Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2633: Cho nên, một tháng ta chết một hai lần cũng không phải chuyện lớn gì

Chương 2633: Cho nên, một tháng ta chết một hai lần cũng không phải chuyện lớn gì
Chư Thiên Vạn Giới chìm vào bóng tối vĩnh hằng, chỉ có ánh sáng công đức trên đỉnh đầu Bất Hủ Giả vẫn chói lọi, trở thành ánh quang minh cuối cùng của thế gian.
Xung quanh đạo nhân bất hủ không gian đang sụp đổ, thời gian tựa hồ cũng đã mất đi khái niệm và hóa thành những dòng chảy hỗn loạn. Nhưng dù là không gian sụp đổ hay thời gian hỗn loạn đều không ảnh hưởng gì đến hắn.
Ánh mắt Tống Thư Hàng bất giác bị hấp dẫn, cứ dính chặt lên người đạo nhân bất hủ, không sao dời đi được.
[Đây không phải là nhập mộng.] Trong lòng Tống Thư Hàng đột nhiên hiểu rõ.
Lần này hắn không nhập vào cuộc đời của bất cứ sinh linh nào. Hắn thuần túy lấy góc độ đứng ngoài quan sát, dùng phương thức xem phim để nhìn cảnh tượng chư thiên vạn giới tuyệt diệt đang phát sinh trước mắt.
Trước mắt hắn, Bất Hủ Giả chậm rãi bước đi giữa chư thiên vạn giới ngập đầy bóng tối.
Sau mỗi bước đi của Bất Hủ Giả, chư thiên vạn giới đã “tử vong” lại khe khẽ rung lên. Hắn đang tích lũy lực lượng, cứ mỗi bước đi thì pháp tắc bất hủ trên người hắn lại bừng lên rực rỡ.
Đây mới là pháp tắc bất hủ thật sự, không có chữ “ngụy” nào.
Không một sinh linh phổ thông nào có thể nhìn thẳng vào pháp tắc bất hủ. Nếu miễn cưỡng tiếp xúc với nó sẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng. Bất Diệt Chi Chủ nằm trong sổ đen của Tống Thư Hàng chính là vết xe đổ.
Dù là trong trạng thái mộng cảnh, nhưng khi “nhìn” thấy pháp tắc bất hủ, Tống Thư Hàng vẫn chịu một lực xung kích khủng khiếp.
Hắn cảm thấy tròng mắt của mình gần như vỡ vụn, đôi mắt nóng bừng, lệ máu trào sôi từ hốc mắt ộc ra.
Lực lượng tin tức thuộc về pháp tắc bất hủ rót trực tiếp vào đầu óc Tống Thư Hàng và đánh thẳng vào hắn thông qua đôi mắt. Tất cả những gì tồn tại trong đầu hắn đều bị lực lượng của pháp tắc bất hủ rửa sạch trơn, cả suy nghĩ cũng bắt đầu dừng lại.
Thân thể Tống Thư Hàng vượt ra ngoài tầm kiểm soát của hắn, từng cơn uể oải tràn lên. Khi suy nghĩ dừng lại, ý thức của hắn cũng trở nên mơ hồ dần.
[Không thể nhìn tiếp nữa, mình phải nhắm mắt lại!]
Lúc này, lựa chọn chính xác nhất của hắn là nhắm mắt lại, không nhìn thẳng vào Bất Hủ Giả.
Nhưng con mắt của Tống Thư Hàng lại như bị nam châm hút lấy, hoàn toàn không thể khống chế. Đối với người tu luyện trong chư thiên vạn giới, bất hủ bất diệt chính là hấp dẫn trí mạng, không có bất kỳ ai cự tuyệt được sức hút của nó.
Tống Thư Hàng đối mặt với pháp tắc bất hủ mà trong lòng còn nảy ra suy nghĩ “phải nhắm mắt”, đã được coi là một trong những người có ý chí kiên định nhất trong chư thiên vạn giới rồi.
Vấn đề là tuy ý chí của Tống Thư Hàng vô cùng kiên định nhưng thân thể hắn lại yếu đuối không sao khống chế được. Dù hai mắt đã bắt đầu vỡ vụn, bỏng rát và khô quắt, nhưng vẫn khăng khăng không chịu nhắm lại.
Đây chính là sức mê hoặc trí mạng thực sự của pháp tắc bất hủ.
[Tiêu rồi, cứ tiếp tục thế này thì ta sẽ biến thành Bất Diệt Bá Tống, chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng mất thôi.]
Nếu hắn cũng ngủ từ thời Viễn Cổ đến tận hiện đại như Bất Diệt Chi Chủ thì hỏng hết xôi chè…
Bất Diệt Chi Chủ còn có hắn đánh thức, chứ ai sẽ đánh thức hắn dậy đây?
Khi Tống Thư Hàng đang suy tư thì nghe thấy “tạch” một tiếng. Mắt phải của hắn không chịu được nữa, hóa thành lưu li, vỡ tan từng mảnh.
Nhưng mắt trái của hắn lại không hề bị tổn thương. Lệ máu không ngừng chảy, song con mắt vẫn sừng sững.
Tin tức của pháp tắc bất hủ - vùng cấm của người phàm, không ngừng tràn vào mắt trái của Tống Thư Hàng.
[Sắp chết, sắp chết rồi.]
[Không biết phân thân Tống CửU U của ta có chịu ảnh hưởng hay không? Nếu nó miễn dịch được ảnh hưởng, biết đâu lại đánh thức được ta sau khi mộng cảnh này kết thúc cũng không chừng.]
Tống CửU U đại diện cho quyền hạn của chúa tể Cửu U, mà bản thân chúa tể Cửu U thì đối ứng với Thiên Đạo… cho nên chưa biết chừng Tống CửU U có thể duy trì tỉnh táo.
[Bạch tiền bối cũng đang ở ngay bên cạnh ta. May mắn đứng về phía ta. Dù là cầu may trong nguy hiểm thì ta cũng có thể sống sót.]
Thế là trong lúc vô tình, suy nghĩ đang dần dần ngưng đọng của Tống Thư Hàng lại hoạt bát trở lại, giống như ngay cả di chứng của việc nhìn thẳng vào pháp tắc bất hủ cũng không thể áp chế được mạch não nhảy tưng tưng của hắn!
Trong mộng cảnh.
Cuối cùng Bất Hủ Giả cũng dừng cuộc tản bộ của mình.
Hắn bước tới bên cạnh ngôi sao cuối cùng vừa lụi tắt rồi dừng lại.
Sau lưng Bất Hủ Giả, ánh sáng công đức như mặt trời bắt đầu ngưng tụ, sau đó hóa thành một đốm lửa nhỏ. Bất Hủ Giả vẫy tay một cái, đốm lửa nhỏ do sức mạnh công đức biến thành rơi vào tay hắn.
Hắn xoay người khêu đốm lửa công đức nho nhỏ kia, rồi nhẹ nhàng châm nó lên “mặt trời” vừa tắt lụi.
Bùng ~ ngôi sao lùn vốn đã tắt ngấm lại một lần nữa được nhen lên, một lần nữa phát ra ánh sáng chói ngời và hơi ấm.
Bất Hủ Giả vươn tay châm lại vầng mặt trời đã chết.
Sau khi Bất Hủ Giả nhen lửa trên hằng tinh kia, vũ trụ trong cả chư thiên vạn giới bắt đầu chấn động.
Giữa tinh không của chư thiên vạn giới, những hằng tinh đã tắt ngấm nối nhau bùng cháy lên, tỏa sáng trở lại theo thứ tự ngược với khi tắt lụi.
Trong quá trình này, mắt trái của Tống Thư Hàng gần như sụp đổ.
[Đó không đơn giản chỉ là thắp sáng lại những hằng tinh… mà giống quay ngược thời gian hơn. Thời gian của tất cả vũ trụ trong chư thiên vạn giới đều bị cưỡng ép quay ngược lại sao?]
[Nếu vị Bất Hủ Giả này là một trong các Thiên Đạo, thì hóa ra chư thiên vạn giới thực sự đã bị hủy diệt trong một khoảng thời gian nào đó, sau đó Thiên Đạo bất hủ này mới ra tay ngăn cơn sóng dữ, quay ngược thời gian của toàn bộ chư thiên vạn giới à?]
[Vậy chẳng phải là chúng sinh của chư thiên vạn giới đều đã chết sạch trong một khoảng thời gian nào đó mà họ không hề hay biết, sau đó lại được hồi sinh nhờ quay ngược thời gian?]
[Chưa hết, trong số các Thiên Đạo còn có không ít những sự tồn tại vượt thoát cả Thiên Đạo như Bạch Thiên Đạo và Thiên Đạo Cha Cẩu Đản. Như vậy biết đâu… thực ra sinh linh và người tu luyện trong chư thiên vạn giới đã chết đi vô số lần trong mơ hồ, chẳng qua lại được hồi sinh hết lần này đến lần khác mà thôi.]
[Nếu thế thì mỗi tháng ta đây chết một hai lần, thi thoảng lại chết mấy chục lần, có vẻ cũng không ghê gớm lắm.]
Suy một ra ba là ưu điểm của Tống Thư Hàng. Hắn luôn có thể suy ra rất nhiều khả năng chỉ qua một chút thông tin ít ỏi.
Khi Tống Thư Hàng đang suy tư thì hình ảnh trong mắt trái đang sắp vỡ vụn lại biến đổi.
Cảnh tượng chư thiên vạn giới tuyệt diệt đột nhiên bị “cắt đứt” ngay khi tất cả các hằng tinh được thắp lên!
Bất Hủ Giả tự mình ra tay cắt đứt một mối “nhân quả” nào đó.
[Lẽ nào thứ vừa bị chém đứt là nhân quả tương lai chư thiên vạn giới bị tuyệt diệt?]
[Từ từ đã, chẳng lẽ cảnh tượng Bất Hủ Giả thắp lửa mặt trời ban nãy không phải là đảo ngược thời gian, mà là đảo ngược nhân quả sao?]
[Viễn cảnh “Chư Thiên Vạn Giới bị tuyệt diệt” này vốn dĩ sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng vì Bất Hủ Giả can thiệp nên nhân quả dẫn đến tương lai ấy bị chặt đứt rồi à?]
Khi Tống Thư Hàng đang suy nghĩ mông lung, khung cảnh tinh không của chư thiên vạn giới bỗng thu lại một cách nhanh chóng.
Cuối cùng tất cả hình ảnh tập trung lên người vị Bất Hủ Giả kia.
Lúc này Bất Hủ Giả đang đứng giữa một mạng lưới công đức, mà trước mặt hắn là một ngôi mộ lớn xa hoa hoành tráng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận