Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2632: Thiên Đạo bất hủ

Chương 2632: Thiên Đạo bất hủ
Tống Thư Hàng đã quên lần trước mình nhập định là lúc nào. Không phải vì hắn không chăm chỉ tu luyện mà là hắn có rất ít thời gian để ngồi xuống hẳn hoi, bế quan tu luyện cho tử tế.
Trong ấn tượng của hắn, kinh nghiệm có thể coi là “bế quan tu luyện kiểu tu sĩ” thực thụ là khi nhập mộng vào Thiên Đế thuở nhỏ, cùng Thiên Đế thuở nhỏ trải qua quá trình tu luyện từ cảnh giới nhất phẩm lên ngũ phẩm. Trong cái lần nhập mộng ấy, hắn thường xuyên bế quan nhập định tu luyện và mỗi lần đều được rất lâu.
Đây là một hồi ức vô cùng quý giá!
Thực ra Tống Thư Hàng rất thích nhập định tu luyện. Khi tu sĩ nhập định có thể duy trì một trạng thái “không” huyền diệu. Ở trạng thái này, vô lo vô nghĩ, là một sự hưởng thụ tuyệt vời. Chỉ có lúc này hắn mới có thể vứt bỏ đi nỗi ưu phiền rằng mình đã vô sinh mà thôi.
Chẳng bao lâu sau, thần thức của Tống Thư Hàng đang nhập định bị kích thích nhẹ một cái.
Lúc này hắn đang đóng vai trò cáp mạng nối liền người tu luyện trong chư thiên vạn giới với đại lão hàng gì cũng có thể bán, cho nên khi hoàn toàn nhập định, thần trí của hắn biến thành một phần của mạng lưới công đức, thẩm thấu đến từng ngóc ngách của chư thiên vạn giới. Sợi côn đức nối đến mỗi tu sĩ giống như đều biến thành “mắt” hắn.
Cảm giác này tuyệt diệu khôn tả.
Nếu trong tương lai hắn nắm giữ cách sử dụng mạng lưới công đức thuần thục như đại lão hàng gì cũng có thể bán, vậy thì khi chiến đấu với người khác, hắn chỉ cần mở rộng lưới công đức ra. Một khi đối phương tiến vào phạm vi của lưới công đức thì sẽ sa vào một cái mạng nhện vô hình và trở thành con mồi của hắn.
Thậm chí nếu có thể lấy đây làm căn bản để phát triển thêm một bậc, thì mỗi ngóc ngách phủ mạng lưới công đức của chư thiên vạn giới đều có thể trở thành “lưới” của Tống Thư Hàng, chỉ bằng một ý niệm, chúng sinh đều sa lưới… Nhưng muốn tiến thêm một bước trên căn bản của đại lão hàng gì cũng có thể bán thì phải có trình độ tầm cỡ Thiên Đạo, hoặc ít nhất cũng là chúa tể Cửu U nhỉ?
[Từ từ đã, chúa tể Cửu U?]
[Tuy bây giờ chỉ là một người đại diện, nhưng chẳng phải mình cũng là chúa tể Cửu U rồi sao?]
[Có nên dùng quyền hạn của chúa tể Cửu U để thử tiếp xúc với mạng lưới công đức này một lần không nhỉ?]
Nhưng chỉ một loáng sau, Tống Thư Hàng đã bóp chết ý nghĩ đang rục rịch này từ trong trứng nước.
[Bành trướng quá, quyền hạn chúa tể Cửu U làm mình bành trướng quá. Đây là mạng lưới do ánh sáng công đức biến thành, trời sinh xung khắc với lực lượng của chúa tể Cửu U đấy! Mình mà dùng quyền hạn của chúa tể Cửu U đi tiếp xúc với mạng lưới công đức này thật thì sẽ lại nổ tung một lần nữa mất thôi.]
Cái chết gõ một phát, đầu óc tỉnh tình tinh.
Tống*Hôm nay đã chết một lần*Nên cực kỳ cẩn thận*Thư Hàng.
Dựa vào nghị lực và ý chí cường đại, Tống Thư Hàng áp chế thành công suy nghĩ ngo ngoe muốn động trong lòng mình, ép mình giữ tỉnh tảo, tiến vào trạng thái “không”, nhập định một lần nữa.
Thần trí và nhục thân của hắn lại tiến vào trạng thái nhập định, không suy nghĩ gì nữa.

Cùng lúc đó, @#%× Tiên Tử ở sau lưng Tống Thư Hàng không ngừng tiếp nhận sức mạnh công đức từ lần Huyền Thánh giảng pháp thứ sáu cuối cùng cũng tiến hóa thêm một bước mới.
Trong cái nhìn của người tu luyện trong chư thiên vạn giới, đuôi rắn của @#%× Tiên Tử khuếch tán ra thành mười nhánh, tỏa ra bốn phương tám hướng… nhưng lần này đuôi của cô không chỉ phân nhánh đơn thuần mà còn thực sự biến đổi hình thái.
Sau khi tỏa rộng ra, đuôi rắn biến thành một chiếc váy dài.
Một đôi chân ngọc mới sinh vươn ra từ chiếc váy dài đuôi rắn, da thịt nhẵn nhụi như da trẻ con, bao trùm ánh sáng vàng kim nhàn nhạt.
Mũi chân của @#%× Tiên Tử nhẹ nhàng chạm đất. Sau khi được bồi dưỡng bởi nguồn công đức khổng lồ từ sáu lần giảng pháp, cuối cùng cô cũng chịu biến đôi chân của mình ra.
Sau khi đáp đất, đôi cánh khép lại bên hông mỹ nhân rắn công đức nhẹ nhàng mở ra, để lộ vòng eo như rắn nước thực thụ.
Sau đó cô hơi cúi đầu, đá nhẹ chân một cái để nhìn đôi chân thon dài mới sinh. Nếu không đá chân mà chỉ cúi đầu thì cô không thể nhìn thấy mũi chân của mình được.
Một lát sau, thấy mình đã mọc ra hai cái chân, @#%× Tiên Tử bỗng tỏ vẻ ghét bỏ sâu sắc.
Cô cảm thấy hai cái chân này hoàn toàn không tiện lợi và thực dụng bằng đuôi.
Thế là cô thu lại bàn chân nhỏ đang làm động tác đá lên, vươn tay vỗ nhẹ lên chiếc váy đuôi rắn một cái.
Sau một tiếng “soạt”, chiếc váy đuôi rắn chia làm mười nhánh thu về, một lần nữa biến thành đuôi rắn linh hoạt.
Bấy giờ mỹ nhân rắn công đức mới gật đầu thỏa mãn. Cô vỗ nhẹ lên đuôi rắn, tiến vào bước tiến hóa tiếp theo. Sức mạnh công đức của lần giảng pháp thứ sáu chia thành hai đợt, nhiều gấp đôi mấy lần trước.
Bên cạnh @#%× Tiên Tử, cá voi mập công đức và cây lôi kiếp công đức lần lượt hiển hiện.
Sức mạnh công đức khổng lồ phủ xuống mỹ nhân rắn công đức, cá voi mập và cây lôi kiếp, đan thành một lưới công đức cỡ nhỏ giữa chúng và Tống Thư Hàng.
Lưới công đức càng ngày càng lớn. Toàn bộ công đức còn sót lại trong lần giảng pháp thứ sáu đều được @#%× Tiên Tử chuyển vào tấm lưới công đức này.
Đồng thời, dưới thao tác của @#%× Tiên Tử, “Local Area Network công đức” cỡ nhỏ này trở thành một chi nhánh trực thuộc mạng lưới công đức khổng lồ của đại lão hàng gì cũng có thể bán.
Làm xong hết thảy, @#%× Tiên Tử gật đầu hài lòng. Trong mấy lần giảng pháp trước của Tống Thư Hàng, cô đã kết ra hình thái ban đầu của Local Area Network công đức cỡ nhỏ này. Để đan nó, thậm chí cô còn kéo dài thời gian tiến hóa của bản thân, ưu tiên dồn sức mạnh công đức cho nó trước.
Hôm nay, cuối cùng cũng hoàn thành.

Theo sự tiến hóa của mỹ nhân rắn công đức, Tống Thư Hàng đang ở trạng thái hoàn toàn thả lỏng chợt tiến vào một mộng cảnh.
[Nhập mộng?] Tống Thư Hàng hơi sững sờ.
Chẳng lẽ đả tọa tu luyện một lát mà ta lại lăn ra ngủ rồi ư?
Nhìn trời, ta đang ở trong trạng thái hiển thánh giảng pháp cho cả chư thiên vạn giới xem đó.
Bây giờ chỉ hi vọng mình không chảy nước miếng trong khi đang ngủ thôi.
Khi Tống Thư Hàng đang suy tư thì mộng cảnh bắt đầu biến hóa.
Một vầng mặt trời sáng chói xuất hiện trước mắt hắn, điên cuồng bành trướng trong thời gian rất ngắn, thiêu đốt lên ngọn lửa ngùn ngụt, sau đó tiến thẳng đến giai đoạn cuối cùng trong cuộc đời nó bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, rồi tắt lụi và hóa thành một ngôi sao lùn trắng[*].
[sao lùn trắng: thiên thể được tạo ra khi các ngôi sao có khối lượng thấp và trung bình "chết".]
Tầm nhìn của mộng cảnh bắt đầu mở rộng, cảnh tượng đổi thành toàn bộ vũ trụ. Giữa vũ trụ mênh mông, trong thời gian rất ngắn, vô số hằng tinh lần lượt nối nhau tỏa sáng rồi tiêu vong, lụi tắt, hệt như hiệu ứng domino.
Ánh sáng mặt trời tắt ngấm, ánh sao lụi tàn, hằng tinh chết hết.
Toàn bộ vũ trụ hóa thành mộ địa chôn vùi xác tàn của những ngôi sao đã tử vong.
Khung cảnh lại mở rộng. Lần này tất cả các vị diện trong chư thiên vạn giới đều xuất hiện trong tầm mắt Tống Thư Hàng. Toàn bộ hằng tinh trong tất cả các vị diện, tất cả các thế giới đều cháy tàn và chết đi chỉ trong thời gian cực ngắn.
Tống Thư Hàng: “Đậu xanh rau muống! Đại thế giới của ta diệt vong rồi?”
Khi hắn rú lên… vầng mặt trời cuối cùng cũng tắt lụi.
Chư Thiên Vạn Giới tiến vào sự tuyệt diệt, không còn sự sống. Không một sinh linh nào trốn tránh được tử vong, Trường Sinh Giả cũng không ngoại lệ. Toàn bộ chư thiên vạn giới bị hủy diệt triệt để, hết thảy không gian ẩn cũng bị phá hủy hoàn toàn, không còn nơi nào có thể ẩn thân.
Đây mới là “thiên địa tuyệt diệt” thật sự.
Chỉ cần còn bị giới hạn trong chư thiên vạn giới này, chưa vượt thoát, thì không thể nào né tránh.
Giờ khắc này đây, chúng sinh trong chư thiên vạn giới thực sự là bình đẳng!
Thời gian trong mộng cảnh lần này giống như không trôi theo tốc độ bình thường.
Chẳng biết bao nhiêu lâu sau.
Giữa cảnh tượng tận thế diệt tuyệt sụp đổ tan hoang, có một bóng người dong dỏng chậm rãi bước ra.
Đó là một người đàn ông ăn mặc kiểu đạo nhân, sau lưng mang ánh sáng công đức chói lọi hơn một tại sao sáng. Hắn bước ra một bước, vũ trụ tinh không cũng bắt đầu chấn động.
Đại kiếp diệt tuyệt thiên địa cũng không ảnh hưởng mảy may đến đạo nhân này.
Bất luận là phá hủy hay là tai kiếp, đều không thể tổn thương đến hắn một phân một tấc.
Thiên địa hủ mà ta bất hủ, vạn giới diệt mà ta bất diệt, bất hủ bất diệt.
Thiên Đạo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận