Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2704: Kiếp trước ta đã ngoái nhìn bao nhiêu lần?

Chương 2704: Kiếp trước ta đã ngoái nhìn bao nhiêu lần?
Tống Thư Hàng còn chưa kịp đánh giá chất lượng phục vụ cho Trình Cẩu Đản Tiên Tử thì cô đã tự chấm cho mình năm sao trước: “Ting ~ cảm ơn ký chủ Tống Cẩu Đản thật thà đã đánh giá năm sao cho hệ thống. Hệ thống bắt đầu gỡ cài đặt, chúc ngài vui vẻ, chúng ta có duyên gặp lại.”
Tống Thư Hàng: “???”
Cơ hội đánh giá mà tiên tử đã nói sẽ cho ta đâu?
Sau đó, trước khi Tống Thư Hàng kịp phản ứng, Trình Cẩu Đản Tiên Tử đã bắt đầu rút êm: “Đi đây đi đây ~”
Mỹ nhân rắn công đức phụ họa theo: “Đi đây đi đây ~”
Trình Cẩu Đản Tiên Tử lặng lẽ chuồn.
Mỹ nhân rắn công đức cũng muốn ra khỏi thể nội của Tống Thư Hàng để đi theo Trình Cẩu Đản.
“@#%& Tiên Tử đừng nghịch nữa.” Tống Thư Hàng vội vàng hô dừng. Bây giờ hắn biến từ trạng thái 2D sang 2.5D hoàn toàn là nhờ sức mạnh công đức, mỹ nhân rắn công đức mà đi thì hắn sẽ xì hơi ngay.
Mỹ nhân rắn công đức dừng lại với vẻ lưu luyến lắm, sau đó mới nói với vẻ chân thành: “@#%×.”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời từ tận đáy lòng.
Xin lỗi tiên tử, hôm nay xin cô hãy bỏ qua cho đầu lưỡi của ta trước đi. Ta có thắt nút lưỡi vào cũng không thể đọc nổi cái âm cuối cùng kia đâu.

Trong Kiếp Tiên Hư Không, ổ chó Tống trôi lơ lửng.
Trong cái ổ được trang hoàng theo căn phòng của Tống Thư Hàng, Tống Thư Hàng ngây ngô mà Thực Tại Ảo của Bạch tiền bối ngưng tụ ra đang ngồi khoanh chân, không nhúc nhích.
“Tốt lắm, nhà xây xong rồi, đến cả Bạch tiền bối còn âm thầm ủng hộ quyết định này của ta, chứng tỏ hành động xây nhà trong Kiếp Tiên Hư Không của ta là chính xác!” Tống Thư Hàng thầm nhủ. Chắc chắn là độ thân mật của hắn với Kiếp Tiên Hư Không đã nâng cao một bước rồi.
Mỹ nhân rắn công đức tìm trong kho lời thoại một lát rồi thì thầm: “Với ta mà nói, bất kỳ đâu cũng là nhà. Nhưng có kẻ lại đặt nhà mình ở một xó nào đó trên thế giới, cho nên họ mới không tìm thấy nhà đâu, cuối cùng chết rũ giữa đường.”
Tống Thư Hàng: “…”
“Chết rũ giữa đường.” Mỹ nhân rắn công đức lặp lại.
Tống Thư Hàng: “Đừng nói gở. Cô nhìn Bạch tiền bối cũng thi triển Thực Tại Ảo ủng hộ hành động xây ổ chó của chúng ta kìa. Điều này chứng tỏ những hành động tiếp theo của chúng ta nhất định sẽ thuận lợi.”
“Chết rũ giữa đường.” Mỹ nhân rắn công đức nói tiếp.
Bạch tiền bối may mắn không có nghĩa là ngươi cũng thuận lợi, có khi Bạch tiền bối thuận lợi còn ngươi thì chết rũ giữa đường ấy.
Tống Thư Hàng: “Tiên tử ơi, chúng ta có thể đừng đề cập đến chết chóc nữa hay không?”
Mỹ nhân rắn công đức suy nghĩ một lát rồi đổi câu thoại khác: “Nhà không chỉ là nơi dành cho người ở, mà còn là điểm dừng cuối cùng của sinh mệnh!”
“Sinh mệnh dừng lại không phải cũng là chết sao?” Tống Thư Hàng đắng hết cả lòng.
Tiên tử, cô thực sự là hóa thân ánh sáng công đức của ta sao?
“Trẻ con gặp mặt không chào, hỏi ông là khách nơi nào lại chơi?” Đột nhiên, lời thoại của mỹ nhân rắn công đức thay đổi hẳn, không còn quẩn quanh vấn đề sống chết trước đó nữa.
Tống Thư Hàng hơi giật mình: “Có khách à?”
“Ừ.” Mỹ nhân rắn công đức đáp.
Ổ chó Tống tự nhiên mọc ra giữa Kiếp Tiên Hư Không cực kỳ bắt mắt, tựa hồ đã thu hút được một vị khách tới chơi.
Nhóm Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối lẻn tới Kiếp Tiên Hư Không nhờ mượn sức của Thế Giới thụ, còn vị khách đang tới thì lại khác.
Đối phương hẳn là một vị Kiếp Tiên sắp tốt nghiệp từ cảnh giới Huyền Thánh, chuẩn bị vượt qua thiên nhật chi kiếp của Kiếp Tiên và sắp sửa ký thác nguyên thần của mình vào Kiếp Tiên Hư Không.
Kiếp Tiên Hư Không mênh mông là thế mà hai bên có thể gặp được nhau, không thể không nói đây là một loại duyên phận.
Chưa biết là duyên lành hay duyên dữ, nhưng nhà Phật từng nói kiếp trước phải ngoái nhìn nhau ngàn lần, kiếp này mới được một lần đi lướt qua nhau…
Vậy thì để có cơ hội gặp được nhau trong Kiếp Tiên Hư Không, chí ít kiếp trước cũng phải ngoái nhìn nhau một ngàn x100 lần ấy nhỉ?
[Theo cách tính ấy, chẳng phải kiếp trước mình đã nhìn vị khách này một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày không nghỉ thì kiếp này mới gặp được hắn ở đây ư? Kiếp trước mình làm nghề gì? Bảo vệ theo dõi camera an ninh à?] Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Khi Tống Thư Hàng đang suy tư thì nguyên thần của vị khách kia đã tiến vào phạm vi thần thức của hắn.
Hắn cũng nhìn thấy vị khách nọ.
Người này trông đã thấy giàu có, trên thân mặc một chiếc áo lông cáo ấm áp mà từ cổ đến ống tay đều nồng nặc mùi tiền. Nhìn kĩ ra, từ trên xuống dưới người này giắt đầy hàng tuyển nhưng lại phối hợp rất hợp lý, khiến người ta không cảm thấy hắn là nhà giàu mới nổi.
“Nhìn sang ghê, ta cũng muốn sang chảnh như hắn vậy.” Tống Thư Hàng cảm thán.
Tống Thư Hàng hâm mộ kẻ khác cứ như thằng ăn mày bưng cái bát vàng.
Mấy hơi thở sau.
Vị khách sang chảnh kia đã đến cổng ổ chó Tống.
“Quả nhiên ta cảm ứng không sai. Từ xa đã cảm nhận được khí tức quen thuộc, chẳng ngờ lại gặp được đạo hữu ở nơi này.” Nguyên thần của vị khách sang chảnh cất tiếng cười cởi mở.
Tống Thư Hàng sững ra.
Đại lão sang chảnh ơi, mình quen biết nhau à?
Không đúng, thiên nhật chi kiếp của Kiếp Tiên phải mất ngàn ngày mới độ xong, mà một ngàn ngày trước ta còn là một học sinh cấp ba đang miệt mài học tập, làm sao có thể quen biết một đại lão giàu có thế này?
“Bạch đạo hữu, từ biệt trăm năm, không ngờ lại gặp được ngươi ở Kiếp Tiên Hư Không. Tốc độ tấn thăng của Bạch đạo hữu vượt xa dự kiến của ta quá.” Vị khách sang chảnh chắp tay, truyền lời.
Cách đây không lâu, khi cảm ứng được khí tức của Bạch trong Kiếp Tiên Hư Không, hắn đã giật nảy cả mình. Hơn một trăm năm trước khi hai người gặp nhau, Bạch đạo hữu vẫn chỉ là Bạch Chân Quân, ai ngờ loáng một cái đã thành Huyền Thánh, còn chứng đạo Kiếp Tiên cùng một nơi với hắn nữa chứ.
Nhưng ngẫm lại tư chất và vận may đáng sợ của Bạch đạo hữu thì kỳ tích gì xảy ra trên người hắn cũng đều dễ hiểu.
Hơn nữa… xây một tòa cung điện nhỏ trong Kiếp Tiên Hư Không thì đúng là phong cách của Bạch đạo hữu rồi. Bạch đạo hữu luôn thích làm những chuyện khó lòng tưởng tượng mà.
[À, thì ra là tìm Bạch tiền bối.” Tống Thư Hàng ngộ ra chân lý.
Sau đó, hắn truyền âm trả lời: “Khách từ phương xa đến mà không đón tiếp được kịp thời… tại hạ là Bá Tống. Bạch tiền bối vẫn đang bế quan minh tưởng, tạm thời không thể đáp lại ngươi, xin thứ lỗi cho.”
Đại lão sang chảnh nghe thấy tiếng của Tống Thư Hàng thì ngạc nhiên lắm.
Bạch đạo hữu không chỉ có một mình, mà còn đưa theo cả vãn bối đến Kiếp Tiên Hư Không à?
Lúc nào cũng làm những chuyện khiến người ta không tưởng tượng nổi, không hổ là Bạch đạo hữu!
Người tu luyện bình thường nghĩ cũng chẳng dám nghĩ đến chuyện đưa hậu bối cùng vào Kiếp Tiên Hư Không ấy chứ.
“Thì ra là thế, cái tính thích bế quan của Bạch đạo hữu vẫn chẳng thay đổi chút nào.” Đại lão sang chảnh mỉm cười: “Chào Bá Tống đạo hữu, ta là Ngũ Kiếm của Đại La giáo.”
“Đại La giáo?” Nghe thấy tên tông môn quen thuộc, Tống Thư Hàng hỏi ngay: “Tiền bối có quen biết Vũ Nguyệt Chân Quân không?”
Vũ Nguyệt Chân Quân là nhân viên quản lý khiêm tốn nhưng nổi danh của nhóm Cửu Châu số 1. Cô không lên tiếng nhiều, nhưng lại là “vua truyện hot” nổi tiếng nhất nhóm này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận