Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1822: Các Ngươi Cứ Việc Trò Chuyện, Ta Đi Trước Đây

Chương 1822: Các Ngươi Cứ Việc Trò Chuyện, Ta Đi Trước Đây
"Xem ra tâm trạng của Bắc Hà tiền bối khá tốt nhỉ? Có chuyện gì vui à?"
Tống Thư Hàng đáp xuống bên cạnh Bắc Hà Tán Nhân rồi cười hỏi. Đồng thời, hắn vỗ hai tay, tiểu trợ lý hạch tâm bước ra từ “Thế giới hạch tâm”. Nó tạm dừng việc quy hoạch thay đổi thế giới hạch tâm lại, chuyển món ngon mà“Tiểu trợ lý lưới rồng” đưa từ thế giới Hắc Long tới.
Ở bên cạnh có vài vị đệ tử của Điền Thiên đảo vội vàng chạy đến, nhận lấy từng món ngon và rượu xịn hiệu Côn Na nữ sĩ, đặt thức ăn lên dĩa lần nữa rồi đưa lên bữa tiệc.
Bắc Hà mỉm cười, đang chuẩn bị trả lời câu hỏi của Tống Thư Hàng thì bỗng bị Cuồng Đao Tam Lãng ở bên cạnh giành nói trước:
"Trước đó lão Bắc Hà đã học được đạo pháp ‘Tâm ma cụ thể hóa’ từ chỗ Vũ Nhu Tử. Cả nhóm Cửu Châu Số 1, cũng chỉ có hắn vừa học đã biết mà thôi. Bây giờ hắn đang bồi dưỡng tâm ma của mình, tranh thủ để có thể sớm ngày cụ thể hóa tâm ma của hắn ra. Nên bây giờ trong lòng hắn đang hả hê lắm đấy."
Tống Thư Hàng cười nói:
"Ra là đạo pháp này à."
Hắn cúi đầu liếc cái bóng của mình một cái, Vũ Nhu Tử da đen tương đương với một phân thân... Đã vậy còn dễ sai bảo hơn cả phân thân nữa.
"Thật ra ta cảm thấy lý do mà lão Bắc Hà trông sung sướng như vậy không phải là do hắn là ‘Người đầu tiên học được pháp thuật’, mà là do hắn sắp được gặp lại người tình cũ của hắn mới đúng, do đó cả người hắn đều tỏa ra khí tức tươi trẻ, con mắt cũng híp lại luôn rồi kìa."
Ở bên cạnhCuồng Đao Tam Lãng, một cô gái có dáng người xinh đẹp ngọt ngào nũng nịu nói.
Tống Thư Hàng liếc cô gái xinh đẹp ngọt ngào này một cái, hơi suy nghĩ rồi nói:
"Đồng Quái tiền bối phải không?"
Không phải trước đó tiền bối vẫn còn là thiếu niên sao? Lại thay đổi ngoại hình từ lúc nào thế này?
"Hì hì hì."
Hai tay Đồng Quái chỉ vào gương mặt của bản thân, cười ngọt ngào nói:
"Sao nào, hình dáng này của ta có đáng yêu không?"
Tống Thư Hàng:
"..."
Nói thật là trông thật sự rất dễ thương. Nhưng chỉ cần nghĩ tới đây là Đồng Quái tiền bối thôi là Tống Thư Hàng lập tức cảm thấy thương không nổi nữa.
"Người tình cũ của Bắc Hà ư? Chẳng phải lão Bắc Hà là FA sao?"
Vân Trung Tiên Khách nghi hoặc lại gần hỏi.
Bắc Hà Tán Nhân:
"..."
"Chuyện này ta biết."
Cuồng Đao Tam Lãng cười nói:
"Mối tình đầu của lão Bắc Hà chính là tâm ma của hắn đấy! Đó là một cô gái tóc vàng lòng (ngực to) chứa cả thiên hạ, nhưng mà đến phút chót thì cô ta bị lão Bắc Hà chém để chứng đạo rồi. Bây giờ lão Bắc Hà lại muốn bồi dưỡng cô ta ra lần nữa đấy hả?"
Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối vừa nói như vậy, Tống Thư Hàng cũng sực nhớ lại —— lúc trước, khi Bắc Hà Tán Nhân đại chiến với Đồng Quái Tiên Sư trên đỉnh Tử Cấm Thành, Đồng Quái Tiên Sư vì muốn chiếm “Tiên cơ” mà bất chấp thủ đoạn, dịch dung thành “Mối tình đầu” của Bắc Hà Tán Nhân, cũng chính là hình dạng tâm ma của hắn hòng gây áp lực tâm lý cho Bắc Hà Tán Nhân.
Không ngờ cái thứ gọi là mối tình đầu này đã bị Bắc Hà Tán Nhân thái mỏng từ lâu rồi, chiêu trò bỉ ổi của Đồng Quái không có chút hiệu quả nào cả.
Bây giờ, Bắc Hà Tán Nhân muốn nuôi tâm ma, đồng thời cụ thể hóa luôn cả tâm ma của mình, đây là muốn tạo ra mối tình đầu của bản thân thật đấy hả?
Nếu nghĩ như vậy thì... cái đạo thuật được Vũ Như Tử sáng tạo ra khá là đáng sợ đấy!
Bởi vì tâm ma của đa số tu luyện giả trong chư thiên vạn giới đều liên quan đến “Tình cảm”. Mà tâm ma liên quan đến tình cảm, phần lớn lại là mẫu người lý tưởng hoặc là người than hay bạn thân gì đó.
Nếu như đạo thuật này được truyền bá khắp chư thiên vạn giới, vậy thì tỉ lệ sinh sản trong tương lai của tu chân giới sẽ rất đáng quan ngại.
"Bắc Hà, ngươi muốn bồi dưỡng tâm ma tóc vàng đó thật sao?"
Diệt Phượng Công Tử ôm một vò rượu đi tới. Hình như Diệt Phượng Công Tử đã uống say rồi, gương mặt của hắn ửng đỏ, há miệng ra toàn là mùi rượu thơm.
Bắc Hà Tán Nhân mỉm cười, hắn bưng chén rượu lên cụng nhẹ với vò rượu của Diệt Phượng Công Tử, sau đó một hơi uống cạn rượu ngon trong chén:
"Ta vốn là muốn giữ lại một chút thần bí, chờ đến khi tâm ma của ta bồi dưỡng xong rồi mới giới thiệu với mọi người."
Dứt lời, hắn vươn tay ra chấm vào trong chén rượu của mình một cái, có một đoàn sương mù nhỏ màu xám, bắt đầu ngưng tụ trong chén rượu.
"Đây chính là tâm ma mà Bắc Hà tiền bối bồi dưỡng ư?"
Tống Thư Hàng tò mò lại gần xem.
Có vài vị đạo hữu ở bên cạnh cũng tới xem.
Chẳng qua cái gọi là tâm ma này chỉ là một đoàn sương mù màu xám, nhìn không ra có gì ghê gớm hết.
Tống Thư Hàng hỏi:
"Bắc Hà tiền bối muốn bồi dưỡng nó thành hình dạng gì vậy?"
"Ta chuẩn bị bồi dưỡng nó thành người nào đó trong nhóm ấy mà."
Bắc Hà Tán Nhân híp mắt, cười lạnh nói:
"Chờ đến khi bồi dưỡng xong, ta sẽ có thể thái mỏng nó. Hơn nữa còn có thể thái đến mấy lần, chỉ cần ta không ngừng bồi dưỡng là được."
Cuồng Đao Tam Lãng:
"..."
Vân Trung Tiên Khách:
"..."
Diệt Phượng Công Tử:
"Nấc~"
"Hay!"
Tống Thư Hàng đột nhiên nói.
Đồng Quái Tiên Sư:
"? ? ?"
"Thái mỏng, quá hay."
Tống Thư Hàng cho Bắc Hà tiền bối một like, rồi nói:
"Bắc Hà tiền bối, nếu có ngày ngươi muốn thái mỏng nó thì ngươi cứ nói với ta. Chúng ta cùng nhau thái nó thành từng miếng mỏng. Đến lúc đó chúng ta có thể nếm thử ‘Tâm ma kiếp thái mỏng hun khói’ luôn."
Diệt Phượng Công Tử tò mò hỏi:
"Hun khói tâm ma ư? Để làm gì thế?"
"Ăn giòn ngon lắm."
Tống Thư Hàng đáp.
Diệt Phượng Công Tử liếm liếm khóe miệng rồi nói:
"Nghe có vẻ thú vị đấy, đến lúc đó nhớ kêu ta nữa đấy."
Đồng Quái Tiên Sư:
"..."
Sau đó, hắn đột nhiên đứng dậy nói:
"Các ngươi cứ việc trò chuyện, ta đi trước đây, đi ăn chút gì đó."
************
Rượu là đồ tốt, lúc vui ngươi có thể nốc nó, lúc buồn ngươi cũng có thể nốc nó. Thậm chí lúc ngươi khó chịu cũng có thể nốc nó.
Một đống rượu ngon mà Tống Thư Hàng giao dịch được từ Côn Na nữ sĩ có hiệu quả khá xuất chúng.
Nếu chỉ xét về mức độ “Tăng cường tinh thần lực”, thì hiệu quả của loại rượu này khoảng chừng thất phẩm. Nhưng thật ra loại rượu này được ủ bởi “Ý chí lưới rồng”, làm như vậy là để cho cơ thể của Côn Na nữ sĩ có thể thừa nhận được “Ý chí lưới rồng” khi nó giáng xuống vào lúc cần thiết. Do đó loại rượu này ngoài uống ngon rathì còn rất dễ say.
Say rượu là việc rất phiền toái, nhưng mà loại rượu này của Côn Na nữ sĩ thì phải say xong mới phát huy tốt được hiệu quả thần kỳ của nó.
Các vị tiền bối trong nhóm Cửu Châu Số 1 hoàn toàn không ngờ được rượu của Tống Thư Hàng lại mạnh như vậy.
Rượu này vô cùng ngon, cảm giác khi uống vào cũng rất tuyệt.
Thế nhưng đa số các tiền bối chỉ uống vài chén là đã say rồi.
Bàn rượu trong buổi tiệc bị đẩy sang một bên, lộ ra cái sân rộng rãi ở giữa.
Đông Phương Lục Tiên Tử để trần hai chân nhảy vào giữa sân, bắt đầu nhảy “Thiên Ma Cửu Vũ”.
Hiệu quả kinh khủng của “Thiên Ma Cửu Vũ” bao trùm khắp nơi.
May mà Đông Phương Lục Tiên Tử vẫn còn chút tỉnh táo, nên cô không sử dụng thủ đoạn tấn công của “Thiên Ma Cửu Vũ”. Nếu không, sợ rằng hôm nay sẽ có không ít thủ đoạn phục sinh của các thành viên trong nhóm được dùng tới rồi.
Đã có múa thì sao có thể thiếu hát được nhỉ?
Tạo Hóa Pháp Vương mơ mơ màng màng móc guitar ra, bắt đầu gảy đàn. Nhưng bởi vì trạng thái của hắn không tốt nên hát không nổi, chỉ có thể dùng guitar đệm nhạc cho Đông Phương Lục Tiên Tử mà thôi.
Các thành viên trong nhóm lại may mắn sống sót.
Đông Phương Lục Tiên Tử và Tạo Hóa Pháp Vương làm thay đổi cả bầu không khí.
Sau đó bắt đầu có người hát, có người đánh nhịp, cũng có người lấy nhạc cụ ra hát đệm, có người lớn tiếng ngâm thơ... Ai cũng phát huy sở trường của bản thân.
Tống Thư Hàng lại ngồi ngay ngắn, vô cùng tỉnh táo.
"Ủa? Tống tiền bối ngươi không say sao?"
Vũ Nhu Tử da đen lặng lẽ chui ra từ bóng của hắn.
"Rượu vẫn còn đủ, nhưng mà có rượu thì sao không có đồ ăn được chứ."
Tống Thư Hàng đột nhiên đứng lên, cười ha ha nói:
"Đã đến lúc bộc lộ tuyệt kỹ rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận