư huynh cười khì, nhảy lên thật cao, xoay tròn một vòng trên không trung thật hoành tráng, sau đó trở tay úp bóng vào rổ.
Một cú úp rổ cực đẹp khiến cho các sư huynh đệ xung quanh hò reo ủng hộ.
“Thay người, thay người ~ Mẹ ơi, ban nãy thiếu chút nữa là trật eo rồi, cái giá của làm màu đau đớn quá. Nếu như không dùng chân khí thì xoay 180 độ là đủ rồi. Xong đợt này về nhất định phải bảo sư phụ xây một cái sân bóng chắc chắn hơn một chút, có thể dùng chân nguyên, linh khí để bọn mình chơi cho đã!”
Tam Nhật sư huynh xoay eo, cười ha hả thay người cho một vị sư đệ khác đi vào.
Sau đó, hắn nhận điện thoại di động của mình, nhắn tin cho Tống Thư Hàng:
“Thư Hàng sư đệ online rồi đấy hả! Hôm qua ta có gọi điện thoại cho ngươi mà không được, bây giờ ngươi có đang ở cạnh Bạch tiền bối không đấy?”
Tống Thư Hàng nhanh chóng nhận được tin nhắn, sau đó trả lời:
“Ha ha, Tam Nhật sư huynh, ngại quá, hôm qua điện thoại bị hết pin. Hôm nay mới vừa về đến nhà xong, Bạch tiền bối đang ở bên cạnh ta đây.”
“Ha ha, ngươi nhờ Bạch tiền bối xác định tọa độ với ta cái đi, ta sẽ dùng phi kiếm truyền thư gửi công pháp phụ trợ 'bất động kim cương thân' cho ngươi.”
Tam Nhật sư huynh cười nói.
Sở dĩ hắn chọn dùng phi kiếm truyền thư, mà không trực tiếp dùng máy tính để gửi công pháp là vì loại công pháp này phải giữ bí mật trăm phần trăm, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài!
Tuy rằng gửi qua mạng thì nhanh gọn lẹ, nhưng sẽ có nguy cơ để lộ bí mật. Cho nên, chỉ có thể gửi mấy thứ vớ vẩn như dạy dùng tinh thần lực mà thôi. Kiểu như mấy cái lạc ấn cảm ứng thuật, tinh thần lạc ấn thuật, lâm thời ngự kiếm thuật mà lúc trước Tam Nhật sư huynh mới gửi cho Tống Thư Hàng vậy.
Còn mấy công pháp tu chân thật sự thì nhất định phải thông qua thực thể để truyền. Hơn nữa cả cái USB dùng để truyền thư cho Tống Thư Hàng cũng phải cho thêm vài lớp phong ấn, để bảo đảm không bị người ta trộm đi.
“Được rồi, ta đã nói với Bạch tiền bối rồi.”
Tống Thư Hàng trả lời, đồng thời, hắn lại tiện miệng hỏi thăm:
“Tam Nhật sư huynh, chỗ ngươi có cách hướng dẫn dùng nạp điện thuật không?”
Tam Nhật tiểu hòa thượng:
“Nạp điện thuật á? À à, hình như là có một pháp thuật nhỏ như thế. Nhưng trước khi muốn học pháp thuật này thì ngươi cần phải chuyển hóa năng lượng trong cơ thể thành lực lượng lôi hệ trước đã. Chờ sau khi ngươi tấn chức Chân Sư nhị phẩm rồi học cũng không muộn. Còn nữa, không phải ngươi đang ở trong nhóm Cửu Châu số 1 à? Ta nhớ pháp thuật đó là do một vị tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 phát minh ra, có lẽ trong thư mục của nhóm sẽ có cách tu luyện đấy.”
“Cảm ơn sư huynh!”
Tống Thư Hàng đáp, sau đó, hắn lại quay sang nhìn về phía Bạch tiền bối.
Bạch tiền bối:
“Phụt phụt phụt phụt...”
Xem ra Bạch tiền bối rất thích ăn quả dương mai.
“Tiền bối, có một vị Tam Nhật sư huynh muốn phi kiếm truyền thư cho ta, nhờ ngài xác định tọa độ với hắn, có được không ạ?”
Tống Thư Hàng hỏi dò.
“Tam Nhật? Là đệ tử của Thông Huyền đấy à? Nhanh thật đấy, tên tiểu tử này đã tới cảnh giới tứ phẩm rồi, lại còn biết cả ngự kiếm nữa, đúng là hậu sinh khả úy. Mấy trăm năm trước ta gặp hắn thì hắn chỉ mới vào dưới trướng Thông Huyền mà thôi.”
Bạch Tôn Giả gật đầu, bộ dạng than thở thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Nhưng mỗi khi Bạch Tôn Giả lộ ra bộ dạng 'tiền bối' thế này thì Tống Thư Hàng cứ cảm giác là lạ thế nào ấy. Hay là vì vẻ ngoài của tiền bối trông trẻ quá nên mới khiến hắn thấy thế nhỉ?
Đầu tiên, Bạch tiền bối đi tới bên cạnh ban công, đưa ngón tay chỉ lên trời, đứng im hồi lâu.
...
Bên kia, ở trong Thiên Nhai Vân Du Tự.
Tam Nhật sư huynh cũng giữ tư thế chỉ tay lên trời để xác định tọa độ với Bạch tiền bối.
“Sư huynh, mượn được phi kiếm truyền thư rồi này.”
Một tiểu sa di nhễ nhại mồ hôi, hai tay nang một thanh kiếm đen nhỏ chạy tới.
Đúng là thanh phi kiếm mà lần trước Thông Huyền đại sư dùng để truyền thư cho Dược Sư, xem ra Tống Thư Hàng rất có duyên với thanh phi kiếm này.
“Không hổ là phi kiếm mà phương trượng dùng để truyền thư, nặng quá đi mất!”
Tiểu sa di hai tay ôm kiếm, cảm giác còn mệt hơn bế người khác nữa.
“Phi kiếm vốn đã cứng rắn, nặng một chút cũng là chuyện thường.”
Tam Nhật sư huynh mỉm cười, tiếp theo hắn thiết lập vài tầng cấm chế lên một cái USB, nếu như có người cưỡng chế giải trừ cấm chế trên USB thì sẽ khiến cho nó tự động phát nổ.
Sau đó, hắn đặt cái USB này lên phi kiếm, bấm thủ ấn:
“Ngự kiếm thuật, đi!”
Vèo!
Cây phi kiếm màu đen trong tay tiểu sa di mang theo cái USB bay thẳng lên không trung, xuyên qua tầng may, nhanh chóng biến mất.
Rất nhiều đệ tử bên cạnh đều nhìn Tam Nhật sư huynh với vẻ hâm mộ, ngự kiếm thuật, ngự kiếm phi hành. Tuổi còn trẻ mà đã đạt tới cảnh giới tiên thiên tứ phẩm rồi, Tam Nhật sư huynh vẫn luôn là mục tiêu phấn đấu của rất nhiều đệ tử trong Thiên Nhai Vân Du tự.
“Tiếp tục đi! Lát nữa ai mệt thì đổi người ra sân chơi tiếp nhé ~”
Tam Nhật sư huynh cười ha hả, chen người đi về phía sân bóng rổ, đợi mấy vị sư đệ mệt thì lại thay người.
Hắn là đệ tử chân truyền của Thông Huyền đại sư, nhưng lại không hề huênh hoang ra vẻ, quan hệ khá tốt với các sư huynh đệ trong chùa.
...
Ở nhà của Dược Sư.
Bạch Tôn Giả thu tay lại:
“Xong rồi, tối đa là 4 hay 5 giờ nữa là phi kiếm truyền thư sẽ bay đến chỗ chúng ta.”
“Cảm ơn Bạch tiền bối.”
Tiếp theo, Tống Thư Hàng lại mở máy tính lên, mở thư mục của nhóm Cửu Châu số 1 lên, mò mẫm trong số dữ liệu dài thật dài của nhóm.
Tìm thấy rồi!
[Tiêu đề: Ngươi hãy còn đang lo lắng về vấn đề điện thoại hết pin lúc ở ngoài? Ngươi hãy còn đang cảm thấy bất lực vì thiết bị điện tử hết điện trong lúc nguy cấp ư, có nạp điện thuật đây, có thể giải quyết nỗi lo âu của ngươi! Các đạo hữu, có muốn đến thử không? —— Cuồng Đao Tam Lãng!]
Ờ, nhìn phong cách miêu tả này cũng biết ngay là của Tam Lãng tiền bối rồi.
Bởi vì cái tiêu đề này viết lắm quá, nên mỗi lần Tống Thư Hàng xem tài liệu chia sẻ trên nhóm đều tự động bỏ qua không nhìn tới nó. Nhưng không ngờ bên trong nó lại chứa đựng một tiểu pháp thuật thực dụng thế này.
Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, không ngờ Tam Lãng tiền bối lại nghiên cứu ra loại pháp thuật kiểu này. Hoàn toàn không phù hợp với phong cách bốc phét làm màu của hắn chút nào. Bởi vì Tống Thư Hàng cứ cảm thấy bản lĩnh chân chính của Tam Lãng tiền bối chính là tự tìm đường chết, hoàn toàn không liên quan gì tới việc nghiên cứu phát triển pháp thuật tí tẹo nào.
Tống Thư Hàng mở tập tin này ra, đọc kỹ nguyên lý của nạp điện thuật này.
Hồi lâu sau... hắn ngẩng đầu lên, trong mắt sao bay vòng vòng.
Dù rằng nạp điện thuật này chỉ là một pháp thuật nhỏ, nhưng lúc Cuồng Đao Tam Lãng miêu tả pháp thuật này thì lại dùng rất nhiều nguyên lý pháp thuật của tu sĩ, sau đó ngay cả cách thi triển pháp cũng toàn là mấy thuật ngữ chuyên dụng của giới tu chân, Tống Thư Hàng đọc không hiểu mô tê gì.
Cái cách vận dụng tinh thần lực của Túy Nguyệt Cư Sĩ hôm nọ thông tục dễ hiểu, Tống Thư Hàng đọc qua một lượt là hiểu ngay.
Còn tiểu pháp thuật này của Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối thì hoàn toàn không phải dành cho mấy người mới học xem.
Cũng may, mình hãy còn Bạch tiền bối!
Bạch tiền bối và Tống Thư Hàng liếc mắt nhìn nhau, sau đó:
“Phụt phụt phụt phụt phụt...”
Ừ, Bạch tiền bối đúng là thích ăn dương mai thật đấy, một hộp to thế mà đã sắp hết tới nơi rồi.
“Tiền bối, chỗ này có một tiểu pháp thuật nạp điện thuật, nhưng ta xem không hiểu chút nào.”
Tống Thư Hàng chỉ vào nội dung của nạp điện thuật trên màn hình rồi nói.
“Để ta xem.”
Bạch tiền bối đi tới, ngón tay nhẹ nhàng quẹt quẹt vài cái trên màn hình.
Vài giây sau.
“Ừm, cách dùng thì ta cũng hiểu so rồi. Lát nữa ta sẽ thử xem sao, chờ ta học xong sẽ dạy lại cho ngươi sau.”
Bạch tiền bối trả lời.
“Cảm ơn tiền bối!”
Tống Thư Hàng siết chặt tay, nói với giọng kích động:
“May mà có ngài ở bên cạnh chỉ dạy cho ta!”
“Ha ha, không cần khách khí.”
Bạch tiền bối bình tĩnh trả lời:
“À, ta nhớ ra một chuyện. Ngày hôm qua người mà Hoàng Sơn Chân Quân ủy thác có gọi điện thoại tới. Nói là nội trong ngày mốt thì tất cả xe mà Hoàng Sơn Chân Quân đã mua sẽ được chuyển tới đủ, chờ chúng ta rảnh thì đến nhận hàng để hoàn thành hợp đồng.”
“Được, không thành vấn đề.”
Tống Thư Hàng gật đầu.
Đồng thời, hắn thầm tính, đợi nhận xong lượt xe này thì hắn cũng phải về nhà một chuyến.
Nghỉ hè thì đương nhiên là phải về nhà. Nếu không thì chẳng biết mẹ Tống ở nhà sẽ lo lắng cỡ nào nữa.
Hơn nữa, hắn cũng nóng lòng muốn cho người thân trong nhà nếm thử bích mạch linh trà để cải thiện thể chất của họ.
Hai giờ sau.
Trong nhóm Cửu Châu số 1.
Linh Diệp Đảo Vũ Nhu Tử online, cô gửi một cái icon cười tủm tỉm trước, sau đó trả lời:
“@Thư Sơn Áp Lực Đại Tống tiền bối, ta cũng nghĩ thế đấy. Hòn đảo thần bí này nguy hiểm quá, không thích hợp với chúng ta. Hơn nữa, ta đã tìm được nơi để đi rồi! Hì hì, sáng hôm nay ta đã tìm được một tờ tàng bảo đồ trong bút ký của cha ta, trông có vẻ thú vị lắm. Tống tiền bối, tới lúc đó chúng ta đi tìm bảo vật đi!”
“Tàng bảo đồ ấy à, tốt lắm. Người trẻ tuổi nên ra ngoài rèn luyện nhiều vào, cố gắng lên nhé Vũ Nhu Tử!”
Bắc Hà Tán Nhân là người đầu tiên trả lời.
Nhưng trong lòng hắn thì nghĩ thế này đây: Quả nhiên làm cha chẳng dễ dàng gì, Linh Điệp Tôn Giả đúng là dụng tâm lương khổ.
Bởi vì sợ con gái hăng hái muốn đi tìm hòn đảo thần bí kia, nên Linh Điệp Tôn Giả lập tức giả bộ tuồn ra một tờ tảng bảo đồ để chuyển mục tiêu của con gái. Không chỉ phải thỏa mãn ý thích muốn 'mạo hiểm' của con gái, mà còn phải cẩn thận để con gái không phát hiện ra được.
Nói không chừng ngay cả địa điểm của bảo tàng này cũng là do Linh Điệp Tôn Giả vất vả sắp xếp nữa ấy chứ...
Thương thay cho tấm lòng của bậc cha mẹ trong thiên hạ.
Thư Sơn Áp Lực Đại:
“Được! Hai tháng nghỉ hè này ta rảnh lắm, khi nào Vũ Nhu Tử cô định xuất phát thì cứ báo một tiếng cho ta biết là được rồi.”
“Ừ, gần đây ta có chút việc vặt phải xử lý cái đã. Đợi ta làm xong mấy việc này thì sẽ chuẩn bị đồ xuất phát ngay.”
Vũ Nhu Tử vui vẻ nói, sau đó cô lại nói thêm:
“Đúng rồi, Tống tiền bối, trước đây không lâu ta có tự tay hái một chút linh mạch bích trà, bây giờ đã tiến vào giai đoạn ướp trà sau cùng, đợi xong xuôi thì có thể gửi cho ngươi được rồi. Tới lúc đó ngươi cho ta địa chỉ nhận hàng là được rồi.”
“Được, cảm ơn Vũ Nhu Tử.”
Tống Thư Hàng cười nói.
Lại nói, mình cứ được Vũ Nhu Tử chiếu cố mãi, nếu có cơ hội nhất định phải báo đáp mới được.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì có một ID nhảy lên trong nhóm Cửu Châu số 1.
Đậu Đậu Đại Vương:
“Hoàng Sơn, Hoàng Sơn! Khi nào thì ngươi tới đón ta về?”
Mấy hôm nay Tống Thư Hàng không có ở nhà, Đậu Đậu cũng đã lập một tài khoản vào nhóm Cửu Châu số 1 rồi.
Lát sau Hoàng Sơn Chân Quân mới trả lời:
“Sắp rồi.”
“Ta cho ngươi thêm nửa tháng, nếu như ngươi mà không tới thì ta sẽ cắn nát cái chiến thuyền Ngọc Cung Xuyên Thiên Toa của ngươi đấy.”
Đậu Đậu uy hiếp.
“...”
Hoàng Sơn Chân Quân lập tức mướt hồ môi —— Ngọc Cung Xuyên Thiên Toa kia là bảo bối của hắn! Đó là thuyền tiên, giá trị chắc cũng vào hàng siêu xe của tu sĩ. Mỗi lúc dùng nó thì đều có cảm giác rất có mặt mũi ấy...
Đậu Đậu xưa nay nói một không hai, nó bảo cắn thì nhất định sẽ cắn!
“Còn nữa, ta muốn học lái xe!”
Đậu Đậu bổ sung.
Hoàng Sơn Chân Quân:
“Đừng có rộn chuyện, ngươi học lái xe làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận