Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3034: Ta là Thiên Đạo Đạo Tử, hiện tại ta hoảng quá đi thôi

Chương 3034: Ta là Thiên Đạo Đạo Tử, hiện tại ta hoảng quá đi thôi
Như vậy vấn đề tới rồi… tiếp đó Bá Tống muốn hiến tế ai?
Trong Chư Thiên Vạn Giới, người tu luyện bình thường rất bình tĩnh, bởi vì ngay cả tư cách bị Bá Tống hiến tế, bọn họ cũng không có.
Nhưng các Trường Sinh Giả và các Kiếp Tiên ngưng tụ ra hình thức ban đầu của Trường Sinh đạo lại phát hoảng.
Đặc biệt là mấy vị Trường Sinh Giả đã từng hung ác đánh Bá Tống.
Chẳng hạn như vị đại lão Hà Chỉ Đại Đế chăm chỉ nào đó của Ma môn.
Đại lão Hà Chỉ gần như ngay lập tức kích hoạt phòng hộ nhiều tầng bên cạnh mình, đồng thời khuếch trương thần thức của mình đến cực hạn.
Sau đó hắn trùm lên ngụy trang nhiều tầng, còn bóp méo tin tức “thiên cơ” của bản thân, phòng ngừa bị bói đến.
Đồng thời, hắn hạ quyết tâm, bất kể thể nào cũng sẽ không trả lời tin nhắn Bá Tống gửi tới… Lần này, hắn tuyệt đối sẽ không mắc câu!
“Tốt nhất vẫn nên đổi địa bàn khác thì mới thỏa đáng.” Dù cho đã chuẩn bị xong phòng hộ toàn diện, trong lòng Hà Chỉ Ma Đế vẫn không yên.
Hiện tại, cách mười ngày nửa tháng hắn sẽ đổi địa bàn ẩn cư.
Mấy tháng nay, dấu chân của hắn đã đạp lên mấy vị diện thế giới.
Đây đều là nồi của Bá Tống!
Ngoại trừ đại lão Hà Chỉ ra, còn có Ma Đế Ngạc bị chúa tể ba mắt thắng được cũng đang rất hoảng.
Hắn còn thảm hơn Hà Chỉ Ma Đế… Bởi vì hắn đã hóa thành tiền cược, không cách nào nhúc nhích.
Hiện tại, hắn chỉ có thể kỳ vọng chúa tể ba mắt không tống hắn cho Tống Thư Hàng. Nếu không, người bị Tống Thư Hàng hiến tế khẳng định chính là hắn.
Ta là Ma Đế Ngạc, hiện tại ta hoảng quá đi thôi.
Ngoài ra, Ma Đế Ngạc và Hà Chỉ Ma Đế cũng không cô đơn. Trừ bọn chúng ra, Trường Sinh Giả người khổng lồ nham thạch bị Xích Tiêu Tử đạo trưởng phong ấn lần nữa rồi mang đi, lúc này cũng hoảng quá xá.
Năm đó… Không đúng, là năm ngoái.
Nói đúng ra là mấy tháng trước, hắn còn vui sướng đánh Bá Tống.
Hơn nữa, suýt chút nữa đã đánh nát Bá Tống!
Hồi tưởng lại, lúc trước đánh Bá Tống khá là sảng khoái.
Nhưng bây giờ, trong lòng người khổng lồ nham thạch hoảng vô cùng tận.
Hắn cảm thấy dường như mình rất phù hợp với hàng ngũ “đối tượng bị Bá Tống hiến tế”.
Hiến tế của Bá Tống, không biết là chỉ một lần? Hay là hiến tế nhiều lần?
Hoảng chung với Hà Chỉ, Ma Đế Ngạc, người khổng lồ nham thạch, còn có trứng Côn Vương.
Nó đang bị nhóm hóa thân nghiên cứu khoa học của Bạch tiền bối two nghiên cứu.
Hơn nữa, so với mấy vị tuyển thủ bên trên, nó là hoảng nhất.
Bởi vì nó nhớ… một hóa thân của Bá Tống còn chờ bên ngoài đón nó đi!
[Đậu má, chẳng lẽ Trường Sinh Giả mà Bá Tống muốn hiến tế chính là ta?] Côn Vương run lẩy bẩy, tim gan phát run.
Đúng vậy, nhất định chính là nó.
Nếu không, tại sao Bá Tống phải cố ý phái một hóa thân tới đây?
Mặc dù nó đã bị Bá Tống tặng cho Bạch chúa tể, nhưng theo quan sát khoảng thời gian này của nó, đồ của Bạch chúa tể gần như chính là đồ của Bá Tống.
Chỉ cần Bá Tống cần, Bạch chúa tể đều sẽ không keo kiệt.
Căn bản không phải phong cách của chúa tể Cửu U.
Cho nên, hiện tại nó là của Bạch chúa tể hay của Bá Tống thì có khác gì nhau đâu. Nếu Bá Tống muốn hiến tế nó, Bạch chúa tể sang tay đưa nó cho Bá Tống ngay.
Sắp chết rồi, sắp chết rồi.
Sai lầm lớn nhất đời ta chính là tham lam, tham lam quyển “Bạch Hoàng kinh” kia trên người Bạch Cốt Tiên Cơ, kết quả không chỉ phải bồi vào toàn bộ gia sản của mình, ngay cả bản thân cũng sắp bị hiến tế.
Đời côn, sao mà gian nan.
Đánh Bá Tống sảng khoái nhất thời, luôn đánh Bá Tống thì luôn sảng khoái.
Nhưng vật đổi sao dời, khi đánh sảng khoái bao nhiêu, hiện tại bèn hoảng sợ bấy nhiêu.

Trừ những vị kể trên, một nhóm Trường Sinh Giả trong Chư Thiên Vạn Giới cũng âm thầm trao đổi với nhau.
[Lại nói, lúc Bá Tống khiêu chiến Chư Thiên Vạn Giới chinh chiến bất hủ, các ngươi ai từng đắc tội nặng với hắn?]
[Không có chuyện đó, bọn ta và Bá Tống đều luận bàn hữu hảo, căn bản không ai cố ý đắc tội Bá Tống. Làm người phải chừa đường lui, ngày sau dễ gặp mặt. Hiện tại, là xã hội hòa bình.]
[Cho nên Bá Tống muốn hiến tế ai?]
[Nhắc tới việc này… lại nói, gần đây phân thân quả cầu kim loại kia của Bá Tống đang kéo Trường Sinh Giả qua luận đạo cùng Bá Tống. Nếu không đi sẽ bị hóa thân cầu kim loại của Bá Tống khiêu chiến, sau đó có một nhóm đạo hữu đi tới đó. Chẳng lẽ, Bá Tống muốn kéo Trường Sinh Giả đến luận đạo để hiến tế?]
Nghĩ kỹ đã thấy cực kỳ kinh khủng, càng nghĩ càng thấy sợ!
Các đạo hữu bị hóa thân Bá Tống dẫn đi kia, bây giờ có ổn không?
Tiếp đến, họ sẽ không xuất hiện trên tế đàn đấy chứ?
[Đừng hoảng, loại chuyện khiến mọi người phẫn nộ này, lấy tính cách của Bá Tống chắc chắn sẽ không làm.] Lúc này, Ma Nữ Nguyên Sơ lên tiếng: [Trên thực tế, trải qua nghiên cứu cẩn thận của chúng ta, phát hiện kỳ thực Bá Tống cũng không phải một người ác liệt. Thậm chí tính cách của hắn hẳn là thiên về lương thiện. Cho nên… Ta nghĩ, hoạt động mừng năm mới lần này, Bá Tống phối hợp với Thiên Đạo thu gom “Hư Nhật Thủ Hộ Giả” và “Hằng Tinh Mạt Nhật Giả”, có phải chính là dùng để hiến tế hay không? Mặc dù hai thứ này không phải Trường Sinh Giả hoàn chỉnh, nhưng trong đó có một vài cá thể đặc thù, không hề kém hơn Trường Sinh Giả.]
[Có lý, vừa nói như vậy thì có thể thông suốt rồi.]
[Vì để phòng ngộ nhỡ, không bằng chúng ta lại đi chém thêm vài “Hư Nhật Thủ Hộ Giả” hoặc “Hằng Tinh Mạt Nhật Giả” đi? Tốt nhất là bắt sống, thuận tiện để Bá Tống hiến tế?] Có đại lão Trường Sinh Giả đề nghị.
[Được ~]
Sau đó, các đại lão Chư Thiên Vạn Giới sôi nổi lên đường, khí thế ngút trời vùi đầu vào hoạt động bắt “Hư Nhật Thủ Hộ Giả”.

Lúc này Tống Thư Hàng còn không biết một câu nói của mình lại gây ra nhiều khủng hoảng cho Chư Thiên Vạn Giới.
Hắn thật sự không có ý này.
Lấy tính cách của hắn, không thể nào đột nhiên bắt một vài Trường Sinh Giả không thù không oán với hắn đi hiến tế.
So với hi sinh người khác, Bá Tống càng có khuynh hướng hi sinh bản thân.
Dù sao có kim đan cá voi mập bất hủ ở đây.
“Phù, chuẩn bị bắt đầu đi.” Tống Thư Hàng duỗi tay.
Bóng dáng Tạo Hóa Tiên Tử xuất hiện bên cạnh hắn, hai tay cầm Nho Điển, giao nó vào tay Tống Thư Hàng. Đây là đạo cụ không thể thiếu trong bí pháp của Thánh Nhân.
Tiếp đó cô lại duỗi tay ấn nhẹ lên hốc mắt của Tống Thư Hàng, thi triển một phát trì dũ thuật Nho gia.
Hào quang trì dũ thuật chợt lóe lên.
Kim đan Thánh Nhãn trong hốc mắt Tống Thư Hàng hơi xoay tròn, một lần nữa hóa thành con mắt Thánh Nhân Nho Gia.
Nhưng sao mắt Thánh Nhân lúc ban đầu lại chuyển hóa thành màu vàng nguyên chất rồi.
[Xuất hiện rồi, con mắt Thánh Nhân Nho Gia!] Người tu luyện khắp Chư Thiên Vạn Giới lập tức nhật ra con mắt đã từng mang đến cho mọi người yêu thương và đau đớn.
[Mặc dù đổi màu, nhưng nó có hóa thành tro, ta cũng nhận ra được!]
[Phải tới, chung quy vẫn phải tới?]
[Tránh được mùng một, không tránh được mười lăm.]
“Có thể thành công hay không… bèn xem hiện tại.” Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói.
Hắn mở Nho Điển ra.
Sau đó, một viên kim đan Thánh Nhãn khác, con mắt Thánh Nhân trong hốc mắt và Nho Điển cộng minh với nhau.
Tiêu hao một con mắt Thánh Nhân Nho Gia + một trường sinh chi đạo, cũng thông qua “bí pháp” Thánh Nhân Nho Gia lưu lại, bèn có xác suất kế thừa năng lực thiên phú của Thánh Nhân!
Bí pháp Thánh Nhân Nho Gia lưu lại, uyên thâm khó lường.
Cũng may Tống Thư Hàng có Bạch tiền bối và một nhóm đại lão chúa tể tương trợ.
Bí pháp phức tạp kia của Thánh Nhân, dưới sự chủ đạo của Bạch tiền bối two, bây giờ đã đơn giản hóa thành độ khó của mười tấm phù văn.
Tống Thư Hàng duỗi tay viết trong hư không.
Bí pháp, kính hoạt!
Giai đoạn đầu tiên: [Tiêu hao một con mắt Thánh Nhân.]
Con mắt Thánh Nhân trong hốc mắt Tống Thư Hàng kia đã mất đi hào quang… Sau khi bị mù, toàn bộ con mắt Thánh Nhân bắt đầu hòa tan.
Bí pháp tiến vào giai đoạn thứ hai: [Tiêu hao một trường sinh chi đạo.]
“Hiến tế trường sinh pháp tìm đường sống trong chỗ chết.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Nhưng vào lúc này, bí pháp xảy ra dị biến. Nó khóa chặt một trường sinh chi đạo bên trong Nho Điển.
Đạo Tử: “? ? ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận