Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2539: Nhịp tim

Chương 2539: Nhịp tim
Thậm chí trong thời gian ngắn đến cả Tống Thư Hàng cũng không phát hiện ra linh quỷ tiên tử của mình đã lặng lẽ chuồn đi rồi.
Bá Ước Cư Sĩ nhất hệ, sớm muộn gì cũng toi hết thôi.
Trong chư thiên vạn giới này, ngoại trừ tồn tại đặc biệt như Bạch tiền bối, e rằng không có ai có thể chú ý tới cư sĩ nhất hệ. Bọn họ còn có thể ngoan cường tồn tại cho đến nay đúng là một kỳ tích.
“Tống tiền bối, ta cần chi viện!”
Vũ Nhu Tử đang trong trận chiến đột nhiên kêu lên.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên hỏi:
“Số Vũ Nhu Tử, cô cần chi viện hỏa lực à?”
“Ta cần Xích Tiêu Kiếm tiền bối.”
Vũ Nhu Tử lớn tiếng đáp:
“Ta phát hiện ra, sức mạnh của tâm ma chắc hẳn có thể khắc chế con tà vọng vụ xà này!”
Tống Thư Hàng gật đầu, mỹ nhân rắn công đức xuất hiện sau lưng hắn.
Cô há miệng nhổ ra, một tia kiếm quang bay ra, rơi xuống bên cạnh Vũ Nhu Tử, hóa thành Xích Tiêu Kiếm tâm ma.
“Xích Tiêu Kiếm tiền bối, hãy cho ta mượn sức mạnh của ngươi.”
Vũ Nhu Tử cười hì hì, đọc lời thoại đầy phóng khoáng.
Xích Tiêu Kiếm tâm ma phối hợp đáp:
“Không thành vấn đề!”
Nó cứ cảm thấy mình và Vũ Nhu Tử rất hợp nhau.
Vũ Nhu Tử vươn tay nắm lấy Xích Tiêu Kiếm, cổ tay nhẹ nhàng chuyển động của Phẫn Thiên Hỏa Diễm Đao!
“Ơ?”
Xích Tiêu Kiếm tâm ma kinh ngạc.
Rõ ràng Vũ Nhu Tử cô nương dùng kiếm mà nhỉ? Tại sao lại vung ra đao pháp thế?
Hơn nữa cô ấy chưa từng học Phẫn Thiên Hỏa Diễm Đao này mà?
Phẫn Thiên Hỏa Diễm Đao là hỏa diễm đao đã được Xích Tiêu Tử Đạo Trưởngcải tạo lại, sở hữu uy lực thiêu đốt trời đất.
Tính đến nay cũng chỉ có Tống Thư Hàng được Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng dạy bảo trong mộng là có được phương pháp tu luyện chiêu này thôi.
Nhưng Tống Thư Hàng hoàn toàn không dạy chiêu này cho Vũ Nhu Tử.
‘Chẳng lẽ là tạo dáng thôi?’
Xích Tiêu Kiếm tâm ma suy đoán.
Nhưng khi nó nghĩ như thế, Vũ Nhu Tử lật cổ tay lại, sức mạnh trong cơ thể Xích Tiêu Kiếm được dẫn ra… Đó là uy lực của Phẫn Thiên Hỏa Diễm Đao.
Phù ~
Một ngọn nửa thiêu đốt đất trời bùng lên trong tay Vũ Nhu Tử, chém về phía tà vọng vụ xà phía đối diện.
Xích Tiêu Kiếm tâm ma: “!!!”
Á đù, là Phẫn Thiên Hỏa Diễm Đao hàng thật giá thật, nó tuyệt đối không thể nhìn nhầm chiêu đao pháp này được.
Bùm ~
Cơ thể của tà vọng vụ xà bị ngọn lửa nuốt lấy, đao khí ẩn giấu trong lửa chém nó thành mười mấy đoạn, đao diễm bất diệt thiêu đốt cho đến khi nó biến thành tro bụi.
“Không hay rồi, chơi với lửa quá đà rồi.”
Vũ Nhu Tử kêu lên.
Vốn cô chỉ nghĩ khống chế Phẫn Thiên Hỏa Diễm Đao để chém đứt con tà vọng vụ xà kia, không ngờ đao diễm lại bá đạo như thế, đốt tà vọng thành tro luôn.
Không biết hạch tâm có còn hay không?
Vũ Nhu Tử kéo lê Xích Tiêu Kiếm tiền bối tâm ma, chạy bước nhỏ tới chỗ vụ xà, sau đó cầm Xích Tiêu Kiếm tâm ma chọc vào ngọn lửa bất diệt vẫn đang thiêu đốt kia.
“Không có, hạch tâm cũng bị đốt mất rồi. Thất sách rồi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Nhu Tử nhăn cả lại.
[Tinh ~ [Thánh đấu sĩ luôn luôn online] Bắc Hà Tán Nhân donate cho Vũ Nhu Tử một trăm viên linh thạch nhất phẩm.]
Bắc Hà Tán Nhân lại lên tiếng an ủi:
“Đừng nản lòng, Vũ Nhu Tử. Tà vọng trên đời này nhiều lắm, chúng ta đi chém con khác là được mà.]
Hắn phải tranh thủ trước khi Cuồng Đao Tam Lãng tự tìm dường chết, an ủi Vũ Nhu Tử, đồng thời donate, chuyển chủ đề, tránh cho Tam Lãng co giật não, nhân cơ hội làm bậy.
Vì Tam Lãng không bao giờ biết chừa, Bắc Hà Tán Nhân vô cùng khổ tâm.
Nhắc tới cũng lạ, cùng là thích tìm chết, Cuồng Đao Tam Lãng luôn được Bắc Hà Tán Nhân âm thầm bảo vệ, còn Đồng Quái Tiên Sư một khi tự tìm chết, Bắc Hà Tán Nhân sẽ chạy lên chọi điên cuồng, chọi đến khi Đồng Quái Tiên Sư hoài nghi nhân sinh mới thôi.
Sự thật chứng minh, con người ai cũng thiên vị.
“Cảm ơn Bắc Hà tiền bối an ủi! Đúng, tà vọng nhiều thư thế, chúng ta đi chém một con nữa là được.”
Vũ Nhu Tử phấn chấn lại.
Cô nhẹ nhàng vung Xích Tiêu Kiếm tâm ma lên, nói:
“Xích Tiêu Kiếm tiền bối, chúng ta cùng hợp tác chém hết tất cả tà vọng trong thành phố Văn Châu này đi.”
Xích Tiêu Kiếm tâm ma:
“Chuyện cày tà đặt sang một bên trước đã, ta muốn biết tại sao cô lại biết ‘Phẫn Thiên Hỏa Diễm Đao’ thế?”
“Ta đã nhìn Tống tiền bối thi triển đao pháp Phẫn Thiên Hỏa Diễm Đao rất nhiều lần, lúc nãy ta thử học theo, thế là biết thôi. Ta thấy nó cũng không khó lắm… Hình như ta đã từng học nó vào lúc nào rồi thì phải?”
Vũ Nhu Tử nghiêng đầu đáp.
“Chẳng lẽ cô cũng từng mơ thấy Xích Tiêu Tử giống Thư Hàng à?”
Xích Tiêu Kiếm tâm ma hỏi.
Vũ Nhu Tử lắc đầu:
“Ta chưa từng mơ thấy Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng… Hơn nữa, nghĩ kỹ lại, ta cũng không có ký ức gì về chuyện học Phẫn Thiên Hỏa Diễm Đao cả.”
Xích Tiêu Kiếm tâm ma: “…”
“Khoan đã, Xích Tiêu Kiếm tiền bối. Chiêu Phẫn Thiên Hỏa Diễm Đao này chẳng phải là tuyệt học không truyền của Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng sao? Vậy chẳng phải là ta đã học trộm rồi à?”
Vũ Nhu Tử đột nhiên nhớ đến quy tắc trong tu chân giới, vội vàng hỏi.
“Yên tâm đi, không phải tuyệt học không truyền ra ngoài gì đâu. Nếu như ngươi đã học được rồi thì ta làm chủ, giao quyền học tập bí pháp này cho ngươi!”
Xích Tiêu Kiếm tâm ma suy nghĩ chốc lát, hào phóng nói.
Tuy rằng không phải tuyệt học không truyền ra ngoài gì, nhưng Phẫn Thiên Hỏa Diễm Đao là đao pháp thương hiệu của Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng.
Còn nữa, không truy cứu Vũ Nhu Tử học trộm Phẫn Thiên Hỏa Diễm Đao có thể nói là chuyện làm tổn hại đến lợi ích của Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng.
Nhưng nó thích thế đấy!
Dù sao nó cũng là tâm ma, nó phải làm những chuyện phù hợp với thân phận tâm ma. Ví dụ như thỉnh thoảng đâm chọc vào điểm yêu trong trái tim Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng chẳng hạn.
Nghĩ tới đây, Xích Tiêu Kiếm tâm ma bắt đầu liên lạc với bản thể, phản hồi lại chuyện Vũ Nhu Tử không thầy tự biết, học được Phẫn Thiên Hỏa Diễm Đao cho bản thể, đồng thời còn kèm theo quyết định của bản thân nó.
Nhưng Xích Tiêu Kiếm bản thể lại mãi không phản hồi lại.
Không biết Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng đang làm gì nữa.


Bởi vì Vũ Nhu Tử không cẩn thận đốt cháy hết tà vọng vụ xà, đám người Tống Thư Hàng chỉ đành lên đường đi tới một sào huyệt tà vọng khác, để Vũ Nhu Tử giết thêm một con tà vọng nữa.
Theo thường lệ, Thương Hải Thư Sinh và Diệu Thanh Đạo Cô đứng bên cạnh ghi chép lại quá trình chiến đấu giữa Vũ Nhu Tử và tà vọng.
Tống Thư Hàng và Tô thị A Thập Lục tìm một góc sạch sẽ ngồi xuống.
“Ta cảnh cáo ngươi, lát nữa đừng có nói chuyện nhạt nhẽo nữa.”
Bạch long tỷ tỷ nhắc nhở Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng chẳng có năng khiếu nói lời ngon tiếng ngọt gì cả.
Kỹ năng nhạt nhẽo thì max điểm, cô quấn trên cổ A Thập Lục mà còn lúng túng đến mức tê cả người.
Tống Thư Hàng: “…”
Tô thị A Thập Lục vùi mặt thật sâu vào trong cơ thể bạch long tỷ tỷ, trái tim trong lồng ngựng lại đập thình thịch.
Trong sào huyệt đối diện, Vũ Nhu Tử và tà vọng đang chiến đấu kịch liệt.
A Thập Lục cảm thấy nhịp tim của mình dường như đang phối hợp với tiết tấu chiến đấu của Vũ Nhu Tử và tà vọng vậy, không ngừng nhảy nhót.
Tim đập như đánh trống, diễn tấu một khúc BGM.
Mọt lát sau, ý thức của Tô thị A Thập Lục dường như bị dẫn dắt vào trong tiết tấu của nhịp tim.
Có một thân ảnh mơ hồ xuất hiện trước mặt cô.
Đó là một tiên tử có khí tức văn tĩnh, cô ấy chống hai tay xuống cằm, mỉm cười ngồi xuống trước mặt A Thập Lục.
Hai vị tiên tử bốn mắt nhìn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận