Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1171: Cái Tay Kia... Không Lầm Được, Đúng Là Tay Của Bá Tống Huyền Thánh!

Chương 1171: Cái Tay Kia... Không Lầm Được, Đúng Là Tay Của Bá Tống Huyền Thánh!
Cật Qua Thánh Quân cảm giác sau khi thân thể được tái tạo lại, nó cho phép hắn tiếp xúc với một thế giới internet thần bí.
Cũng giống như vừa rồi, ngay lúc thấy Bạch Tôn Giả trong màn hình nhân tiền hiển thánh, trong lòng hắn bỗng có suy nghĩ chợt lóe, thân thể mới lấy được thông tin thông qua mạng internet thần bí kia. Thế nên hắn mới bất giác đọc lên cái tên ‘Bạch’ nọ.
Đây là năng lực thiên phú mà mình lấy được sau khi bỏ thân thể cũ ư?
Ngoài mặt Cật Qua Thánh Quân vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thì đang âm thầm suy nghĩ. Trở về hắn phải dành thời gian nghiên cứu kỹ bộ thân thể mới của mình. Bộ thân thể mới cáo này còn cất giấu rất nhiều bí ẩn đáng giá đang chờ hắn đi nghiên cứu khai phá.
...
Ở một nơi khác tại khu Giang Nam xa xôi, trong Bích Nguyệt Viên, bên trong một hội quán biểu diễn tấu nói (1).
Bạch tiền bối two ngẩng đầu lên nhìn vào hư không.
“Ồ, rốt cuộc cũng hiển thánh rồi.”
Lúc này hắn đang ở trạng thái mà người bình thường không cách nào thấy được, cứ lơ lửng trên không bên trong hội quán biểu diễn tấu nói.
Từ khi có thể thông qua thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng, mỗi ngày hắn có thể ném một hình chiếu vào hiện thế trong một thời gian ngắn, sau đó khống chế hình chiếu phân thân bay nhảy khắp thế giới. Nhưng thật ra phạm vi hoạt động của hắn cũng bị hạn chế, cho dù có thông qua thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng thì hình chiếu phân thân cũng chỉ có thể hoạt động trên Trái Đất mà thôi.
“Sau hiển thánh là Kiếp Tiên, sau Kiếp Tiên chính là trường sinh chi đạo. Đến lúc đó cứ xem đạo trường sinh của vị “Bạch” này là ta sẽ biết rõ đây có phải là thủ đoạn do “ngươi” của năm đó để lại hay không.”
Bạch tiền bối two lẩm bẩm một mình.
Hắn không đi tiếp xúc với Bạch Tôn Giả, thậm chí vẫn luôn cố ý tránh đối phương. Mỗi lần Bạch Tôn Giả và Tống Thư Hàng ở chung với nhau thì hắn đều tránh mặt không đi tìm Tống Thư Hàng.
Hắn làm vậy là vì không muốn quấy nhiễu đối phương, tránh tạo ra ảnh hưởng không cần thiết đối với đối phương. Việc hắn cần phải làm chính là thông qua Tống Thư Hàng để tìm hiểu tình trạng đại khái của vị Bạch tiền bối này mọi lúc mọi nơi là được.
“A a a, thật nhàm chán. Tấu nói cũng nhàm chán, chẳng buồn cười gì cả. Chẳng trách tài kể chuyện cười của Tống Thư Hàng lại kém như vậy, thì ra là do trình độ kể truyện cười của cả thế giới hiện tại đều không cao.”
Bạch tiền bối two lại bắt đầu phiền não.
Hắn thích nghe chuyện cười!
Hắn thích nghe những mẩu chuyện cười thú vị!
Nhưng Bạch tiền bối two lại phát hiện muốn tìm được một câu chuyện cười khiến hắn bật cười rất khó. Điểm cười của hắn hơi cao.
Trong lúc đang suy nghĩ vẩn vơ, Bạch tiền bối two bất giác thấy được quảng cáo ngoài cửa sổ. Là quảng cáo về bộ phim điện ảnh “Trận Chiến Mạt Pháp” và poster quảng cáo bộ phim mới của Cuồng Đao Tam Lãng “Cuộc đời phóng đãng bất kham của ta” ở ngay bên cạnh.
Bạch tiền bối two từng nghe sủng vật số 2 tà ma chuột Hamster của hắn nhắc đến bộ phim “Trận Chiến Mạt Pháp” này.
“Hay là ta đi xem thử bộ phim này nhỉ?”
Bạch tiền bối two thầm nói.
...
Ngoài Bạch tiền bối two ra, ở một nơi xa xăm trong vũ trụ, trong một bí cảnh tiểu thế giới trên một hành tinh nào đó.
Một con thần tượng (voi thần) khổng lồ ngẩng đầu lên nhìn hư không.
“Ồ, lại có Huyền Thánh mới xuất thế này.”
Thần tượng lẩm bẩm.
Đây là một vị địa năng trường sinh giả đã khai phá ra đạo của mình, có thiên mệnh chi tư. Trong trường hợp nếu chức vị Thiên Đạo còn trống, hắn có tư cách đi cạnh tranh chức vị Thiên Đạo.
Nhưng cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn đã chẳng còn hứng thú gì với đề tài cạnh tranh chức vị Thiên Đạo này nữa.
Ví dụ như trong lần cạnh tranh chức vị Thiên Đạo trước ở thời đại viễn cổ, Thiên Đạo tiền tiền nhiệm tùy hứng không làm nữa, Thánh Nhân Nho gia trấn áp cường giả đương thời, tung hoành vô địch thiên hạ, muốn tranh đoạt chức vị Thiên Đạo.
Năm đó có rất nhiều trường sinh giả ra mặt tranh đấu với Thánh Nhân Nho gia, thậm chí còn có mấy vị trường sinh giả bị Thánh Nhân Nho gia giết chết, thân tử đạo tiêu.
Nhưng khi ấy, trường sinh giả thần tượng lại không tham gia vào cuộc tranh đấu với Thánh Nhân Nho gia.
Lại nói đến lần tranh chức vị Thiên Đạo trước đó nữa, hắn cũng không rời núi, kết quả chính là vị Thiên Đạo tùy hứng kia lên nhậm chức.
Rồi lần tranh chức vị Thiên Đạo trước trước đó nữa, lần đó... hắn xuất chiến.
Nhưng cũng chính vì một lần đó mà về sau, hắn đã chặt đứt tâm tư cạnh tranh chức vị Thiên Đạo.
Theo như trí nhớ mờ hồ của mình, trong lần tranh chức vị Thiên Đạo đó hắn, đã trải qua một chuyện khiến bản thân rất tuyệt vọng. Hắn nếm mùi thất bại, hơn nữa còn là một thất bại rất thảm hại. Đối tượng đánh bại hắn còn chưa phải là trường sinh giả, mới chỉ là một cường giả vừa mới tấn thăng Kiếp Tiên không lâu mà thôi.
Lần thất bại đó quá đả kích người, đến giờ mà hắn vẫn còn bàng hoàng sửng sốt.
Sau đó hắn trở về quê hương của mình, bắt đầu xây dựng bí cảnh thế giới rồi yên tâm ở đó chơi trò “thượng đế thống trị”.
“Rốt cuộc lần đó ta đã bại dưới tay ai nhỉ? Chỉ nhớ đó là một Kiếp Tiên nho nhỏ. Nhưng... tại sao ta lại không nhớ được bộ dáng của hắn chứ?”
Trường sinh giả thần tượng lại lẩm bẩm tự hỏi.
Thân là trường sinh giả, trí nhớ của hắn không thể nào xảy ra vấn đề được.
Trừ khi trí nhớ của hắn đã bị xóa đi.
Mà người có khả năng xóa đi trí nhớ của trường sinh giả một cách âm thầm... cũng chỉ có mỗi Thiên Đạo thôi chứ còn ai nữa?
Trong lần đại chiến đó, vị Kiếp Tiên đánh bại hắn hoàn toàn đã trở thành Thiên Đạo ư?
“Thôi, chuyện không liên quan đến ta. Chức vị Thiên Đạo không thuộc về loại người tầm thường như ta đây.”
Trường sinh giả thần tượng cười tự giễu, tiếp tục chơi trò “xây dựng” của riêng mình.
Hắn muốn xây dựng tiểu thế giới của mình thành một mảnh thiên địa, diễn dịch ra một tiểu thế giới võ hiệp huyền huyễn ở bên trong. Cư dân sống ở đây đều được hắn chọn lọc kỹ càng, từ chư thiên vạn giới di dân tiến vào.
Trong tiểu thế giới này, hắn chính là chúa tể.
...
Đồng thời cũng có mấy vị trường sinh giả khác có tình huống tương tự như vị trường sinh giả thần tượng kia.
Lúc mấy vị trường sinh giả này ngẩng đầu nhìn thoáng qua hình ảnh Bạch Tôn Giả nhân tiền hiển thánh, trong đầu đều hiện lên một đoạn chuyện xưa.
Nhưng trong đầu bọn họ cũng không có ấn tượng gì liên quan tới Bạch Tôn Giả. Tương tự như trường hợp của trường sinh giả voi thần, trong trí nhớ của bọn họ cũng bị thiếu mất một phần.
Thế nên sau khi suy tư một lát, phần lớn trường sinh giả chỉ thầm khen một cầu: Vị Huyền Thánh mới này thật đẹp.
Khen xong rồi, những trường sinh giả này lại tiếp tục lo chuyện của mình.
Bây giờ các trường sinh giả trong chư thiên vạn giới rất bận.
Bởi vì... một thời đại mới lại sắp giáng lâm.
Thiên Đạo hôm nay bị khiếm khuyết, trong lòng tất cả các tu luyện giả từ Kiếp Tiên trở lên đều có cảm ứng này.
Hay nói cách khác... trận chiến tranh chức vị Thiên Đạo thống trị chư thiên vạn giới lần tiếp theo đã sắp mở màn.
Mà trong thời đại này lại không hề có nhân vật nào có thể trấn áp quần hùng. giống như Thánh Nhân Nho gia hay Thiên Đế Thiên Đình viễn cổ
Tóm lại lần này là một cuộc cạnh tranh công bằng, người nào cũng có cơ hội trở thành Thiên Đạo!
Đây là một thời đại tốt đẹp, là một thời đại tràn đầy hy vọng.
××××××××××××××××××××
Vào giờ phút này
Sau khi Bạch Tôn Giả trong màn hình nhân tiền hiển thánh đột nhiên xì hơi, các tu luyện giả trong chư thiên vạn giới đang xem truyền hình trực tiếp bắt đầu điên tiết gầm rú. Nếu như nhân tiền hiển thánh là chương trình của đài truyền hình nào đó thì sợ rằng cái đài đó đã bị các tu luyện giả đang nổi điên phá nát rồi.
Tiếc là nhân tiền hiển thánh lại là do quy tắc thiên địa đại đạo thể hiện ra.
Chỗ dựa của người ta quá cứng, cho dù tu luyện giả trong chư thiên vạn giới có điên tiết tới mức nào cũng không làm gì nó được.
Rốt cuộc... khi tu luyện giả trong chư thiên vạn giới sắp bị ép điên thì mọi chuyện lại có chuyển biến.
Tại một nơi cách chỗ đứng của Bạch Tôn Giả không xa đột nhiên xuất hiện một chiếc hộp thủy tinh trong suốt.
Không biết chiếc hộp thủy tinh này xuất hiện bằng cách nào, các tu luyện giả trong chư thiên vạn giới chỉ nghe thấy một tiếng “bịch” vang lên, lúc quay qua nhìn thì thấy nó đang rơi xuống.
Lúc rơi xuống, hộp thủy tinh lăn một vòng rồi bị mở ra, để lộ một cánh tay trái đang nằm ở bên trong.
Đó là một cánh tay của nam, bắp thịt đều đặn, ngón tay thon dài.
Trong lòng bàn tay của cánh tay này còn đang cầm một tờ giấy trắng.
Tu luyện giả trong chư thiên vạn giới lập tức bàn luận xôn xao.
“Chuyện gì thế này? Sao tự dưng lại xuất hiện một cánh tay chứ?”
“Chuyện có chuyển biến! Rõ ràng có thể cảm ứng được lực lượng sinh mệnh to lớn từ trên cánh tay này, là một cánh tay còn sống!”
“Đây là cánh tay do vị Huyền Thánh áo trắng vừa rồi để lại à? Lẽ nào hắn định dựa vào cánh tay này để sống lại? Nghe nói có một số công pháp sau khi tu luyện đến cảnh giới Huyền Thánh, chỉ cần một giọt máu cũng có thể sống lại.”
“Nói đúng lắm, màn hình nhân tiền hiển thánh còn chưa dừng lại mà, cho thấy vị Huyền Thánh áo trắng mới nãy vẫn còn sống! Tiếp theo chắc chắn sẽ là cảnh hắn sống lại, sau đó ngưng tụ thánh ấn ngay trước mặt của mọi người.”
“Nếu như hắn dựa vào cánh tay để sống lại, vậy đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ được chứng kiến một màn biểu diễn một loại pháp môn sống lại cao minh rồi, đối với chúng ta mà nói thì đúng là phúc lợi to lớn!”
“Đúng vậy, một phần phúc lợi rất to lớn! Phúc lợi theo đủ loại ý nghĩa luôn ấy chứ.”
Những câu trao đổi tương tự như thế này bắt đầu xuất hiện khắp chư thiên vạn giới.
...
Tống Thư Hàng cũng nhìn vào hộp thủy tinh và cánh tay nằm trong đó, khóe miệng hắn bắt đầu co giật không ngừng hệt như bị chuột rút, mãi mà vẫn không dừng lại được.
Chuẩn không cần chỉnh, cánh tay này chính là cánh tay hắn để lại cho Bạch tiền bối dùng để truyền tin.
Trong lòng chợt dâng lên một dự cảm xấu.
Trong nhóm Cửu Châu số 1.
Lệ Chi Tiên Tử:
“Cánh tay này...”
Diệt Phượng Công Tử:
“Không lầm được!”
Bắc Hà Tán Nhân:
“Đây đúng là cánh tay của Tống Thư Hàng tiểu hữu chứ còn gì nữa. Trước đó hắn vẫn không có tay trái, còn nói là đã cho Bạch tiền bối mượn tay trái rồi.”
“Có khi nào cánh tay này bị người khác nhận ra không nhỉ?”
Cuồng Đao Tứ Lãng nói:
“Bây giờ Tống Thư Hàng tiểu hữu đã là nhân vật ngưng tụ ra thánh ấn, mọi người vừa gặp là biết ngay hắn là Bá Tống. Dưới loại trạng thái “thiên hạ không ai không biết” thế này, có khi nào chỉ thấy một cánh tay, mọi người đã biết được đây là cánh tay của Bá Tống Huyền Thánh không?”
Bá Đao Tống Nhất:
“Nhìn trời... Không đến mức như vậy chứ?”
“Ta nghĩ có thể lắm đấy, ai thử tìm một đạo hữu không biết chuyện tới rồi để cho hắn nhìn chằm chằm vào cánh tay này thử xem sao, nói không chừng có thể sinh lòng cảm ứng thật đấy!”
Dược Sư dùng chat voice để nói.
Đông Phương Lục Tiên Tử:
“Không cần thử, bên cạnh ta có một tiểu yêu, nó nhìn chằm chằm cánh tay nãy giờ, vừa rồi đột nhiên bừng tỉnh thốt lên một câu: “Đây là cánh tay của Bá Tống Huyền Thánh mà?”. Y chang như suy đoán của Tam Lang luôn.”
Bá Đao Tống Nhất:
“Nói vậy có phải ta sắp toi rồi không?”
Ta Là Con Bạch Hạch Nhỏ Nơi Chân Trời:
“Đúng vậy, ngươi sắp toi rồi! Còn toi đúng ngay hôm nay nữa kìa! Chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện cánh tay trái của ngươi đi theo Bạch tiền bối suốt quá trình độ thiên kiếp, ta đã ghen tị đến nỗi khó thở rồi đây. @Bá Đao Tống Nhất, tối nay không được đi đâu hết, hẹn gặp nhau tại sân vận động trong trường học chúng ta!
“Tết trung thu, sinh viên được nghỉ ba ngày, ai mà ở lại trường chứ.”
Tống Thư Hàng trả lời.
“Fuck!”
Bạch Hạc Chân Quân nghẹn lời, tức giận mắng.
Lệ Chi Tiên Tử:
“@Bá Đao Tống Nhất, ta nghĩ chỉ cần Bạch tiền bối giải quyết ổn thỏa thì ngươi sẽ không toi đâu.”
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, hình ảnh trên màn hình nhân tiền hiển thánh lại xảy ra biến hóa.
Bạch Tôn Giả bản thể xuất hiện trên hình, bộ đồ trắng trên người đã bị hư hại đôi chút, trên mặt hiện đầy vẻ mệt mỏi. Lúc này hắn đi đến bên cạnh chiếc hộp thủy tinh rồi nhặt nó lên.
Chú thích:
(1)Tấu nói (nghệ thuật nói): là một loại hình nghệ thuật độc đáo của Trung Quốc. Có hai người đứng trên sân khấu nói chuyện với nhau, dùng lời nói vui, hỏi đáp hài hước, hát, v.v... để gây cười, nhằm châm biếm thói hư tật xấu hoặc việc tốt. Chủ đề mà diễn viên nói đến bao gồm rất nhiều những yếu tố văn hoá ở trong đó, và có thể sẽ khác tấu hài của Việt Nam rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận