Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2507: Tống tiền bối, bắt đầu màn biểu diễn của ngươi đi

Chương 2507: Tống tiền bối, bắt đầu màn biểu diễn của ngươi đi
Vũ Nhu Tử uống trà trong phòng khách nhịn cười, nhịn rất vất vả. Tô Thị A Thập Lục cũng nâng tách trà lên, cúi đầu vểnh tai, lắng nghe đối thoại giữa hai mẹ con Tống Thư Hàng trong phòng bếp.
“Mặc dù là mang thai, nhưng không phải như trong tưởng tượng của mẹ đâu, vẫn nên để con giải thích với mẹ từng bước đi.” Tống Thư Hàng trong phòng bếp thở dài.
Mẹ Tống ghét bỏ nói: “Đừng phiền toái như vậy, con nói thẳng là ai là được. Gần đây tâm tính của mẹ trẻ đi nhiều, con khỏi phải sợ mẹ không chấp nhận được. Đừng dông dài như vậy, dù con miêu tả một quá trình dài thì mẹ cũng chả có hứng thú nghe đâu.”
Bất kể đổi thành người mẹ nào, nếu đứng ở góc độ hiện tại của mẹ Tống thì đều không có hứng thú nghe con trai mình nói nhảm.
Phim tình cảm của con trai có thể để sau này bổ sung, hiện tại bà chỉ muốn biết đáp án.
“Con sợ con nói thẳng quá trình, mẹ sẽ thật sự không chấp nhận được.” Tống Thư Hàng hỗ trợ lấy một ít nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, đưa cho mẹ.
Mẹ Tống nghe vậy nhíu mày.
Con trai dông dài như vậy cũng không chịu nói là tạo em bé với cô gái nào. Hơn nữa còn phòng hờ cho bà hết lần này đến lần khác, sợ bà không chấp nhận được sự thật.
Dựa theo mạch suy nghĩ này… dường như đáp án chỉ có một!
Đúng vậy, dùng mạch suy nghĩ của người bình thường để suy xét, đáp án đã được miêu tả sinh động.
“Thư Hàng, ở nước ta thì trùng hôn là phạm pháp đấy.” Mẹ Tống nhíu mày nói. Nói thật, bà thật sự không chấp nhận được sự thật này.
Tống Thư Hàng nghệch mặt ra: “Hả? Cái gì?”
Mẹ Tống lặng lẽ nhìn hai cô gái trong phòng khách.
Dựa theo manh mối của con trai mà suy ra, đáp án chính là… cả hai đều có rồi.
Bà không ngờ con trai mình thay đổi lớn như vậy khi đi học. Không chỉ diện mạo thay đổi, tính cách cũng thay đổi lớn không kém.
[Phụt ~~] Sợi tóc ngố Sở các chủ nhịn không được, dùng chức năng truyền âm bật ra tiếng cười.
“Đợi đã, mẹ, mẹ đừng tưởng tượng quá lố như vậy được không?” Tống Thư Hàng xua tay lia lịa.
Sau khi mẹ Tống sửng sốt thì lại thở phào nhẹ nhõm: “Không phải?”
Nếu như hai cô bé trong phòng khách đều mang thai, bà thật sự không biết phải xử lý như thế nào. Loại tình huống này, bà và ba Thư Hàng căn bản không cách nào dùng thành ý đi đối mặt với phụ huynh nhà gái.
“Đương nhiên không phải, Vũ Nhu Tử và A Thập Lục đều không mang thai.” Tống Thư Hàng giải thích.
“Đều không có?” Mẹ Tống xoa huyệt thái dương: “Vậy ai mang thai?”
“Là con.” Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời, tuyệt vọng đáp.
Có trời mới biết làm sao mà nói một hồi, chủ đề lại vẫn tiến triển đến một bước này?
Vốn kế hoạch của hắn là trước tiên dẫn mẹ Tống đến chủ đề ‘tu chân’, nắm quyền chủ động về trọng tâm câu chuyện, sau đó lại giải thích các loại đạo lý ‘bởi vì cho nên’, cuối cùng sau khi đã đệm xong lớp dự phòng tâm lý cho mẹ, lại thẳng thắn chuyện người đang mang thai là mình với bà.
Kết quả chủ đề căn bản không bị khống chế, một mạch tiến vùn vụt.
Một bụng kế hoạch của hắn, toàn bộ đều uổng công vô ích.
[Kết quả vẫn là đến một bước này.] Thân thể bạch long tỷ tỷ co quắp cả lại.
[Cho nên ngay từ đầu trực tiếp thẳng thắn không phải xong rồi sao?] Xích Tiêu kiếm tâm ma nói.
Trong phòng bếp, hoàn toàn yên ắng.
Mẹ Tống: “…”
Tống Thư Hàng: “…”
Sau một lúc lâu.
Mẹ Tống ngoáy lỗ tai: “Con vừa nói cái gì? Ai mang thai?”
“Là con, mẹ không nghe nhầm, là con, chính con.” Tống Thư Hàng bình tĩnh nói.
“Mẹ không nhớ mình sinh con gái.” Mẹ Tống nhìn con trai mình.
“Cho nên con mới nói mẹ chắc chắn sẽ không thể chấp nhận được.” Tống Thư Hàng bình tĩnh nói: “Hiện tại, có muốn nghe con giải thích toàn bộ quá trình từ đầu tới đuôi với mẹ không?”
“Con chuyển giới à?” Thế mà mẹ Tống cũng bình tĩnh lại, bắt đầu dùng thường thức trong đầu mình để giải thích đáp án của con trai.
“Biến hóa của thế giới bên ngoài, tin rằng ba mẹ đều nhìn thấy đúng không.” Lần này Tống Thư Hàng không còn rơi vào tiết tấu trò chuyện của mẹ mình nữa, cưỡng ép đổi chủ đề, kéo vào tiết tấu của chính mình.
Mẹ Tống gật đầu: “Biến hóa của thế giới bên ngoài có liên quan tới con à?”
“Vâng, đại khái có một nửa là bởi vì con.” Tống Thư Hàng gật đầu. Lúc Thiên Đạo sụp đổ, chính là khi hắn giảng pháp lần thứ năm. Trước đó, quả cầu Thiên Đạo cắn nuốt nửa thân dưới còn lại của hắn. Sau đó, tèo luôn.
Mẹ Tống: “…”
Phải hình dung loại cảm giác này thế nào? Mẹ Tống cảm thấy mình không tiếp lời con trai được nữa, hôm nay không cách nào nói chuyện tiếp rồi.
“Biến hóa của thế giới bên ngoài, hẳn là cha mẹ cũng nghĩ đến, thế giới này tồn tại một vài điều ‘thần bí’ đúng không.” Tống Thư Hàng bắt đầu dựa theo tiết tấu của bản thân, từ cạn đến sâu, từ từ nói tiếp.
“Mà con, năm nay… nói đúng ra là năm ngoái đã tiếp xúc với những điều ‘thần bí’ này, gọi là thần bí về tu chân.” Lúc Tống Thư Hàng nói đến đây, không khỏi nhớ lại tình cảnh lúc mình vừa vào nhóm Cửu Châu số 1, khóe miệng nhếch lên.
“Trên thực tế, linh mạch bích trà con để ở nhà, còn có ‘nước suối’ đặc thù cùng với gạo đặc thù tồn trữ trong nhà đều không phải vật phàm. Hẳn là mẹ và ba có thể cảm giác rõ ràng sự biến hóa của thân thể. Chỉ là cho tới nay, ba mẹ không nghĩ đến phương diện kia mà thôi.” Tống Thư Hàng tiếp tục nói.
Suối nguồn sự sống kéo dài tuổi thọ, linh mễ và linh mạch bích trà đều có thể cường hóa thể chất ở một mức độ nào đó. Loại hiệu quả này đã thể hiện trên người ba Tống và mẹ Tống.
Mẹ Tống: “…”
Lượng tin tức quá lớn, lớn đến nổi trong lúc nhất thời bà không biết nên nói gì mới tốt.
Nhưng mà, bà suy nghĩ kỹ lại thì bắt đầu thoáng có hơi tiếp nhận, bởi vì quả thực bà đã trẻ lại rất nhiều.
Tống Thư Hàng trước tiên dùng linh mễ, linh trà, suối nguồn sự sống âm thầm đặt nền tảng là một lựa chọn vô cùng chính xác. Sau khi có những nguyên tố này giảm xóc, mẹ Tống bắt đầu tiếp nhận dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng ngay cả như vậy, bây giờ bà vẫn có loại cảm giác ‘không chân thực’ như cũ, tựa như đang nằm mơ, bà đang trò chuyện với con trai trong mơ vậy.
“Tiếp theo, nói miệng không bằng chứng. Con chuẩn bị cho ba mẹ xem một số chứng cứ. Sở tiền bối, giúp ta bố trí một kết giới ở nhà ta được chứ?” Tống Thư Hàng nói.
Sợi tóc ngố Sở các chủ: “Ừm, đã bố trí ổn thỏa từ lâu rồi.
Mẹ Tống kinh ngạc nhìn sợi tóc trên đỉnh đầu con trai mình. Suy nghĩ chốc lát, bà hỏi: “Vũ Nhu Tử và Tô Thị A Thập Lục cũng không phải người bình thường à?”
Trước kia bà không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nếu nghĩ xa hơn… tên của hai cô gái này không giống với phong cách của người bình thường.
Trái tim lớn của Tống Thư Hàng rất có thể được di truyền từ mẹ mình.
Hiện tại mẹ Tống còn có loại cảm giác mộng ảo, nhưng đầu óc bà đã bắt đầu tỉnh táo phân tích một vài tin tức, chí ít là không đứng máy.
“Đúng vậy.” Tống Thư Hàng nói: “Đến phòng khách đi mẹ, con trực tiếp biểu diễn vài thứ cho mẹ với ba xem cùng luôn.”
“Chờ chút.” Sở tóc ngố lên tiếng: “Không phải ngươi muốn dùng Chưởng Tâm Lôi đó chứ? Nếu như muốn dùng Chưởng Tâm Lôi, ta phải bổ sung chút nhân tố phòng ngự nữa.”
Chưởng Tâm Lôi của Tống Thư Hàng là ‘Chưởng Tâm Lôi cấp thành phố’, thể tích to lớn vô cùng. Nếu thi triển trong phòng, Sở các chủ phải bổ sung thêm pháp thuật hệ không gian.
“Đương nhiên không dùng.” Tống Thư Hàng nói.
Sau khi đi vào phòng khách với mẹ Tống.
Mẹ Tống, ba Tống ngồi một hàng.
Tống Thư Hàng đứng trước ti vi.
“Tống tiền bối, bắt đầu màn biểu diễn của ngươi đi.” Vũ Nhu Tử hai tay chống cằm, cười hì hì nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận