Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 914: Đại Pháo Bắn Rồi, Bắn Chết Cụ Nó

Chương 914: Đại Pháo Bắn Rồi, Bắn Chết Cụ Nó
Quyển sách giáo khoa bắt buộc hai mươi năm của chiến sĩ nhím biển này được chế tạo đặc biệt, không thấm nước, phòng điện, kèm hiệu quả phát sáng. Dù ở trong biển sâu, chiến sĩ nhím biển vẫn có thể hưởng thụ giáo dục bắt buộc hai mươi năm một cách vô cùng tiện lợi.
Đây là sách giáo khoa do bộ giáo dục chiến sĩ nhím biển mới nghiên cứu ra, từ khi có nó, chiến sĩ nhím biển trẻ ở đáy biển cũng có thể học tập tri thức bất cứ lúc nào.
Trưởng lão chiến sĩ nhím biển cap gầy thầm đọc sách giáo khoa bắt buộc hai mươi năm của chiến sĩ nhím biển, quen tay lật đến một trang.
Sau đó trưởng lão chiến sĩ nhím biển nói với Tống Thư Hàng:
“Khụ, không chỉ mình ngươi, người nhà của ngươi cũng sẽ bị chiến sĩ nhím biển trừng phạt! Ngươi không trốn được đâu, ngươi không có đường sống! Nhưng...nếu ngươi ngoan ngoãn tự chặt đầu thì ta có thể tha cho người nhà của ngươi một mạng!”
Tống Thư Hàng:
“...”
Đám chiến sĩ nhím biển cố chấp với lời thoại đến mức độ nào chứ? Trước khi đánh nhau phải quyết đọc xong lời thoại mới chịu à?
Nếu chúng nó đụng phải người bắt yêu nóng tính thì xui rồi. Một bên là trước khi đánh nhau phải đọc lời kịch, một bên là thấy yêu quái thì xúc động muốn giết, không nói hai lời là vác đao chém, tưởng tượng đã thấy buồn cười.
Diệt Phượng Công Tử cười nói:
“Thư Hàng, chúng tìm ngươi đấy.”
Dù đối mặt với rất nhiều chiến sĩ nhím biển nhưng tiền bối nhóm Cửu Châu số 1 chẳng hề lo lắng.
Tống Thư Hàng khẽ thở dài:
“Ừm, trước kia ta giết vài con chiến sĩ nhím biển, thế là để lại ấn ký.”
Bạch Tôn Giả:
“Ta cũng từng giết!”
Lệ Chi Tiên Tử nói:
“Hình như ta cũng vậy.”
Dược Sư nói:
“Ta thì không trực tiếp giết, nhưng có lần bắt sống vài chiến sĩ nhím biển về, vốn định nuôi thử thuốc, ai ngờ nuôi một hồi không biết sao lại chết luôn.”
Giang Tử Yên nói:
“Không thể trách ngươi, hôm đó chắc tại ta đút sai thuốc nên mấy con chiến sĩ nhím biển đó mới chết.”
Diệt Phượng Công Tử nghe vậy bèn cảm thán rằng:
“Đám người các ngươi tàn nhẫn quá, Chiến sĩ nhím biển vừa ngốc vừa dễ thương, các ngươi nỡ lòng nào xuống tay chứ?”
Diệt Phượng Công Tử vừa dứt lời thì đội chiến sĩ nhím biển đã tản ra, phía sau giơ lên biết bao nhiêu là vũ khí.
Có bom nổ dưới nước, ngư lôi, siêu không ném ngư lôi, đạn phá giáp nước sâu, các loại vũ khí hiện đại hóa dưới biển. Không biết đám chiến sĩ nhím biển làm sao thu gom được nhiều vũ khí hiện đại hóa như thế, hơn nữa trên vũ khí còn chằng chịt đầy phù văn trận pháp, hiển nhiên đã được chiến sĩ nhím biển cải tạo rồi.
Chỉ có thể nói không uổng là tinh anh giới hải yêu nhận giáo dục bắt buộc hai mươi năm, vừa nghiên cứu phép thuật vừa không quên nghiên cứu vũ khí chiến tranh công nghệ cao của nhân loại, không hề đi sau thời đại!
Trưởng lão chiến sĩ nhím biển cao gầy lại nói với Tống Thư Hàng:
“Hỡi nhân loại tội nghiệt nặng nề, nghe cho kỹ đây, ta cho ngươi hai mươi giây sám hối. Hai mươi giây sau ngươi phải tự quỳ xuống chặt đầu, nếu không... không chỉ mình ngươi chết, người nhà của ngươi sẽ bị chiến sĩ nhím biển truy sát!”
Trên thuyền tiên.
Tống Thư Hàng chỉ vào hàng loạt vũ khí hiện đại hóa dữ tợn rồi hỏi Diệt Phượng Công Tử:
“Diệt Phượng tiền bối nhìn xem, đây là chiến sĩ nhím biển vừa ngốc vừa dễ thương mà tiền bối nói, giờ có thấy chúng đặc biệt tàn bạo không?”
Diệt Phượng Công Tử:
“...”
Bạch Tôn Giả đột nhiên lên tiếng:
“Phải rồi Thư Hàng, ngươi lại đây lái thuyền tiên giúp ta.”
Tống Thư Hàng hỏi:
“A? Tiền bối, ta không biết lái thuyền tiên mà?”
Bạch Tôn Giả giải thích:
“Yên tâm, ta đã cải trang thuyền tiên, giống lái xe vậy, ngươi biết lái xe là sẽ lái được thuyền tiên. Hơn nữa ngươi điều khiển thế nào không để thuyền chìm là được, giờ ta đi ra ngoài một chuyến.”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi:
“Đi ra ngoài một chuyến? Bạch tiền bối muốn làm gì à?”
Không biết Bạch Tôn Giả lấy đâu ra rất nhiều công cụ, trong mắt tràn ngập hưng phấn, hắn vui vẻ nói:
“Ưm, thật ra ta rất hứng thú với mớ vũ khí của đám chiến sĩ nhím biển này. Lần trước ta mang tên lửa đạn đạo về mà chưa nghiên cứu kỹ đã bị hủy, lần này hiếm khi thấy nhiều vũ khí như vậy, ta muốn nghiên cứu một chút.”
Tống Thư Hàng nuốt nước miếng hỏi:
“... Bạch tiền bối, làm vậy có phải là không được tốt lắm không?”
Bạch Tôn Giả nói:
“Yên tâm, dạo này ta có rèn luyện kỹ thuật, tháo máy móc chuyên nghiệp với tuyệt cú mèo luôn.”
Tống Thư Hàng thuận miệng hỏi:
“Tuyệt kiểu gì?”
Bạch Tôn Giả chần chừ một lúc:
“Ờ thì... ví dụ như nổ rất đã chẳng hạn?”
Diệt Phượng Công Tử, Lệ Chi Tiên Tử, Bắc Hà Tán Nhân, Dược Sư và Giang Tử Yên đều câm nín.
Trong sự lặng im của đám đạo hữu, Bạch Tôn Giả vui vẻ mở cửa lặn, lặng lẽ rời khỏi thuyền tiên rồi lẻn về hướng trận doanh chiến sĩ nhím biển.
Tống Thư Hàng đề nghị:
“Các vị tiền bối, chúng ta có nên lùi lại một chút không?”
Lệ Chi Tiên Tử đồng ý:
“Sau đó tăng mạnh trận pháp phòng ngự trên thuyền tiên lên.”
Dược Sư chậm rãi nói:
“Không thể thiếu trận pháp giảm bớt lực lượng, lực xung kích của vụ nổ dưới đáy nước lớn lắm đó.”
Giang Tử Yên gật đầu nói:
“An toàn là số một!”
Vì thế nhóm Tống Thư Hàng lặng lẽ hành động.
Bên kia.
Đám chiến sĩ nhím biển bao vây thuyền tiên.
Hai mươi giây qua mau.
Trưởng lão chiến sĩ nhím biển cao gầy cong khóe môi dưới lớp khăn che mặt, nở nụ cười âm hiểm khi mưu đồ thành công.
Hai mươi giây thật ra là thủ thuật che mắt của nó, người trên thuyền tiên ai nấy đều dính máu của chiến sĩ nhím biển, trưởng lão không định tha cho bất kỳ người nào. Trong hai mươi giây trưởng lão chỉ huy đám chiến sĩ nhím biển bày thiên la địa võng, tất cả vũ khí hiện đại hóa, phép thuật đều chuẩn bị sẵn sàng.
Trưởng lão chiến sĩ nhím biển gầy cười đắc ý và ra lệnh:
“Hỡi nhân loại tội nghiệt sâu nặng, cho dù ngươi chặt đầu thì chiến sĩ nhím biển chúng ta cũng tuyệt đối không bỏ qua cho người nhà của ngươi! Hôm nay các ngươi đều chết tại đây đi, sau đó ở địa ngục chờ người nhà của các ngươi. Chuẩn bị nã pháo! Đại pháo bắn chết cụ chúng nó! Đừng có hèn yếu, hãy vùng lên đi!”
Đám chiến sĩ nhím biển ở phía sau lục tục điều khiển, tất cả ngư lôi, bom nổ dưới nước, đạn phá giáp lắp nòng... đủ loại vũ khí đều nhằm về phía thuyền tiên.
Khi đám chiến sĩ nhím biển chuẩn bị khai hỏa.
“A a a a!!!”
Một tràng tiếng gào thét vang lên, tiếng hét đặc biệt thê thảm, kêu cha gọi mẹ, kêu anh kêu chị, kêu vợ kêu bồ nhí.
Vụ nổ dẫn đến sóng xung kích vô cùng đáng sợ.
Tóm lại thì hiệu quả vụ nổ xứng đáng nhận được 32 like!
Không uổng là kết quả công nghệ cao của nhân loại cộng với trận pháp phù văn của chiến sĩ nhím biển, kết hợp khoa học kỹ thuật và tu chân ra hiệu quả một cộng một lớn hơn hai.
Chỉ có một điều không hoàn mỹ là vị trí nổ không đúng lắm.
Móa nó, sao đạn pháo chưa bắn ra đã nổ thế này?
Hơn nữa kích hoạt bom nổ dưới nước xong mua một tặng một kích hoạt luôn mấy ngư lôi xung quanh, cảnh tượng hoành tráng còn hơn phim hành động Âu Mỹ.
Vụ nổ bất ngờ làm đám chiến sĩ nhím biển ở phía xa không kịp trở tay, chỉ biết ngơ ngác mà nhìn.
Một số đồng bạn may mắn bị thương nặng dựa vào sức sống ngoan cường khóc la bò ra từ dư ba vụ nổ, nhưng rất nhiều đồng bạn xui xẻo mãi mãi vùi thây trong vụ nổ kỳ lạ này.
Trưởng lão chiến sĩ nhím biển gầy gò hai mắt đỏ ngầu, la toáng lên:
“Sao có thể như vậy? Vũ khí của chúng ta đã trải qua kiểm tra ‘an toàn chất lượng nhím biển”, sao có thể xuất hiện tai nạn được chứ?”
Trung tâm vụ nổ có bóng nhân loại vèo một tiếng lao ra, tốc độ siêu nhanh, nom bộ dáng không hề chật vật chút nào.
Vụ nổ kịch liệt nhưng không tạo chút tổn thương cho nhân loại đó, có một tấm phù văn lơ lửng bên cạnh hắn hình thành tầng hộ thuẫn mỏng manh. Phù văn hộ thuẫn này đã cản lại mọi tổn thương cho hắn.
Bạch Tôn Giả lẩm bẩm:
“Phi phi phi, chỉ mới cạy vỏ ra mà sao tự dưng lại nổ thế này? Ta còn chưa thấy mạch điện trong đó mà!”
Bạch Tôn Giả vừa nói vừa nhanh chóng đến gần một quả ngư lôi khác.
Trước bao gặp mắt của chiến sĩ nhím biển, Bạch Tôn Giả bình tĩnh dùng hai công cụ nhỏ kỳ lạ chọc ngoáy quả ngư lôi.
Chiến sĩ nhím biển:
“...”
Trưởng lão chiến sĩ nhím biển cao gầy tức giận quát:
“Cản hắn lại, mau ngăn nhân loại này lại! Không đúng, giết hắn, giết hắn cho ta!”
Đám chiến sĩ nhím biển trẻ lấy lại tinh thần.
Chiến sĩ nhím biển đứng gần quả ngư lôi lao vào Bạch Tôn Giả, pháp khí trong tay, gai nhọn trên người, một số phép thuật hệ hàn băng ném vào Bạch Tôn Giả như mưa.
Nhưng những công kích này quá yếu đối với Bạch Tôn Giả, trình độ công kích cỡ đó không phá được phòng ngự của hắn nữa là. Vì thế Bạch Tôn Giả ung dung dựng phù văn hộ thuẫn, lo tập trung gỡ bom dưới nước.
Công kích của đám chiến sĩ nhím biển nhiều như vô cùng vô tận, không ngừng đánh vào hộ thuẫn của Bạch Tôn Giả, cảnh tượng đặc biệt hoành tráng. Đáng tiếc là không đem lại chút hiệu quả nào, một số gai nhọn bị bắn ngược lạikhi đụng vào hộ thuẫn khiến chiến sĩ nhím biển la oai oái thấu trời.
Tốc độ gỡ bom của Bạch Tôn Giả siêu nhanh. Hơn nữa do có kinh nghiệm lần trước nên lần này trước khi tháo gỡ, Bạch Tôn Giả còn đặc biệt trùm vỏ ngoài không thấm nước cho quả ngư lôi.
Vỏ ngoài của quả ngư lôi nhanh chóng bị Bạch Tôn Giả gỡ xuống, tiền bối rất vui vẻ nghiên cứu kết cấu bên trong.
Quả ngư lôi này là loại mới nghiên cứu vào năm 2019, uy lực nổ rất mạnh, không sợ thấm nước. Đám chiến sĩ nhím biển có thể kiếm được thứ tiên tiến như vậy thật không dễ dàng chút nào.
Bạch tiền bối gỡ được một nửa, đang định nghiên cứu sâu hơn thì...
Bùm!
Thứ này lại nổ.
Uy lực nổ bao trùm Bạch Tôn Giả và chiến sĩ nhím biển ở gần.
Bạch Tôn Giả lẩm bẩm:
“Xui thế không biết.”
Nói xong, Bạch Tôn Giả lại đứng dậy chạy đến quả ngư lôi bên cạnh.
Trưởng lão chiến sĩ nhím biển cao gầy tức giận giậm chân bình bịch:
“A a a! Chết tiệt! Chết tiệt! Chia ra một đội người đi tấn công tên kia, những người khác lo công kích chiếc thuyền tiên kia! Công kích đi, đừng để thuyền tiên chạy mất!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận