Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1048: Ngự Khải Phi Hành, Nhìn Trời~

Chương 1048: Ngự Khải Phi Hành, Nhìn Trời~
“Nghe có vẻ cũng không khó lắm, vậy tiến hành đao thiện như thế nào đây?”
Tống Thư Hàng hỏi. Đồng thời hắn thu hồi tiểu kiếm màu đen, sau đó ngồi xếp bằng trên cỏ, đặt bảo đao Bá Toái ở ngang đùi.
“Đao thiện chính là một loại phương thức vận dụng của thuật minh tưởng. Trước tiên ngươi hãy vận chuyển thuật minh tưởng, sau đó kéo tinh thần lực ra ngoài tiếp xúc với bảo đảo. Trong lúc tiến hành đao thiện, ngươi hay xem bảo đao là một vật có linh rồi tiến hành câu thông với nó, làm vậy thì quá trình xây dựng mối liên hệ giữa ngươi và đao sẽ nhanh hơn.”
Tô Thị A Thập Lục đáp.
“Hiểu rồi, để ta thử xem.”
Tống Thư Hàng nhắm mắt lại, bắt đầu vận chuyển Chân Ngã Minh Tưởng Kinh.
Do cuộc đời hắn không ngừng gặp được và trải qua rất nhiều chuyện, vậy nên hình tượng chân ngã trong biển ý thức cũng biến hóa liên tục. Những việc như Tống Thư Hàng tu luyện công pháp nào, lấy được kỳ ngộ gì, thậm chí là lấy được pháp bảo siêu cấp gì đều sẽ làm thay đổi hình dáng của chân ngã trong biển ý thức.
Mà trong quá trình tấn thăng tứ phẩm, hắn đã trải qua sự kiện nhân tiền hiển thánh và Huyền Thánh giảng pháp, giờ đây bề ngoài của chân ngã thuộc về Tống Thư Hàng đã trở nên rất ngầu.
Lúc này chân ngã đang ngồi xếp bằng trong biển ý thức của hắn, hai mắt nhắm nghiền. Mái tóc của chân ngã rất dài, trên đầu còn đội một chiếc mũ Bình Thiên màu vàng, cũng may là đầu không bị trọc.
Nửa người trên của chân ngã không mặc quần áo, để lộ ra bắp thịt như đá cẩm thạch, thân dưới mặc trang phục tương tự như một cái áo choàng. Nhìn kỹ mới phát hiện chân ngã đã cởi đạo bào mặc ở nửa người trên ra rồi buộc vào bên hông, xem ra tên này có sở thích khoe cơ bắp đây.
Trên người chân ngã toát ra vẻ uy nghiêm, đó là uy nghiêm của Huyền Thánh bát phẩm.
Trên đầu gối hắn có để một quyển kinh thư, đó là Địa Tạng Độ Hồn Kinh. Có thể quyển kinh văn này cũng là vật từ trong Kim Cương Tự lưu truyền ra ngoài như Chân Ngã Minh Tưởng Pháp, cho nên khi Tống Thư Hàng lấy được Địa Tạng Độ Hồn Kinh, trong hình tượng của chân ngã cũng xuất hiện quyển kinh thư này.
Tống Thư Hàng ngồi im vận chuyển Chân Ngã Minh Tưởng Kinh, đồng thời điều động tinh thần lực đi tiếp xúc và câu thông với bảo đao Bá Toái.
Sau khi tiếp xúc với tinh thần lực của hắn, bảo đao Bá Toái cũng khẽ đáp lại.
Bước đầu tiếp xúc rất thuận lợi.
Tống Thư Hàng tranh thủ thời cơ, không ngừng dẫn dắt tinh thần lực vào trên bảo đao Bá Toái, dùng tinh thần lực bọc kín Bá Toái lại. Từng tầng tinh thần lực giống như cánh tay đang khẽ vuốt ve thân đao Bá Toái.
Ước chừng ba mươi hơi thở sau.
Hình tượng chân ngã của Tống Thư Hàng lại biến hóa, trên đầu gối hiện ra thêm một thanh đao ánh sáng.
Nhưng thanh đao ánh sáng này không sống động như thật giống Địa Tạng Độ Hồn Kinh mà lại rất hư ảo. Chỉ cần Tống Thư Hàng cắt đứt mối liên hệ với bảo đao Bá Toái, thanh đao này sẽ lập tức biến mất khỏi hình tượng chân ngã. Dù sao bảo đao Bá Toái cũng không phải là pháp khí bản mệnh của Tống Thư Hàng, cho nên nó không thể tự củng cố bản thân ở trong hình tượng chân ngã của Tống Thư Hàng được.
“Bước đầu tiên thành công rồi.”
Tống Thư Hàng thầm nói trong lòng.
Bước đầu trong quá trình đao thiện đã thành công.
Bảo đao Bá Toái đã đi theo Tống Thư Hàng từ lúc hắn chỉ là tay mơ mới vào tu chân, cho đến khi tấn thăng tu sĩ tứ phẩm như hôm nay, có thể nói tình cảm giữa hai bên đã sớm đạt đến một mức độ nhất định rồi.
Bảo đao Bá Toái đáp lại sự tiếp xúc của Tống Thư Hàng nhanh như vậy cũng là chuyện dễ hiểu thôi.
...
Tiếp theo đến bước thứ hai, đó là rót tiên thiên chân nguyên cùng với đao ý vào trong bảo đao Bá Toái, củng cố mối liên hệ giữa bản thân và Bá Toái!
Tống Thư Hàng động ý niệm, điều động tiên thiên chân nguyên tiến vào trong Bá Toái. Đồng thời hắn cũng ngưng tụ một luồng đao ý, đi theo tiên thiên chân nguyên cùng tiến vào trong thân đao.
Tiên thiên chân nguyên vận chuyển với tốc độ khá nhanh, không ngừng cọ rửa khắp bảo đao Bá Toái.
Sau đó ngay khi Tống Thư Hàng rót một luồng đao ý vào bảo đao, Bá Toái lập tức sinh ra biến hóa.
Ong ong ong~~
Bảo đao Bá Toái phát ra một loạt tiếng kêu ong ong.
Tống Thư Hàng rất có thiên phú về đao đạo, nếu đặt vào trong tiểu thuyết võ hiệp, hắn chính là một đao khách trời sinh!
Chỉ mới thử nghiệm lần đầu mà đã hoàn thành bước thứ hai của đao thiện rồi.
“Đao thiện thành công!”
Tống Thư Hàng mở mắt ra, nhìn bảo đao Bá Toái trên đầu gối.
Đao thiện đã thành, vậy tiếp theo hắn có thể thử khiến cho bảo đao Bá Toái bay lên.
Tống Thư Hàng hưng phấn mở mắt ra.
Sau đó... Tống Thư Hàng lại nhanh chóng nhắm mắt lại, trong lòng hoảng hốt vô cùng.
“Đây không phải là sự thật.”
Hắn lẩm bẩm.
Tô Thị A Thập Lục đang đứng trên bãi cỏ trước mặt Tống Thư Hàng, một tay chống má, mắt nhìn vào bảo đao Bá Toái trên chân Tống Thư Hàng.
Mặc dù cô biết đao ý của Tống Thư Hàng rất khác người, là đao ý hình khôi giáp, nhưng không ngờ đao ý khôi giáp này lại bá đạo như vậy.
Chỉ thấy lúc này đây, trên thân bảo đao Bá Toái tự dưng có thêm một bộ khôi giáp tinh xảo. Bộ khôi giáp kia nối liền thành một mảng, phủ kín toàn bộ bảo đao Bá Toái.
Thế này thì đâu còn là hình dáng của bảo đao nữa, rõ ràng là một bộ khôi giáp mà.
Tô Thị A Thập Lục cố nín cười, sau đó bày ra vẻ mặt thành thật lên tiếng an ủi Tống Thư Hàng:
“Thư Hàng, thật ra cũng chẳng sao cả. Giờ bảo đao đã biến thành hình khôi giáp, đến lúc ngươi ngự đao phi hành, thay vì đứng trên đao thì đứng trên một bộ khôi giáp bay đi thôi. Ta thấy ngự giáp phi hành cũng ngầu lắm đấy chứ.”
“Ngự giáp phi hành?”
Tống Thư Hàng ngửa đầu nhìn trời:
“Nhìn trời~~”
Đều là ngự kiếm (đao) phi hành, người khác thì đứng trên phi kiếm hoặc bảo đao, hai tay chắp sau lưng, hình tượng tiêu sái biết bao nhiêu.
Còn lúc hắn ngự đao phi hành lại đứng trên một bộ khôi giáp, vừa tưởng tượng ra cảnh đó đã muốn mù mắt rồi.
“Thật ra ta thấy ngầu lắm mà. Hồi trước ta có xem mấy bộ phim khoa học viễn tưởng, nhân vật chính trong phim đều đứng trên robot bay lượn trong vũ trụ. Lúc cần, robot còn có thể hóa thành khôi giáp khoác lên trên người nhân vật chính nữa, quá trình biến thân ngầu hết sẩy luôn.”
Tô Thị A Thập Lục lại nói với vẻ mặt vô cùng chân thành.
“Nhưng ngươi không cảm thấy bộ khôi giáp này mà dùng để ta đạp lên thì hơi nhỏ sao?”
Tống Thư Hàng chỉ tay vào khôi giáp phủ trên bảo đao Bá Toái.
Bộ khôi giáp này không ngưng tụ theo kích cỡ của Tống Thư Hàng, mà là theo kích cỡ của bảo đao Bá Toái. Vậy nên nếu Tống Thư Hàng giẫm lên nó thì đồng nghĩa với việc đang giẫm trên một bộ khôi giáp chỉ dài hơn một mét, thế thì mất hình tượng lắm.
“Khụ, nếu không xét về kích cỡ thì thật ra ngự giáp phi hành cũng rất thực dụng. Mặc dù bề ngoài là khôi giáp nhưng bản chất của nó vẫn là bảo đao. Lúc ngươi điều khiển nó đi công kích kẻ địch, người ta chỉ thấy một bộ khôi giáp đập tới chứ tuyệt đối không ngờ rằng bên trong khôi giáp lại là một thanh bảo đao sắc bén. Chiêu này gọi là minh tu sạn đạo, ám độ trần thương đấy.”
Tô Thị A Thập Lục tiếp tục an ủi.
Trong đầu Tống Thư Hàng lập tức hiện lên hình ảnh bản thân điều khiển một bộ khôi giáp dài hơn một mét công kích kẻ địch... đột nhiên thấy tinh thần bị đả kích trầm trọng.
Thấy Tống Thư Hàng càng sa sút tinh thần hơn trước, Tô Thị A Thập Lục nhảy về phía trước một bước, ngồi xổm bên cạnh Tống Thư Hàng.
Sau đó A Thập Lục đưa tay vỗ vai hắn, an ủi một cách nghiêm túc:
“Được rồi, không đùa ngươi nữa. Thật ra ngươi không cần lo lắng đến chuyện ngự khải phi hành đâu. Sở dĩ trên bảo đao sẽ xuất hiện khôi giáp là vì ngươi mời vừa rót một luồng đao ý vào trong đó. Nhưng trong lúc ngự đao phi hành, không truyền đao ý vào cũng không sao hết, cùng lắm là hiệu quả sẽ kém hơn một chút mà thôi. Nếu ngươi thật sự không muốn ngự giáp phi hành thì cứ chờ sau khi ngươi hoàn toàn nắm giữ ngự đao phi hành, đừng truyền đao ý vào trong bao đảo là được rồi.”
“Không rót đao ý và rót đao ý vào có khác gì không?”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu hỏi.
“Không có đao ý hỗ trợ thì tất cả trị số về tốc độ, phòng ngự, lực công kích, lực kéo dài của ngự đao phi hành và thuật ngự đao sẽ giảm xuống rất nhiều, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc dùng ngự đao phi hành lúc bình thường. Đâu phải tu sĩ nào cũng nắm giữ đao ý hoặc kiếm ý, thế mà bọn họ vẫn sử dụng ngự kiếm phi hành như thường đó thôi.”
Tô Thị A Thập Lục tiếp tục vỗ Tống Thư Hàng một cái.
“Nói vậy nếu trong trận chiến sống còn, tốt nhất là ta vẫn nên rót đao ý vào trong bảo đao chứ gì.”
Tống Thư Hàng nhìn trời.
Xem ra hình tượng của hắn đã không thể cứu vãn được rồi.
Tống Thư Hàng cũng không mất mát bao lâu, thời gian có hạn, nào có dư thừa để cho hắn lãng phí chứ? Nghĩ thoáng một chút là tốt rồi, tiếp theo hắn còn phải tranh thủ học tập ngự đao phi hành nữa.
Hơn nữa Tô Thị A Thập Lục có nói, một số tu sĩ ở thời đại viễn cổ có thể nắm giữ đến mấy loại đao ý khác nhau. Nói không chừng sau này hắn cũng có thể lĩnh ngộ ra loại đao ý mới thì sao?
Cho nên... hình dáng khôi giáp thì kệ hình dáng khôi giáp đi, bây giờ hắn phải học ngự đao phi hành và thuật ngự đao, không thể phụ lòng mong đợi của A Thập Lục được.
Bước thứ hai trong quá trình tu luyện ngự đao phi hành, đó là làm cho bảo đao bay lên!
Tô Thị A Thập Lục giảng giải cặn kẽ quá trình và các bước ngự đao, cũng tự mình làm mẫu mấy lần cho Tống Thư Hàng tham khảo. Khi thấy hắn hiểu nguyên lý rồi, A Thập Lục lại để cho bản thân Tống Thư Hàng tự thử nghiệm.
Tống Thư Hàng cầm bảo đao Bá Toái hình khôi giáp trong tay, hít sâu mấy hơi. Sau đó hắn lại vận chuyển tiên thiên chân nguyên, rót vào trong thân đao.
Đồng thời dựa theo phương pháp mà A Thập Lục đã giảng giải, dẫn động hư đan trong cơ thể tu sĩ tứ phẩm để hư đan phối hợp với tiên thiên chân nguyên, kích hoạt bảo đao Bá Toái, khiến cho nó lơ lửng trong hư không.
Hư đan trong đan điền bản mệnh của Thư Hàng là loại biến dị, từ khi Tống Thư Hàng lên cấp, con cá voi mập này lại trở nên béo hơn một chút.
Lúc này Tống Thư Hàng động ý niệm, cá voi mập cũng bắt đầu hoạt động.
Trong bản mệnh đan điền của Tống Thư Hàng bỗng truyền ra một tiếng kêu dài mơ hồ, tiếng kêu này rất khác với tiếng kêu của cá voi.
Hư đan cá voi mập của Tống Thư Hàng sống động hơn hư đan của tu sĩ tứ phẩm bình thường, lúc khống chế cũng thuận buồm xuôi gió hơn.
Sau khi hư đan cá voi mập phát ra tiếng kêu dài, trong lòng Tống Thư Hàng chợt động, tay phải cầm bảo đao Bá Toái nhẹ nhàng buông lỏng ra.
Bảo đao Bá Toái hình khôi giáp rơi xuống dưới, nhưng rơi đến giữa chừng thì đột nhiên dừng lại.
Sau đó Bảo đao Bá Toái vẫn duy trì trạng thái lơ lửng trong hư không.
“Tốt lắm.”
Tô Thị A Thập Lục nhẹ giọng nói:
“Tiếp theo thử khiến nó bay lên cao hơn, chuyển từ trạng thái lơ lửng sang bay lượn đi nào!”
“Ừ.”
Tống Thư Hàng gật đầu một cái, từ từ nâng tay lên.
Theo động tác nâng lên của tay phải, bảo đao Bá Toái ở phía dưới cũng chậm rãi bay lên.
Lúc này trên thân đao có đao ý tự động vận chuyển, đẩy nhanh quá trình này.
Bảo đao Bá Toái thuận theo tâm ý của Tống Thư Hàng mà bay lên trời.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận