Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 684: Tà Ma Không Hiểu Nổi Thế Giới Của Các Ảnh Đế!

Chương 684: Tà Ma Không Hiểu Nổi Thế Giới Của Các Ảnh Đế!
Tống Thư Hàng:
“Bắc Hà tiền bối, bây giờ ta và Bạch Tôn Giả đang về sơn trang nghỉ mát… Còn nữa, tiền bối à.. đến lượt ta chết là sao?”
“Thư Hàng tiểu hữu, khi ngươi bị con rắn bốn đầu kia bắt đi thì đúng lúc có một đám tà ma Cửu U vô cùng đông đảo tấn công. Diệt Phượng Công Tử nảy ra sáng kiến, đề nghị nhân cơ hội này quay trước cảnh ‘Không Vân phái bị hủy diệt’ trong phim luôn. Thế là bọn ta thương lượng với đạo diễn Jacob một chút... Tóm lại, bây giờ chúng ta đang quay đến cảnh Không Vân phái bị hủy diệt. Bát Tí Kiếm Thánh do Cổ Hồ Quan Chân Quân diễn vừa mới chết trận xong, tiếp theo là đến lượt Dược Sư và Giang Tử Yên… rồi một đám diễn viên quần chúng nối nhau chết hết nữa là đến ngươi đấy. Đến đây nhanh lên, đừng bỏ lỡ cảnh quay. Cảnh này kích thích lắm luôn. Thôi, ta không giải thích nhiều nữa, sắp đến cảnh hy sinh bi tráng của phó chưởng môn Không Vân phái là Vô Đạo Chân Nhân do ta diễn rồi, ta đi trước đây… Ngư Kiều Kiều, Kiều Kiều cô nương, đạo cụ của ta chuẩn bị xong chưa? Nửa người dưới nhân tạo ấy? Nhớ chuẩn bị nhiều túi máu một chút, kết cục của ta là bị tà ma chém một đao đứt đôi người, tóe nhiều máu lắm đấy. Nhanh nhanh lên nào, sắp phải lên sàn rồi.”
Bắc Hà Tán Nhân nói liến thoắng trong điện thoại.
Tống Thư Hàng: …
Bắc Hà Tán Nhân lại nói tiếp:
“À đúng rồi, Thư Hàng tiểu hữu, ngươi bảo Bạch tiền bối cũng chuẩn bị một chút đi. Chẳng phải trong kịch bản có ghi, sau khi cảnh Không Vân phái bị hủy diệt chấm dứt thì nhân vật chính Lăng Dạ từ bên ngoài vội vã trở về, rồi quỳ bên đống phế tích mà khóc hay sao? Ngươi bảo Bạch tiền bối chuẩn bị tâm lý bi thương đi, để đến lúc về nhập vai rồi diễn luôn!”
Tống Thư Hàng cười khổ:
“Nhưng mà Bắc Hà tiền bối à, bây giờ Bạch tiền bối còn đang bế quan này.”
Bắc Hà Tán Nhân ngẩn ra:
“Gì cơ? Bạch tiền bối bế quan? Lúc nào thế? Ngài ấy định bế quan bao lâu?”
Không phải là tự nhiên muốn bế quan luôn mười năm hay trăm năm đấy chứ?
Đang quay phim mà nhân vật chính bế quan mười năm trăm năm thì còn quay cái gì nữa? Chẳng lẽ lại phải bắt Đồng Quái Tiên Sư đến đây dịch dung thành Bạch Tôn Giả để quay nốt những cảnh sau à?
Tống Thư Hàng đáp:
“Bắc Hà tiền bối yên tâm đi, thời gian bế quan không dài, chỉ khoảng hai tiếng đồng hồ thôi. Khi ta và Bạch tiền bối bị tà ma rắn bốn đầu bắt đi thì Bạch tiền bối đã rơi vào trạng thái bế quan rồi. Có lẽ là ngài ấy bắt đầu bế quan ngay lúc nằm xuống đất khi quay phim ấy.”
Bắc Hà Tán Nhân: …
“Thế… Thư Hàng à, ngươi làm cách nào mà chạy trốn được từ trong tay của tà ma rắn bốn đầu kia vậy?”
Tống Thư Hàng đáp:
“Ta cũng không biết. Ta nhớ là tà ma rắn bốn đầu muốn bắt ta và Bạch tiền bối đến Thế giới Cửu U… sau đó thì ta ngất đi. Lúc ta tỉnh dậy thì thấy mình và Bạch tiền bối đã nằm trên độn quang Lưu Tinh kiếm bay trên trời, còn con tà ma rắn bốn đầu thì bị ai giết treo trên Lưu Tinh kiếm rồi.”
Bắc Hà Tán Nhân nghĩ một lúc rồi đoán:
“Chẳng lẽ là có viên thiên thạch từ trên trời rơi xuống, đập chết con tà ma rắn bốn đầu kia à?”
Với vận may của Bạch Tôn Giả thì chuyện này nghe có vẻ hợp tình hợp lý lắm.
Tống Thư Hàng nhìn con tà ma rắn bốn đầu cơ hồ bị nghiền nát:
“Đúng là có khả năng này thật… nhìn người con rắn bốn đầu kia trông cứ như là bị vật nặng cán qua cán lại ấy.”
Bắc Hà Tán Nhân:
“Mà thôi mà thôi, đừng nói nhiều nữa, ngươi và Bạch Tôn Giả cứ về sơn trang nghỉ mát trước đi… Còn cảnh nhân vật chính Lăng Dạ do Bạch Tôn Giả diễn quỳ khóc bên đống đổ nát thì về rồi chúng ta nghĩ cách vậy. Nếu không được thật thì chờ Bạch Tôn Giả tỉnh lại rồi quay bù cũng được. Ngươi về mau đi, đoạn Cao Thăng sư huynh chết trận anh dũng là đoạn phim giàu cảm xúc lắm đó, đừng có bỏ lỡ.”
Tống Thư Hàng:
“Ta biết rồi, ta sẽ giục Lưu Tinh kiếm về với tốc độ nhanh nhất.”
“Nói thế đã, cúp đây, ta phải lên sàn rồi, tí nữa nói tiếp ~ Đây rồi đây rồi, Kiều Kiều cô nương không cần gọi, ta tới ngay đây. Yên tâm đi, ta đã chuẩn bị cảm xúc đâu đó xong xuôi, cam đoan sẽ chết rất đẹp, rất dứt khoát!”
Giọng nói của Bắc Hà Tán Nhân vang lên trong điện thoại.
Tống Thư Hàng: …
Hắn cứ thấy Bắc Hà Tán Nhân vội vàng đi “chịu chết” là lạ làm sao ấy.
Sau khi cúp máy, Tống Thư Hàng nhìn Bạch Tôn Giả đang ở trong trạng thái hóa đá và cái xác của con tà ma rắn bốn đầu kia.
Sau đó hắn thở dài vỗ lên Lưu Tinh kiếm:
“Lưu Tinh kiếm, ngươi có nhớ đường về sơn trang nghỉ mát không? Chúng ta về bằng tốc độ nhanh nhất nhé.”
Tống Thư Hàng vừa mới nói dứt lời thì đã cảm thấy có gì không ổn, hình như hắn vừa nói nhầm cái gì thì phải?
“Ong ong ong!”
Đúng lúc này, Lưu Tinh kiếm phát ra tiếng kiếm ngân rộn rã. Nó đang vui vẻ vô cùng.
Chỉ một loáng sau, Tống Thư Hàng đã hiểu vì sao.
Lưu Tinh kiếm bùng nổ vận tốc tối đa, tốc độ tăng nhanh vùn vụt! Càng lúc càng nhanh! Càng lúc càng nhanh! Như thể không hề có giới hạn tốc độ tối đa!
Chỉ sau ba hơi thở ngắn ngủi, tốc độ của Lưu Tinh kiếm đã nhanh gấp năm mươi lần phi kiếm dùng một lần.
Tuy rằng không đa dạng như Lưu Tinh kiếm dùng một lần, thế nhưng chỉ “nhanh” thôi cũng đã vô cùng đáng sợ rồi. Tống Thư Hàng hoàn toàn không nhìn rõ phong cảnh ở hai bên đường nữa.
Thế là bệnh sợ độ cao của Thư Hàng tiểu hữu lại tái phát. Tốc độ này nhanh quá, nhanh hơn hẳn cực hạn mà hắn có thể chịu đựng được rồi.
Hắn cẩn thận túm chân tượng đá Bạch Tôn Giả rồi nhắm tịt mắt lại, đây chắc chắn sẽ lại là một đoạn lịch sử đen trong cuộc đời hắn.
Tống Thư Hàng:
“Lưu Tinh kiếm… từ từ… từ từ thôi.”
Nhưng mà Lưu Tinh kiếm đã trở thành một con ngựa hoang thoát cương căn bản không tài nào dừng được! Tốc độ của nó vẫn còn đang tiếp tục tăng lên!
Thư Hàng tiểu hữu, một tu sĩ vừa mon men lên tam phẩm, cách cảnh giới tứ phẩm còn một bước dài.
Trong lòng hắn lúc này, có một ý nghĩ ngày càng kiên định. Ấy là trong tương lai, hắn nhất định phải lắp lan can an toàn cho phi kiếm hoặc phi đao của mình!
An toàn là trên hết, an toàn… vạn tuế!

Ở một nơi khác, bên ngoài sơn trang nghỉ mát của Bạch Tôn Giả.
Hiến Công Cư Sĩ dốc toàn lực thao túng những trận pháp cạm bẫy, vây khốn tà ma lục phẩm và đám tà ma ngũ phẩm cường đại.
Cư sĩ gầm lên:
“Nện hăng vào cho lão phu, bắt sống con tà ma lục phẩm và đám tà ma ngũ phẩm lợi hại kia lại, đừng cho chúng nó thoát! Lùa hết đám tà ma tam phẩm tứ phẩm bình thường và đám tà ma ngũ phẩm yếu yếu vào trong!”
Phi Ngư Cư Sĩ tóc lam xoay tròn phi đao trong tay, hai mắt bị tóc mái dài che khuất nhìn đăm đăm vào con mồi như một con chim ưng:
“Hiến Công đạo hữu, bên góc phải có ba con tà ma ngũ phẩm có năng lực đặc biệt, chúng nó đang không ngừng triệu hồi đồng bọn đến đây.”
“Thế giữ chúng nó lại, để cho chúng nó triệu hồi tiếp đi, cứ việc triệu cho nhiều vào. Lùa hết đám tà ma tam phẩm và tứ phẩm vào trong để phối hợp cho các đạo hữu bên trong quay phim nào.”
Hiến Công Cư Sĩ nói.
Đồng thời, hắn quét mắt tìm kiếm trong đám tà ma.
Long Ma đâu?
Vì sao trong mấy con tà ma lục phẩm của thế giới Cửu U này lại không có Long Ma chứ?
Long Ma đã hẹn đâu? Rốt cuộc là đâu rồi?
Đáng chết! Lẽ nào con Long Ma kia lại chơi trò núp lùm xảo quyệt ư?
“Chết tiệt, giờ chỉ còn cách bắt sống đám tà ma lục phẩm này rồi ép hỏi vị trí của Long Ma thôi!”
Hiến Công Cư Sĩ thầm nghĩ trong lòng.
Thế là, dưới sự hiệp trợ của Hiến Công Cư Sĩ, Phi Ngư Cư Sĩ, Mễ Cao Cư Sĩ và các đồng bạn khác, những tà ma từ ngũ phẩm đỉnh phong trở lên đều bị vây khốn trong cạm bẫy.
Còn những tà ma tam phẩm, tứ phẩm và ngũ phẩm tầm thường thì được thả cho xông vào trong sơn trang nghỉ mát.
Ở trong đó, các đạo hữu nhóm Cửu Châu số 1 đã hóa thân thành ảnh đế và chơi rất hăng say.

Lúc này, đám tà ma Cửu U chật vật xâm nhập được vào sơn trang nghỉ mát đều ngu hết cả người.
Chúng nó vừa xông vào trong thì đã gặp ngay một đám tu sĩ cường đại… Đám tu sĩ này cực kì âm hiểm, mới đầu ai nấy đều che giấu khí tức bản thân, giả vờ làm kẻ yếu, đợi tà ma Cửu U lao lên rồi mới đồng loạt nhe nanh cường giả ra.
Được rồi, nếu đã gặp thì cứ đánh thôi!
Dù sao khi tà ma Cửu U gặp tu sĩ nhân loại thì cũng chỉ có một kết cục là ngươi chết ta sống mà thôi.
Tu sĩ thắng thì dùng tà ma Cửu U để luyện đan và chế tác pháp bảo, tà ma Cửu U thắng thì bắt sống tu sĩ về song tu…
Đại chiến là không thể tránh được.
Khi đám tà ma Cửu U cho rằng mình sắp phải lao vào một cuộc chiến đẫm máu… thì đánh đấm một hồi, tự nhiên lại thấy mấy tên tu sĩ cường đại kia nói mấy câu chẳng ra làm sao rồi lăn đùng ra “chết”.
Ví dụ như một tu sĩ cường đại cấp bậc Chân Quân lục phẩm, sánh ngang với một trong sáu vị động chủ chỉ huy cuộc tấn công lần này. Chân Quân có chiến lực phi phàm, sau lưng huyễn hóa ra tận sáu cánh tay, mỗi tay cầm một thanh kiếm sắc.
Khi hắn lên đài thì oai phong lẫm liệt, chỉ kiếm vào đám tà ma Cửu U mà gầm lên dõng dạc:
“Nghiệp chướng! Bát Tí Kiếm Thánh của Không Vân phái ở đây, muốn hủy diệt Không Vân phái thì phải bước qua xác ta trước đã!”
Sau đó, khi vị Bát Tí Kiếm Thánh này xông vào đám tà ma thì chẳng khác nào sói nhảy vào giữa đàn dê. Mà không… phải là rồng thời hồng hoang nhảy vào đàn dê mới đúng.
Lũ tà ma Cửu U tam, tứ phẩm bình thường căn bản không chịu nổi một kiếm của hắn. Cho dù là tà ma ngũ phẩm cũng chỉ có vài tên địch được với hắn đến năm chiêu.
Tà ma Cửu U bị đánh cho khóc thét, Không Vân phái là cái quái gì thế?
Chúng nó mở cuộc tấn công này có phải vì muốn hủy diệt môn phái nào đâu! Chúng nó chỉ muốn bắt một tên dư nghiệt của Kim Cương tự rồi túm lấy vài tên tu sĩ nhân loại bình thường thôi mà. Sao tự nhiên lại biến thành tấn công cả một môn phái nhân loại cơ chứ?
Khi đám tà ma Cửu U đang bị vị Bát Tí Kiếm Thánh này treo lên đánh cho khóc cha gọi mẹ… thì bỗng đâu, Chân Quân lục phẩm Bát Tí Kiếm Thánh gầm lên một tiếng giận dữ, rồi lao về phía một tà ma Cửu U cảnh giới tứ phẩm gần đó.
Sau đó, hai bên đánh nhau ầm ầm!
Tà ma Cửu U cảnh giới tứ phẩm ban nãy còn không chịu nổi một chiêu của Bát Tí Kiếm Thánh, thế mà bây giờ lại có thể đánh bất phân thắng bại với tu sĩ đáng sợ này… thậm chí có vẻ còn chiếm thế thượng phong!
Đúng vậy, đám tà ma không hề nhìn lầm, trong trận đại chiến giữa tà ma tứ phẩm và Chân Quân lục phẩm này, tà ma tứ phẩm đang đè đầu Chân Quân lục phẩm!
Chúng nó đang thấy ảo giác ư?
Trong lúc chúng nó còn đang suy tư thì tà ma Cửu U tứ phẩm nghiến răng bùng nổ, liên tiếp đánh ra hơn mười chưởng.
Sau đó, Bát Tí Kiếm Thánh không kịp tránh né mà ăn đủ cả hơn mười chưởng kia!
“A a a ~ trời xanh diệt Không Vân ta! Trời xanh diệt Không Vân ta rồi!”
Bát Tí Kiếm Thánh vừa kêu vừa ngã bổ xuống, tám thanh kiếm cũng rơi trên mặt đất.
Máu tươi từ miệng và ngực hắn phun ra tung tóe.
Trông vô cùng thảm thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận