Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1423: Trời đậu, Bá Tống Huyền Thánh bị kéo vào không gian chiến đấu thật rồi!

Chương 1423: Trời đậu, Bá Tống Huyền Thánh bị kéo vào không gian chiến đấu thật rồi!
Ma mới không thể cứ là ma mới mãi được… Một ngày nào đó ma mới cũng sẽ trưởng thành và biến thành lão làng.
Đó là quy luật của thời gian.
Đương nhiên Tống Thư Hàng cũng không tránh được.
Rồi một ngày nào đó hắn cũng sẽ trở thành một tiền bối đức cao vọng trọng trong nhóm Cửu Châu số 1.
Hắn có một niềm tin mãnh liệt vào chuyện này.
Tống Thư Hàng chống hai tay dưới cằm, quan sát các bé trong nhóm từ 10 tuổi trở xuống chiến đấu và vểnh tai lên nghe hóng những lời giảng giải, bình luận của các tiền bối với những trận đấu ấy.
Những cuộc so tài và những lời giảng giải này đều sẽ trở thành kho báu kinh nghiệm quý giá cho Tống Thư Hàng. Ít nhất thì hắn tin là như vậy.
Vũ Nhu Tử ngồi bên cạnh hạ giọng nói: “Sức chiến đấu của cảnh giới nhất phẩm yếu quá, khuyết điểm thì lại quá nhiều.”
Vũ Nhu Tử có gia học thâm sâu, bây giờ đã lên tới cảnh giới tứ phẩm, thành ra trong mắt cô thì mỗi chiêu của các bé trai bé gái trên đài đều có cả chục sơ hở khác nhau, mà sơ hở nào cũng chết người.
“Nhưng với trình độ của nhất phẩm thì bọn trẻ đã làm tốt lắm rồi. Phần lớn đám nhỏ trên đài mới tu luyện được hai ba năm, thể hiện được như thế, không hổ danh thiên tài.” Bắc Hà Tán Nhân mỉm cười nói.
Cuồng Đao Tam Lãng tiếp lời: “Đặc biệt là mấy đứa gần mười tuổi kia kìa, tu vi lên đến Dược Long Môn cả rồi đấy. Nếu có thể đột phá nhị phẩm trước mười tuổi thì tiền đồ vô lượng.”
“Mất bốn, năm năm mới đột phá đến nhị phẩm đã là thiên tài tiền đồ vô lượng rồi sao?” Tống Thư Hàng hỏi han, vừa tò mò vừa khiêm tốn.
Hắn chẳng có khái niệm gì về chuyện này cả, bởi vì mấy nhân vật đột phá Nhị phẩm mà hắn từng tiếp xúc đều hơi bị đặc biệt. Ví dụ như Thậm Điếu Thánh Nhân và Thiên Đế yếu hơn Thậm Điếu Thánh Nhân một chút chẳng hạn. Thời gian hai người này đột phá nhị phẩm chỉ tính bằng ngày thôi. Thậm chí Thánh Nhân mất có 15 ngày, còn Thiên Đế thì mất 20 ngày.
“Chứ còn gì nữa, mọi người đều biết vượt qua cảnh giới Dược Long Môn của nhị phẩm không dễ mà. Mấy kẻ chỉ mất vài tháng đã đột phá được cảnh giới nhị phẩm đều là yêu nghiệt quái vật hết.” Cuồng Đao Tam Lãng bổ sung.
Tống Thư Hàng hơi xấu hổ.
Vũ Nhu Tử nghe vậy thì chống tay lên cằm, nhìn chằm chằm Tống Thư Hàng bằng đôi mắt sáng ngời, cười tươi roi rói.
Tống Thư Hàng bị nhìn một lúc ngại quá, bèn gượng gạo nói sang chuyện khác: “Thì ra là thế, vậy thì Tiểu Quả Quả cũng giỏi lắm đấy. Nó mới có sáu tuổi mà đã mở khiếu thứ tư – Nhĩ khiếu rồi. Trước mười tuổi có hi vọng đột phá đến cảnh giới Nhị phẩm.”
“Bá Tống đạo hữu cũng biết Tiểu Quả Quả à? Nó là bảo bối của Thông Huyền đại sư đấy. Nếu trong bốn năm tới có tổ chức bữa Thực Tiên yến tiếp theo thì thể nào Thông Huyền đại sư cũng sẽ dẫn nó đến tham gia.” Diệt Phượng Công Tử nói.
Chủ đề được đánh lái thành công sang Tiểu Quả Quả của Thiên Nhai Vân Du tự và một số hậu bối thiên tài trong nhà các tiền bối của nhóm Cửu Châu số 1.
Chỉ một lát sau… cuộc so tài của các bé từ 10 tuổi trở xuống đã kết thúc.
Nhóm này không đông lắm, bởi vì rất nhiều bé ở độ tuổi này bị người lớn giấu kĩ trong nhà như Tiểu Quả Quả, để tích lũy tu luyện, trùng kích cảnh giới nhị phẩm.
Cuối cùng người thắng cuộc trong nhóm không phải người tu luyện theo hệ tu chân mà là một bạn nhỏ ở giới khác trong Chư Thiên Vạn Giới.
Bạn nhỏ này vừa mới mở khiếu thứ năm, còn lâu nữa mới đến Dược Long Môn, nhưng người trong giới họ có thể chất cường đại trời sinh hơn hẳn người thường.
Cảnh giới nhất phẩm chiến đấu chủ yếu dựa vào công pháp luyện thể, chủng tộc có sức mạnh thể chất trời sinh chiếm ưu thế tuyệt đối, cho nên cậu bé có cảnh giới không cao nhưng vẫn dành được thắng lợi dựa vào nhục thân cường hãn.
“Thiên phú về nhục thân cũng là một phần của thực lực, không thể không nói rằng ở cảnh giới Nhất phẩm thì người có nhục thân cường đại được lợi rất nhiều.” Bắc Hà Tán Nhân cảm thán.
Nhục thân càng cường đại thì khí huyết càng mạnh mẽ, khí huyết chi lực ngưng tụ được ở cảnh giới nhất phẩm cũng theo đó mà cường đại hơn, đột phá khiếu huyệt nhẹ nhàng hơn nhiều.
Trước khi vòng đấu tiếp theo bắt đầu, các thiếu nữ dâng trà lại lần lượt xuất hiện, đặt từng đĩa đồ ăn nguội tinh xảo lên bàn.
Mỗi món ăn nguội đều do Biệt Tuyết Tiên Cơ tự tay chế biến, mỗi bàn mười món, sơn trân hải vị, bao gồm hết thảy những thứ bay trên trời, chạy dưới đất, bơi trong nước, thậm chí là nguyên liệu nấu ăn thu thập từ khắp chư thiên vạn giới.
Bình thường thì bàn nào cũng có mười đĩa đồ ăn, nhưng trên bàn của Tống Thư Hàng lại có tới hai mươi đĩa.
Trong đó có hơn mười đĩa nhỏ bày la liệt trước mặt Bạch tiền bối.
Rõ ràng là Biệt Tuyết Tiên Cơ thiên vị Bạch tiền bối một cách quang minh chính đại mà.
“Đây là suất đặt biệt mà tiên cơ chuẩn bị riêng cho Bạch Thánh Quân, chỉ phù hợp với khẩu vị của ngài, hy vọng Bạch Thánh Quân sẽ thích.” Thiếu nữ tóc ngắn mang đồ ăn lên cười hì hì mà nói.
Trong Thực Tiên yến lần này, đấu chí của tiên cơ sôi sục chưa từng có.
Cô thề phải chinh phục được dạ dày của Bạch Thánh Quân cho bằng được, từ đó thu phục trái tim ngài.
“Vậy ta không khách khí nhé.” Bạch tiền bối nói.
“Mời Bạch tiền bối hưởng dụng đi ạ.” Thiếu nữ tóc ngắn che miệng mỉm cười rồi lui xuống.
“Cô ấy làm thế này ta ngại quá.” Bạch tiền bối nói.
“Hay là Bạch tiền bối chia một ít cho bọn ta đi, chúng ta có thể chia… Úi!”
Nói được nửa câu, Tống Thư Hàng đột nhiên thấy toàn thân rét run cầm cập làm hắn phải rùng mình một cái.
Hắn sờ lên eo mình theo bản năng.
Tự nhiên cảm thấy có một ánh mắt… một ánh mắt hung tàn dòm lom lom thận mình, eo Tống Thư Hàng run lẩy bẩy.
Tống Thư Hàng hiểu rồi.
Không hiểu cũng không được! Còn không hiểu thì nói không chừng trong Thực Tiên yến hôm nay sẽ có thêm một món là “Thận Bá Tống Huyền Thánh nướng”! Đừng có nghi ngờ kĩ thuật nấu ăn của Biệt Tuyết Tiên Cơ, cô ấy là một trong những tiên trù hiếm hoi có thể xử lý nguyên liệu “Huyền Thánh bát phẩm” còn sót lại trong tu chân giới đấy!
Kình Thánh bát phẩm cô ấy còn xử lý được nửa là cái đồ bát phẩm lòe người như Tống Thư Hàng.
“Ngươi muốn hả? Đây ta chia cho một ít.” Bạch tiền bối nói.
Tống Thư Hàng lắc đầu nguây nguẩy, nhanh trí nói: “Thôi thôi, ta còn phải để bụng ăn các món phong phú sau đó nữa chứ. Ăn một ít món nguội để đánh thức dạ dày là được rồi, Thực Tiên yến có phải là tiệc đồ nguội đâu.”
Khi nói chuyện, Tống Thư Hàng cảm thấy ánh mắt hung hãn đang nhìn mình dịu dàng hẳn đi. Với phản ứng nhanh nhạy vừa rồi, biết đâu trong bữa Thực Tiên yến này hắn lại được thêm một cái đùi gà?


Sau khi cuộc so tài của nhóm từ 10 trở xuống tuổi kết thúc thì trận đấu của nhóm 15 tuổi trở xuống cũng bắt đầu.
Trong nhóm này, cuối cùng Tống Thư Hàng cũng tìm được một người quen.
Hậu bối trong môn phái của Lệ Chi Tiên Tử - Bé Thi!
Mấy hôm trước Thi vừa tròn 11 tuổi.
Tháng trước, dưới đề nghị của Lệ Chi Tiên Tử, Thi chuyển đến khu đại học Giang Nam ở với Tống Thư Hàng một thời gian, chẳng bao lâu sau đã thành công thăng cấp lên cảnh giới nhị phẩm.
Khi thăng cấp lên nhị phẩm, cô bé mới có 10 tuổi thôi, chính là thiên tài “tiền đồ vô hạn” mà Tam Lãng tiền bối vừa nói đó. Nếu Thực Tiên yến mở ra sớm nửa tháng thì cô bé có thể tham gia vào nhóm từ 10 tuổi trở xuống, dùng nhị phẩm cảnh giới đè bẹp cả nhóm luôn rồi.
“Bé Thi cố lên!” Mãi mới gặp một bé mà mình quen, Tống Thư Hàng vẫy tay rối rít cổ vũ Bé Thi.
Bé Thi nhìn Tống Thư Hàng, một lát sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé trắng bệch ra.
Không chỉ một mình Thi mà đối thủ của cô bé cũng tái mét mặt mày. Bá Nho Huyền Ma quen biết cô bé này ư? Nếu cậu nhóc đánh thắng thì Bá Nho Huyền Ma có âm thầm trả thù không?
Kết quả là…
Bé Thi vừa mới lên sàn một tí đã thua trận.
Dù đối thủ phát huy thất thường vì trong lòng e ngại, nhưng Thi phát huy càng chán hơn.
Lệ Chi Tiên Tử thở dài: “Bá Tống đạo hữu, ngươi làm cô bé sợ đấy. Vốn dĩ Thi có cảnh giới nhị phẩm, tu luyện thêm bí pháp của nhà ta nữa thì ít ra còn thắng được mấy trận… Ôi ~”
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn ngẩng đầu nhìn trời xanh, mãi chẳng nói nên lời.
Cuối cùng, người giành được chiến thắng trong nhóm 15 tuổi là một cô bé hệ tu chân tên là Ngư Ngư. Cô bé này còn chưa xuất sư, cho nên chưa có đạo hiệu của riêng mình.
Cô bé này có một đôi song thương xuất thần nhập hóa, khá có tài năng, vả lại khi ra tay còn tiềm tàng một tầng “ý cảnh”. Một thời gian nữa, nhất định cô bé có thể lĩnh ngộ ra thương ý cho chính mình.
Côn cần tháng, đao cần năm, thương lại cần cả một kiếp người… Cho nên từ một khía cạnh nào đó mà nói thì những người am hiểu dùng thương đều bất hạnh, phải luyện cả đời mới có thể đạt tới tinh thâm.


Trong nhóm 20 tuổi trở xuống, Tống Thư Hàng lại gặp hai người quen.
Hai thiếu nữ tóc màu được Thanh Loan Thánh Quân đưa đến, người cao gầy tên là Yên, người thấp hơn là A Lăng.
Nhìn thấy hai thiếu nữ này, Tống Thư Hàng lại bắt đầu tưởng tượng bay xa.
“Vũ Nhu Tử, cô nói xem nếu hai thiếu nữ này gặp đối thủ là một con gà thành tinh thì sao nhỉ? Họ có xuống tay được không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Hình như ở nơi mà hai thiếu nữ này sống thì gà là một loài chim thánh thì phải? Hai cô ấy có thể ra tay với một con gà tu luyện thành tinh được không đây?
Vũ Nhu Tử nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Nếu ta mà là hai cô ấy thì nói không chừng sẽ bắt gà con làm thú cưng đấy.”
Tống Thư Hàng: “…”
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai thiếu nữ kia không hổ là truyền nhân của Huyền Thánh. Cô nàng lùn hơn vừa tròn 15 tuổi ít lâu đã đạt tới cảnh giới đan điền thứ tư – Long Khu đan điền của nhị phẩm, còn cô nàng cao gầy lớn hơn một chút, nay đã ở đỉnh phong Nhị phẩm – Long Giác đan điền, cách cảnh giới tam phẩm không xa.
Phải biết rằng các cô là thú tu của Thú giới, có cường độ thân thể mạnh hơn người thường rất nhiều, nhưng sau nhị phẩm thì tốc độ thăng cấp của họ sẽ chậm hơn tu sĩ nhân loại.
Cuối cùng cô nàng Yên cao gầy giành chiến thắng trong nhóm 20 tuổi dựa vào bí pháp.
“Ha ha, tiếp theo ta nhất định sẽ giành được tiên trân đầu cá Cá voi Dực Vương!” Yên lau mồ hôi trên trán, hưng phấn nói.
“Đáng tiếc, nếu Tống tiền bối ngươi mà lên đó thì chắc chắn chẳng ai đỡ nổi một hiệp đâu.” Vũ Nhu Tử thì thầm.
Tống Thư Hàng thở dài: “Thôi cứ vậy đi, đừng bắt nạt người ta quá.”
Hắn lại nhìn Bé Thi cách đó không xa. Cô bé đang phụng phịu. Mới đầu nó còn nghĩ ít ra mình sẽ thắng được mấy trận trong Thực Tiên yến chứ.
Tố chất tâm lý còn kém quá. Thi nhủ thầm.
Tống Thư Hàng bỗng thấy có lỗi quá đi mất. Biết thế thì hắn đã không cổ vũ để làm ảnh hưởng tới phát huy của cô bé rồi.
Khi Tống Thư Hàng còn đang suy tư thì trận hỗn chiến giữa những người từ 20 tuổi trở xuống đã bắt đầu.
Tất cả người từ hai mươi tuổi trở xuống đều bị kéo tuột vào không gian chiến đấu.
Tất cả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận