Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2462: Ta là Bá Tống, ta chấp nhận tất cả khiêu chiến bất cứ lúc nào!

Chương 2462: Ta là Bá Tống, ta chấp nhận tất cả khiêu chiến bất cứ lúc nào!
[Bạn xấu] Thiên Đế: “Xùy xùy, Tống tiền bối, chúc mừng ngươi đã thành công đánh mất ta ~ chúng ta tuyệt giao.”
Tống Thư Hàng đần mặt ra: “? ? ?”
Uy lực của đợt chấn động không gian vừa rồi tương đối mạnh, chấn đến nỗi hắn rất khó chịu, dẫn tới phản ứng cũng chậm nửa nhịp.
Hắn suy nghĩ hồi lâu cũng không biết vì sao Thiên Đế đột nhiên lại tuyệt giao với hắn.
Tâm tư phụ nữ quả nhiên không cách nào suy xét được, cho dù là tuyệt đại cường giả như Thiên Đế thì cũng không ngoại lệ ở phương diện này.
[Bạn xấu] Thiên Đế: “Vốn trong khoảng thời gian này, ta còn đang nghĩ xem lúc nào thì trả chiến lợi phẩm trong tay ta cho Tống tiền bối. Hiện tại, dẹp đi! Tống tiền bối, ngươi không chỉ đánh mất ta, còn vĩnh viễn mất đi chiến lợi phẩm trong tay ta.”
[Bạn xấu] Thiên Đế: “Hứ ~”
Tống Thư Hàng: “! ! !”
Chiến lợi phẩm mà Thiên Đế nói chỉ có một thứ: phân thân bọc thép của hắn!
“Đợi đã, đợi đã ~ ta vừa nói sai cái gì ư?” Tống Thư Hàng trả lời cực nhanh.
[Ting ~ tin nhắn đã gửi nhưng đối phương từ chối nhận tin. Xin thử lại sau mười lăm ngày nữa.]
Một tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu hắn.
Tống Thư Hàng: “…”
Đậu xanh nhìn trời, đây là chức năng mới gì mà ta chả biết tới vậy?
Hắn hoàn toàn không biết gì về chức năng này, cũng không biết mạng chat Tu Chân có loại năng lực này!


Bên kia.
Trong Linh Điệp đảo.
Thiên Đế ngồi ở chỗ bế quan của Linh Điệp Thánh Quân.
Một tay cô chống cằm, tay phải nhanh chóng xử lý ổn thỏa những văn kiện cần xử lý trên Linh Điệp đảo một cách nhanh chóng. Nói thế nào cô cũng là Thiên Đế, đã từng một tay thành lập Thiên Đình viễn cổ. Bây giờ quản lý một Linh Điệp đảo nho nhỏ đương nhiên không thành vấn đề.
Linh Điệp Thánh Quân vẫn chưa tỉnh lại, nhưng dưới sự quản lý của Thiên Đế, cả Linh Điệp đảo vẫn vận chuyển ngăn nắp trật tự, không cps mảy may sai lầm nào trong mấy ngày nay.
Nhưng mà vừa rồi, không gian lân cận Linh Điệp đảo bị quấy nhiễu, linh lực thiên địa tăng vọt, trên đảo lại xuất hiện một số cây cối quái dị mà chẳng hiểu ra sao.
Điệp yêu trên Linh Điệp đảo cuống quýt báo lại việc này cho Linh Điệp Thánh Quân.
Thiên Đế thay thế Linh Điệp Thánh Quân trấn an điệp yêu và các thành viên còn lại trên đảo, cũng cố ý an bày một đống nhiệm vụ cho Lưu Kiếm Nhất, để hắn không có thời gian lười nhát, tránh cho hắn nhìn ra được dị thường của ‘Vũ Nhu Tử’.
“Thiên địa đại biến, cộng thêm Thiên Đạo sụp đổ, với ta mà nói thì đây cũng không phải chuyện xấu gì.” Thiên Đế nhẹ giọng nói.
Mặt khác, vừa rồi cô thừa cơ chặn Tống tiền bối mười lăm ngày.
Thời gian mười lăm ngày đủ cho cô thu hồi đảo thần bí một lần nữa, trong lúc đó cũng không cần lo lắng Tống Thư Hàng quấy nhiễu từ xa.
Sau khi xử lý xong chuyện đột nhiên xảy ra trên Linh Điệp đảo, Thiên Đế đứng dậy tiến vào nội thất bế quan.
Ở nơi đó, Linh Điệp Thánh Quân vẫn trong trạng thái hôn mê.
Nhưng thương thế của hắn đã hoàn toàn khôi phục. Thậm chí dưới các loại thánh dược tẩm bổ của Thiên Đế, Linh Điệp Thánh Quân hình như còn béo lên một vòng.
Lần này Linh Điệp Thánh Quân có thể nói là vì họa được phúc, lần này sau khi tỉnh lại, hẳn là cảnh giới của hắn sẽ nhảy lên một đoạn.
Dưới tình huống bình thường, Linh Điệp Thánh Quân lẽ ra phải tỉnh lại từ lâu rồi.
Nhưng mà… do Thiên Đế cố ý khống chế, hắn tiến vào một loại trạng thái chìm trong lĩnh ngộ bế quan, hấp thu dược lực đồng thời thuận tiện bế quan luôn.
Tiếp đó Thiên Đế phải nhằm vào hành động trên đảo thần bí.
Trong quá trình này, Linh Điệp Thánh Quân duy trì trạng thái hôn mê sẽ càng có lợi cho hành động của cô.
“Mọi việc sẵn sàng.” Thiên Đế đổi đi các vị thuốc trong mấy bát hương bên cạnh Linh Điệp Thánh Quân rồi duỗi lưng một cái, tâm tình vui sướng.
*********
Hiện thế, sao Hỏa.
“Nói nghe này, Vũ Nhu Tử. Cụm từ ‘thiên địa đại biến’ nghe có chỗ nào quái dị không?” Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi. Hắn cảm thấy gần đây phương thức tư duy của Thiên Đế đang dần ‘Vũ Nhu Tử hóa’, cho nên, có lẽ Vũ Nhu Tử có thể hiểu được phương thức tư duy của Thiên Đế, cũng có thể đẩy ngược nó lại để hắn hiểu được chăng?
“Không có vấn đề gì hết.” Vũ Nhu Tử chớp mắt.
“Cho nên, quả nhiên không phải vấn đề của ta.” Tống Thư Hàng gật đầu.
“Là thế giới này sai!” Thông Nương quơ nắm tay nhỏ.
“Thế giới đã rất mệt mỏi, đừng đổ lỗi cho nó nữa.” Tóc đen còn lại của Tống Thư Hàng hóa thành một bàn tay nhỏ tinh xảo, vỗ nhẹ Thông Nương.
Không hiểu nổi, vậy cứ để sang một bên trước đi, sau này hãy nói.
Mắt thần thứ ba của Tống Thư Hàng bắt đầu chú ý tới biến hóa của chiến cuộc.
Có cảm giác chiến đấu giữa đại lão quả cầu béo và Nguyệt Như Hỏa Cư Sĩ sắp đi vào hồi cuối.
Chiến đấu giữa Trường Sinh Giả bình thường, một khi đánh lên thì rất có thể sẽ là trận chiến có một không hai, đánh mấy trăm năm thậm chí mấy ngàn năm cũng có thể.
Nguyệt Như Hỏa Cư Sĩ rất mạnh, bên trong Trường Sinh Giả cũng không tính là kẻ yếu. Nếu như trong cuộc chiến Thiên Đạo bình thường, nói không chừng Nguyệt Như Hỏa Cư Sĩ có thể đi được rất xa.
Nhưng đại lão quả cầu béo là một trường hợp đặc biệt.
“Sắp kết thúc rồi!” Đại lão quả cầu béo lơ lửng trong hư không, pháo đài chiến tranh vô cùng to lớn sau lưng tạm thời ngừng bắn.
Theo tính toán của nó, phân lượng cơ bắp mình thể hiện ra cho chư thiên vạn giới lần này đã đủ.
Nó không thể vì biểu hiện thực lực của bản thân mà khai hết nội tình ra ngoài được.
Nửa chặn nửa che mới có sức hút nhất.
“Chiêu tiếp theo đây là một chiêu có ấn tượng vô cùng sâu sắc trong ký ức của ta… Đã từng có kẻ dùng nó đối phó với ta. Nhưng rốt cuộc, ta là người cười đến cuối cùng.” Hai tay đại lão quả cầu béo ôm ngực, trầm giọng nói.
Đối diện, nét mặt Nguyệt Như Hỏa Cư Sĩ ngưng trọng hơn hẳn.
“Hôm nay, ta bèn dùng một chiêu này để định thắng bại giữa ta và ngươi.” Dứt lời, đại lão quả cầu béo duỗi tay cào một phát lên người mình.
Một đám kim loại thể lỏng bị cào ra.
Sau đó nó ném đi, kim loại thể lỏng trước mặt nó hóa thành một cánh cửa không gian ổn định.
Cánh cửa không gian tựa như tấm gương, mặt gương là một màu đen kịt.
Nguyệt Như Hỏa Cư Sĩ ở đối diện lập tức cảm thấy dường như mình bị khóa chặt, hắn lập tức sử dụng lực lượng không gian, liên tục thay đổi vị trí. Nhưng loại cảm giác bị khóa mục tiêu cứ như giòi trong xương, như bóng với hình!
Trong các đại lão chư thiên vạn giới đang âm thầm quan sát, có mấy vị đột nhiên cảm thấy toàn thân khó chịu. Loại phương thức chiến đấu này của ‘Bá Tống Huyền Thánh’ lại lặng lẽ gợi lên một vài hồi ức đau khổ của bọn họ.
Chẳng lẽ lại là loại phương thức chiến đấu kia?
“A, đánh đánh đánh đánh đánh!” Đại lão quả cầu béo đột nhiên nhiệt huyết sôi trào hét lớn một tiếng, trong pháo đài chiến tranh sau lưng nó, vô số hỏa lực trút xuống cánh cửa không gian hình tấm gương kia.
Đồng thời, đại lão quả cầu béo huyễn hóa ra ba đầu sáu tay.
Quyền, chưởng, ngón tay, móng vuốt, khuỷu tay… đủ loại thần kỹ không ngừng oanh tạc vào cánh cửa không gian hình tấm gương.
Cũng trong lúc đó, bên cạnh Nguyệt Như Hỏa Cư Sĩ đột nhiên hiện lên hơn hai mươi đường hầm không gian.
Vô số hỏa lực, nắm đấm, chưởng kích, chỉ pháp, trảo công đáng sợ điên cuồng nện lên người hắn.
Loại vận dụng không gian tinh diệu này, ngay cả Trường Sinh Giả cũng không cách nào tránh né, chỉ có thể bị động chịu đòn.
[Quả nhiên là loại thủ đoạn này!] Mấy vị đại lão âm thầm quan chiến cảm thấy dạ dày phát đau.
Bọn họ không khỏi hồi tưởng đến Thánh Nhân Nho gia… ngoại trừ ánh nhìn mang thai ra, năm đó có không ít đại lão bị ‘cánh cửa không gian + tổ hợp quyền’ này của Thánh Nhân Nho gia đánh tới co rúm.
Hỏa lực oanh tạc và công kích liên tục của quả cầu béo đầy nhiệt huyết kéo dài hơn mười phút mới ngừng lại.
Cuối cùng Nguyệt Như Hỏa Cư Sĩ không thể chống đỡ, tiếc nuối bại dưới đại lão quả cầu béo đột nhiên nhiệt huyết sôi sục.
“Ngươi thua rồi.” Đại lão quả cầu béo lơ lửng trong không trung, thu hồi ba đầu sáu tay.
Tiếp đó, nó ngẩng đầu khí phách nói: “Ta là Bá Tống, ta chấp nhận tất cả khiêu chiến bất cứ lúc nào!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận