Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2199: Tại Sao Ngươi Lại Đánh Hắn?

Chương 2199: Tại Sao Ngươi Lại Đánh Hắn?
Cá mặn lật mình!
Móng chim nhỏ nhắn xinh xắn tóm chặt thân thể Tống Thư Hàng rồi lật hắn lại.
Ngay sau đó một khuôn mặt đau đớn, méo mó, giãy giụa giống như khuôn mặt trong bức tranh sơn dầu “Tiếng Thét” (1) xuất hiện trước mặt mọi người.
Chỉ nhìn vẻ mặt cũng biết được trước khi ngã xuống đất, chủ nhân của khuôn mặt này đã chịu đau đớn lớn đến mức nào.
Móng chim nhỏ cũng bị vẻ mặt khoa trương này dọa giật mình.
Nhưng ngay sau đó, con mắt trên móng chim nhỏ lại trợn tròn.
Bởi sau khi bỏ qua vẻ thống khổ khoa trương trên khuôn mặt này, có thể thấy được khuôn mặt của con cá mặn lật mình này là một khuôn mặt trẻ tuổi hiền hòa.
Khuôn mặt quen thuộc, “mùi” còn quen thuộc hơn.
“Tống đầu gỗ!” Móng chim nhỏ kêu to.
Ba chữ này cứ như có ma lực, lập tức kích thích mấy “người” đang có mặt ở đây.
Móng vuốt nhỏ của bạch long tỷ tỷ không ngừng cào cấu trong hư không như muốn xé nát thứ gì đó... Cảm xúc dao động mãnh liệt đến mức ảnh hưởng đến cả Tô Thị A Thập Lục.
Một sợi tóc dài nhỏ bỗng siết chặt cổ Tống Thư Hàng... Tống Thư Hàng trong trạng thái ngã sấp mặt quằn quại co giật.
Mỹ nhân rắn công đức nghiêng đầu, cái đuôi chuyển động, lui về sau một bước.
Ngay sau đó móng chim nhỏ kêu to kia đột nhiên cào thẳng lên mặt Tống Thư Hàng.
Móng chim sắc bén giống như lưỡi dao, lóe lên ánh sáng lạnh.
Két!
Một loạt tiếng ma sát chói tai vang lên, trên da mặt của Tống Thư Hàng bắn ra tia lửa lóa mắt.
Không ngờ móng chim sắc bén lại không thể cào rách da mặt hắn, chỉ để lại năm vệt trắng khá mờ trên mặt của hắn.
Nhưng sau đó có một lực đập tác động lên mặt Tống Thư Hàng, cổ Tống Thư Hàng phát ra tiếng vang, đầu vặn vẹo theo một góc độ vô cùng quỷ dị.
Trên thân bia đá đạo hữu ở bên cạnh có phù văn bắt đầu tỏa sáng lấp lánh, nó và Tống Thư Hàng vẫn đang duy trì trạng thái bia đao hợp nhất.
Vì nó đã chịu phần lớn sát thương do đòn công kích của móng chim sắc bén gây ra thay Tống Thư Hàng nên công kích của móng chim mới không thể cào rách da mặt cứng rắn của Tống Thư Hàng.
“Ngươi là ai?” Tiếng của Sở các chủ vang lên.
Đuôi tóc sắc bén chỉ thẳng vào móng chim.
Tại sao lại đánh Tống đầu gỗ?
Mặc dù đánh Tống Thư Hàng, nhưng rõ ràng đối phương muốn cào mặt của Tống đầu gỗ.
Người bị đánh là Thư Hàng nhưng người đối phương muốn cào thật sự là Tống đầu gỗ.
“Tống đầu gỗ, trả tiền mồ hôi nước mắt lại cho ta!” Móng chim sắc bén kia tức giận quát.
Sở các chủ: “...”
Hóa ra vị này đến đòi tiền mồ hôi nước mắt à?
Vậy nên khí thế của Sở các chủ lập tức yếu đi phân nửa.
Đuôi tóc sắc bén cũng rụt về.
Trong hư không, móng chim nhỏ mở ra, sau lưng nó có một cổng không gian cực lớn bị xé mở, có vẻ như bản thể của nó muốn chui từ trong không gian ra.
Bạch long tỷ tỷ lên tiếng nhắc nhở: “Bình tĩnh đi, Phượng Nghi Cầm Chủ, hãy bình tĩnh lại trước đi đã. Cô nhìn kỹ đi, nhìn kỹ khuôn mặt của thiếu niên này đi đã.”
“Bình tĩnh? Cô bảo ta làm sao mà bình tĩnh được đây hả? Kim long tiên tử, ta biết cô luôn bảo vệ hắn nhưng bây giờ cô không bảo... Ơ?” Móng vuốt nhỏ đột nhiên ngẩn ra.
Nếu nhìn kỹ, nhìn nghiêm túc khuôn mặt của thiếu niên này sẽ phát hiện thiếu niên này không giống Tống đầu gỗ.
Hơn nữa...
Bá Tống, Bá Nho, Bá Long, Bá Ma, bốn thánh hào khác nhau lần lượt hiện lên trong đầu cô.
Không phải Tống đầu gỗ ư?
Phượng Nghi Cầm Chủ lại quan sát kỹ, con mắt trên móng vuốt lại gần khuôn mặt của Tống Thư Hàng, nghiên cứu kỹ từng tế bào.
Thật sự không phải Tống đầu gỗ!
Thoạt nhìn thì hơi giống, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện người này không phải Tống đầu gỗ.
“Chuyển thế? Không, không đúng, tuyệt đối không phải hồi sinh hoặc chuyển thế. Nhưng cảm giác quen thuộc vừa rồi là sao đây?” Móng vuốt nhỏ của Phượng Nghi Cầm Chủ bất an cào cấu trong hư không.
Một lúc lâu sau.
“Khoan đã, Tống đầu gỗ không phải người ta muốn tìm, người ta muốn tìm là Trình Lâm.” Phượng Nghi Cầm Chủ đột nhiên tỉnh ngộ.
Hôm nay cô không kiếm chuyện với Tống đầu gỗ, cô phải tìm cho ra Trình Lâm.
Ngay lúc cô nói ra cái tên “Trình Lâm”, trên người Tống Thư Hàng cá mặn đột nhiên bắn ra một luồng đao mang. Trong luồng đao mang này nhiễm mùi của Trình Lâm!
Tên của Trình Lâm giống như một “tín hiệu”, một khi báo tín hiệu ra sẽ kích hoạt luồng đao mang này.
Đao mang nhanh như chớp, hơn nữa lúc nó hiện thân, dường như cả không gian không chịu nổi sức mạnh của nó, mặt đất sụp đổ, không gian vặn vẹo!
Phượng Nghi Cầm Chủ kinh hoàng, móng vuốt nhỏ bỗng dưng biến mất trong hư không, sử dụng luôn năng lực không gian để chạy trốn.
Ngay sau đó thân hình của cô xuất hiện ở trên không cách đó một dặm.
Nhưng lúc móng vuốt của cô vừa xuất hiện lại “đáp” ngay trên một luồng đao mang!
Hóa ra luồng đao mang quỷ dị kia đã đợi sẵn ở tọa độ này, chờ móng vuốt nhỏ của Phượng Nghi Cầm Chủ tự động đáp xuống đao mang.
“Định vị nhân quả?” Phượng Nghi Cầm Chủ giật mình nói.
Lúc luồng đao mang kia chém ra còn mang theo pháp tắc nhân quả, hết đường né tránh.
Đao mang nhập thể.
Tất cả pháp thuật, tiên năng hộ thể của cô đều bị đao mang phá vỡ!
Sau đó có hơn mười nghìn loại hiệu ứng “bệnh nan y” khác nhau bùng nổ bên trong móng vuốt của cô.
“A a a~ Trình Lâm!” Phượng Nghi Cầm Chủ phát ra tiếng hét thảm thiết giống như tiếng hát, nước mắt lớn bằng hạt đậu chảy từ trong con mắt trên móng vuốt ra, rơi xuống mặt đất.
Nước mắt rơi xuống đất, đập ra một cái hố to, hóa thành hồ nhỏ tràn đầy linh khí.
...
Ở bên dưới.
Chỗ Tống Thư Hàng nằm trước đó đã trở thành đống đổ nát.
Tô Thị A Thập Lục vác thân thể Tống Thư Hàng lên: “Hay là chúng ta nhân cơ hội này để rời khỏi nơi đây?”
“Ta mang các ngươi đi.” Bạch tiền bối vung tay, ống tay áo của áo khoác ngoài phong cách biến to ra.
Tụ lý càn khôn, pháp thuật kỹ xảo loại không gian.
Tống Thư Hàng, A Thập Lục và bạch long tỷ tỷ đều bị Bạch tiền bối thu vào trong tay áo.
Lưu Tinh kiếm vào vỏ.
“Trước hết tìm một nơi ở Thú giới để chơi một thời gian cái đã.” Bạch tiền bối nói, giữa ngón tay trên một tay khác của hắn xuất hiện nửa đĩa tròn đang chuyển động nhẹ nhàng.
Nói xong, hắn thi triển năng lực không gian, mở ra một đường hầm không gian.
Nhưng đắn đo một hồi, Bạch tiền bối đột nhiên mỉm cười.
Hắn xóa đường hầm không gian, sau đó...
Bạch tiền bối lấy ra một chiếc “mặt nạ” rồi đeo lên mặt mình.
Sau khi đeo mặt nạ lên, thân hình và khuôn mặt của hắn bỗng biến hóa, chớp mắt đã biến thành bộ dạng của Tống Thư Hàng.
Đồng thời hắn vừa động suy nghĩ, mỹ nhân rắn công đức trong tụ lý càn khôn chui ra, bám vào sau lưng hắn.
“Hoàn mỹ.” Bạch tiền bối xoa mặt, thu hồi nửa đĩa tròn.
Cuối cùng hắn nằm xuống vị trí mà Tống Thư Hàng đã ngã trước đó để rồi nhắm mắt lại.
Mỹ nhân rắn công đức cuộn tròn đuôi, ngoan ngoãn “ngồi” bên cạnh hắn.
...
Không lâu sau.
Con kỳ lân kia tỉnh lại đầu tiên.
Nó vật vã mở mắt ra, nhìn về phía người đàn ông nằm trên mặt đất ở đằng xa.
“Trình Lâm đâu?” Nó nghi hoặc hỏi.
“Hắn chính là Trình Lâm.” Trong hư không, một cổng không gian mở ra.
Móng vuốt nhỏ của Phượng Nghi Cầm Chủ khóc đỏ mắt chui ra khỏi cổng không gian.
Cô nhìn đống đổ nát, phát hiện chỉ còn lại mỗi Tống Thư Hàng, những người khác đã biến mất.
“Kéo hắn đi!” Phượng Nghi Cầm Chủ nghiến răng nói.
“Được.” Kỳ lân đi đến trước mặt “Tống Thư Hàng”, nâng hắn lên đặt trên lưng mình một cách dịu dàng.
Phượng Nghi Cầm Chủ: “...”
Ta bảo ngươi kéo hắn đi thì động tác phải hung ác, tàn bạo vào chứ, ngươi dịu dàng như vậy là có ý gì hả?
Chú thích:
(1) Tiếng Thét (The Scream) là tên của một trong bốn bản sáng tác dưới dạng tranh vẽ và in trên đá theo trường phái biểu hiện của danh họa người Na Uy Edvard Munch vào khoảng năm 1893 và 1910.
Bạn cần đăng nhập để bình luận