Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 557: Khung cảnh ôm nhau mà khóc đầy thú vị

Chương 557: Khung cảnh ôm nhau mà khóc đầy thú vị
“Một tuần? Chính là đại diện cho một vòng bảy ngày sao? Trong vòng tuần hoàn này mỗi ngày đổi một đạo hiệu á? Như vậy không mệt à?”
Diệp sư tỷ hỏi.
“Ha ha, làm gì có chứ, từ từ là quen thôi ấy à.”
Tống Thư Hàng cười khan, sau đó tiếp tục giới thiệu về bản thân.
Bao gồm chuyện bản thân mình được thêm nhầm vô nhóm Cửu Châu Số 1 vào ba tháng trước, bắt đầu kiếp sống tu chân.
Sau đó nhận được sự giúp đỡ của các vị tiền bối trong Nhóm Cửu Châu Số 1, thành công hoàn thành trăm ngày trúc cơ. Sau đó, miêu tả đơn giản một lượt mấy chuyện về các chuyến mạo hiểm và những chuyện xảy ra trong hơn hai tháng nay.
“Chờ chút đã!”
Diệp sư tỷ đột nhiên lên tiếng hỏi:
“Từ lúc ngươi bắt đầu tu luyện đến bây giờ là bao lâu cơ?”
Tống Thư Hàng đáp:
“Chừng hai tháng, sau đó thêm khoảng thời gian ở địa hạ thành trong Thời Quang thành này nữa, thì khoảng hơn ba tháng.”
Ba tháng?! Vành mắt của Diệp sư tỷ ửng đỏ, đột nhiên khóc rống lên.
Tống Thư Hàng:
“...Sư tỷ lại bị sao vậy?”
Diệp sư tỷ xua tay:
“Không cần phải để ý đến ta đâu, hu hu hu, ngươi cứ tiếp tục nói đi. Hu hu hu, vừa rồi tự dưng trong lòng ta lại dâng lên cảm giác đau xót, nhịn không được nên khóc thôi... Tuyệt đối không phải vì nghe thấy thời gian tu luyện ngắn ngủi của ngươi, ngẫm nghĩ một chút lại thương tâm đâu... Ngươi đừng có tự trách mình! Hu hu hu.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Hắn cảm thấy nếu mình chuẩn bị chung sống lâu dài cùng Diệp sư tỷ thì nhất định phải làm quen được với thói quen có thể xả nước mắt khóc hù hụ bất kỳ lúc nào của cô ấy mới được.
...
Sau khi hai người giới thiệu đơn giản về nhau xong, sự hiểu biết về đối phương cũng coi như tăng thêm một chút.
Diệp sư tỷ lau nước mắt:
“Như vậy, từ nay trở đi, chúng ta chính là đạo lữ dự bị của nhau rồi, hãy cố gắng phát triển thành loại song tu kia nhé.”
Sư tỷ, có thể đừng treo hai từ song tu ở ngoài miệng như thế được không?
“Sau đó, ngươi có thể thỏa thích xem tất cả các quyển sách ở đây rồi! Nhiều sách như vậy, đủ để ngươi đọc trong thời gian rất dài rất dài luôn đó!”
Diệp sư tỷ dang tay chỉ mấy chục nghìn quyển sách trong không gian này, cười hì hì nói.
Tống Thư Hàng nghi hoặc nói:
“Hả? Còn chưa thành đạo lữ chính thức mà cũng có thể xem sao?”
Công pháp, kinh nghiệm truyền thừa, kiến thức tích lũy của mỗi một môn phái, đều là vốn liếng tài liệu bí mật bất truyền của các môn phái, không thể tùy tiện truyền ra ngoài.
Cho dù là đệ tử bản môn mà muốn có được những công pháp này, kinh nghiệm tu luyện, kiến thức cũng chút bước từng bước, tích góp từng chút một sự từng trải trong môn phái, thì mới có thể từ từ đạt được nó.
“Ừ, không sao hết. Tất cả nội dung của sách trong này đều không có công pháp truyền thừa của Bích Thủy các của chúng ta đâu. Phần lớn đều là lý luận, kỹ xảo, kinh nghiệm tu chân lưu truyền rộng rãi của giới tu sĩ. Chỉ cần ngươi và ta xác nhận quan hệ đạo lữ thì những quyển sách này đều có thể đưa cho ngươi xem.”
Diệp sư tỷ đáp.
Nói cách khác, mấy chục nghìn quyển sách ở đây, đều là “sản phẩm xuất bản” của giới tu sĩ – giới tu sĩ thời cổ đại, trước khi trải qua kiếp nạn “Thiên Đạo mới” phát triển cực kỳ mạnh. Rất nhiều kinh nghiệm, kiến thức trân quý, đều có người chỉnh lý đóng lại thành sách, cung cấp cho tất cả tu sĩ của giới tu sĩ đọc, nhờ vào đó thu được lượng lớn linh thạch.
Đối với tán tu mà nói, đó là thời kỳ tuyệt nhất của tu sĩ.
“Thì ra là vậy.”
Sau khi Tống Thư Hàng nghe đến đó thì cảm thấy yên tâm hơn nhiều, hắn thuận tay lấy một quyển ở trong biển sách ra.
Trên bìa sách viết bốn văn tự thời xa xưa, là loại văn tự Tống Thư Hàng không biết, nhưng lúc nhìn thấy bốn chữ này, chân khí trong người hắn bắt đầu khởi động có quy luật dựa theo chữ viết.
Sau đó tự nhiên hắn cũng đọc hiểu nghĩa của bốn chữ này luôn.
Thiên khấp bảo điển.
Mẹ kiếp!
Đây không phải là công pháp chủ tu của Diệp sư tỷ sao?
“Diệp sư tỷ, bộ công pháp này cô đưa nhầm rồi.”
Tống Thư Hàng vội vàng trả lại bộ thiên khấp bảo điển cho Diệp sư tỷ.
Xem nhầm công pháp độc môn của môn phái người khác sẽ phải trả một cái giá rất lớn, hơn nữa còn đặc biệt phiền toái.
Tống Thư Hàng cũng không muốn chuyện phiền toái như vậy quấn vào thân.
“Tầm Đạo Thư Sinh, ngươi gọi ta là Diệp Tư đi! Bây giờ chúng ta là đạo lữ rồi, dù có là đạo lữ dự bị đi nữa, nhưng chúng ta đều lấy song tu làm điều kiện tiên quyết để làm quen mà!”
Diệp sư tỷ nói nghiêm túc.
Cô giơ tay nhận bộ thiên khấp bảo điển này, nhìn một cái, lại đưa nó cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng:
“?”
“Bộ thiên khấp bảo điển này cũng không được coi là bí pháp của Bích Thủy các. Cái này là do ta cùng sư phụ sáng tạo ra, là công pháp chế tạo riêng cho ta. Mặc dù bây giờ vẫn không tính là hoàn chỉnh, mới chỉ tính ra đến cảnh giới lục phẩm. Nhưng... đây là công pháp thuộc về ta. Chỉ cần ta đồng ý thì có thể cho ngươi mượn xem.”
Diệp sư tỷ dương dương tự đắc nói.
Công pháp riêng biệt, chế tạo riêng đấy!
Công pháp như vậy, có lẽ không phải là công pháp nhất lưu gì, nhưng quả thật chính là thứ thích hợp nhất với chính mình, là công pháp có thể phát huy ra trạng thái mạnh nhất của mình.
Chẳng trách Diệp sư tỷ lại trực tiếp để bộ công pháp này ở trong biển sách.
Nhưng... hắn tiện tay cầm một cái thôi mà đã có thể trực tiếp lấy được bộ thiên khấp bảo điển này, thật sự là do trùng hợp sao?
“Muốn xem bộ công pháp đó không? Thông qua nó, ngươi có thể hiểu rõ về ta hơn. Theo ý nào đó mà nói, bộ thiên khấp bảo điển này chính là bản tóm tắt về cuộc đời ta.”
Diệp sư tỷ cười hì hì mò đến gần.
Tống Thư Hàng nhìn cô một cái, sau đó mở bộ thiên khấp bảo điển này ra.
Số chữ này trông giống chữ Hán, lại không giống chữ Hán, miêu tả lại công pháp.
Cũng giống với bốn chữ thiên khấp bảo điển tên sách, lúc Tống Thư Hàng nhìn nội dung của thiên khấp bảo điển, thì chân khí trong người bắt đầu rục rịch dâng lên.
Sau đó, hắn cũng tự nhiên xem hiểu nội dung của thiên khấp bảo điển luôn.
Trang đầu tiên!
Tống Thư Hàng chỉ mới có xem trang đầu tiên trong bảo điển thôi, thì bỗng nhiên, trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác bi thương.
Nỗi bi thương này quả thật trầm trọng đến mức không cách nào hình dung được!
Bắt đầu hồi tưởng lại những ký ức khi Tống Thư Hàng còn bé bị chị cướp mất kẹo... Sau đó là đủ loại chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi. Ví dụ như đi đường bước hụt, bên người đột nhiên xuất hiện một cái hố to, rồi ăn cơm bị nghẹn, chẳng biết tại sao lại bị người đuổi giết, ví dụ như tinh thần lực chợt tăng mà thể chất lại không theo kịp, thân thể bắt đầu chảy máu...
Rất nhiều đau khổ cùng tụ lại, tạo thành một đòn tấn công mạnh mẽ đánh thẳng vào tâm hồn của Tống Thư Hàng. Hắn cảm thấy mũi mình cay cay, viền mắt ửng đỏ.
Rất bi thương, rất đau khổ!
Nước mắt cứ chảy xuống không ngừng.
“Hu hu hu hu, thật đau lòng, vì sao lại đau lòng như vậy chứ.”
Hai đầu gối của Tống Thư Hàng quỳ sụp xuống đất:
“Cuộc đời ta quả thật là bi kịch, thê thảm quá mà, vì sao ta lại có cuộc sống như vậy chứ? Giá trị tồn tại của ta trên thế giới này là gì? Hu hu hu... Cứ cảm giác ta vẫn luôn ở trong bất hạnh thế này. Hu hu hu.”
Đợi chút, đợi chút, miệng của mình đang nói cái gì? Tại sao tinh thần đột nhiên sa sút vậy cà?
Chỉ có chút bất hạnh này đối thì có là cái gì với mình đâu cơ chứ? Mình chính là Tống Thư Hàng ý chí như sắt đá cơ mà.
Ý chí của mình, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị chút bi thương này hạ gục đâu.
Nhưng mà đau khổ quá.
Giống như ý chí của Tống Thư Hàng đã bị tách khỏi thân xác vậy, mặc dù ý chí cứng rắn như thép, nhưng thân thể lại mềm oặt.
Cuối cùng... hắn òa khóc, khóc cực kỳ thương tâm.
Nước mắt như mưa rơi xuống, ướt cả sàn nhà dưới người hắn.
Diệp sư tỷ vội vàng nói:
“Này này, Tầm Đạo Thư Sinh, ngươi đừng khóc đau lòng như vậy, ngươi khóc như thế, ta cũng bị ngươi lây đấy.”
“Ta biết... Diệp sư tỷ, ta biết chứ... hu hu hu, nhưng căn bản ta không ngừng được. Rất xấu hổ, hu hu, rất đau lòng, thương tâm không cách nào kiềm chế được. Ta cũng muốn ngừng lại, nhưng ta không khống chế được bản thân.”
Tống Thư Hàng khóc càng ngày càng lớn, càng xấu hổ, thì lại khóc càng thương tâm hơn – cảm giác xấu hổ, cũng trở thành một trong những ngọn nguồn bi thương của hắn.
Không được, dạo này nhất định phải uống nhiều nước, chất lỏng chảy ra quá nhiều. Vừa chảy máu, vừa chảy nước mắt, hoàn toàn không cách nào khống chế.
“Hu hu hu, Tầm Đạo Thư Sinh, đừng khóc nữa, không được rồi, ta cũng muốn khóc theo rồi.”
Lúc Diệp sư tỷ nhìn thấy Tống Thư Hàng khóc lóc, bị lây tiếng khóc của hắn nên cũng không khống chế được mà khóc theo.
Ngươi khóc, ta cũng khóc.
Tiếng khóc của Tống Thư Hàng, làm lay động nỗi thương cảm của Diệp sư tỷ.
Ngược lại, tiếng khóc của Diệp sư tỷ, cũng càng làm Tống Thư Hàng đau lòng hơn.
Cuối cùng, hai người ôm nhau, gào khóc.
Ngươi khóc một tiếng, ta than khóc một tiếng. Càng khóc, lại càng không cách nào khống chế được.
Hai người ôm nhau, dựa vào trên bả vai của nhau.
Nước mắt Diệp sư tỷ làm ướt bả vai của Thư Hàng.
Nước mắt của Thư Hàng cũng là ướt bả vai của Diệp sư tỷ.
Không được rồi, không chỉ là nước mắt, mà ngay cả nước mũi cũng đều sắp chảy ra. Nếu dựa vào bả vai của Diệp sư tỷ thì nước mũi sẽ chảy ra người cô ấy mất.
Đây tuyệt đối sẽ thành một trong những vết nhơ đen tối và xấu hổ nhất trong cuộc đời hắn. Sau này chỉ cần nhớ lại tình cảnh này, bảo đảm hắn sẽ xấu hổ đến mức muốn độn thổ xuống đất mất.
Dừng lại cho ta, nước mắt dừng lại cho ta.
Nhưng rất đau lòng, hoàn toàn không dừng lại được. Hơn nữa... khóc một lúc thì lại cảm thấy thể xác và tinh thần đều thoải mái, hình như tất cả áp lực gì đó trong lòng, đều đi ra theo nước mắt.
Thôi, thôi, đàn ông khóc cũng không phải là tội. Chỉ cần hình ảnh này không bị người khác nhìn thấy là được. Trong lòng Tống Thư Hàng nói thầm.
Ý niệm vừa mới xuất hiện trong đầu! một lúc sau, cửa thư viện không gian mở ra, có một con chim nhỏ do băng vải biến thành đi vào.
Đằng sau chú chim nhỏ băng vải, một đôi chân đẹp xuất hiện ngay trước mắt Tống Thư Hàng.
Là Sở Sở cô nương đến.
...
Sở Sở một đường chạy theo chú chim nhỏ do băng vải biến thành đến đây.
Sáng nay, lúc cô thăm dò cửa ra khỏi địa hạ tành cùng với Tống Thư Hàng, đi được một lúc thì lạc nhau.
Sau đó, có con chim nhỏ băng vải nhuốm máu kia tìm thấy cô, cô biết ngay là băng vải trên tay của Tống Thư Hàng. Bởi vì trên băng vải đó, có ký hiệu “sản phẩm Sở gia”.
Lúc ấy Sở Sở rất lo lắng, sợ Tống Thư Hàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vì vậy, cô ngay lập tức một đường đuổi theo chim băng vải đến đây.
Lúc cô chạy đến đích, đúng lúc nhìn thấy cảnh Tống Thư Hàng và một cô thiếu nữ rất có khí chất văn học, ngồi ôm nhau khóc nức nở trên mặt đất.
Từ góc nhìn của cô, còn có thể nhìn thấy trên mặt Tống Thư Hàng nước mắt chảy kinh người, thậm chí còn mơ hồ thấy cả nước mũi chảy ra.
Sở Sở cô nương:
“...”
Cô há miệng, nhưng lại không biết nên nói gì mới phải.
Chẳng lẽ phải cô đi lên an ủi Tống Thư Hàng đạo hữu và cô thiếu nữ tràn ngập khí chất văn học kia sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận