Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 888: Hợp Thể! Hợp Thể Nào!

Chương 888: Hợp Thể! Hợp Thể Nào!
Diệp Tư nói:
[Đừng, đừng mà... Chỉ nhìn mặt cô ta thôi là ta đã thấy áp lực rất lớn rồi, nếu như cô ta có ý thức nữa thì ta sẽ phải trốn cô ta mất thôi.]
Lúc này, hình thái của ánh sáng công đức đã ổn định lại. Hiện tại nửa người trên của nó là hình dáng mỹ nhân có nốt ruồi lệ màu vàng, nửa người dưới vẫn là hình rắn. Trừ cặp mắt phượng nhỏ dài, trên mặt ánh sáng công đức cụ thể hóa không hề có cảm xúc gì cả, cứ đứng im bất động.
[Xem ra nó không có ý thức độc lập đâu.]
Tống Thư Hàng trả lời.
Vì hắn là chủ nhân nên ngay khi mỹ nhân rắn công đức tiến hóa xong, hắn đã nắm được thông tin về trạng thái của nó.
Mỹ nhân rắn công đức chỉ là hình thái cụ thể hóa của ánh sáng công đức mà thôi, xét về về bản chất thì nó vẫn chỉ là ánh sáng công đức, không hề thay đổi gì cả.
Diệp Tư nghe xong mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó thân thể cô chui ra khỏi người Tống Thư Hàng, mặt đối mặt, nhìn mỹ nhân rắn công đức thật kỹ.
“Không được cuống lên, phải bình tĩnh, cho dù có thiếu nợ thì cũng là Trình Lâm Tiên Tử thiếu cô ta, không liên quan gì tới mình hết.”
Diệp Tư nghĩ thầm trong lòng, sau đó cô lại nhìn vào cặp mắt phượng có nốt ruồi quen thuộc, hình như tim cũng không còn đập rộn lên như trước nữa.
Diệp Tư mặt đối mặt nhìn chằm chằm mỹ nhân rắn công đức, thấy đối phương vẫn không có phản ứng gì, lá gan của Diệp Tư lại phình to lên một chút.
Cô chìa tay ra, dùng ngón tay cẩn thẩn chọt vào gương mặt của mỹ nhân rắn công đức:
[Ồ, vậy mà có xúc cảm nè, cảm giác ấm áp như đang sờ vật sống vậy.]
Không hổ là ánh sáng công đức đã tiến hóa đến giai đoạn cụ thể hóa.
Tiếp đó, Diệp Tư lại thử đưa tay đặt dưới mũi của mỹ nhân rắn công đức:
[Không có hô hấp.]
Đúng rồi, bởi vì không phải sinh vật nên không có hô hấp cũng là bình thường mà.
Sau đó Diệp Tư lại thử véo mũi, bóp cằm, rồi lại tò mò bắt lấy cái đuôi của của mỹ nhân rắn công đức để chơi đùa.
Sau khi sờ từ đầu đến đuôi, cuối cùng nỗi sợ hãi mỹ nhân rắn công đức trong lòng cô cũng hoàn toàn tiêu tan.
[Thư Hàng, ngươi nghĩ khi nó mở miệng ra, bên trong là đầu lưỡi của nhân loại hay là đầu lưỡi của loài rắn đây?]
Diệp Tư vừa nhìn đôi môi căng mọng của mỹ nhân rắn công đức vừa tò mò hỏi.
Tống Thư Hàng:
[Ta nghĩ chắc là đầu lưỡi của nhân loại.]
Dù sao nửa người trên là hình thái của mỹ nhân có nốt ruồi lệ, vậy chắc đầu lưỡi cũng là lưỡi của nhân loại mới đúng.
Diệp Tư cười nói:
[Còn ta lại nghĩ là đầu lưỡi của rắn đấy, để ta nhìn thử xem.]
Sau khi hết sợ hãi mỹ nhân rắn công đức, Diệp Tư sư tỷ cũng bạo gan hơn, cô chìa tay ra nắm lấy cằm của mỹ nhân rắn, một cánh tay khác cẩn thẩn tách hai cánh môi căng mọng của mỹ nhân rắn ra, như vậy có thể bắt nó há miệng để cô nhìn xem đầu lưỡi.
Hình ảnh này sặc mùi 18+.
Tống Thư Hàng lén nhìn về vị nữ yêu ở sau lưng.
Lúc này vị nữ yêu kia đã trợn mắt há mồm mà nhìn...
“Quả nhiên, lúc nãy mình nên ngăn cản động tác của Diệp Tư lại mới đúng.”
Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Nhưng ngay lúc này, mỹ nhân rắn công đức vốn đứng im bất động, duy trì trạng thái mặt than đột nhiên chủ động hành động.
Tống Thư Hàng thề là hắn không hề ra lệnh.
Chỉ thấy mỹ nhân rắn công đức giang hai tay ra, thuận thế ôm Diệp Tư vào trong lòng.
Diệp Tư nhất thời ngẩn ra, để mặc người ta ôm vào lòng.
Ngay sau đó, mỹ nhân rắn công đức sáp lại gần, ngay khi Diệp Tư còn chưa kịp phản ứng lại, nó đã in đôi môi căng mọng của mình lên môi của Diệp Tư.
Sau đó, Diệp Tư đã xác định được một chuyện.
Lưỡi của mỹ nhân rắn công đức không phải là lưỡi rắn, mà là lưỡi của nhân loại!
Nhưng cô tuyệt đối không muốn dùng cách này để xác định đâu!
“Ưm ưm ưm ưm!”
Diệp Tư liều mạng giãy giụa.
Vị nữ yêu sau lưng lập tức đưa tay che mắt lại, trong miệng lẩm bẩm:
“Xã hội loạn hết cả rồi!”
Tống Thư Hàng: 0_0
...
Cuối cùng, Diệp Tư dựa vào tu vi cấp bậc ngũ phẩm của mình, cố sức thoát khỏi cái ôm của mỹ nhân rắn công đức.
Vừa thoát ra, cô đã nhanh chóng chui vào trong thân thể Tống Thư Hàng, không dám chui ra nữa.
Tống Thư Hàng có thể cảm ứng được Diệp Tư đang nấp trong thân thể hắn âm thầm khóc tỉ tê, có vẻ như cô bị dọa sợ rồi. Hơn nữa do tác dụng đặc thù của Thiên Khấp Bảo Điển, chọc ngay trúng tuyến lệ, vì vậy nước mắt cứ tuôn ào ào.
Mà sau khi cưỡng hôn Diệp Tư, mỹ nhân rắn công đức lại khôi phục trạng thái mặt liệt. Nó đứng bất động bảo vệ Tống Thư Hàng, dường như người mới vừa cưỡng hôn Diệp Tư không phải là nó vậy.
[Thư Hàng, hu hu hu mới vừa rồi là ngươi khống chế hành động của ánh sáng công đức sao?]
Diệp Tư vừa khóc vừa hỏi.
Tống Thư Hàng lắc đầu liên tục.
[Hu hu hu~ vậy tại sao vừa rồi nó lại làm ra hành động như vậy chứ?]
Diệp Tư hỏi.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút, sau đó đáp:
[Ta nghĩ chắc là di chứng để lại sau khi ta siêu độ cho mỹ nhân có nốt ruồi lệ hồi trước đó. Cô còn nhớ lúc chúng ta gặp mỹ nhân có nốt ruồi lệ, tâm nguyện cuối cùng của cô ta là gì không? Cô ta cứ luôn miệng nói Trình Lâm Tiên Tử nợ cô ta một nụ hôn.]
Mà ánh sáng công đức cụ thể hóa của Thư Hàng hiển nhiên là bị mỹ nhân có nốt ruồi lệ ảnh hưởng.
Mặc dù ánh sáng công đức không có ý thức độc lập nhưng vẫn có một số hành động bị động, ví dụ như khi Tống Thư Hàng bị tà khí, lời nguyền, quỷ vật công kích, ánh sáng công đức sẽ tự chủ hộ thể, thay chủ nhân Tống Thư Hàng chặn những công kích này.
Mà bây giờ, chắc do chịu tác động lúc mỹ nhân có nốt ruồi lệ tiêu tán hồi trước, có lẽ một khi thỏa mãn điều kiện nhất định, mỹ nhân rắn công đức sẽ làm ra hành động cưỡng hôn Diệp Tư như vừa rồi. Ví dụ như lúc nãy Diệp Tư đã giở trò với đôi môi của mỹ nhân rắn công đức, muốn tách ra để xem đầu lưỡi của nó chẳng hạn.
Tống Thư Hàng giải thích với Diệp Tư.
Diệp Tư:
[...]
Nói cách khác là do cô tự tìm đường chết sao?
[Thư Hàng, hay là ngươi thu ánh sáng công đức cụ thể hóa vào đi. Bây giờ đối mặt với nó, áp lực ta phải chịu đã tăng lên gấp đôi rồi.]
Diệp Tư khóc thút thít nói.
Tống Thư Hàng mỉm cười, thu hồi mỹ nhân rắn công đức cụ thể hóa vào trong cơ thể.
Sau khi mỹ nhân rắn công đức và Diệp Tư đều trở lại trong cơ thể hắn, Tống Thư Hàng thở dài. Nói thật... hắn cũng không ngờ cuối cùng ánh sáng công đức lại biến thành hình dáng của mỹ nhân có nốt ruồi lệ.
Tiếp đó, Tống Thư Hàng xoay đầu lại nói với vị nữ yêu kia:
“Đạo hữu, chúng ta rời khỏi nơi này thôi. Cổ Ô bộ trưởng còn ở phía dưới, chúng ta đi ra xem thử hắn đã trở lại chưa.”
“Được.”
Nữ yêu gật đầu nói:
“Cám ơn ngươi, cũng cám ơn Thông Nương nữa.”
Lời cám ơn này không chỉ cảm ơn Tống Thư Hàng đã cứu cô thoát khỏi tà năng Cửu U trong kim tự tháp, mà còn cảm ơn Tống Thư Hàng đã đổi hạt sen Quân Tử Kim Liên với nước của suối nguồn sự sống cho cô nữa.
“Không có gì.”
Tống Thư Hàng cười nói, dứt lời, hắn mở ra cánh cửa phòng đã bị hắn tông bể.
Trong cái hố to bị tà năng Cửu U ăn mòn ở ngoài cửa phòng vốn chứa đầy tà năng Cửu U đen đặc như dầu hỏa, nhưng giờ toàn bộ tà năng đã bị hình chiếu hoa sen do hạch tâm trong cơ thể Tống Thư Hàng chiếu ra hấp thu sạch sẽ, bây giờ Tống Thư Hàng có thể nhìn đến tận đáy của cái hố.
“Cổ Ô bộ trưởng, ngươi có ở dưới đó không?”
Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi.
Thân thể của Cổ Ô bộ trưởng bắn từ đáy hố lên.
Nhìn qua thì có vẻ Cổ Ô bộ trưởng vẫn bình an vô sự!
Ngay lúc hắn nghĩ như vậy...
Rầm~
Thân thể của Cổ Ô bộ trưởng rơi ngay trước mặt bọn Tống Thư Hàng.
“A...”
Cổ Ô bộ trưởng rên rỉ thống khổ, bảy cánh tay và tám cái chân của hắn đều cong vẹo một cách bất thường.
“Cẩn... thận...”
Bộ trưởng run rẩy nói, sau đó đầu lệch qua một bên, ngất đi.
Cũng ngay lúc này, dưới đáy hố bỗng bộc phát một luồng khí tức mạnh mẽ, ồ ạt xông lên.
Ngay lúc luồng khí tức mạnh mẽ này bộc phát ra, toàn bộ mấy chục vạn sợi rễ do hình chiếu hoa sen trước ngực Tống Thư Hàng vươn ra đều rụt trở lại... đồng thời hoa sen cũng đột nhiên tiêu tán mất tăm.
Rõ ràng Tống Thư Hàng cảm ứng được tà năng Cửu U trong kim tự tháp vẫn chưa bị hấp thu sạch sẽ, nhưng hoa sen do hạch tâm chiếu ra lại vội vả rụt về rồi.
Chủ nhân của luồng khí tức phía dưới có lai lịch gì đây?
“Lui về sau!”
Bàn chân của Tống Thư Hàng móc lấy thân thể Cổ Ô bộ trưởng, kéo Cổ Ô trở lại trong phòng. Đồng thời hắn toàn lực thi triển thân pháp Quân Tử Vạn Lý Hành, cấp tốc lui về phía sau.
Nhưng hắn vẫn trễ một bước nhỏ.
Khí tức mạnh mẽ kia giống như công kích thực chất, đụng thẳng vào người hắn.
Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy thân thể mình như bị búa to đánh trúng, bay ngược ra sau. Trong hư không, mỹ nhân rắn công đức lập tức hiện thân, thân hình nó bỗng biến to lên, dùng thân thể bao bọc, che chở cho Tống Thư Hàng.
Diệp Tư cũng hiện hình, trên mặt cô vẫn còn vươn nước mắt sau khi khóc. Lúc này hai tay cô bấm pháp ấn, thi triển một pháp thuật hộ thuẫn, chắn trước mặt Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng bay đụng vào vách tường trong phòng.
Nhờ có hai tầng bảo vệ nên hắn không thấy đau tí nào cả, chẳng qua là trước đó chỗ ngực bị khí tức bùng nổ đụng vào nên giờ hơi đau nhức.
“Cẩn thận, có thứ gì đó đang tới.”
Diệp Tư lên tiếng cảnh báo.
Có thể đánh đại yêu ngũ phẩm Cổ Ô bộ trưởng thành ra như vậy, hơn nữa chỉ mới bạo phát khí tức mà đã có thể đánh bay Tống Thư Hàng... Rốt cuộc dưới đáy kim tự tháp tồn tại quái vật gì đây?
Rầm!
Một thân ảnh từ dưới đáy kim tự tháp lao lên, đứng ngay chỗ cửa vào căn phòng mà Tống Thư Hàng đang ở.
Đó là một người kim loại sặc mùi khoa học viễn tưởng, toàn thân đều là kim loại màu đen, ngũ quan sống động như người thật. Hơn nữa hình như kim loại trên thân thể nó có thể di động, luôn biến hóa từng giây từng phút.
Người kim loại màu đen đảo mắt quét qua tất cả người có mặt trong phòng, rồi lại ngẩng đầu nhìn về vị trí sau lưng Tống Thư Hàng.
Ánh mắt tên này dừng lại một chút, sau đó người kim loại màu đen sãi bước đi về phía Tống Thư Hàng.
“Tên này nhắm vào ta mà tới sao? Chúng ta đánh thắng được nó không?”
Tống Thư Hàng nói.
Diệp Tư:
“Ta không cảm ứng ra tu vi cảnh giới của nó.”
“Đừng sợ, tiến lên nào!”
Thông Nương ở trong túi thu nhỏ một tấc lên tiếng nói.
“Anh anh anh anh~”
Người kim loại màu đen phát ra tiếng cười kỳ quái, sau đó nó đột nhiên giơ hai tay lên.
Lại là một đạo lực lượng vô hình đánh ra.
Sức mạnh không gì cản nổi, cả Tống Thư Hàng và nữ yêu đều bị hất bay, đụng vào trần nhà.
Sau đó, người kim loại màu đen sãi bước đi tới chỗ Tống Thư Hàng mới vừa đứng.
Nó giơ bàn tay ra, vỗ một chưởng lên trên vách tường.
Ầm ầm ầm ầm!
Một chuỗi tiếng nổ vang lên.
Vách tường kiên cố bị phá ra một cái lỗ thật to, thậm chí ngay cả vỏ ngoài bọc kim tự tháp cũng nổ nát.
Lúc này người kim loại màu đen không công kích Tống Thư Hàng và nữ yêu nữa, nó sãi bước đi qua cái lỗ mà nó mới phá ra trên vách tường rồi rời đi mất.
“Bị trấn áp triệt để!”
Tống Thư Hàng thở dài, thực lực giữa hai bên chênh lệch quá lớn, Diệp Tư cộng thêm mỹ nhân rắn công đức cũng không cách nào ngăn được một cái phất tay nhẹ nhàng của đối phương.
“Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Nữ yêu bám vào trên trần nhà, giọng run rẩy.
Lúc đối mặt với người kim loại màu đen, cô cảm giác mình giống như một con kiến hôi chống lại người khổng lồ vậy, thậm chí trong đầu cũng không khơi lên nổi một tia ý nghĩ phản kháng.
“Đi theo xem thế nào.”
Tống Thư Hàng vác theo Cổ Ô bộ trưởng, đi qua đường ngầm mà người kim loại màu đen mới mở ra.
Đồng thời Tống Thư Hàng cũng bảo Diệp Tư lấy điện thoại di động của hắn, bấm số gọi cho Đông Phương Lục Tiên Tử.
Sau khi ra khỏi đường ngầm, Tống Thư Hàng phát hiện bọn họ đang đứng ở cửa ra vào trên đỉnh kim tự tháp, trước mặt hắn chính là đám cầu treo dây xích, thông qua cầu treo là có thể rời khỏi thế giới dưới lòng đất.
Lúc này, Đông Phương Lục Tiên Tử nhận điện thoại:
“Sao thế? Thư Hàng, cứu được bọn Thông Nương ra chưa?”
“Hai người Thông Nương đã được cứu ra bình an... Nhưng bây giờ lại xuất hiện một phiền toái lớn hơn rồi. Dưới đáy kim tự tháp xuát hiện một đại BOSS, bây giờ tên đó đang đi lên mặt đất đấy.”
Tống Thư Hàng cười khổ nói.
“Xác ướp Pharaoh Ai Cập sống lại sao?”
Đông Phương Lục Tiên Tử nói.
“...”
Tống Thư Hàng:
“Đông Phương Lục tiền bối, bây giờ không phải là lúc đùa đâu. Có một người kim loại kỳ quái đang từ kim tự tháp đi lên mặt đất, tên đó rất mạnh, ta và Diệp Tư không hề có sức phản kháng khi đối mặt với nó. Nó đã tiến vào đường ngầm rồi, Đông Phương Lục tiền bối hãy cẩn thận đấy. Ngoài ra ngài xem thử gần đây có cao thủ nào không... chúng ta cần cao thủ trợ giúp.”
“Ta biết rồi, ta lập tức gọi người đến giúp ngay đây.”
Đông Phương Lục Tiên Tử nói.
Tống Thư Hàng cùng với nữ yêu theo sát người kim loại màu đen.
Bây giờ chỉ hy vọng Đông Phương Lục Tiên Tử có thể kêu được mấy người lợi hại tới, tốt nhất là mới được tu sĩ cấp bậc Tôn Giả đến giúp!
Tiếc là đèn thần Lư Sơn Lộ của Bạch Tôn Giả không nằm trong tay Tống Thư Hàng. Nếu không, hắn có thể gọi Lư Sơn Lộ Ma Tôn trong đèn thần ra, nói không chừng có thể chống lại tên người kim loại thể lỏng kia cũng nên.
“Thư Hàng đạo hữu... ngươi có thấy người kim loại thể lỏng này đang không ngừng chảy máu không?”
Lúc này, nữ yêu bỗng lên tiếng.
Nghe nữ yêu nhắc Tống Thư Hàng mới chú ý tới, trong lúc đi đường, kim loại thể lỏng màu đen trên thân người kim loại thể lỏng đang không ngừng rơi xuống.
Mỗi khi đi được một đoạn, kích thước của người kim loại thể lỏng lại nhỏ đi một chút.
“Nó đang yếu dần đi, chẳng lẽ... nó không còn nhiều thời gian nữa ư?”
Tống thư Hàng suy đoán.
Ngay lúc này, người kim loại thể lỏng màu đen bỗng ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Sau đó thân thể nó xoay tròn, hóa thành một mũi khoan, khoan về phía đỉnh đường ngầm.
Tên này còn biết biến hình!
“Vị trí mà nó đang đứng bây giờ đã ra khỏi phạm vi kết giới phòng ngự của kim tự tháp dưới lòng đất, chẳng lẽ nó muốn khoan từ chỗ này thẳng lên mặt đất ư?”
Nữ yêu nói.
Trong lúc nói chuyện, mũi khoan mà người kim loại thể lỏng biến thành đã khoan ầm ầm đi lên, chẳng mấy chốc đã khoan vỡ mặt đất.
“Đi theo nó!”
Diệp Tư dùng bản mệnh kim thư ra mang Tống Thư Hàng và nữ yêu đi vào con đường do người kim loại thể lỏng mới khoan ra, cả đám theo sát phía sau người kim loại.
Bản mệnh kim thư chen vào đường ngầm mới được khoan ra, khiến nó mở rộng ra hơn.
Sau khi chui ra khỏi đường ngầm...
Vị trí bây giờ là ở ven đường quốc lộ.
Tống Thư Hàng thấy người kim loại thể lỏng lại khôi phục trạng thái hình người, chỉ là dáng người đã nhỏ hơn trước 1/3, hơn nữa vẫn đang không ngừng thu nhỏ.
Nó muốn làm gì đây?
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Lúc này người kim loại thể lỏng bỗng giơ tay lên, hình như trên người nó có một tầng phong ấn được mở ra:
“Hợp thể! Hợp thể nào!”
Nó dùng ngôn ngữ thượng cổ, kêu lên hai câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận