Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2986: Muốn làm gì thì đi làm đi!

Chương 2986: Muốn làm gì thì đi làm đi!
Nhìn thấy dáng vẻ tiêu sái của Tống Thư Hàng, Đạo Tử thầm gật đầu.
Mặt của Bá Tống không thể lừa ai được!
Khi hắn nói đến khả năng “siêu thoát Thiên Đạo, cứu các thành viên Bích Thủy các”, trên mặt Bá Tống hiện lên vẻ kiên định, sau đó là thấu hiểu rồi biến thành tiêu sái.
Suy nghĩ Bá Tống muốn trở thành Thiên Đạo +1, động lực Bá Tống muốn siêu thoát Thiên Đạo +1.
Đây chính là kết quả mà Đạo Tử muốn!
Hắn phải dùng tất cả các cách để nâng cao động lực muốn chứng đạo bất hủ của Bá Tống.
Từ khi ở chung với Bá Tống cho đến nay, Đạo Tử có thể cảm nhận được, Bá Tống không có sự xúc động mạnh mẽ với Thiên Đạo bất hủ như những người tu luyện khác.
Đó có thể là do Bá Tống biết quá nhiều bí mật của Thiên Đạo, từng tiếp xúc với quá nhiều Thiên Đạo và chúa tể Cửu U.
Có một số thứ, trước khi có được, con người sẽ liều mạng để chiếm lấy nó.
Nhưng một khi lấy được rồi thì lại sinh ra cảm giác ngược lại.
Giống như Thiên Đạo và bất hủ vậy.
Nếu như không có thế lực bên ngoài can thiệp, vậy chắc hẳn sau khi chứng Trường Sinh đạo, Bá Tống sẽ như một con cá mặn, trở thành vua cá mặn nhất trong Chư Thiên Vạn Giới.
Nhưng bây giờ có hai chuyện là “giải thoát các thành viên Bích Thủy các + ngăn cản Mặt trời màu đen hủy diệt Chư Thiên Vạn Giới” thúc đẩy, Bá Tống lại có động lực để chứng Trường Sinh đạo rồi!
Cũng giống như Đạo Tử vậy, nếu như không phải vì muốn “giải quyết di chứng sau khi sống lại cho các sư huynh sư muội”, hắn sẽ không trở thành Thiên Đạo nhiệm kỳ 8.5 đâu.
[Có càng nhiều những động lực như thế này thì càng tốt, Bá Tống tự muốn trở thành Thiên Đạo sẽ có hiệu quả hơn việc ta cứ cố thúc đẩy nhiều.]
Góc nhìn Thiên Đạo của Đạo Tử đảo qua Chư Thiên Vạn Giới.
Hắn đang dò xét các mối quan hệ của Bá Tống, xem xem trong số những người Bá Tống quen có ai thân thiết với hắn mà lại ẩn chứa quá khứ vô cùng đau thương hoặc gặp rắc rối lớn cần Thiên Đạo đích thân ra tay giải quyết như Sở các chủ không.
Nếu như có, Đạo Tử có thể kích hoạt hết những “nhiệm vụ phụ” này.
Bá Tống rất coi trọng “người của mình”.
Chỉ cần được hắn thừa nhận là người một nhà, cho dù phải liều cả tính mạng, hắn cũng sẵn lòng bảo vệ.
Cũng chính vì hắn có tính cách như thế nên Đạo Tử mới đồng ý dốc hết sức lực ủng hộ hắn trở thành Thiên Đạo thứ 9.
“Vậy Bá Tống đạo hữu trở về chuẩn bị một chút đi… Nửa tiếng nữa ta sẽ mở riêng cho ngươi một bí cảnh thời gian, chúng ta sẽ bắt đầu quá trình tu luyện dài đằng đẵng.”
Đạo Tử gật đầu ra hiệu với Tống Thư Hàng.
Một khi bắt đầu bế quan, Bá Tống phải ở trong bí cảnh thời gian đó hàng chục năm.
Thế nên hắn ra hiệu cho Tống Thư Hàng đi chuẩn bị trước, chào tạm biệt người nhà hay các đạo hữu trong thế giới hạch tâm gì đó.
“Ta hiểu rồi, Đạo Tử sư huynh… Nửa tiếng nữa gặp.”
Tống Thư Hàng nói.
“Đi đi.”
Đạo Tử vẫy tay.
Tống Thư Hàng duỗi ngón tay ra, gõ lên không trung.
Một cánh cửa không gian mở ra.
Tống Thư Hàng bước vào trong, thông qua cánh cửa không gian để trở về hiện thế trái đất.
Mà khi hắn bước ra từ cánh cửa không gian thì lại từ “một người” biến thành “hai người”.
Hắn và Bạch tiền bối phân thân.
Tống Thư Hàng:
“Bạch tiền bối? Ngươi từ đâu ra thế?”
“Lão hủ đi ra từ cánh tay của Thư Hàng tiểu hữu.”
Bạch phân thân này cười ha hả, tiếng cười giòn vang, phóng khoáng.
Tống Thư Hàng: “…”
Tính cách của Bạch tiền bối phân thân da dạng lắm, mỗi lần đều sẽ có một Bạch phân thân với tính cách khác nhau đi ra… Tống Thư Hàng vẫn luôn nghi ngờ, thực ra phân thân của Bạch tiền bối cũng giống như một hậu cung khổng lồ, có vô số phân thân sống trong không gian phân thân, nghển cổ ngóng trông.
Bạch tiền bối thi triển phân thân thuật cũng giống như hoàng để cổ đại lật thẻ bài vậy, lật ra một trong số các Bạch phân thân rồi đưa đến hiện thế.
Tống Thư Hàng đã hơi quen với cài đặt này nhưng thấy Bạch thân phân với dáng vẻ của Bạch tiền bối này dùng ngữ khí già nua tự xưng “lão hủ”, hắn vẫn cảm thấy rất quái dị.
“Bản tôn phải ở lại thế giới phong ấn một thời gian, có thể là vài ngày, cũng có thể là mười mấy ngày… Thế nên bản tôn phái lão hủ ra để tham gia hoạt động cuối năm của các thành viên nhóm Cửu Châu số 1, đồng thời phát lì xì cho các đạo hữu đến tham dự bữa tiệc năm nay, thuận tiện đi thưởng thức đồ ăn của biệt tuyết tiên cơ luôn.”
Bạch phân thân vươn tay xoa cái cằm nhẵn bóng của mình, làm động tác “vuốt râu”.
“Hay.”
Tống Thư Hàng đáp.
Lát nữa hắn cũng có thể để lại phân thân bọc thép ở hiện thế để làm việc thay hắn.
Hóa thân tam thi thì phải cùng vào trong bí cảnh thời gian của Đạo Tử tiền bối để tu luyện với hắn.
[Mà lần này khi sử dụng góc nhìn Thiên Đạo, ta đều không thể tìm thấy phân thân của mình và thông nương. Chẳng lẽ phải đợi ta chứng đạo Thiên Đạo thứ 9 xong lại đi tìm họ à?]
Đợi đã, nói đến Bạch tiền bối phân thân…
Tống Thư Hàng liếc nhìn “Bạch lão hủ” bên cạnh.
Nếu như hắn nhớ không nhầm, có phải phân thân độ kiếp mà Bạch tiền bối tách ra lúc trước vẫn chưa biến mất không nhỉ?
Nếu như chưa biến mất, vậy tức là ở hiện thế hiện giờ có đến ba Bạch phân thân ư?
Bạch lão hủ trước mặt hắn, phân thân độ kiếp bị chém thành hai khúc lúc độ kiếp và phân thân Bạch thiếu niên trong thực tại ảo của Tống Thư Hàng.
Có lẽ Bạch tiền bối phân thân không nhất thiết phải triệu hoán từng người một mà có thể triệu hoán một lúc mấy người liền chăng?
Hắn cứ cảm thấy kỹ n ăng phân thân của Bạch tiền bối càng ngày càng kỳ lạ.
“Thư Hàng tiểu hữu, đừng thất thần nữa, cùng nhập tiệc với lão hủ đi.”
Bạch phân thân tóm lấy Tống Thư Hàng, thi triển một loại thần thông độn pháp nào đó, cả hai hóa thành những tia sáng, chỉ một giây sau đã xuất hiện ở bữa tiecj cuối năm của nhóm Cửu Châu số 1 trong thế giới hạch tâm.
Mà lúc này trên bữa tiệc, MC Vũ Nhu Tử cô nương đang cầm mic lớn tiếng giới thiệu tiết mục:
“Xin mời Diệt Phượng tiền bối và Đậu Đậu của chúng ta lên sân khấu, biểu diễn tiết mục “Diệt Phượng đánh Đậu Đậu” cho mọi người.”
Tống Thư Hàng: “…”
Đậu Đậu ngơ ra: “Meo?”
Diệt Phượng Công Tử đẩy kính, nở nụ cười cực ngầu ít nhất một nghìn đồng:
“Ha ha ha ha, Đậu Đậu, đến tiết mục của chúng ta rồi!”
“Ta không nhớ là ta với ngươi đã hẹn cùng lên sân khấu biểu diễn.”
Đậu Đậu để lộ nanh chó sắc bén, nhe nanh với Diệt Phượng Công Tử.
“Đến đây, giao thừa mà, vui là được rồi.”
Diệt Phượng Công Tử bước lên trước, tóm lấy Đậu Đậu, lôi nó lên sân khấu.
Đậu Đậu tức giận nói:
“Vui cái con khỉ ấy… Bỏ ta ra, còn không bỏ là ta cắn ngươi đó.”
“Nào, cắn ta đi nào.”
Diệt Phượng Công Tử ngẩng đầu lên một cách ngầu lòi.
Ngươi cắn ta thì ta mới dễ biểu diễn “Diệt Phượng đánh Đậu Đậu” chứ.
Tống Thư Hàng và Bạch phân yên lặng ngồi vào chỗ của mình.
“Sống lại xong rồi à?”
Hoàng Sơn tiền bối mỉm cười truyền âm tới.
“Ừm.”
Tống Thư Hàng gật nhẹ.
Đồng thời, đống trang sức trên người hắn cũng lần lượt về vị trí.
“Muốn làm gì thì làm đi.”
Hoàng Sơn tiền bối vừa xem tiết mục trên sân khâu vừa nói với Tống Thư Hàng:
“Các thành viên nhóm Cửu Châu số 1 sẽ ở hậu phương ủng hộ ngươi.”
Tống Thư Hàng bỗng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận