Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 186: Đợi Tóc Ngươi Dài Đến Eo, Gả Cho Ta Có Được Không?

Chương 186: Đợi Tóc Ngươi Dài Đến Eo, Gả Cho Ta Có Được Không?
Bạch Tôn Giả đang minh tưởng thì hai tai không hề nghe thấy chuyện ở bên ngoài, nên căn bản không biết những chuyện đang xảy ra ở bên cạnh mình!
Bạch Tôn Giả lúc này, thân đang ở giữa sa mạc mênh mông, còn ở bên cạnh hắn là từng ảnh chiếu của đủ mọi thứ.
Có hình ảnh của thánh địa tu luyện vô cùng xinh đẹp, có yêu thú quái vật với hình thú kỳ lạ, có tu sĩ cường đại đang chiến đấu với nhau, cộng thêm đủ loại pháp bảo thần kỳ.
Những cảnh tượng này thoáng hiện lên bên người Bạch Tôn Giả, sau đó nhanh chóng biến mất.
Ở bên ngoài khu vực hình ảnh này, chính là sa mạc mênh mông. Mà theo tâm niệm của Bạch Tôn Giả phập phồng, mảnh sa mạc này cũng dần mở rộng không ngừng...
Nhất niệm vạn giới sinh, nhất niệm vạn giới diệt!
Sau khi thực lực đạt tới Linh Tôn thất phẩm thì trong lúc tu sĩ trầm tư, một suy nghĩ kéo theo linh lực trong cơ thể, sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với thế giới thật, tạo thành 'thực tại ảo' —— Nó phụ thuộc vào thế giới thật, nhưng lại là thế giới hư ảo vượt ra khỏi thế giới thật!
Thực tại ảo, cũng giống với hư ảo, nhưng lại là thứ cao hơn ảo ảnh nhiều.
Nó là giả, bởi vì bản chất thì nó không tồn tại trên thế giới này.
Nhưng nó lại tồn tại hết sức chân thật... Bởi vì ngươi có thể tự mình chạm vào tất cả mọi thứ ở trong 'thực tại ảo' kia, không khác gì so với những thứ ở thế giới thật.
Tại thời cổ, có khi một vị Linh Tôn thất phẩm nào đó ngồi suy tư về điều gì đó sẽ tạo thành ảo cảnh khổng lồ ở bên cạnh, biến thành một tòa thành trấn phồn hoa, bên trong có vô số người sinh sống, mua bán chuyện trò. Bất quá, khi Linh Tôn thất phẩm ngừng suy tư thì ảo cảnh khổng lồ kia sẽ biến mất dạng. Điều này cũng tạo thành vô số truyền thuyết về quỷ thành ở thời cổ đại...
Tin đồn nổi tiếng nhất về thực tại ảo đó chính là ở thời viễn cổ.
Thời viễn cổ, có một môn phái cỡ trung tên là Bích Thủy Các, các chủ Sở Tiên Tử của nó là một vị Chân Quân lục phẩm, dịu dàng tốt bụng. Dưới sự lãnh đạo của cô, toàn bộ Bích Thủy Các gần như sống trong cảnh thanh bình không tranh quyền thế.
Nhưng một ngày nọ, Bích Thủy Các bị cuốn vào trong một trận tranh đấu lớn của các môn phái tu sĩ. Chỉ trong một đêm, toàn bộ Bích Thủy Các đều bị diệt sạch, ngoại trừ các chủ Sở Tiên Tử ra thì không một ai may mắn sống sót.
Trong lúc tuyệt vọng, Sở Tiên Tử lại tấn chức Linh Tôn thất phẩm.
Sau đó, nỗi nhung nhớ mạnh mẽ gần như tuyệt vọng của cô kéo theo linh lực trong người, lại dựng nên một Bích Thủy Các trọn vẹn như xưa, các đệ tử trong môn vẫn chuyện trò vui vẻ, vất vả tu luyện như khi còn sống, tiếp tục cuộc sống không tranh quyền đoạt thế...
Mấy trăm năm sau, có vài vị tu sĩ trong giới tu sĩ đi lạc vào trong Bích Thủy Các kia, nhận được sự chiêu đãi nhiệt tình của các đệ tử Bích Thủy Các. Những vị tu sĩ kia thậm chí hoàn toàn không thể nhìn ra đây chỉ là một thực tại ảo. Mãi cho tới khi bọn họ quay về tông môn của mình, nhắc tới Bích Thủy Các với người khác, mới biết được sự thật về Bích Thủy Các được ghi lại trong tông môn.
Sở Tiên Tử vẫn luôn sống trong mộng cảnh do chính cô dệt nên.
Nhất niệm vạn giới sinh, chỉ cần Linh Tôn thất phẩm nguyện ý thì 'người, vật, việc' mà họ tạo ra thậm chí có thể tồn tại rất lâu.
Chẳng qua, dù cho thực tại ảo có chân thật tới mức nào đi nữa, thì nó vẫn chỉ là hư ảo. Dù ngươi có thể chạm đến, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, máu thịt của họ, thì đó cũng chỉ là giả mà thôi...
Trạng thái của Bạch Tôn Giả lúc này chính là như thế.
Hắn ở trong trạng thái tu luyện, vô tình nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, những chuyện cũ này bị linh lực cường đại của hắn huyễn hóa ra, tạo thành vô số thực tại ảo đè lên nhau ở bên cạnh hắn.
Còn đoạn ký ức quý báu nhất tận sâu trong đáy lòng hắn thì biến thành sa mạc vô biên bên ngoài, đan xen vào thế giới thật.
Sa mạc, con ngựa trắng, thiếu niên áo xanh, đó là ký ức khi Bạch Tôn Giả còn nhỏ...
Chỉ cần Bạch Tôn Giả vẫn bế quan như thế, hoặc là không thu hồi ý niệm trong đầu thì sa mạc và hình chiếu bên cạnh hắn cũng sẽ không biến mất.
Đậu Đậu biết rõ điểm này, nên mới có thể nằm nhoài ở đây, chờ cho tới khi Bạch Tôn Giả chấm dứt lần bế quan này mà thôi.
...
Tống Thư Hàng cũng đã chết lặng, nằm trên cát thở hồng hộc.
Thiếu niên áo xanh dắt ngựa trắng kia đã tìm hắn bảy lần rồi, từ lần đầu tiên dùng quyền pháp thì sau này lại dùng đến đao pháp, kiếm pháp, côn pháp, thương pháp, thoái pháp, tiên pháp.
Mỗi lần đều đổi trò để giày vò chà đạp hắn, tuy rằng hắn cũng nhận được rất nhiều chỗ tốt.
“Bảy lần rồi đấy, đã đủ hay chưa?”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Lúc này, tiếng chuông leng keng kia lại vang lên! Một Thiếu niên áo xanh dắt ngựa trắng đi đến gần...
Vẫn còn nữa à? Lần này lại chơi cái gì nữa đây?
“Tiểu Bạch, lúc nãy ngươi chạy đi đâu thế, ta còn tưởng rằng ngươi đã đi lạc rồi chứ.”
Thiếu niên áo xanh vui mừng chạy về phía Tống Thư Hàng, vẫn nói mấy lời này.
Sau đó, Thiếu niên áo xanh bước tới kéo ngựa qua một bên, nói với Tống Thư Hàng:
“Tiểu Bạch, chúng ta luyện chùy nhé?”
Trong lúc nói chuyện, hắn lấy hai thanh chùy lớn xuống từ trên lưng ngựa.
Đao thương côn bổng thì thôi đi... Vì cái khỉ gió gì mà tu sĩ phải luyện chùy chứ?
Cái này là binh khí của môn phái nào? Phong cách này thô bỉ quá đi mất.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, Tống Thư Hàng giơ tay lên kêu:
“Không được đâu, ta mệt lắm. Chúng ta nghỉ một lúc được không?”
Hắn chỉ thuận miệng nói thế thôi, còn tưởng là Thiếu niên áo xanh này vẫn sẽ ném chùy tới bên cạnh hắn, sau đó vác chùy lao tới nện hắn, ép cho hắn phải chiến đấu.
Nhưng nào ngờ, lần này Thiếu niên áo xanh đột nhiên lộ ra vẻ mặt nghi hoặc:
“Nghỉ à?”
Sau đó, hắn lại ném hai cây chùy lớn qua một bên, chạy tới chỗ Tống Thư Hàng:
“Hóa ra Tiểu Bạch ngươi cũng muốn nghỉ mệt cơ đấy. Vậy chúng ta sẽ nghỉ một lúc nhé?”
Khốn thật... Hóa ra chữ nghỉ này là chữ mấu chốt à?
Thiếu niên áo xanh ngồi song song với Tống Thư Hàng, cười tít mắt, nhưng không nói lời nào, giống như rất hưởng thụ khoảng thời gian thảnh thơi ngắn ngủi này.
Cứ ngồi im như thế chừng mười phút, Thiếu niên áo xanh đột nhiên quay đầu lại nhìn Tống Thư Hàng. Tiếp theo, hai mắt của hắn lập tức sáng rỡ lên!
Tống Thư Hàng bị hắn nhìn chằm chằm bằng ánh mắt sáng quắc như thế thì cảm thấy rén hết cả người.
“Tiểu Bạch, ngươi đẹp thật đấy!”
Thiếu niên áo xanh cười nói.
Tống Thư Hàng lập tức cảm thấy sởn tóc gáy! Cho dù biết rõ Tiểu Bạch mà thiếu niên áo xanh kia nói không phải mình, nhưng bị người ta nhìn bằng ánh mắt nóng rực xong nói 'ngươi đẹp thật đấy' như thế, Tống Thư Hàng vẫn thấy gai óc nổi đầy mình.
“Tiểu Bạch, đợi sau này tóc ngươi dài đến eo thì gả cho ta có được không?”
Thiếu niên áo xanh đột nhiên hỏi.
“Không được!”
Tống Thư Hàng quyết đoán từ chối.
“Qủa nhiên không được à? Tiểu Bạch ngươi để tóc dài có được không? Ta cảm thấy ngươi mà để tóc dài thì sẽ đẹp lắm!”
Thiếu niên áo xanh không hề tức giận, nói tiếp.
“Không muốn, tuyệt đối không muốn!”
Tống Thư Hàng bắt chéo hai tay, lớn tiếng cự tuyệt lần nữa.
“Được á? Tốt quá, ta muốn sớm ngày được nhìn thấy bộ dạng tóc dài của Tiểu Bạch quá.”
Thiếu niên áo xanh cười tươi hớn hở nói.
... Hóa ra Thiếu niên áo xanh nọ căn bản không phải đang nói chuyện với Tống Thư Hàng.
Từ đầu chí cuối, hắn chỉ luôn nói chuyện với người tên Tiểu Bạch kia.
Tống Thư Hàng cảm thấy tâm trạng của mình thật đúng là muốn văng tục.
Mà nói ra thì sao nhìn kỹ hắn lại thấy thiếu niên áo xanh này trông hơi giống Bạch Tôn Giả nhỉ?
“Ắt xì, ai đang rủa ta đó?”
Đậu Đậu sờ mũi, rướn người một cái. Thiếu niên áo xanh kia vẫn còn đang đánh lên người hắn khí thế, ra sức cầm chùy nện kêu leng keng leng keng như đang đập thép vậy.
Đậu Đậu sung sướng rên rỉ:
“Nhích qua trái một chút, nhích qua trái... A! Đúng là chỗ đó đó! Mạnh thêm chút nữa! A! Sướng quá!”
....
Một bên khác, Đường thiếu chủ của Không Không Đạo Môn vẫn đang lên cơn điên:
“Tới đi, tới nữa đi, bà đây liều mạng với mi!”
Phát huy tuyệt học vô ảnh thủ vượt xa bình thường, ẩn ẩn chiếm được thế thượng phong.
“Hì hì, Tiểu Bạch ngươi thật lợi hại.”
Mặc dù thiếu niên áo xanh đang ở thế hạ phong, nhưng hắn không hề hoảng loạn, vẫn đánh rất ổn.
“Tiểu Bạch tên khốn nhà ngươi, Tiểu Bạch tên khốn nhà ngươi!”
Đường thiếu chủ tức giận nói.
“Hì hì, Tiểu Bạch, ta sắp phản công rồi đấy!”
Thiếu niên áo xanh đột nhiên chuyển thủ thành công, đột nhiên ra sức, biến thành đánh ngang tay với Đường thiếu chủ.
Đường thiếu chủ lệ rơi đầy mặt.
Cùng lúc đó.
Có hai đạo thân ảnh đứng ở nóc tòa cao ốc đối diện với nhà của Dược Sư.
Một người là Cảnh Mạch đà chủ với mái tóc màu bạc chỉa thẳng lên trời như lông nhím, người còn lại bên cạnh hắn là Trần chấp sự của phân bộ Vô Cực Ma Tông.
Cảnh Mạch đà chủ nhìn về phía căn nhà của Dược Sư, trầm giọng hỏi:
“Chính là nơi đó à?”
“Vâng thưa đà chủ. Đó chính là địa điểm mà Thư Sơn Áp Lực Đại và vị tiền bối kia đang ở tạm, ở bên ngoài ngôi nhà có trận pháp phòng ngự, xem bộ dạng thì đó rõ là cứ điểm tạm thời của bọn họ.”
Trần chấp sự dè dặt đáp lời.
Ngày hôm qua Cảnh Mạch đà chủ đã ngự kiếm bay suốt đêm đến khu Giang Nam, trực tiếp đưa hắn ngự kiếm bay đến đây.
“Ngoài ra, nhân viên của chúng ta đã xác định được Qùy Hoa Tu Sĩ đã bỏ mình rồi. Dấu vết cuối cùng của Qùy Hoa Tu Sĩ nằm trong một hẻm nhỏ. Nơi đó có dấu vết đánh nhau còn sót lại, Qùy Hoa Tu Sĩ biến mất ở nơi đó, về sau không còn tung tích nào nữa.”
Trần chấp sự kể rõ tin tức gần đây nhất cho Cảnh Mạch đà chủ nghe.
Cuối cùng, hắn lấy ra một chiếc chìa khóa, đưa cho Cảnh Mạch đà chủ:
“Đà chủ, đây là chìa khóa của căn nhà đó.”
Đây là chìa khóa cửa chính của nhà Dược Sư, bởi vì ổ khóa cũ đã bị Bạch Tôn Giả chơi hư rồi, nên Tống Thư Hàng gọi người tới thay ổ khóa mới.
Tên đệ tử Vô Cực Ma Tông thuộc bộ phận tình báo âm thầm theo dõi nơi này mới âm thầm động tay động chân trên người thợ sửa khóa kia, lấy được một chiếc chìa khóa riêng.
Cảnh Mạch đà chủ nhận lấy chìa khóa, khẽ gật đầu:
“Ngươi làm tốt lắm, chúng ta cứ chờ trước đã. Đợi chân nguyên trong người bản tọa khôi phục một chút đã, rồi ta sẽ đi thử bọn họ xem sao.”
Trần chấp sự lập tức thở phào. Không bị đà chủ nổi cơn đánh cho một trận rồi.
“Chúng ta đi thôi.”
Cảnh Mạch đà chủ mang theo Trần chấp sự ngự kiếm bay đi, biến mất khỏi khu Giang Nam.
...
Nhưng Trần chấp sự không biết rằng, lúc Cảnh Mạch đà chủ rời đi đã âm thầm ném một cái con rối kèm theo chiếc chìa khoá kia lại.
Đợi sau khi Cảnh Mạch đà chủ mang Trần chấp sự bay đi xa rồi, tuợng gỗ này mới biến thành hình dạng của Cảnh Mạch đà chủ.
Đây cũng không phải chân thân của hắn, chỉ là một loại đạo cụ nối liền với năm giác quan của bản thể, cùng loại với mấy sản phẩm kiểu máy bay trinh sát không người lái hiện nay, chỉ là nhiều công năng hơn một chút mà thôi.
Bức con rối này biến thành hình dạng của Cảnh Mạch đà chủ xong thì đi xuống khỏi tòa cao ốc kia, bước về phía nhà của Dược Sư.
Sau khi bước đến cửa, hắn dừng lại một lúc, đầu tiên là nhìn kỹ xung quanh. Sau đó, hắn lấy chìa khoá mở vội cánh cửa ra, lại nhanh chóng lách mình vào nhà.
Ngay sau khi vừa quay đầu lại thì Cảnh Mạch đà chủ lập tức ngu người.
Chương 187. Đây là đang quất xác à?
Cảnh Mạch đà chủ ngu người, còn là hai chữ NGU NGƯỜI viết hoa.
“Cách mở cửa của ta không đúng sao?”
Hắn thì thào tự nói, tại sao ta mở một cánh cửa nhà, bước vào lại là sa mạc mênh mông chứ?
Chẳng lẽ ta đã khởi động đại trận phòng hộ rồi à?
Hắn nhanh chóng quay đầu nhìn về phía cửa vào, quả nhiên… cánh cửa đã biến mất tăm.
Chậc chậc, đại trận phòng hộ làm tới mức này, cẩn thận thật đấy. May mà ta dùng con rối tới dò đường trước, bản thể không bị sao cả. Cảnh Mạch đà chủ thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng đúng lúc này, Cảnh Mạch đà chủ đang ngự kiếm phi hành lại cứng đơ người. Liên kết năm giác quan giữa hắn với con rối huyễn hình đã bị cắt đứt!
Sa mạc kia… không ngờ còn có thể ngăn cách hết thảy liên hệ với thế giới bên ngoài.
Chết tiệt! Nhiều thủ đoạn quá.
May mà con rối huyễn hình không chỉ dựa vào thao túng từ xa, trong quá trình sử dụng con rối, tu sĩ phải rót cả chân khí và tinh thần lực của mình vào trong nó.
Cho dù liên kết giác quan với bản thể có bị cắt đứt thì con rối huyễn hình vẫn có thể tiếp tục hành động, ghi nhớ hết thảy những gì nhìn thấy và nghe thấy. Đến khi được liên kết với bản thể lần nữa, nó có thể truyền lại những thông tin lưu trữ được cho bản thể.
Thế nhưng cách thức này rất nguy hiểm. Tự mình thao túng con rối từ xa thì sẽ tránh được một số tai nạn, còn con rối tự mình hành động thì chỉ có thể làm việc theo bản năng mà thôi.
Hơn nữa nó sẽ ghi lại trung thực toàn bộ những thông tin bất lợi như đau đớn hoặc công kích tinh thần, và truyền cho chủ nhân khi liên kết được khôi phục.
Lỡ như con rối huyễn hình bị người ta đâm một kiếm thì khi nối lại liên kết, chủ nhân cũng phải nếm thử mùi vị bị thọt một nhát.
Nói thế nào nhỉ? Trên thế gian có quá ít việc được vẹn cả đôi đường.
Con rối huyễn hình là một pháp khí phân thân cấp thấp, nó liên kết được ngũ quan đã là tốt lắm rồi.
Trên thực tế, chính vì khuyết điểm không thể sửa chữa khi cắt đứt liên hệ này, nên giá cả của con rối huyễn hình mới thông dụng như thế. Đến tu sĩ tứ phẩm cũng có cơ hội sở hữu một con.


Cảnh Mạch đà chủ do con rối huyễn hình hóa thành đi dạo trong sa mạc một lát, phía trước đột nhiên có một thiến niên cưỡi ngựa trắng mặc áo xanh đi tới.
“Tiểu Bạch, ban nãy ngươi chạy đi đâu đấy, ta cứ tưởng ngươi lạc đường rồi cơ.”
Thiếu niên áo xanh vui vẻ đi tới, lời thoại chẳng thay đổi chút nào.
Sau đó hắn vui vẻ ném chùy tới:
“Nào tới đây, chúng ta luyện chùy pháp đi!”
Con rối huyễn hình còn chưa hành động, thiếu niên áo xanh đã cầm chùy nện xuống. Sau đó… con rối huyễn hình quý giá nọ bị đập dẹp lép luôn.
Thế mà thiếu niên áo xanh còn không chịu dừng lại, cứ hứng chí vung chùy nện con rối mãi không ngừng.
Sau nửa canh giờ miệt mài đập, đập nữa, đập mãi…
Thiếu niên áo xanh cười sang sảng:
“Chà chà, Tiểu Bạch, hôm nay luyện đến đây thôi. Ngày mai ta lại tới tìm ngươi chơi nhé!”
Sau đó hắn xoay người lên ngựa, biến mất dần trong tiếng nhạc ngựa leng keng vui tai.
Chỉ để lại con rối huyễn hình nát bét co giật trên nền cát, giật một hồi rồi chết cứng.
Gần vị trí trái tim có công dụng bảo tồn tin tức, có một linh kiện nhỏ tỏa ra ánh sáng lập lòe.
Nó lẳng lặng nằm đó, chờ đến khi nối lại liên kết cùng bản thể, sẽ mang toàn bộ trải nghiệm nãy giờ truyền lại hết, hoàn thành nốt sứ mệnh cuối cùng…

11 giờ đêm.
Hình chiếu bên cạnh Bạch Tôn Giả từ từ biến mất, sau đó không xuất hiện lại nữa.
Sa mạc mênh mông vô bờ bến bên ngoài cũng bắt đầu lùi về dần.
Lần bế quan này của Bạch Tôn Giả rốt cuộc cũng sắp kết thúc.
Trong sa mạc, Đậu Đậu vẫn luôn nằm sấp không nhúc nhích cuối cùng cũng hơi nhúc nhích mí mắt:
“Rốt cuộc cũng sắp xong rồi.”
May mà xung quanh nhà Dược Sư có kết giới phòng ngự vững chãi, chặn lại thực tại ảo mà Bạch Tôn Giả tạo ra khi bế quan. Nếu không chỉ sợ cả khu Giang Nam sẽ chìm trong sa mạc, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nói không chừng cả thành phố máu chảy thành sông, toàn bộ người sống đều chết sạch không rõ nguyên nhân ấy chứ.
Nghĩ thôi cũng đủ sợ rồi!
Đậu Đậu âm thầm hạ quyết định ngày mai phải củng cố thêm kết giới bên ngoài nhà của Dược Sư mới được. Tốt nhất là phải thêm vào mười tầng phòng ngự, chứ trời mới biết Bạch Tôn Giả còn định dằn vặt kiểu gì nữa.


11 giờ 23 phút.
Bạch Tôn Giả cuối cùng cũng mở mắt ra, vươn vai duỗi eo, tinh thần sảng khoái:
“Thoải mái quá!”
Ngay khi hắn mở mắt ra, tất cả sa mạc, ngựa trắng, thiếu niên áo xanh… đều biến mất không còn tăm tích.


Cùng lúc đó, hai mắt Tống Thư Hàng tối sầm lại, hắn phát hiện ra mình đã trở về hiện thực.
Trăng sáng sao thưa, đêm đã khuya rồi.
Mà hắn vẫn đang đứng ở cửa vào nhà, gió đêm phất mặt mang tới cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
“Trở lại rồi à?”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Hắn kéo lê thân thể mỏi mệt, định lên tầng ba tìm Đậu Đậu để hỏi han xem vừa rồi có chuyện gì, đúng lúc nhìn thấy con rối nát bét dưới chân mình, thế là tiện tay nhặt nó mang lên theo.

..
Tầng ba.
Đường thiếu chủ mềm nhũn nằm sấp trên mặt sàn, lệ rơi lặng lẽ, bi thương trong lòng không bút nào tả được. Từ nhỏ tới lớn cô nàng chưa từng tủi thân như hôm nay bao giờ.
Cách cô không xa, Đậu Đậu cấp tốc phóng lên máy tính cắm nguồn, nối dây mạng.
Ngay sau đó, khóe mắt Đậu Đậu cũng đỏ hồng:
“Trang bị bá vương của ta!”


Trong một khách sạn ở địa khu Giang Nam.
Cảnh Mạch đà chủ đang khoanh chân đả tọa, khôi phục chân nguyên bỗng dưng trừng mắt, hai con mắt mắt lồi ra như cá vàng, chằng chịt tơ máu. Hắn nắm chặt ga giường, miệng tràn ra tiếng rên rỉ đầy đau đớn.
Ngay vừa nãy liên kết giữa hắn và con rối huyễn hình đột nhiên được nối lại, sau đó chính là cảm giác đau đớn ập đến khi bị một chùy nện thẳng vào đầu.
Thế còn chưa hết, quả chùy kia còn đập chan chát lên các bộ phận khác trên người hắn, chẳng có chút nhân tính nào, nện đến cả tiếng đồng hồ mới thôi!
Đau đến điên mất thôi!
Súc vật à, đập một chùy đã đủ nát con rối của người ta rồi, thế mà còn nện con rối nát bấy thêm những một tiếng?
Đây là quất xác hả? Rốt cuộc phải là người nhàm chán và S nặng tới mức nào mới có thể cầm chùy đập một con con rối đến cả tiếng đồng hồ cơ chứ?
Đã đập thì đập bẹp tan xác hết cả đi, đằng này còn cố tình giữ lại linh kiện lưu trữ thông tin nữa!
“Hừ hừ hừ.”
Cảnh Mạch đà chủ thở gấp.
“Thư Sơn Áp Lực Đại, thù này, hừ hừ, lão phu sẽ nhớ kĩ! Hừ hừ, nhớ kĩ!”
Cảnh Mạch đà chủ thì thào lẩm bẩm, oán khí ngút trời.

Mấy phút sau.
Khi Tống Thư Hàng biết sa mạc rộng lớn ban nãy là do Bạch Tôn Giả vô tình tạo ra lúc bế quan, thì không còn biết dùng icon gì để thể hiện nội tâm của mình nữa.
Nội tâm của hắn lúc này vụn vỡ hết cả rồi!
Đậu Đậu vỗ vỗ Tống Thư Hàng mấy cái an ủi, sau đó chỉ vào Đường thiếu chủ đang nằm khóc trong nhà bếp:
“Ngươi còn đỡ đấy, nhìn cô ta kia kìa, chẳng còn ra hình người nữa luôn rồi.”
Tống Thư Hàng liếc nhìn Đường thiếu chủ, cô nàng này vất vả lắm mới hồi phục được một tí khỏi trạng thái “bị tra khảo” hôm qua thì đã gặp ngay vụ hôm nay, thảm quá đi!
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tống Thư Hàng, Đường thiếu chủ tủi thân ngẩng đầu lên như đóa hoa lê đẫm nước, sau đó nở một nụ cười ngây ngô tiêu chuẩn.
Tiêu rồi, ngu thật rồi. Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Đang nghĩ dở thì Bạch Tôn Giả vừa vươn vai vừa đi ra, thấy Tống Thư Hàng, hắn cười bảo:
“Về rồi à Thư Hàng, thi tốt chứ?”
“Nhờ phúc của tiền bối nên thi tốt lắm.”
Tống Thư Hàng dè dặt trả lời.
Toàn thân Bạch tiền bối toàn thứ giết người, khi hóa thành pho tượng hắn toát ra mị lực mê hoặc, khi thất thần thì ngã lún cả đất, khi tỉnh táo thì suốt ngày dẫn đến các sự kiện cầu phú quý trong nguy hiểm, ngay cả lúc bế quan cũng có thể vô thức tạo ra cả một sa mạc mênh mông…
“Gì thế? Sao ngươi nhìn ta với ánh mắt kì dị thế?”
Bạch Tôn Giả đánh giá chính mình từ trên xuống dưới, thấy bản thân chẳng có chỗ nào kì quái cả.
Ngài không có chút tự giác nào về lực sát thương của chính mình hết! Đây mới là điểm đáng sợ nhất đó!
“Không sao đâu, Bạch tiền bối, ta chỉ cảm thấy hôm nay sau khi ngài bế quan xong thì cả người đều tỏa sáng thôi.”
Tống Thư Hàng cẩn thận trả lời, chỉ sợ kích thích Bạch tiền bối một cái thì lại có thêm một sa mạc.
Ờ, sa mạc là còn may đấy, nếu không phải sa mạc mà là đại dương thì trăm phần trăm là hắn tiêu đời, chết đuối luôn.
“Ha ha, ta cũng thấy thế. Hình như trong lúc bế quan ta nhớ ra rất nhiều chuyện thú vị, trạng thái tinh thần tương đối tốt. Tu luyện đúng là hay nhất.”
Bạch Tôn Giả cười ha hả, sau đó đi vào phòng bếp:
“Sao rồi Đường Đường, cơm tối xong chưa?”
“Huhuhu… xong ngay đây ạ.”
Đường thiếu chủ tủi thân nói.
“Sao lại khóc thế này?”
Bạch Tôn Giả nghi hoặc hỏi.
“Không có gì không có gì, chỉ là đột nhiên bụi bay vào mắt nên ta khó chịu thôi.”
Đường thiếu chủ sáng suốt chọn cách y hệt Tống Thư Hàng, tuyệt đối không dám kích thích Bạch Tôn Giả.


Hôm ấy, Tống Thư Hàng không tu luyện mà nằm úp mặt lên giường ngủ luôn. Thể xác và tinh thần hắn đều mệt mỏi, căn bản không có sức lực để mà tu luyện.
Sáng hôm sau, Tống Thư Hàng dậy sớm.
Sau khi tu luyện mấy vòng quyền pháp, hắn rảo bước tới trường. Hắn sợ Bạch tiền bối đột nhiên muốn tu luyện, lại lôi sa mạc ra kéo mình vào thì còn thi thố nỗi gì nữa.
Khi đến trường, Tống Thư Hàng thấy Thổ Ba, Cao Mỗ Mỗ và Lý Dương Đức đã sớm tụm đầu trò chuyện ở điểm thi rồi.
“Ồ, sao hôm nay bọn mày đến sớm thế?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Cao Mỗ Mỗ đẩy kính mắt:
“Vì Thổ Ba không ngủ được nên kéo bọn tao dậy, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia.”
“Ha ha.”
Tống Thư Hàng cười gượng, đúng là tác phong của Thổ Ba mà. Đoạn, hắn quyết đoán nói lảng sang chuyện khác:
“Đang nói vụ gì đấy?”
“Bọn tao đang nói đến mua bán và tổn thương.”
Thổ Ba nói đầy nghiêm túc:
“Thư Hàng, Hoa Hạ chúng ta bây giờ có ít nhất khoảng ba trăm triệu học sinh sinh viên đúng không?”
“Tao không để ý, nhưng Hoa Hạ có hơn 1 tỷ người, chắc cũng phải chừng đó học sinh sinh viên đấy.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Giả thiết là ba trăm triệu nhé, giờ bọn mình tính coi, giả sử mỗi học sinh phải thi 5 môn 1 kì, mỗi môn hai trang giấy thi, mỗi năm thi hai lần. Như vậy 1 năm phải tiêu hao tới sáu tỷ tờ giấy thi!”
“Giả sử tiếp, một cái cây có thể tạo ra 1500 tờ giấy thi, 6 tỷ tờ thì là 400 vạn cây rồi còn gì! Che kín hết thủ đô Hoa Hạ luôn ấy chứ! Cho nên để bảo vệ môi trường, có phải chúng ta nên từ chối dự thi không? Phải biết là khi không có mua bán thì sẽ không có tổn thương nha!”
“…”
Tống Thư Hàng gật đầu:
“Yên tâm đi Thổ Ba, tương lai thi cử người ta chuyển thành thi trên máy tính hết, không tốn lắm cây cối thế đâu.”
“Đậu xanh!”
Thổ Ba oán giận nói.
Chương 188. Đệ tử của đạo trưởng là đại sư.
Sáng hôm sau, Tống Thư Hàng vẫn thoải mái hoàn thành bài thi.
Nhân lúc rảnh rỗi, hắn mở nhóm Cửu Châu Số 1 ra xem một lượt.
Trong lịch sử trò chuyện nhóm có một tấm ảnh tự sướng của Lệ Chi Tiên Tử, xinh đẹp miễn bàn. Hình như hôm nay cô nàng mới chuyển tới động phủ mới nên chụp rất nhiều, tấm nào nhìn cũng thích mắt.
Bên dưới là cả một loạt tiền bối trong nhóm xếp hàng thả like.
Thế nhưng, do thiếu mất hai vị spam like chủ lực là Bắc Hà Tán Nhân và Cuồng Đao Tam Lãng, nên xét tổng thể thì nhóm Cửu Châu Số 1 mấy ngày này yên tĩnh đi nhiều.
Tống Thư Hàng vừa online thì Hoàng Sơn Chân Quân đã ngó thấy hắn.
Hoàng Sơn Chân Quân nhanh chóng hỏi:
“Thư Hàng tiểu hữu, gần đây Bạch Tôn Giả có mạnh khỏe không?”
“Khỏe lắm, tất cả đều ổn.”
Tống Thư Hàng trả lời, đồng thời trong đầu nhớ lại trải nghiệm sa mạc kinh hoàng hôm qua:
“Cơ mà sau khi Bạch tiền bối tấn chức thất phẩm Lệnh Tôn thì có thêm một kĩ năng ‘thực tại ảo’, skill này hack lắm.”
Hoàng Sơn Chân Quân thả icon toát mồ hôi hột.
Gần đây Hoàng Sơn Chân Quân nói chuyện với Tống Thư Hàng với cảm giác đặc biệt xót xa, cứ như thể cuộc sống của Thư Hàng tiểu hữu diễn ra trong cảnh dầu sôi lửa bỏng vậy.


Trong lúc ấy, Dược Sư tiền bối ở cách đó ngàn dặm xa xôi bình tĩnh đóng điện thoại.
Ban nãy khi Tống Thư Hàng vừa online thì hắn đã muốn hỏi thử xem tình hình thế nào, nhân tiện báo luôn có lẽ mấy ngày nữa mình sẽ về một chuyến. Nhưng mà hắn đánh chữ hơi chậm…
Mới viết được một nửa thì Tống Thư Hàng nói trong nhóm là Bạch tiền bối vừa lĩnh ngộ kĩ năng “thực tại ảo”, Dược Sư lập tức xóa sạch tin nhắn mà khó khăn lắm mình mới gõ xong đi.
Sau đó hắn im ỉm lặn thật sâu, giả vờ như mình không hề ngoi lên nhìn thấy Tống Thư Hàng.
Tắt máy xong, Dược Sư gọi một tiếng:
“Tử Yên có đây không?”
“Vẫn đây này.”
Giọng nói âm u của Giang Tử Yên từ dưới lầu truyền lên.
Cô đang ngẩn người nhìn màn hình máy tính, trên màn hình là hình ảnh Dược Sư vừa cẩn thận tắt máy di động. Giang Tử Yên lắp camera trong phòng Dược Sư, hơn nữa còn là loại cực kì hiện đại. Cô nàng còn xử lý đủ kiểu trên chiếc camera khiến cho nó tạm thời không bị Dược Sư phát hiện ra.
Có đệ tử như cô nàng, Dược Sư cũng rất vất vả, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
“Chốc nữa sẽ có khách tới, là một người bạn cũ của ta. Ngươi mua cái gì ăn đi, sau đó mang bình Tiên Y Nhưỡng thượng hạng của chúng ta ra đây.”
Dược Sư nói.
“Tiên Y Nhưỡng?”
Giang Tử Yên hơi gật đầu. Đây là thứ rượu thuốc quý giá mà bình thường đến chính Dược Sư cũng không nỡ uống nhiều, thế mà lần này lại lấy ra chiêu đãi hảo hữu. Xem ra trong lòng Dược Sư, người này có địa vị không thấp.
“Là nam hay nữ?”
Giang Tử Yên hỏi, đây mới là trọng điểm!
“Nam!”
Dược Sư bình tĩnh trả lời. Hắn đã sớm quen rồi, trả lời đến là lưu loát.
“Ừm, ta đi làm ngay đây.”
Giang Tử Yên tắt máy, trả lời.

..
Không lâu sau, bạn của Dược Sư đã tới.
Đó là một vị đạo nhân tiên phong đạo cốt, tóc trắng như tuyết, da đỏ hồng hào, tay cầm phất trần, thân mặc đạo trang. Thân phận hiện tại của hắn là đạo sĩ có đăng kí ở Hoa Hạ, cho nên ngày thường cũng đường đường chính chính mặc đạo trang ra đường.
Đạo nhân vào nhà, cười lên sang sang:
“Dược Sư, lão đạo tới đây.”
Dược Sư nghênh đón đạo nhân bằng một cái ôm nhiệt tình.
Hai người ngồi xuống, Giang Tử Yên ngoan ngoãn bước lên rót rượu. Trước mặt người ngoài cô nàng rất nể mặt Dược Sư, diễn vai “đệ tử ngoan hiền nghe lời” của mình cực kì tốt.
“Tiên Y Nhưỡng, thứ rượu mà Vô Âm Tử ngươi thích nhất đây.”
Dược Sư nâng chén, nhẹ nhàng chạm cốc với Vô Âm Tử Đạo Trưởng.
“Ha ha, chỉ có ở chỗ ngươi lão đạo mới được uống thứ Tiên Y Nhưỡng này thôi.”
Vô Âm Tử cảm thán.
Rượu qua ba tuần, Vô Âm Tử đã hơi ngà ngà say:
“Dược Sư, ngươi vẫn còn trẻ như thế, mà lão đạo ta đây thì đã già rồi.”
Tay Dược Sư hơi khựng lại, hắn thở dài khe khẽ.
Vô Âm Tử cùng thế hệ với Dược Sư, thiên phú tu luyện còn hơn cả Dược Sư. Chỉ tiếc năm đó hắn bị một vết thương chí mệnh khiến cho đạo căn bị tổn hại, thọ nguyên cũng tổn hao nhiều.
Thực lực của hắn cũng dừng lại ở cảnh giới tứ phẩm, mấy trăm năm qua không tiến thêm được nữa. Nếu Vô Âm Tử không tìm ra cách tiến thêm một bậc, chỉ sợ chẳng còn lại bao nhiêu thời gian.
“Ngươi không cần thương cảm gì lão đạo ta đâu, nhiều năm như vậy, lão đạo sớm đã quen rồi.”
Vô Âm Tử cười ha hả, sau đó khẽ gật đầu với Giang Tử Yên đứng một bên rót rượu, đoạn chuyển đề tài:
“Tử Yên cô nương đệ tử của ngươi hiền lành thật đấy.”
Giang Tử Yên cười đắc ý.
Dược Sư phụ họa cười theo.
“Lão đạo vừa nhận một đệ tử, nó chỉ biết làm lão đạo hận không thể một chưởng đập chết luôn thôi.”
Vừa nhắc đến đệ tử nhà mình, vẻ mặt Vô Âm Tử nhìn như bị táo bón.
“Vô Âm Tử ngươi nhận đệ tử khi nào vậy?”
Dược Sư ngạc nhiên hỏi.
“Khoảng mười mấy năm trước, ta gặp một truyền nhân cực kì thích hợp để kế thừa y bát của ta.”
Vô Âm Tử nhớ lại:
“Ngươi cũng biết tình hình của ta rồi đấy, ta tìm một truyền nhân có thể kế thừa y bát của mình đã lâu mà không tìm được đệ tử nào thích hợp. Thời gian của ta không còn nhiều, vất vả lắm mới gặp được một đứa, nên ta bất chấp tất cả, nhận nó làm đệ tử luôn.”
Bất chấp tất cả? Dược Sư nghi hoặc hỏi:
“Đệ tử của ngươi có điểm gì cổ quái à?”
“Đúng vậy, nó là người Tây. Nhưng sau khi trở thành đệ tử của ta thì đã định cư sinh sống ở Hoa Hạ rồi.”
Vô Âm Tử cảm thán.
“Đúng là có chút không thích hợp, dù sao thì xưa nay có ai trong chúng ta nhận đệ tử người Tây đâu. Nhưng tình hình của ngươi đặc biệt, mọi người ít nhiều gì cũng có thể hiểu được.”
Dược Sư gật đầu nói.
Có điều, một đệ tử người Tây thôi mà, đâu đến mức làm Vô Âm Tử phiền não đến thế nhỉ?
“Ta thu thằng khờ kia làm đệ tử trước, sau đó chuẩn bị truyền thụ công pháp cho nó Trúc Cơ, ngươi biết nó nói gì không?”
Vô Âm Tử uống cạn rượu trong chén, nói tiếp:
“Thằng khờ kia bảo: Võ công Hoa Hạ không phải là Thiếu Lâm sao? Nó nói muốn tu luyện võ công Thiếu Lâm! Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam! Còn có bảy mươi hai tuyệt kĩ Thiếu Lâm nữa!”
Nét mặt Dược Sư giật một cái.
“Ta điên tiết nện cho thằng ngốc đó một trận, ta là đạo sĩ cơ mà!”
Vô Âm Tử nghiến răng nghiến lợi.
“Nhưng mà ngươi biết không? Ta nện thằng ngốc đó xong, ngay đêm đó nó đi cạo đầu rồi dương dương tự đắc về trước mặt ta! Ngươi ngẫm mà xem, giữa môn phái đạo sĩ như tông môn của ta mà lại có một tên hòa thượng chen chân vào, nếu không phải ta có chút mặt mũi trong phái thì thằng ngốc đó đã bị người trong tông phái tống cổ đi rồi!”
“Để y bát của mình được kế thừa, ta nhịn! Ta mang theo nó tu luyện vất vả, mãi mới hoàn thành Trúc Cơ, sau đó cho nó làm lễ bái sư chính thức, nhận nó làm đệ tử thân truyền. Ngươi có biết thằng ngốc đó lại đưa ra điều kiện gì không? Nó bắt ta chấm dấu hương cho nó! Nó bảo, chẳng phải người xuất gia đều phải có dấu hương sao?”
“Dấu hương đấy, ngươi đã thấy người nào trong đạo môn mà có dấu chấm hương chưa?”
“Cuối cùng, thằng ngốc đó bám ta cả năm trời, ta không làm thế nào được, đành phải chấm cho nó bốn cái.”
Nói tới đây, Vô Âm Tử làm vẻ mặt không muốn sống nữa:
“Thế mà nó còn bảo: Trong phim hòa thượng có sáu dấu cơ mà? Nhất định nó đòi ta chấm thêm cho hai cái nữa!”
“Ta điên tiết lên, lại nện cho nó một trận.”
“Sau đó… ngày hôm sau, thằng ngốc kia lại tự đốt cho mình thêm hai dấu hương! Ta lại nện nó thêm một trận.”
“Thế còn chưa hết… Vất vả lắm nó mới tu luyện tới cảnh giới tam khiếu, ta thật sự chịu hết nổi nên đành tiến hành nghi thức xuất sư rồi đuổi nó xuống núi. Vốn dĩ trong tông phái ta phải qua cảnh giới tam phẩm mới được xuống núi, nhưng mà đến chưởng môn sư đệ cũng bị nó hành thảm quá, nên nhắm mắt làm ngơ cùng ta tiến hành nghi thức xuất sư cho nó luôn. Hôm nó xuất sư, ta cho nó một bộ đạo bào pháp khí hộ thân và một thanh pháp kiếm.”
“Song … ngay ngày hôm ấy thằng ngốc đó đã kiếm một cái áo cà sa khoác bên ngoài đạo bào! Rồi lại còn lặng lẽ đi tìm chưởng môn sư đệ, đổi phi kiếm thành một cây kim cương xử rách, làm ta tức điên lên! Ta lại xắn tay nện nó một trận nữa.”
“Vài năm sau ta gặp nó một lần. Thằng ngốc này thế mà lại đi học không ít kinh văn phật môn, đã thế còn không biết lấy đâu ra một bộ địa tạng độ hồn kinh, độ rất nhiều vong hồn, tích góp một đống ánh sáng công đức.”
“Nếu không nhìn công pháp căn bản của nó thì ai cũng tưởng nó là đệ tử phật môn! Bây giờ ta không còn mặt mũi nào mà dẫn nó về tông môn của mình nữa rồi!”
Nói đoạn, Vô Âm Tử lại rót cho mình thêm một chén rượu.
Vị đệ tử này đạo phật song tu, nội tu đạo môn, ngoại tu phật môn?
Dược Sư nghe câu cuối xong, khóe miệng run rẩy.
Trên thế gian này có việc trùng hợp như thế sao? Dược Sư nghĩ tới hòa thượng Tây gánh tội giết người giúp trên xe, sau đó vinh quang bị tóm mà Tống Thư Hàng từng kể…
Hòa thượng Tây kia sẽ không phải là đệ tử của lão hữu nhà mình đấy chứ?
Nghĩ đến đây, Dược Sư len lén hỏi:
“Vô Âm Tử này, đệ tử khờ kia của ngươi đâu rồi?”
“Cách đây ít lâu đã chạy vào tù chơi rồi.”
Vô Âm Tử nghiến răng:
“Mấy hôm trước, chẳng biết thế nào mà nó tự nộp mình vào tù. Ta vừa biết tin thì lập tức lợi dụng quan hệ muốn cứu nó ra. Ai ngờ thằng ngốc kia nghiện ở tù, không chịu ra, bảo là phải chờ hoàn thành Đăng Long Đài, tấn chức nhị phẩm xong mới ra cơ! Tức chết ta rồi! Lần này mà nó ra, ta không đánh nó mười ngày mười đêm thì không xong!”
Không cần phải nói, đệ tử của ông bạn cũ này đúng là hòa thượng Tây mà Tống Thư Hàng kể rồi,
Trái Đất tròn thật!

Thời gian thấm thoắt, lại một ngày thi nữa trôi qua.
Tống Thư Hàng về nhà, mở cửa một cách cực kì dè dặt.
Hắn không vào ngay, mà thò cổ vào ngó một cái trước, sau khi thấy bên trong là sân nhà bình thường mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sau đó, hắn thò nửa người vào trong, tay vẫn bám chặt lấy cửa.
Sau khi xác định mình bình an vô sự, hắn mới yên tâm bước vào nhà.
“Thư Hàng tiểu hữu về rồi đấy à?”
Bạch Tôn Giả đang ở trong sân, dường như đang đợi hắn.
Tống Thư Hàng cứng đờ người, đoạn cười nói:
“Tiền bối, hôm nay không tu luyện sao?”
“Tu luyện xong rồi.”
Bạch Tôn Giả mỉm cười nói:
“Thư Hàng tiểu hữu, ngươi học công pháp gì rồi? Mấy ngày nay làm phiền ngươi, hôm nay để ta chỉ điểm ngươi tu luyện đi.”
Tống Thư Hàng nghe vậy thì mừng lắm.
Chương 189. Đạo thuật, đạo thuật
“Ta học kim cương căn bản quyền pháp, pháp minh tưởng thì học chân ngã minh tưởng kinh.”
Tống Thư Hàng đáp chi tiết, nghĩ một lúc lại nói thêm:
“Có lẽ còn học thêm một chút hỏa diễm đao nữa.”
Bạch Tôn Giả gật đầu, Tống Thư Hàng chỉ học những công pháp cơ bản.
Vậy chi bằng mình bổ sung căn bản ổn thỏa cho hắn đi vậy.
Ngoại trừ công pháp luyện thể căn bản và pháp môn minh tưởng, một vị tu sĩ còn nên biết thêm một pháp môn khinh thân để dịch chuyển và né tránh nữa.
Tống Thư Hàng đã khai mở thành công khiếu thứ hai là nhãn khiếu, khí huyết chi lực trong cơ thể đang có đủ, hơn nữa hắn có linh quỷ trung giai trong người, hẳn là có thể học thêm một đạo pháp căn bản vận dụng khí huyết chi lực. Ví dụ như môn đạo thuật căn bản như “Chưởng tâm lôi”, thi triển dựa vào khí huyết chi lực, rất thích hợp với Tống Thư Hàng.
Ngoài ra, "Kim cương căn bản quyền pháp" hẳn là có một bộ công pháp thăng cấp đúng không? Bạch Tôn Giả thầm nghĩ trong lòng. Có điều công pháp trọn bộ chắc phải lên nhóm hỏi hoặc vào mục giao dịch trong nhật báo tu sĩ để tìm thử rồi.
Thế thì cứ dạy cho Tống Thư Hàng một loại pháp môn khinh thân và chưởng tâm lôi trước đã vậy.
Khinh thân pháp môn của tu sĩ không chỉ đơn thuần là để di chuyển, né tránh hay làm cho người nhẹ như chim.
Khi tu sĩ tu luyện pháp môn khinh thân có thể mang lại hiệu quả thối thể, đạo lý cũng giống như chạy bộ có thể rèn luyện thân thể vậy. Sau khi tu luyện công pháp khinh thân, nó sẽ dung nhập vào cuộc sống hằng ngày của tu sĩ, mỗi bước đi đều là tu luyện. Tuy rằng hiệu quả kém một chút so với công pháp chuyên dùng để luyện thể, thế nhưng lại thắng ở góp ít thành nhiều.
“Đi theo ta.”
Bạch Tôn Giả túm lấy Tống Thư Hàng, phi kiếm trong tay áo bay ra biến thành độn quang, nâng hắn và Tống Thư Hàng phóng lên cao.
Đậu Đậu ở trong phòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó nó tạm thời thoát khỏi trò chơi để ra ngoài bổ sung trận pháp phòng ngự xung quanh khu nhà. Trước khi Bạch Tôn Giả trở về, nó phải bổ sung mười, hai mươi trận pháp mới yên tâm được.
Đường thiếu chủ của Không Không Đạo Môn chắp tay cầu nguyện, thì thà thì thào, chẳng biết là đang cầu khấn cái gì.

...
Bạch Tôn Giả đưa Tống Thư Hàng bay đến một khu rừng đằng sau đại học Giang Nam, sau đó hạ xuống một chỗ vắng vẻ không người.
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi:
“Tiền bối, ngài đưa ta tới đây làm gì vậy?”
“Chỗ này trống trải, để ta cho ngươi xem mấy pháp môn khinh thân của tu sĩ, rồi ngươi chọn lấy một cái mà học.”
Bạch Tôn Giả cười ha ha.
Pháp môn khinh thân? Hai mắt Tống Thư Hàng sáng ngời:
“Đạp tuyết vô ngân? Chuồn chuồn lướt nước ư?”
“Ừm, đúng là có công pháp có thể làm được như ngươi nói, thế nhưng trên đời có rất nhiều chủng loại công pháp khinh thân khác nhau, đừng chỉ chú trọng vào một thứ. Có thứ trọng tránh né, có loại trọng tốc độ đi lại, có loại thiên về độ nặng nhẹ khi di chuyển, có loại thiên về che giấu khí tức không để người khác phát hiện ra, cũng có cái như quỷ mị khó lường, ngươi hãy xem cho kĩ.”
Bạch Tôn Giả cười nói.
Dứt lời, Bạch Tôn Giả nhấc chân bước theo một tiết tấu kì lạ. Sau năm bước, đột nhiên bên cạnh hắn xuất hiện vô số ảo ảnh, quỷ dị khó lường, ngầu không tả được. Đã thế… tư thế của Bạch Tôn Giả còn đẹp tuyệt, nhìn như khiêu vũ, ngắm sướng mắt cực kì.
“Đây là thân pháp huyễn hình, thuộc về loại huyền ảo khó lường.”
Bạch Tôn Giả giảng giải.
Tiếp đó, thân hình hắn lại biến đổi, chân hơi giẫm xuống, một bước vọt lên. Vèo một cái Bạch Tôn Giả đã xuất hiện ngay sau lưng Tống Thư Hàng làm cho hắn giật nảy cả mình.
“Đây là thuấn hình, ta làm cho ngươi xem nên mới cố ý chậm lại, chứ nếu thực sự thi triển thì ngươi chỉ có thể nhìn thấy ta tự nhiên biến mất rồi lại đột ngột hiện ra thôi. Thân pháp này thiên về tốc độ.”
Bạch Tôn Giả tiếp tục.
Sau đó, Bạch Tôn Giả lại thi triển thêm một loại bộ pháp cương mãnh mạnh mẽ, từng bước ép người, đoạn nói:
“Đây là một công pháp của phật môn có tên là phục hổ bộ pháp. Nhìn thì mạnh mẽ cứng rắn nhưng trên thực tế lại chứa đựng thiên biến vạn hóa. Cương ở bên ngoài, nhu ở bên trong. Bộ pháp này thuộc loại xê dịch trong phạm vi nhỏ, công được thủ được, là công pháp khá tốt với người mới như ngươi đấy.
Khi Tống Thư Hàng nhìn thấy bộ pháp này thì đã cảm thấy nó rất khí phách, rất hoành tráng.
Thế nhưng vừa nghe thấy Bạch Tôn Giả nói đây là công pháp nhà Phật thì hắn đột nhiên nghĩ tới chân ngã trong thức hải. Gần đây chân ngã càng ngày càng vai u thịt bắp, tóc cũng càng ngày càng ngắn đi rồi. Nếu hắn học thêm cái phục hổ bộ pháp này thì chân ngã trong thức hải có biến thành đầu trọc luôn không?
“Tiếp theo đây là một thân pháp che giấu thuộc tính ta học được từ rất lâu về trước, tên là Âm Ảnh Tiềm Hành.”
Bạch Tôn Giả vừa nói vừa đứng vào trong bóng râm của một thân cây, sau đó không thấy hắn có thêm động tác gì, thế mà cả người biến mất không thấy đâu nữa.
Tiếp đó hắn bước ra khỏi bóng cây:
“Có điều cần có bóng râm mới thi triển được, hạn chế khá lớn.”
“Trừ mấy cái đó, ta còn một môn thân pháp nữa ngươi học được đấy… ừm, trước đây ta trao đổi được nó với một vị Nho môn hành giả. Tên nó là “Quân Tử Vạn Lý Hành”, ý nói đọc vạn quyển sách không bằng đi một dặm đường ấy mà.”
“Ừm, công pháp của Nho môn xưa nay lằng nhằng thế đấy, cứ phải giải thích đủ kiểu lâu la. Thế nhưng thân pháp này đúng là không tồi, học nó thích hợp cho chạy đường dài, đi ngàn dặm đường cũng chẳng phải thở gấp một hơi.”
“Hơn nữa công pháp cũng như tên, chờ sau khi ngươi đi vạn dặm đường học thuần thục nó rồi, thì Quân Tử Vạn Dặm Hành dùng trong xê dịch phạm vi nhỏ cũng mang lại hiệu quả rất tốt. Đến khi ngươi đi mấy vạn dặm đường thì thân nhẹ như yến, chuồn chuồn lướt nước cũng có thể làm được.”
“Tóm lại, công pháp này chính là ‘đi vạn dặm đường’, thời gian ngươi đi càng lâu, đường đi được càng xa, thì lại càng lợi hại.”
Vừa nói chuyện, Bạch Tôn Giả vừa biểu diễn công pháp cho Tống Thư Hàng xem.
Bạch Tôn Giả từ từ đi về phía trước như người thường đi bộ, bước chân không hề nhanh. Thế nhưng Tống Thư Hàng nhìn kĩ lại phát hiện tốc độ di chuyển của hắn cực kì nhanh, còn nhanh hơn gấp mấy lần so với mình dốc hết sức mà chạy.
Hơn nữa khi Bạch Tôn Giả bước đi, trên thân mình hàm ẩn vô số biến hóa.
Sau khi làm xong, Bạch Tôn Giả quay vòng về, đoạn hỏi Tống Thư Hàng:
“Thế nào, ngươi quyết định học công pháp nào chưa?”
“Tiền bối, ta có thể học mấy môn cùng một lúc không?”
Tống Thư Hàng thấy mỗi thân pháp có một ưu điểm riêng, khó mà chọn lấy cái nào bỏ cái nào cho được.
“Tham lắm thì hỏng nhiều.”
Bạch Tôn Giả cười nói:
“Với tu vi hiện tại của ngươi, học nhiều thân pháp sẽ tốn rất nhiều thời gian, làm vậy sẽ ảnh hưởng đến tốc độ thăng cấp của ngươi. Tốt nhất là ngươi chọn học lấy một cái thôi để gia tăng tu luyện. Chờ bao giờ ngươi tấn chức nhị phẩm, khí huyết hóa thành chân khí rồi thì suy nghĩ học thêm mấy thân pháp phụ trợ để gia tăng sự linh hoạt của mình cũng được.”
Tống Thư Hàng gật đầu rồi chìm vào suy tư.
Phục hổ bộ pháp của Phật môn tạm thời không xét tới, trừ khi không còn lựa chọn nào khác.
Âm Ảnh Tiềm Hành có hạn chế quá lớn, không thích hợp làm thân pháp chính, có thể suy xét đưa vào làm thân pháp phụ trợ sau này.
Huyễn hình thân pháp nhìn thì huyền ảo thật, nhưng so với hai loại thân pháp còn lại thì cứ thấy kém sang làm sao ấy.
Cuối cùng hắn phân vân giữa thuấn hình và quân tử vạn lý hành.
Thuấn hình là một loại thân pháp rất mạnh, điểm này không thể nghi ngờ. Trên trời dưới đất chỉ có tốc độ là không thể phá nổi, chỉ trong nháy mắt luồn ra sau lưng địch, đâm thẳng một đao, thân pháp này mới thực dụng làm sao! Thế nhưng ở thời kì đầu nó tiêu hao rất lớn, lại có yêu cầu rất cao đối với thân thể, không thể sử dụng thời gian dài được.
Quân tử vạn lý hành không có ưu điểm lớn như Thuấn hình, nhưng lại có điểm mạnh là bao quát nhiều phương diện, hơn nữa còn có không gian phát triển rất lớn.
Nghĩ ngợi một hồi, Tống Thư Hàng hỏi ý của Bạch tiền bối trước:
“Bạch Tôn Giả, ngài đề cử ta học thân pháp nào?”
“Ừm, nếu để ta đề cử thì chắc là phục hổ bộ pháp hợp đấy. Ngươi đã học ‘Kim cương căn bản quyền pháp’ và ‘Chân ngã minh tưởng kinh’ rồi, phối hợp với phục hổ bộ pháp cũng khá hay.”
Bạch Tôn Giả suy nghĩ rồi bảo.
“Ta hiểu rồi! Tiền bối, ta chọn quân tử vạn lý hành!”
Tống Thư Hàng quyết đoán nói.
“Hả? Ta đề cử phục hổ bộ pháp cơ mà.”
Bạch Tôn Giả nói.
“Không sao đâu tiền bối. Quân tử vạn lý hành rất tốt! Ta tin tưởng ánh mắt của ngài!”
Tống Thư Hàng nắm chặt tay quyết tâm.
“Ha, được rồi, vậy ta sẽ truyền thụ quân tử vạn lý hành cho ngươi. Khẩu quyết trước nhé.”
Bạch Tôn Giả phì cười thành tiếng.
Bạch Tôn Giả chỉ dạy Tống Thư Hàng tất cả phương pháp tu hành và khẩu quyết của quân tử vạn lý hành, sau đó còn đích thân cầm tay dạy hắn thử một lần.
Sau khi luyện hết một vòng, Bạch Tôn Giả cười hỏi:
“Nhớ chưa?”
“Nhớ rồi ạ.”
Tống Thư Hàng gật đầu, chỉ cần phối hợp với khẩu quyết của thân pháp, sau khi thử mấy lần thì hắn đã có thể nắm giữ được thân pháp này rồi.
“Vậy ngươi tu luyện mấy vòng trước đi. Quân tử vạn lý hành là một thân pháp thích hợp để dung nhập vào cuộc sống thường ngày, mỗi khi ngươi đi lại đều có thể tu luyện nó, độ thuần thục sẽ liên tục tăng lên.”
Bạch Tôn Giả mỉm cười, sau đó ngồi sang một bên nhìn Tống Thư Hàng tu luyện thân pháp, thi thoảng chỉ bảo cho hắn những chỗ thiếu sót, giúp cho hắn làm hoàn hảo hơn.


Khi Tống Thư Hàng học sơ sơ được quân tử vạn lý hành thì đã là khoảng năm giờ. Hắn thở ra một hơi, đồng thời cảm thấy khí huyết trong khiếu huyệt tăng lên một ít thì vô cùng vui vẻ.
Bạch Tôn Giả vỗ nhẹ tay, nói:
“Tốt lắm, tiếp theo phải dựa vào chính ngươi luyện tập thân pháp cho thuần thục. Cuối cùng, ta còn có một môn đạo thuật muốn dạy ngươi.”
“Đạo thuật?!”
Tống Thư Hàng nghe thấy hai chữ này thì mắt sáng rực lên.
Đạo thuật đấy nhé! Vốn dĩ hắn tưởng là ít nhất phải đợi đến khi lên nhị phẩm, khí huyết chi lực hóa thành chân khí rồi mới có thể tiếp xúc với đạo thuật. Không ngờ ở cảnh giới nhất phẩm mà đã có thể sử dụng đạo thuật rồi!
“Chỉ là một đạo thuật nhỏ sơ giai không có lực sát thương gì, dùng để đối phó quỷ vật linh tinh thì có hiệu quả khá tốt. Ngươi chỉ cần dựa vào khí huyết chi lực và phù văn là thi triển được.”
Bạch Tôn Giả nói.
“Đạo thuật gì vậy ạ?”
Tống Thư Hàng chờ mong hỏi. Từ sau khi tiếp xúc với thế giới tu sĩ, hắn học được rất nhiều, cũng nhìn thấy rất nhiều, thế nhưng bản thân hắn lại chỉ tu luyện mấy thứ cùng loại với “vũ kỹ” mà thôi.
“Chưởng tâm lôi, pháp thuật ngự lôi cấp thấp. Đến khi nào thực lực của ngươi cường đại rồi thì có thể tiến tu bản nâng cấp của nó là “Thủ trung thiên lôi”. Bản nâng cấp ấy có uy lực mạnh lắm đấy.”
Bạch Tôn Giả giải thích.
Sở dĩ hắn lựa chọn dạy chưởng tâm lôi cho Tống Thư Hàng, là bởi vì hắn định ngày mai sẽ đưa cô bé Không Không Đạo Môn kia đi một chuyến, để lấy phi kiếm Lưu Tinh của mình trở về.
Mà Tống Thư Hàng thì lại định đi sang thành phố bên cạnh để tìm kiếm cấp dưới của quỷ tu Đàn chủ.
Thời gian trùng nhau, Bạch Tôn Giả không thể đi cùng Tống Thư Hàng, cho nên hắn mới chỉ dạy môn đạo thuật chuyên dùng để đối phó với quỷ vật này cho Tống Thư Hàng hộ thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận