Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2135: Người Tiếp Theo!

Chương 2135: Người Tiếp Theo!
Cô gái nhỏ thế này mà là giáo viên của hắn à?
Sao lại thế được?
Nhìn cô giống học sinh cấp ba hơn, thậm chí có khi còn nhỏ hơn ấy chứ?
Sau khi suy đi nghĩ lại, Tống Thư Hàng dè dặt hỏi ra thắc mắc trong lòng: “A Thập Lục, cô trưởng thành rồi à?”
“Đúng vậy, ta trưởng thành rồi. Còn vấn đề gì muốn hỏi nữa không, Thư Hàng?” Tô Thị A Thập Lục khoanh tay đặt lên đầu gối, cái đầu nhỏ gối lên hai cánh tay, cười híp mắt nhìn Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng vẫn mỉm cười điềm tĩnh: “Cô giáo A Thập Lục thật đáng yêu.”
“Ừ, cảm ơn.” Tô Thị A Thập Lục cười ngọt ngào đáp.
Tống Thư Hàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tống *Hôm nay lại thành công sống sót* Thư Hàng.
Xích Tiêu kiếm tâm ma bay lơ lửng ở bên cạnh xem trò vui đã nén cười đến mức sắp bị nội thương.
Phim này đúng là xem trăm lần cũng không chán, hơn nữa mỗi lần đều có trò hay mới.
Hôm nay nó mới phát hiện, tiểu cô nương Tô Thị này thú vị hơn trong ấn tượng của nó nhiều.
Trước kia, lúc nó đi theo Tống Thư Hàng chỉ toàn tiếp xúc với một tiểu cô nương Tô Thị dịu dàng săn sóc. Ở một giai đoạn nào đó, các thiếu nữ luôn muốn dành hết tất cả dịu dàng cho người mình thích.
“Đúng rồi, A Thập Lục này, giữa chúng ta chỉ là quan hệ thầy trò thôi ư?” Lúc này, Tống Thư Hàng trầm ngâm hồi lâu lại cẩn thận hỏi.
Hắn nhạy cảm phát hiện quan hệ giữa hắn và A Thập Lục thân thiết hơn một chút, tuyệt đối không chỉ đơn giản là quan hệ thầy trò.
Vì cẩn thận, hắn không hỏi trắng ra mà hỏi gián tiếp thăm dò thử.
“Ồ, bạch long đạo hữu mau nghe này, lần này kịch bản có thay đổi.” Xích Tiêu kiếm dùng truyền âm nhập mật kêu lên.
Thật ra đoạn đối thoại kiểu như “Xin chào, ta tên Tống Thư Hàng, lần đầu gặp mặt” giữa Tống Thư Hàng và A Thập Lục đã xuất hiện ba lần rồi, lần này là lần thứ tư.
Nhưng ở mấy lần trước, Tống Thư Hàng không hỏi vấn đề nào tương tự thế này.
Điều này làm Xích Tiêu kiếm tâm ma cảm thấy sung sướng như “tìm được nội dung ẩn”.
Bạch long tỷ tỷ mệt mỏi mở mắt liếc nhìn Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục ở đằng xa, sau đó cô dùng đuôi đè chặt Xích Tiêu kiếm, không cho xích Tiêu kiếm đi quấy rầy.
Hình như Tô Thị A Thập Lục cũng hơi bất ngờ, sau đó cô ngẩng đầu lên gật đầu đáp: “Đúng vậy, không chỉ đơn giản là thầy trò.”
“Vậy quan hệ giữa chúng ta là?” Tống Thư Hàng mừng rỡ hỏi.
Tô Thị A Thập Lục mỉm cười không đáp.
“Ta có linh cảm câu nói tiếp theo của Tống Thư Hàng sẽ là một câu mang đậm tính chất đi tìm đường chết. Chúng ta hãy bắt chước mạch não của Tống Thư Hàng, suy nghĩ theo lối tư duy của hắn, sau khi lấy được tiền đề ‘không chỉ đơn giản là quan hệ thầy trò’, suy đoán đầu tiên hiện ra trong đầu hắn... chắc là quan hệ chị em. Nếu chưa xác định A Thập Lục đã trưởng thành, không chừng sẽ còn suy xét đến khả năng là anh em thậm chí là cha con.” Xích Tiêu kiếm tâm ma truyền âm nói với bạch long tỷ tỷ.
Ngay lúc Xích Tiêu kiếm tâm ma tự tin suy đoán tâm tư của Tống Thư Hàng, Tống Thư Hàng lại đột nhiên đưa tay ra dịu dàng ôm Tô Thị A Thập Lục vào trong ngực.
Do thiếu thông tin nghiêm trọng nên không thể suy đoán quan hệ giữa bản thân và A Thập Lục, thế nhưng có thể xác định một điều là độ thân mật giữa hắn và A Thập Lục cực cao.
Vậy nên Tống Thư Hàng lựa chọn một cái ôm thích hợp.
Bất kể là người thân, bạn thân hay là người có quan hệ thân cận hơn, lúc này một cái ôm cũng không có vẻ quá đột ngột.
Cẩn thận, tinh tế, mà vào lúc quan trọng lại không thiếu dũng khí khiêu chiến.
Đây chính là Tống Thư Hàng.
“Là ảo giác ư? Tống Thư Hàng mất trí nhớ lại thông minh hơn à?” Xích Tiêu kiếm tâm ma truyền âm cho bạch long tỷ tỷ.
“Hắn vẫn luôn là một tiểu tử thông minh.” Bạch long tỷ tỷ đáp.
Lúc ở đảo thần bí, cô đã tiếp xúc với Tống Thư Hàng.
Tô Thị A Thập Lục mím môi, thuận thế dựa sát vào ngực Tống Thư Hàng.
Trong cả quá trình ôm, tinh thần lực của Tống Thư Hàng vẫn quan sát kỹ phản ứng của Tô Thị A Thập Lục.
Nếu cô lộ ra phản ứng “kháng cự”, Tống Thư Hàng sẽ lập tức buông tay.
Sau khi thấy A Thập Lục không kháng cự, thậm chí còn dựa sát vào, Tống Thư Hàng thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn thuận theo bản năng, ôm chặt cô gái vừa quen thuộc lại xa lạ này vào lòng.
...
Hiệu quả của pháp thuật nghịch chuyển thời gian vẫn còn hữu hiệu, tựa như thật sự muốn kéo dài hơn trăm triệu năm.
Tống Thư Hàng ôm chặt Tô Thị A Thập Lục, đôi mắt lại trở nên mơ màng.
Một lát sau.
Hắn nhìn cô gái nhỏ nhắn trong ngực, sau khi suy nghĩ một chút, hắn cắn răng hỏi: “Xin chào, xin hỏi... ta tên gì?”
Tô Thị A Thập Lục chớp mắt bất đắc dĩ.
Cuối cùng vẫn đến bước này.
Dưới sự ảnh hưởng từ pháp tắc của pháp thuật nghịch chuyển thời gian, ngay cả tên họ bản thân là gì Tống Thư Hàng cũng không nhớ nổi.
Bị tẩy trắng hoàn toàn.
“Thư Hàng, tên của ngươi là Thư Hàng.” Tô Thị A Thập Lục kiên nhẫn trả lời. Cô cũng không ghét kiểu đối thoại này, ngược lại cảm thấy khá vui.
“Vậy à.” Tống Thư Hàng lẩm bẩm đọc tên mình, hai cánh tay vẫn ôm chặt cô gái trong ngực.
Khi ngay cả tên mình cũng không nhớ nổi, trong lòng hắn bỗng sinh ra cảm giác cô độc bất lực, cứ như cả thế giới đều hoàn toàn xa lạ với hắn.
Mà trong thế giới bản thân chẳng biết gì cả này, chỉ có cô gái vừa xa lạ lại quen thuộc trong ngực có thể mang đến sự ấm áp cho hắn.
“Ta có thể mạo muội hỏi một chuyện được không?” Tống Thư Hàng lại dè đặt hỏi.
A Thập Lục trả lời thẳng: “Ta tên Tô Thị A Thập Lục.”
Ơ? Sao cô gái này biết ta muốn hỏi tên của cô ấy nhỉ?
Đây là thần giao cách cảm ư?
“Tô Thị A Thập Lục, họ Tô à? Su Hang (1), Tô Hàng... Thì ra là vậy, ta cũng họ Tô. Chúng ta là người một nhà à?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Phụt~” Tô Thị A Thập Lục không nhịn được bật cười.
Bạch long tỷ tỷ và Xích Tiêu kiếm ở bên cạnh cũng nín rất khổ cực nhưng hai người lại không thể lên tiếng, một kiếm một rồng chỉ có thể tiếp tục giả làm phông nền.
“Trước kia ta từng ảo tưởng đến chuyện cho ngươi đổi sang họ Tô nhưng bây giờ ta tuyệt đối không cho ngươi đổi họ, cũng không có ai cho ngươi đổi họ đâu.” Tô Thị A Thập Lục nói.
Bây giờ trong chư thiên vạn giới, ai mà không biết đến danh tiếng của Tống Thư Hàng, của nghìn năm đệ nhất thánh? Hắn là vị Huyền Thánh đầu tiên tấn thăng bát phẩm trong gần nghìn năm qua.
Mặc dù là hàng giả nhưng trừ cô và A Thất ra, trong Thiên Hà Tô Thị chẳng ai biết cả.
Lấy uy danh vang dội của Tống Thư Hàng bây giờ... trưởng lão của Thiên Hà Tô Thị dám cho hắn đổi họ sao? Có gan thì nhìn thẳng vào mắt của Tống Thư Hàng, nói ra ý tưởng táo bạo của bản thân đi!
“Ta không phải họ Tô? Vậy ta họ gì?” Tống Thư Hàng nghi hoặc.
“Họ Tống.” A Thập Lục đáp.
“Họ này chẳng ra sao hết.” Tống Thư Hàng xoa cằm: “Nhưng đi cùng với cái tên Su Hang thì nghe cũng hay đấy.”
“Đúng rồi, A Thập Lục này, giữa chúng ta là quan hệ gì?” Tống Thư Hàng lại hỏi.
“Đương nhiên là... ơ?” Tô Thị A Thập Lục mới nói được một nửa, đột nhiên ngẩn ra.
Cô rời khỏi ngực Tống Thư Hàng ngồi dậy, nhìn về phía bạch long tỷ tỷ kêu lên: “Bạch long tỷ tỷ, trí nhớ của ta cũng bắt đầu có vấn đề rồi.”
“Nhìn trời, chẳng lẽ mất trí nhớ cũng là từng người mất? Xếp hàng tẩy trắng trí nhớ à?” Xích Tiêu kiếm tâm ma nâng chuôi kiếm lên, “nhìn” lên trên.
Chú thích:
(1) Họ Tô (苏) có phiên âm là [sū], Thư Hàng (书航) có phiên âm là [Shū háng], nghe khá giống nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận