Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1368: Bản Thảo Tùy Hứng Biết Bao

Chương 1368: Bản Thảo Tùy Hứng Biết Bao
Bản thân Tống Thư Hàng cũng ngu người.
Thứ hắn ảo tưởng chính là hình tượng ‘Xích Tiêu Tử’ kích hoạt ý cảnh khí phách thiêu đốt bầu trời. Nhưng chẳng biết tại sao khi hắn bắt đầu giảng pháp thì khí chất trên người lại biến thành khí chất khiêm khiêm quân tử của Nho gia thế này.
Hắn chuẩn bị dùng trạng thái khí phách để giảng pháp, thế nhưng vừa mở miệng, giọng nói lại trở nên dịu dàng, khí phách không nổi.
Kình đan thì bơi lội tung tăng trong khí hải đan điển của hắn.
Từ khi được Bạch tiền bối two bỏ thêm cho đủ chín đạo long văn, kình đan lập tức trở nên sinh động dị thường.
Lúc Tống Thư Hàng mở miệng nói câu đầu tiên trong nội dung ‘Đạo Tâm Chủng Ma’, đạo long văn thứ nhất trên kình đan đột nhiên phát sáng.
Đạo long văn thứ nhất là do ‘Thánh thành không bao giờ thất thủ’ của pháp khí tổ hợp tam thập tam thú thêm vào cho Tống Thư Hàng.
Sau khi đạo long văn này sáng lên, sau lưng Tống Thư Hàng hiện lên hư ảnh ‘Thánh thành không bao giờ thất thủ’.
Thánh thành uy nghiêm, Thánh thành không bao giờ thất thủ.
[Đây là một tòa thành à? Hay là tường thành đây?] Tu luyện giả trong chư thiên vạn giới, tà ma Cửu U đều lấy làm nghi hoặc.
[Dị tượng khi giảng pháp? Lần này Bá Tống Huyền Thánh giảng pháp mạnh tới vậy á, vừa mở miệng đã dẫn dị tượng thiên địa đến làm bạn?]
[E là giảng pháp lần này còn mạnh hơn lần giảng pháp trước kia ấy chứ?]
Trong lòng Tống Thư Hàng thở dài, tuy rằng không biết kình đan của mình rốt cuộc đã xảy ra biến hóa gì, thế nhưng lần giảng pháp này vẫn phải tiếp tục.
Nếu như trạng thái đã không trở nên khí phách được nữa thì đành dùng cách của thư sinh, từ từ giảng giải về ‘Đạo Tâm Chủng Ma’ vậy.
Nghĩ như vậy, Tống Thư Hàng bắt đầu giảng pháp với tốc độ khoan thai, không nhanh không chậm.
Mà trong cơ thể hắn, đạo long văn thứ hai trên kình đan bắt đầu phát sáng.
Chín con thánh viên viễn cổ đang cầm kinh điển Nho gia xếp thành một hàng đứng sau lưng Tống Thư Hàng. Ở chính giữa là một con thánh viên to tướng, hai bên trái phải là bốn con thánh viên nhỏ hơn.
Trên kình văn, đạo long văn thứ ba sáng lên.
Mỹ nhân rắn công đức biến to ra, thân hình cao chừng năm mét bao phủ Tống Thư Hàng cùng đám thánh viên.
Trên kình văn, đạo long văn thứ tư sáng lên.
Hình chiếu thánh kiếm Chung Yên cũng thuộc bộ pháp khí tổ hợp tam thập tam thú hiện lên, thanh kiếm khổng lồ dài 200 mét cắm bên cạnh ‘Thánh thành không bao giờ thất thủ’.
[Nhiều dị tượng xuất hiện liên tiếp như thế cơ á? Thế nhưng dường như nội dung lần giảng pháp này không cao thâm như lần trước thì phải?] Có cường giả Huyền Thánh và Kiếp Tiên lão làng nhíu mày.
Nếu như không phải là dị tượng lúc giảng pháp, vậy khi Bá Nho Huyền Ma giảng pháp đã tiến hành cộng minh với công pháp hoặc pháp bảo trên người mình nên sinh ra hình chiếu này ư?
Giảng pháp về ‘Đạo Tâm Chủng Ma’ vẫn còn tiếp tục.
Nửa phần trước của bài giảng pháp này có độ thâm ảo bình thường. Trên thực tế, phần kinh điển nhất của bài giảng pháp này nằm ở phần cuối: quá trình ‘chủng ma’, đúng là thần lai chi bút, như điểm nhãn cho rồng.
Trong cơ thể Tống Thư Hàng, đạo long văn thứ năm, sáu, bảy, tám lần lượt sáng lên.
Hư ảnh Cửu Tu Phượng Hoàng Đao, một con mắt khổng lồ, hoa sen thanh tao cùng với hư ảnh một con cá voi mập lần lượt xuất hiện phía sau Tống Thư Hàng.
Cuối cùng là đạo long văn thứ chín từ từ sáng lên.
Long văn thứ chín không hiện hóa ra bất kỳ vật gì.
Hiệu quả của nó thể hiện trực tiếp trên thân thể ‘Tống Thư Hàng’.
Tu luyện giả trong chư thiên vạn giới, đám tà ma trong thế giới Cửu U chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên.
Tiếp đó, bọn họ trông thấy ‘bản thân’ ngồi trong hình chiếu ‘Huyền Ma giảng pháp’, khoan thai giảng pháp.
[Chuyện gì thế này? Bá Nho Huyền Ma giảng pháp sao lại biến thành dáng vẻ của mình chứ?] Một số tu luyện giả có tu vi thấp thộn mặt ra.
[Ta hiểu rồi, lúc Bá Tống Huyền Thánh giảng pháp còn thể hiện cho chúng ta thấy một pháp thuật vô cùng cao thâm. Rất có thể pháp thuật này liên quan đến nội dung ‘giảng pháp’ của hắn. Đây chính là phúc lợi ẩn giấu đấy!] Cũng có một vài tu luyện giả và tà ma cơ trí kịp thời phản ứng.
Ngay cả những tồn tại cập bậc Huyền Thánh và Kiếp Tiên lão làng cũng phải cau mày, nghiên cứu thật kỹ.
Thực lực thấp nhìn không ra điểm đặc biệt của pháp thuật này. Nhưng sau khi thực lực đạt tới cảnh giới này của bọn họ, lúc nhìn thấy hiệu quả của dị tượng này đều cảm giác được nó rất trâu bò.
Cảm ứng của bọn họ không sai, dù sao thì đây cũng là thứ Bạch tiền bối two tự tay làm ra mà! Trong đó ẩn chứa thủ đoạn ‘vượt qua Trường Sinh Giả’.
[Đây là đang phản chiếu ra ‘chân ngã’ ư? Loại hiệu quả này không phải thủ đoạn của Huyền Thánh. Đây rốt cuộc gì?] Một vị Kiếp Tiên lẩm bẩm.
Hắn nhìn chằm chằm vào Bá Nho Huyền Ma trong hình chiếu, muốn giải trừ loại ảnh hưởng ‘phản chiếu chân ngã’ này, nhưng hắn liên tục thi triển hơn mười pháp thuật đều không có hiệu quả, không cách nào phá giải hiệu quả của pháp thuật ‘phản chiếu chân ngã’ mà Bá Nho Huyền Ma thi triển.
[Pháp thuật vô cùng cao minh, Bá Tống Huyền Thánh không hổ là Bá Tống Huyền Thánh. Giảng pháp của hắn vẫn cực kỳ đặc sắc như thế. Chỉ mỗi việc nhìn thấy loại pháp thuật phản chiếu ‘ngã’ này cũng đáng giá rồi.]


Trong nhóm Cửu Châu số 1.
Diệt Phượng Công Tử: “Vị Bá Nho Huyền Ma này thật sự là thành viên trong nhóm chúng ta ư? Loại thủ đoạn này lợi hại quá đi mất.”
“Tất cả mọi người đều có ký ức liên quan đến hắn, nhất định là hắn rồi, không thể nào sai được.” Lệ Chi Tiên Tử trả lời.
Hoàng Sơn Mệt Tim Quá Muốn Nghỉ Tu Luyện: “Bài giảng pháp này không đơn giản đâu, phần đầu ẩn chứa sự kỳ diệu đơn giản nhất về đại đạo. Mọi người ghi nhớ cho kỹ nội dung trước đó đi, ta có dự cảm phần sau của bài giảng pháp này có thể sẽ có chuyển biến. Đừng chỉ mãi chú ý đến dị tượng pháp thuật xuất hiện trên người Bá Nho Huyền Ma.”
“Bài giảng pháp này rất hợp ý của ta. Tuy rằng nó giảng giải về phương diện đạo tâm, nhưng ta luôn cảm thấy có chân ý của ma đạo ẩn chứa trong đó.” Đông Phương Lục Tiên Tử nói. Cô là thánh nữ của ma giáo nào đó, hiện tại còn là ứng cử viên cho cho ngôi vị giáo chủ.
Cuồng Đao Tứ Lãng lên tiếng: “Hiện tại ta khá lo lắng về một việc.”
“Yên tâm đi, ta đã liên lạc với Dược Sư giúp ngươi rồi, chờ sau khi ngươi bị A Thất đánh trọng thương thì Dược Sư sẽ đón ngươi qua đó. Giường VIP đấy, ngươi xứng đáng có được.” Bắc Hà Tán Nhân bình tĩnh nói.
Cuồng Đao Tứ Lãng: “Không, điều ta lo lắng không phải việc này… Điều ta lo lắng là ta có từng đắc tội với vị hậu bối Bá Tống Huyền Thánh này hay không. Nếu như có thì liệu hắn có trả thù ta hay không nhỉ? Còn nữa, ta quên mất một người còn lại rốt cuộc là ai rồi?”
Trong lúc mọi người trò chuyện về sự việc có liên quan đến Bá Tống Huyền Thánh thì Tống Thư Hàng đang trong trạng thái Huyền Ma giảng pháp đột nhiên dừng lại.
Lúc giảng pháp được một nửa, hắn lại đột nhiên tạm ngừng.
Cũng không phải hắn quên mất nội dung ‘bản thảo’.
Mà là ‘kình đan’ trong cơ thể hắn sinh ra dị biến, trực tiếp cuốn ý thức của hắn vào.
Vì vậy, giảng pháp của Tống Thư Hàng bị cắt ngang.
Trong đan điền, kình đan dùng một loại phương thức tương tự như ‘nội thị’ để thể hiện một viên ‘kim đan’ ở bên trong nó cho Tống Thư Hàng xem.
Một viên kim đan định đại đạo.
Chính là loại kim đan này.
Viên kim đan trời sinh đã trơn bóng hoàn mỹ, bên trên ẩn chứa từng đạo long văn đều tăm tắp.
1, 2, 3. . . 7, 8. . . 9?!
Tống Thư Hàng đếm số long văn trên kim đan trong kình đan.
Tổng cộng chín văn.
Không phải long văn Bạch tiền bối two bổ sung vào sau đó, mà là long văn vốn có.
Trong chín đạo long văn có tám đạo tương đối nhỏ.
Đạo long văn thứ chín có kích thước to hơn chút. Lúc Tống Thư Hàng nhìn vào đạo long văn này, trong lòng lại tự nhiên hiểu được bản chất của nó, đây là đạo long văn mà linh quỷ Diệp Tư thêm vào cho hắn.
“Thế này là gì đây? Đan trong đan ư? Hay đan trong cá voi? Kim đan cá voi?” Tống Thư Hàng nói với vẻ nghi hoặc.
Quan trọng hơn là viên kim đan này hình thành lúc nào thế nhỉ?
Trước kình đan à? Hay là sau kình đan?
Vậy rốt cuộc thì tư chất của mình là gì đây?
[Đến giờ viên kim đan này mới hiện thân, rất có thể là mới ngưng tụ thành hình.]
[Nói cách khác, tư chất của mình phải giống với Bạch tiền bối two, là kim đan không có văn nào rồi.]
[Tuy rằng kim đan chín đạo long vân rất ngầu, nhưng nghĩ kỹ lại thì kim đan chín long vân tầm thường quá. Kim đan không có long văn nào mới là vương đạo.]
[Ừm, kim đan mười tám long văn nghe cũng trâu bò nữa.]
[Nhìn trời, chờ chút đã, ta đang trong trạng thái ‘ma tiền hiển thân, Huyền Ma giảng pháp’ mà. Tiêu rồi!]
Ý thức của Tống Thư Hàng rời khỏi ‘khí hải đan điền’.
Nếu như Huyền Ma giảng pháp thất bại thì sẽ bị đau đớn giày vò suốt cả năm trời, hắn cũng không phải là kẻ thích bị ngược đãi, không muốn ngày nào cũng bị loại đau đớn này hành hạ đâu.


Trong chư thiên vạn giới và thế giới Cửu U.
“Bá Nho Huyền Ma bị gì thế? Sao bỗng nhiên dừng lại thế này?”
“Xin tiếp tục giảng pháp đi mà Bá Tống Huyền Thánh, ta còn đang chờ nội dung tiếp theo đây.”
“Tuy rằng bài giảng pháp này hơi bình thường, nhưng trực giác nói cho ta biết phần tiếp theo sẽ rất đặc sắc. Bá Tống Huyền Thánh cố lên, tiếp tục giảng pháp đi.”
“Bá Nho Huyền Ma đang kéo dài thời gian giảng pháp ư?”
“Thời gian Huyền Ma giảng pháp có hạn, nếu không giảng nữa thì đừng trách bọn ta đánh giá kém đấy nhé.” Tà ma Cửu U quát tháo.


Tống Thư Hàng hít sâu, mở miệng chuẩn bị giảng tiếp theo bản thảo ‘Đạo Tâm Chủng Ma’.
Thế nhưng sau khi giảng pháp bị gián đoạn liên tục, lúc mở miệng lần nữa, trạng thái giảng pháp của hắn đã biến mất hoàn toàn.
Toàn bộ bản thảo của bài giảng ‘Đạo Tâm Chủng Ma’ này đều nằm ở trong đầu hắn, từng chữ đều được ghi tạc trong lòng, hắn cũng đã hiểu hết nội dung giảng pháp.
Nhưng lúc hắn mở miệng lại trở nên cứng ngắc máy móc, hoàn toàn không có trạng thái ‘giảng pháp’.
Cứ như thế thì không được rồi.
Lại lệ thuộc sách vở nữa thì cho dù có nói đến phần ‘chủng ma’ sâu sắc vô song nhất cũng không cách nào tạo thành cộng minh với thế giới Cửu U và hiện thế.
Cứ thế này thì giảng pháp sẽ thất bại mất.
Mình có nên thay bản thảo khác không nhỉ?
Có cần cầu cứu Bạch tiền bối two không đây?
Ngay lúc Tống Thư Hàng đang suy tư trong đầu, một bóng người hiện lên bên cạnh hắn.
Là Tạo Hóa Tiên Tử.
“Tống ~ tít tít tít ~ bản thảo ~.” Tạo Hóa Tiên Tử vươn tay vạch một đạo bên người hắn.
Một quyển bản thảo chỉ có cô và Tống Thư Hàng có thể nhìn thấy xuất hiện trước mặt Tống Thư Hàng.
“Tạo Hóa Tiên Tử, đây là bản thảo gì thế?” Tống Thư Hàng hỏi thầm trong lòng.
Có giảng tiếp ‘Đạo Tâm Chủng Ma’ cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Có nên thử bản thảo mà Tạo Hóa Tiên Tử đưa không nhỉ?
Lúc này, Tạo Hóa Tiên Tử mở bản thảo ra.
Tống Thư Hàng dừng việc giảng pháp lại.
Ánh mắt hắn nhìn xuống bản thảo.
“Hiếu là gì?” Tống Thư Hàng thì thầm.
Lúc hắn đọc ra ba chữ kia, tinh thần đột nhiên chấn động.
Phía sau lưng, long văn thứ sáu trong các long văn trên kình đan tỏa sáng lấp lánh.
Trên người Tống Thư Hàng tỏa ra khí tức đại nho của Nho môn.
“Yêu là gì?” Ánh mắt Tống Thư Hàng bị bảo thảo thu hút, bất giác đọc tiếp.
Hiếu là gì?
Yêu là gì?
Phối hợp với khí tức đại nho trên người Bá Tống Huyền Thánh lúc này, hai câu chất vấn kia hỏi thẳng vào lòng người.
Hỏng rồi, đây là bản thảo giảng pháp của Nho môn mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận