Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1280: Nhận Một Nụ Hôn Thôi Mà Cũng Có Nhạc Nền Nữa À?

Chương 1280: Nhận Một Nụ Hôn Thôi Mà Cũng Có Nhạc Nền Nữa À?
Loại trạng thái hành động và nói chuyện mất kiểm soát này... là nhập mộng ư?
Lần nhập mộng này tới thật đột ngột, chẳng có chút dấu hiệu báo trước gì cả, Tống Thư Hàng cũng không biết đối tượng mình nhập mộng vào là ai.
Theo như tình hình trước mắt thì đối tượng nhập mộng lần này hẳn là một vị nữ tử.
Sau đó trong đầu hắn nhanh chóng nhớ lại những cô gái mà hắn tiếp xúc khá nhiều gần đây.
Sở các chủ của Bích Thủy Các?
Lục Tu Tiên Tử?
Thiện ở thú giới?
Mấy ngày nay hắn cũng chỉ tiếp xúc khá nhiều với ba vị này thôi, nhưng với tính cách của ba vị này, hẳn là sẽ không làm ra chuyện đi trêu ghẹo những Tiên Tử khác đâu nhỉ?
Vậy rốt cuộc đối tượng nhập mộng lúc này là ai?
Trong lúc đang suy tư, đối tượng nhập mộng lần này đã sải bước đi về phía vị kia Tiên Tử đang ngồi bên bờ hồ.
Cảm ứng được động tác của đối tượng nhập mộng, Tiên Tử bên bờ hồ quay đầu lại.
Vị Tiên Tử này có làn da trắng nõn không tì vết, đôi mắt nhỏ dài, ở khóe mắt phải có một nốt ruồi lệ nổi bật làm toát lên vẻ quyến rũ của cô. Hình như cô mới vừa khóc, vành mắt đỏ ửng, trên khóe mắt còn vương một giọt lệ.
Mỹ nhân rắn công đức @#%× Tiên Tử!
Tống Thư Hàng vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Hai người bên nhau sớm chiều lâu như vậy, không nhận ra mới là lạ đấy.
Cô gái bên hồ là @#%× Tiên Tử, vậy đối tượng hắn phụ thân lần này không cần đoán cũng biết được – Chính là Trình Lâm Tiên Tử.
Lần này hắn nhập mộng phụ thân lên người Trình Lâm thật rồi.
Đây là lần đầu tiên hắn phụ thân lên người một trường sinh giả còn sống. Lần trước hắn cứ tưởng mình phụ thân lên người Trình Lâm nhưng thật ra là bị vị trường sinh giả phóng khoáng uống rượu và vị tượng nha quái tiên nọ kéo vào trong mộng cảnh.
Những gì đang xảy ra bây giờ là chuyện cũ của Trình Lâm ư?
Thời đại nào đây?
Là thời đại trước, trong hay sau thời đại Thiên Đình viễn cổ?
Trình Lâm Tiên Tử sải bước đến gần @#%× Tiên Tử.
@#%× Tiên Tử cảnh giác nhìn Trình Lâm, hiển nhiên trong tình tiết nhập mộng này, @#%× Tiên Tử vẫn chưa quen biết Trình Lâm, cũng chưa yêu cô ấy.
“Ngươi là ai?”
@#%× Tiên Tử hỏi, trong giọng điệu của cô mang theo chút hốt hoảng, thoạt nhìn giống như một chú thỏ nhỏ bị dọa sợ.
Lúc này, Trình Lâm – đối tượng nhập mộng của Tống Thư Hàng tăng tốc, sải bước đi đến bên cạnh @#%× Tiên Tử.
Cô đưa tay thành thạo nâng cằm @#%× Tiên Tử, dùng giọng điệu cực kỳ ngả ngớn nói:
“Mỹ nhân rơi lệ, khiến người ra thấy mà đau lòng. Người đẹp, sao ngươi lại ngồi ở đây thương tâm rơi lệ một mình thế này?”
Sao ngài làm thành thạo quá vậy!
Tống Thư Hàng thầm khinh bỉ.
Tuy hai vị Tiên Tử nói chuyện bằng ngôn ngữ viễn cổ nhưng Tống Thư Hàng trong trạng thái nhập mộng lại có thể hiểu hết.
Đồng thời Tống Thư Hàng trong trạng thái nhập mộng còn có thể thể nghiệm mọi cảm giác của Trình Lâm. Những gì cô ấy nhìn thấy, nghe thấy, ngửi thấy, sờ thấy, Tống Thư Hàng đều có thể cảm nhận được.
Tống Thư Hàng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ lộ vẻ kinh hoảng của @#%× Tiên Tử, cũng nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ, ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt tỏa ra từ trên người cô ấy, cảm nhận được xúc cảm mịn màng mềm mại giữa những ngón tay.
“Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?”
@#%× Tiên Tử hoảng hốt hỏi lại, đồng thời muốn ngửa đầu tránh khỏi ngón tay của Trình Lâm, nhưng rõ ràng tu vi của Trình Lâm cao hơn nhiều, ngón tay thon dài như chiếc kìm giữ nguyên tư thế nâng cằm @#%× Tiên Tử.
“Người đẹp, ta tên Trình Lâm, đạo hiệu cũng là Trình Lâm. Còn người đẹp thì sao?”
Trình Lâm cười hì hì nói.
Quả nhiên là cô ấy.
“Ta... ta không nói cho ngươi biết đâu.”
@#%× Tiên Tử đứng dậy lùi về phía sau.
@#%× của lúc này giống như một đóa hoa trắng thanh thuần đáng yêu, ai thấy cũng thương xót, nhưng trong sự thanh thuần ấy còn pha lẫn chút quyến rũ nhờ vào nốt ruồi lệ nơi khóe mắt.
“Người đẹp hư thật đấy, nhưng nữ nhân càng hư thì càng đáng yêu.”
Trình Lâm giữ tư thế ngồi xổm trên đất, hai tay chống má, ngẩng đầu nhìn @#%× Tiên Tử đang hoảng hốt sợ hãi rồi nháy mắt một cái.
@#%× Tiên Tử:
“...”
“Không giỡn nữa, ta thấy người đẹp cứ ngồi khóc ở bên hồ cho nên muốn tới an ủi ngươi một chút. Người đẹp, ngươi có chuyện đau lòng gì có thể tâm sự với ta, dù sao ngươi và ta cũng không quen biết nhau, ngươi nói với ta cũng chẳng sợ mất mặt. Hơn nữa nói ngươi nghe, gần đây ta rất rảnh. Thấy người đẹp xinh đẹp như vậy, nếu ngươi cần giúp đỡ, ta có thể giúp ngươi miễn phí, không cần tiền công gì cả. À, nếu ai chọc ngươi khóc, cần ta ra tay dạy dỗ đối phương thì ta có thể giảm giá 20% cho người đẹp.”
Trình Lâm Tiên Tử giữ tư thế hai tay chống má, bắt đầu ra vẻ đáng yêu.
Sở dĩ nhận định như vậy là vì Tống Thư Hàng phát hiện đầu mình đang lắc lư.
Bộ dạng Trình Lâm Tiên Tử dùng hai tay chống má, lúc lắc cái đầu hẳn là đáng yêu lắm.
Nếu đổi lại là một tên đực rựa như Tống Thư Hàng ngồi xổm dưới đất, hai tay chống má, đầu lúc lắc đáng yêu thì chỉ có mắc ói thôi.
@#%× Tiên Tử:
“Ngươi... ngươi nói chuyện thật vô lý. Mới câu trước còn bảo miễn phí hết, câu sau lại nói bớt 20%.”
“Người đẹp hư quá~ giúp đỡ ý là nếu ngươi có chuyện gì không giải quyết được thì ta sẽ giúp ngươi giải quyết. Mà đánh người lại khác, đánh người là chuyện rất nguy hiểm, hơn nữa đánh người là làm chuyện xấu. Giúp ngươi là làm chuyện tốt, giúp ngươi đánh nhau là làm chuyện xấu, thế nên đương nhiên là khác nhau rồi. Xem ra hẳn là có người làm người đẹp thương tâm, cho nên người đẹp muốn đánh hắn đúng không?”
Trình Lâm cười hì hì nói.
Mặt bỗng đỏ lên, @#%× Tiên Tử lắc đầu nguầy nguậy:
“Không có, làm gì có!”
“Tâm tư của người đẹp đều viết hết lên mặt, dễ đoán quá.”
Trình Lâm cười nói, sau đó đứng lên vỗ tay một cái:
“Được rồi, thấy người đẹp xinh đẹp như vậy, ta sẽ giảm giá thêm cho ngươi.”
Sau khi Trình Lâm đứng lên, Tống Thư Hàng mới phát hiện ra một chuyện.
Lúc này tầm mắt của hắn dừng đúng ở phần ngực của @#%× Tiên Tử. Nói thật lúc này kích cỡ của cô ấy thật nhỏ, hèn gì Trình Lâm cứ mặt dày gọi người đẹp mãi.
“Người đẹp nói đi, người ngươi muốn đánh là ai nào? Đừng thấy ta nhỏ mà khinh thường, nhỏ vậy thôi chứ mạnh lắm, trong phạm vi nghìn dặm quanh đây cũng chỉ hai lão đầu đánh thắng được ta, những người khác đều bị ta đánh khóc.”
Trình Lâm vênh váo đắc ý nói.
Hai mắt @#%× Tiên Tử sáng lên:
“Đánh khóc ư?”
Lúc Tống Thư Hàng nghe thấy mấy lời này, trong lòng giật thót.
Thời đại viễn cổ, có một vị đại năng bị người ta đánh khóc rất nhiều lần, nghe nói còn chảy xuống hơn trăm giọt nước mắt trân quý. Đúng vậy, người đó chính là Tống Đầu Gỗ.
Trình Lâm Tiên Tử chuyên đánh người ta đến khóc, lẽ nào Tống Đầu Gỗ đã từng bị cô ấy đánh?
“Người đẹp, ngươi muốn đánh ai đến khóc? Nói cho ngươi biết nhé, ta có thủ pháp đặc biệt, một bộ liên kích đánh ra, cho dù đối thủ có ý chí vô cùng kiên cường mạnh mẽ, cơ thể được đúc bằng sắt thép cũng bị ta đánh đến khóc ròng, chảy cả nước mắt lẫn với nước thép hòa tan luôn đấy.”
Có vẻ như Trình Lâm rất nôn nóng, muốn ra tay đánh nhau.
“Ai cũng được sao?”
@#%× Tiên Tử vui vẻ nói.
Trình Lâm:
“Ặc, trừ hai lão đầu kia ra nha. Trạng thái bây giờ của ta không tốt, sợ rằng đánh không thắng được hai lão đầu kia.”
“Được rồi, vậy trừ hai vị sư tổ ra, trong phạm vi nghìn dặm quanh đây, ai ngươi cũng có thể đánh khóc được hết đúng không?”
@#%× Tiên Tử nói.
Trình Lâm vỗ ngực nói:
“Người đẹp chỉ cần nói cho ta biết người ngươi muốn đánh là ai, bây giờ ở đâu, ngoại hình ra sao là được, ta lập tức đi đánh hắn khóc cho ngươi xem.”
Lúc Trình Lâm vỗ ngực bảo đảm, Tống Thư Hàng cảm nhận được trên bàn tay truyền tới xúc cảm mềm mại. Mặc dù kích cỡ không lớn nhưng cực kỳ đàn hồi, xúc cảm chân thật không nói nên lời.
Tống Thư Hàng:
“...”
Gì đây?
Phúc lợi ư?
Hy vọng chuyện mình nhập mộng phụ thân lên người Trình Lâm Tiên Tử không bị cô ấy cảm ứng được.
Nếu không, chính hắn sẽ được nếm thử bộ thủ pháp đặc biệt có thể đánh hán tử sắt thép khóc chảy nước thép của Trình Lâm Tiên Tử ấy chứ.
Nhưng hình như các trường sinh giả đều có cảm ứng đặc biệt. Nếu nhớ không lầm thì lần nào hắn nhập mộng vào đoạn trí nhớ có liên quan đến trường sinh giả cũng đều bị trường sinh giả chú ý. Lần này hắn lại trực tiếp phụ thể lên người Trình Lâm Tiên Tử... bỗng dưng có linh cảm rất không ổn.
Tống Thư Hàng cảm thấy hơi lo lắng.
@#%× Tiên Tử hít một hơi rồi nói:
“Người ta muốn đánh đang ở ngay bên cạnh ta, cô ấy tên là Trình Lâm, ngươi đánh cô ấy đến khóc đi được không?”
Trình Lâm:
“...”
@#%× Tiên Tử:
“Ngươi đã nói trong phạm vi nghìn dặm quanh đây, trừ hai vị sư tổ ra ngươi có thể đánh khóc bất cứ người nào mà. Chẳng lẽ ngươi định nuốt lời?”
“Người đẹp, ngươi hư ghê, nhưng mà ta thích.”
Trình Lâm cười hì hì đáp, sau đó giơ ngón tay lên nói tiếp
“Ngoài ra... người đẹp, giao dịch thành lập!”
“Ơ?”
Lần này đến lượt @#%× Tiên Tử kinh ngạc.
“Nội dung giao dịch là đánh Trình Lâm khóc, phí giao dịch là mười nụ hôn ngọt ngào của người đẹp, giảm giá 20% còn tám nụ hôn ngọt ngào, lại giảm giá nữa, bớt đi hai cái, còn sáu nụ hôn ngọt ngào. Giao dịch thành lập.”
Trình Lâm nói.
Sau đó cô giơ tay vỗ nhẹ lên cánh tay của chính mình một cái.
“Hu hu hu~~”
Trình Lâm bắt đầu khóc nức nở, khóc rất thương tâm, nước mắt rơi xuống không ngừng.
Cô vừa khóc vừa nhảy bổ vào trong ngực @#%× Tiên Tử, dùng nước mắt thấm ướt cả quần áo cô ấy.
Tống Thư Hàng cảm giác mặt mình cũng chôn vào giữa hai viên tròn mềm mại.
Một lời không hợp lại phát phúc lợi!
“Người đẹp, tiếp theo đến phiên ngươi. Hôn một cái đi, phải ngọt thật ngọt đó nha, không ngọt ngào ta không chịu đâu, hu hu hu~”
Trình Lâm ngẩng đầu lên nhìn @#%× Tiên Tử.
Muốn ta khóc rất dễ, ngươi muốn ta khóc kiểu nào ta khóc đúng kiểu đó cho ngươi xem.
Có rất nhiều kiểu khóc, muốn đổi kiểu nào thì đổi.
Hu hu hu~~ Ư ư ư~~ hức hức hức~~
Đổi đến khi nào khách hàng hài lòng mới thôi.
@#%× Tiên Tử hoảng hốt lo sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa trắng bệch.
Tống Thư Hàng:
“...”
Trình Lâm à, không ngờ ngài lại thế này!
“Người đẹp, ngươi muốn bội ước ư? Hu hu hu~”
Trình Lâm ngẩng đầu lên, nước mắt không ngừng rơi xuống, thế nhưng khóe miệng lại nhếch lên mỉm cười đắc ý.
@#%× Tiên Tử bối rối nói:
“Cho nợ đi, cho nợ đi!”
“Được rồi, tạm thời cho nợ đấy.”
Trình Lâm trả lời với giọng điệu vênh váo đắc ý nói, sau đó đưa tay lau nước mắt trên mặt mình.
@#%× Tiên Tử khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đúng lúc này, Trình Lâm đột nhiên phát động công kích chớp nhoáng, ngẩng đầu lên sáp lại gần đôi môi đỏ thắm của @#%× Tiên Tử.
@#%× Tiên Tử trợn to hai mắt, lộ ra vẻ mặt không dám tin.
Tống Thư Hàng cũng trợn tròn mắt, nhìn đôi môi đỏ mọng càng ngày càng gần ở trước mắt.
Ngay lúc môi hai người sắp chạm vào nhau, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Tiếp đó là tiếng đàn guitar cuồng bạo cất lên.
Nhận một nụ hôn thôi mà cũng có nhạc nền nữa à?
Không đúng!
Tống Thư Hàng chợt sững người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận