Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2914: Thiếu nữ cầm bóng bay đầu người đi vào không gian chứa đầy quan tài

Chương 2914: Thiếu nữ cầm bóng bay đầu người đi vào không gian chứa đầy quan tài
Nếu như không phải phi đầu thuật của Tống Thư Hàng còn để lại một đoạn cổ thì tư thế hiện thân của linh quỷ tiên tử sẽ là sẽ là tay ôm lấy miệng hắn, treo sau đầu của hắn mà bay.
Ngự đầu phi hành thuật phiên bản Đà Đao thuật.
Sợi tóc ngố của Sở các chủ cũng tò mò nhìn linh quỷ tiên tử, cô không biết lúc này Tô thị A Thập Lục gọi linh quỷ tiên tử ra làm gì?
Vốn dĩ sợi tóc ngố của Sở các chủ quyết định âm thầm lẻn vào trong thế giới hạch tâm… Vì dù nhìn như thế nào đi nữa thì tình tiết tiếp theo cũng là cảnh tình cảm của Tống Thư Hàng và Tô thị A Thập Lục.
Từ thời viễn cổ, Sở Quỳnh Quỳnh tiên tử chưa bao giờ tu thành chính quả về mặt tình cảm khó chịu nhất với những cảnh tình cảm thế này… Đau lòng lắm!
Hiện giờ cô không chúc người có tình trong thiên hạ đều thành anh em đã là rộng lượng lắm rồi
Thế nhưng sau khi linh quỷ tiên tử xuất hiện, Sở Quỳnh Quỳnh tiên tử quyết định để sợi tóc ngố của mình ở lại. Cô phải trông chừng linh quỷ tiên tử của Tống Thư Hàng, không để cho cô ấy gây chuyện, nhưng cũng không thể để cô ấy bị Tống Thư Hàng bắt nạt.
“Linh quỷ tiên tử.”
Tô thị A Thập Lục buông lỏng đầu của Tống Thư Hàng ra, sau đó vươn bàn tay thon đón lấy linh quỷ tiên tử.
Trong ánh mắt nghi hoặc của Tống Thư Hàng và sợi tóc ngố của Sở các chủ, linh quỷ tiên tử vươn ra cánh tay năng lượng hóa gần như trong suốt của mình, bắt lấy bàn tay của Tô thị A Thập Lục.
Hai bàn tay thon dài nắm chặt lại, mười ngón tay đan vào nhau.
Ngay sau đó, linh quỷ tiên tử rời khỏi cổ Tống Thư Hàng, nhẹ nhàng bay đến bên cạnh Tô thị A Thập Lục, dung hòa vào cơ thể cô.
Lúc trước linh quỷ tiên tử đã ký kết khế ước tạm thời Tô thị A Thập Lục và ở lại trong người cô một thời gian. Xem ra trong quãng thời gian ở nhờ này, chắc chắn hai người họ đã hứa với nhau một vài chuyện.
Mười ngón tay của hai vị tiên tử đan vào nhau, để đầu của Tống Thư Hàng cô đơn lơ lửng trong không trung.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn mất đi vòng ôm của cả Tô thị A Thập Lục và linh quỷ tiên tử.
Một cảm giác cô đơn kỳ lạ dâng lên trong lòng hắn.
“Như thế thì mâu thuẫn giữa chúng ta sẽ không còn là vấn đề nữa.”
Tô thị A Thập Lục nói.
Giọng nói của cô như có hai giọng nói trái phải vậy, giọng bên trái là của Tô thị A Thập Lục, giọng bên phải là của linh quỷ tiên tử.
A Thập Lục vươn tay ra vạch qua ngực mình, trái tim lưu ly đang đập kia là nơi ở mà linh quỷ tiên tử yêu thích nhất.
Bây giờ cô và linh quỷ tiên tử đang hợp tác với nhau.
Nếu như linh quỷ tiên tử cứ đồng bộ với Tống Thư Hàng, tiếp tục như thế rồi sẽ có một ngày cô hoàn toàn biến thành dáng vẻ của Tống Thư Hàng.
Tuy rằng do tính chất đặc thù, cô vẫn có thể giữ lại nhân cách độc lập của mình nhưng lối tư duy, cách nói chuyện, lối hành động, sở thích, hứng thú với mọi thứ đều sẽ đồng bộ với Tống Thư Hàng.
Linh quỷ và ký chủ có quan hệ đặc thù thế đấy.. dần dần rồi sẽ biến thành một thể.
“Bây giờ đến lượt ngươi rồi Thư Hàng.”
Tô thị A Thập Lục nói với đầu của Tống Thư Hàng, đồng thời cô lại vươn tay ra, chĩa về phía Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng hơi ngẩn ra:
“Ta cũng phải nhập vào người cô với linh quỷ tiên tử hả?”
Gương mặt nhỏ nhắn của Tô thị A Thập Lục đỏ bừng xấu hổ.
“Bộp ~”
Sợi tóc ngố của Sở các chủ đánh thật mạnh vào đầu Tống Thư Hàng.
“Nhưng ta không có tính năng này như linh quỷ tiên tử.”
Tống Thư Hàng ngưng tụ bàn tay tóc, đối kháng với sợi tóc ngố của Sở các chủ… Bây giờ hắn đã là cảnh giới Kiếp Tiên trảm tam thi, cho dù không mượn bất cứ ngoại lực nào mà chỉ đơn thuần điều khiển tóc đối kháng lại, ít nhất hắn cũng có thể giao tranh nhiều hiệp với sợi tóc ngố của Sở các chủ.
“Ta có tính năng giống như linh quỷ tiên tử.”
Tô thị A Thập Lục nhẹ giọng nói.
Tống Thư Hàng: “Hả?”
A Thập Lục cũng có thể phụ thân lên người hắn á?
Nghĩ lại thì cũng tốt đấy chứ.
“Nhưng chúng ta hãy thử chức năng này sau.”
Bàn tay của Tô thị A Thập Lục đối diện với Tống Thư Hàng.
Tóc của Tống Thư Hàng hất nhẹ, lại ngưng tụ ra một bàn tay từ bím tóc nữa, đan vào bàn tay của Tô thị A Thập Lục.
“Bạch long tỷ tỷ, ta cần cô giúp.”
Tô thị A Thập Lục gọi.
“Ta hiểu rồi.”
Bạch long tỷ tỷ bay lượn trong không trung, dùng cơ thể vẽ một vòng tròn.
Một không gian được mở ra.
Chính là thế giới chứa hàng trăm quan tài thủy tinh của “Tiểu Thập Lục”.
“Đi, đi theo ta, Thư Hàng.”
Tô thị A Thập Lục cầm lấy bàn tay tóc của Tống Thư Hàng, đi về phía không gian.
Bạch long tỷ tỷ lại quấn lên cổ cô, hóa thành một chiếc khăn quàng da rồng thật.
Sợi tóc ngố của Sở các chủ dùng góc độ của khán giả để quan sát hết cảnh này, cảm giác giống như một cô bé dễ thương tay cầm bóng bay “đầu Tống Thư Hàng”, vui vẻ đi vào không gian chứa đầy quan tài vậy.
[Đúng là phim kinh dị.]
Sợi tóc ngố của Sở các chủ thầm nghĩ.
Nếu như quay lại được cảnh này, không cần phải làm hậu kỳ, chỉ cần ghép thêm nhạc nền âm u thì sẽ tràn ngập hiệu ứng rùng rợn ngay.
[Cảnh tình cảm mà ta đoán lúc trước không hề tồn tại.]
Sở các chủ thầm nghĩ.
Cảnh tình cảm xảy đến một cách bình thường với Tống Thư Hàng là chuyện bất khả thi.
Cảnh tượng dị quá.
Trong lúc suy tư, Tô thị A Thập Lục và Tống Thư Hàng đã cùng đi vào thế giới quan tài thủy tinh.
“A Thập Lục định làm gì?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
Trong đầu sợi tóc ngố của Sở các chủ bây giờ toàn là tình tiết phim kinh dị, vô thức nghĩ ra những suy đoán khủng kiếp:
“Chẳng lẽ định nhốt luôn Tống Thư Hàng vào trong quan tải thủy tinh rồi chôn cất trong không gian này hả?”
“Ý kiến hay đó.”
Bạch long tỷ tỷ tiếp lời.
“Ta không làm chuyện như thế đâu.”
Tô thị A Thập Lục nắm lấy bím tóc của Tống Thư Hàng, cô hít thở sâu, sau đó tế ra bảo đao bản mệnh của mình.
Bảo đao bản mệnh hình ô hiện lên, một tay khác của A Thập Lục nắm lấy cán ô rồi rút nhẹ, kéo trực nhẫn đao ra.
Cô kích hoạt đao ý, đao ý đặc biệt do họa đạo và đao đạo kết hợp thành hiện lên.
Dưới chân cô có một họa cuốn như lãnh địa trải ra, bao lấy Tống Thư Hàng, cô, bạch long tỷ tỷ và sợi tóc ngố của Sở các chủ.
Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên ánh sáng mãnh liệt, giống như sau khi thức đêm muốn ngủ nướng nhưng quên kéo rèm cửa nên ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mắt, vừa mở mắt đã nhìn thấy ánh nắng chói mắt…
Mắt chó làm bằng hợp kim ti-tan cũng không chịu nổi sát thương thế này.
Cùng lúc đó, Tống Thư Hàng cảm thấy “cơ thể” của mình lại hoàn chỉnh, dưới ánh sáng nhức mắt này, Tống Thư Hàng vốn chỉ có một cái đầu lấy lại được toàn thân.
Nhưng sợi tóc ngố của Sở các chủ trên đỉnh đầu lại không thấy đâu nữa.
[Cảm giác này… nhập mộng ư?]
Trong lòng Tống Thư Hàng nảy ra một suy nghĩ.
Hắn nhập mộng bao nhiêu lần rồi nên hiểu rất rõ cảm giác nhập mộng, cái trạng thái vừa giống như thật vừa giống như mơ đó rất đặc biệt.
Mà bây giờ hắn đang ở trạng thái tương tự.
[Tống Thư Hàng, lại là một tên họ Tống à?]
Đúng lúc này, một giọng nữ dịu dàng vang lên bên tai Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “…”
[Con gái Thiên Hà Tô thị chúng ta luôn dễ dây dưa với mấy tên họ Tống.]
Giọng nói của cô gái kia tiếp tục vang lên.
Tống Thư Hàng: “…”
Ta họ Tống, nhưng ta rất lương thiện đó.
Vị tiên tử này, cô đừng nhìn nhầm ta thành người khác nhé!
Bạn cần đăng nhập để bình luận