Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 225: tiểu hòa thượng: ta kiếm tiền trị trĩ sang!

Chương 225: tiểu hòa thượng: ta kiếm tiền trị trĩ sang!
Anthony với mái tóc hoa râm tỉnh lại từ trong cơn mê... Ông cảm giác mình đang ở một nơi khá xóc nảy, cảm giác y hệt lúc ngồi máy kéo hồi ông còn nhỏ vậy, cứ run run run, khó chịu muốn chết đi được.
“Chết tiệt, không thể để yên cho người ta ngủ được à?”
Anthony lẩm bẩm, sau đó ông từ từ mở mắt ra.
Sáng! Sáng quá! Sáng chói cả mắt!
Khi ông mở mắt ra thì phát hiện trước mắt sáng ngời, chỉ toàn một màu trắng. Hơn nữa, ánh sáng này lại không có góc khuất bóng nào, giống như được dùng đèn lân chiếu thẳng vào ấy!
Ông có thể thấy loáng thoáng là mình đang ở trên một con thuyền lớn. Nhưng nếu như là thuyền ... Thì sao mình lại nhìn thấy mây trắng bay bay ở bên cạnh thuyền thế này?
Lúc này, một gióng nói ôn hòa vang lên bên tai ông:
“Con trai, con tỉnh rồi à.”
Con trai? Mẹ nó, ông đây đã bốn mươi mấy gần năm mươi tuổi đời rồi, còn gọi ông đây là con trai? Khóe miệng của Anthony co giật, sau đó, ông quay đầu lại nhìn chủ nhân của giọng nói ôn hòa kia.
Chỉ nhìn thoáng qua một cái thôi, ông thiếu chút nữa tè ra quần.
Đó là một vật thể hình người hoàn mỹ không chút tỳ vết, toàn thân trắng noãn như ngọc, trên người còn phát ra ánh sáng trắng chói lòa. Ở sau lưng của hắn tổng cộng có ba cặp cánh đang vỗ nhẹ, càng tôn lên vẻ thần thánh bất khả xâm phạm của hắn.
Thiên… thiên sứ đây sao? Anthony há hốc mồm.
Tại sao mình lại gặp được thiên sứ thế này?
Chẵng lẽ… mình đã chết rồi sao? Không phải chứ, không thể nào như thế được, sao mà mình chết được chứ.
“Xin hỏi, đây là nơi nào?”
Anthony mếu máo hỏi, ông còn trẻ lắm, ông vẫn muốn thí nghiệm rất nhiều thứ nữa, ông vẫn còn rất nhiều ước mơ chưa được thực hiện, ông cảm giác bản thân mình vẫn còn đường cứu!
“Đừng sợ, đừng lo gì cả. Con trai à, nơi này là thiên đường.”
Thiên sứ với sáu chiếc cánh trắng nhoẻn môi mỉm cười rất đỗi từ ái, giọng nói dịu dàng, khiến cho người ta cảm thấy yên tâm thoải mái.
Nhưng nụ cười có dịu dàng cỡ nào đi nữa cũng không thể hóa giải được nỗi tuyệt vọng của Anthony lúc này!
Thiên đường, mình thật sự đã chết rồi sao? Ông chớp chớp mắt, sau đó xỉu luôn...
“Bạch Hạc tiền bối, ngươi đừng dọa hắn như thế, lỡ như dọa hắn sợ vỡ tim mà chết thì làm sao bây giờ? Chúng ta còn phải dùng hắn đổi huấn luyện viên Tiểu Lý về đấy.”
Lúc này, có một bóng người mặc nguyên bộ đồ đen xuất hiện ở bên cạnh thiên sứ nọ, cười hì hì nói.
“Nói bậy nói bạ gì đó, ta có dọa hắn đâu cơ chứ, hơn nữa con thuyền này của ta tên là Thiên Đường thật mà, ta nói thật chứ có lừa ai đâu.”
Thiên sứ có cánh vẫn dùng ngữ khí dịu dàng như cũ, sau đó chỉ thấy hắn vẫy nhẹ một cái, ánh sáng thánh khiết bao phủ khắp nơi bị thu hồi, hiện ra chân thân.
Đó là một con bạch hạc khổng lồ, toàn thân trắng muốt, hai bên mình có những ba cặp cánh, về phần thiên sứ khi nãy là hình thái con người do hắn huyễn hóa mà thành.
Trùng hợp thay, trông lại khá giống với thiên sứ trong truyền thuyết của phương Tây. Không biết có phải vì hình thái con người của mình hay không, mà hắn cũng lăn lộn kiếm được địa vị không tệ ở thế giới phương Tây.
Vị Bạch Hạc Chân Quân này, là bạn tốt của Hoàng Sơn Chân Quân.
Có lẽ huấn luyện viên Tiểu Lý đã bị mấy tổ chức kiểu FBI của Mỹ đưa đi, có vị Bạch Hạc Chân Quân này ra tay giúp đỡ thì có thể dễ dàng đổi Anthony đưa huấn luyện viên Tiểu Lý về.
Thật ra thì Hoàng Sơn Chân Quân trực tiếp phái người ra tay cứu huấn luyện viên Tiểu Lý về cũng không thành vấn đề —— nhưng nếu làm thế thì sẽ gây nên một số rắc rối không cần thiết.
Thôi được rồi... thật ra mấy lý do ở trển chỉ là kiếm cớ mà thôi!
Thực ra thì vị Bạch Hạc Chân Quân đã từng nhận được ân tình rất lớn của Bạch tiền bối, là cái loại to bằng ân tái tạo luôn… Nên phàm là những chuyện Bạch tiền bối cần giúp đỡ thì hắn luôn là người đầu tiên muốn giúp đỡ.
Nhưng trong chuyện này lại có một vấn đề lớn. Bây giờ Bạch Hạc Chân Quân không chịu, hoặc nên nói là không dám gặp thẳng mặt của Bạch tiền bối —— Nghe nói năm đó, sau khi hắn nhận được ân lớn của Bạch Tôn Giả xong thì đã đi theo làm tùy tùng bên cạnh Bạch Tôn Giả, chắc cũng được chừng hai tháng.
Sau đó, có một ngày nọ, hắn làm một chuyện cực kỳ ngu ngốc, ấy chính là hắn cầu hôn Bạch tiền bối.
Cầu hôn rồi thì sao… chuyện sau đó, không cần nói nhiều làm gì.
Đó là ký ức đau đớn mà lại ngọt ngào nhất trong cuộc đời của Bạch Hạc Chân Quân, mãi cho tới bây giờ, hán vẫn không dám gặp lại Bạch Tôn Giả.
Nhưng hắn rất muốn giúp đỡ Bạch Tôn Giả, dù chỉ là một việc nhỏ nhặt thôi, chỉ cần hắn có thể làm được gì, thì hắn vẫn luôn mong được góp sức.
Cho nên, Hoàng Sơn Chân Quân mới yên tâm giao luôn cái nhiệm vụ cứu vớt huấn luyện viên Tiểu Lý này lại cho hắn.
Huấn luyện viên Tiểu Lý vì Bạch Tôn Giả nên mới bị cơ quan chức năng bên Mỹ bắt đi. Cứu Tiểu Lý ra, chẳng khác nào giúp đỡ Bạch Tôn Giả cả.
Hơn nữa, sau khi Hoàng Sơn Chân Quân giao nhiệm vụ này cho Bạch Hạc Chân Quân thì Bạch Hạc Chân Quân không chỉ có hớn hở chạy đến giúp đỡ, mà còn nợ Hoàng Sơn Chân Quân một cái nhân tình nữa!
Vừa có thể khiến người ta làm việc cho mình, lại có thể khiến người ta nợ mình, chuyện ngon lành như thế, có kẻ ngu mới không làm!
...
“Lại nói, Bạch tiền bối lại xuất quan nữa rồi à? Lần này là ai chịu trách nhiệm giúp Bạch tiền bối làm quen với thời đại mới thế?”
Bạch Hạc Chân Quân quay sang hỏi người đàn ông mặc đồ đen ở bên cạnh.
Người đàn ông mặc nguyên cây đen thui này là thủ hạ của Hoàng Sơn Chân Quân.
Có danh xưng Tàng Thiên Câu Chu Ly trong giới tu sĩ —— chịu trách nhiệm giải quyết hậu quả cho Đậu Đậu. Thủ hạ kiểu như hắn, Hoàng Sơn Chân Quân có cả một đại đội luôn.
“Ừ, Bạch Tôn Giả đã xuất quan rất lâu rồi. Nhưng lần này lại do một người mới phụ trách chăm sóc Bạch Tôn Giả.”
Tàng Thiên Câu Chu Ly trả lời.
“Người mới à? Chà chà, đám người trong nhóm của Hoàng Sơn Chân Quân càng già càng không nên nết, không tên nào chịu đi đón Bạch tiền bối à? Đúng là một đám không có định lực!”
Bạch Hạc Chân Quân cười khẩy nói.
Chu Ly: ...
Ngài là người không có tư cách chê trách mấy đạo hữu trong nhóm của Hoàng Sơn Chân Quân không có ý chí nhất đó, ít nhất thì mấy vị đạo hữu trong nhóm không giống ngài, làm ra cái chuyện cầu hôn không có chút tiết tháo nào như thế!
“Như vậy ta dám cược, bây giờ người mới kia chắc đã cúi đầu thần phục trước mị lực của Bạch tiền bối rồi chứ gì?”
Bạch Hạc Chân Quân hỏi, hắn tin rằng, với mị lực của Bạch tiền bối thì mặc kệ người mới kia là nam hay nữ, là người hay yêu, đều sẽ thần phục trước mị lực của Bạch tiền bối, không thể nào dứt ra được!
Chu Ly ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời:
“Phải nói thế nào đây nhỉ… Ta từng nghe Chân Quân nói, tuy rằng người mới này cũng bị mị lực của Bạch tiền bối ảnh hưởng tới, nhưng hắn vẫn giữ được quan hệ bạn bè bình thường.”
“Cái gì? Vẫn có thể giữ được quan hệ bạn bè bình thường? Người mới này là nam hay nữ thế? Là người hay là yêu?”
Bạch Hạc Chân Quân vội hỏi lại.
“Là con người, nam đấy.”
Chu Ly đáp.
“Nam? Hắn là gay đấy à? Thế mà lại có thể thừa nhận mị lực của Bạch tiền bối á!”
Bạch Hạc Chân Quân kinh ngạc bật thốt.
Chu Ly: ...
Bạch Hạc tiền bối ơi, ngài nói ngược mất rồi, phải ngược lại mới đúng chứ! Chính bởi vì vị tiểu hữu tên Thư Hàng kia là trai thẳng, tính hướng bình thường, nên mới có thể chống lại mị lực của Bạch tiền bối ấy chứ!
Mà tiện thể phải nói luôn, Bạch Hạc Chân Quân cũng không thể xem là gay được.
Chủng tộc của hắn rất đặc biệt, chính là huyết mạch thần thú còn sót lại từ thời thượng cổ. Tộc của bọn họ từ khi chui ra khỏi trứng thì không có giới tính, cũng không phân âm dương.
Chỉ khi nào người trong tộc của họ tìm được chân ái của đời mình, lập thành một loại khế ước đặc biệt tương đương với hôn ước xong thì bọn họ mới có thể căn cứ vào giới tính của người yêu để biến hóa ra giới tính tương ứng.
Nói tóm lại, đấy là một loại chủng tộc vừa cao quý lại chẳng có tí tiết tháo nào. Trước khi kết hôn, tộc bọn họ thích cua gái thì cua gái, thích tán trai thì tán trai, tự do yêu đương, không có rào cản chi hết.
“Chà chà, xem ra chờ sau khi ta đổi tên Tiểu Lý kia về thì nhất định phải đi gặp người này một lần mới được.”
Bạch Hạc Chân Quân dùng cánh che trán, ra vẻ trầm tư.
Nhất định phải dạy dỗ người mới lần này mới được, để hắn có thể nhận ra điều tốt đẹp lẫn mị lực của Bạch tiền bối.
Không thể cho phép bất kỳ sinh vật nào không yêu Bạch tiền bối tồn tại trên đời này! Tất cả những sinh vật không yêu Bạch tiền bối thì đều là sai lầm của tạo hóa.
Bạch Hạc Chân Quân hắn sẽ tự mình uốn nắn lại tam quan sai trái của người mới lần này!
Trong mắt của Bạch Hạc Chân Quân lóe lên hai đốm lửa hừng hực ý chí chiến đấu.
...
Khu Giang Nam bên kia.
Hơn một giờ trước, Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả mang theo Đậu Đậu, đứng trên không trung ở trung tâm huấn luyện hàng không dân dụng Giang Thủy chờ cả buổi trời, nhân sĩ chuyên nghiệp có trách nhiệm giải quyết sự cố (chùi đít) do Hoàng Sơn Chân Quân phái đến rốt cuộc cũng chạy tới.
Tống Thư Hàng giao ông Anthony kia lại cho vị nhân sĩ chuyên nghiệp này, lại báo cho hắn biết địa điểm ‘rơi máy bay’.
Sau đó, mấy sự kiện ‘chó kinh ba lái máy bay’ đến sự kiện ‘rơi máy bay’, lại thêm vụ ‘huấn luyện viên Tiểu Lý biến thành phi hành gia’, chỉ có thể giao lại cho vị nhân sĩ chuyên nghiệp nọ xử lý.
Sau khi nói xong hết, Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối mang theo Đậu Đậu quay về nhà của Dược Sư.
Tống Thư Hàng vừa mới về tới nơi đã kêu to:
“Quả Quả!”
—— Nói tới thì cũng hơi ngượng, mình dặn dò tiểu hòa thượng này ở yên trong nhà, không được chạy rong, sẵn tiện trông nhà. Nhưng mình và Bạch tiền bối lại một hơi đi lên tận ngoài vũ trụ, qua qua lại lại đủ kiểu, nhưng lại quên không để sẵn cơm trưa cho tên nhóc này.
Cũng không biết tiểu hòa thượng Quả Quả có bị đói không nữa?
Tống Thư Hàng kêu hai lần, nhưng lại không có ai trả lời.
“Lạ thật, sao không có ai trả lời thế này, hay là nó đang ngủ nhỉ?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc tự nói.
Sau đó, hắn tìm hết trong nhà, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của tiểu hòa thượng Quả Quả đâu.
“Thằng nhóc này chạy đi đâu mất rồi?”
Tống Thư Hàng nghiến răng nói.
“Thư Hàng, ngươi tới xem cái này này.”
Lúc này, Bạch tiền bối chỉ về phía bàn ăn trên lầu ba, bên trên có một quyển tiểu thuyết mà Tống Thư Hàng thuê nhưng chưa kịp trả.
Tống Thư Hàng đi đến sát bên thì mới phát hiện ngoài bìa của quyển tiểu thuyết bị viết đè lên hai dòng chữ to thật to.
Dòng thứ nhất:
“Thư Hàng ca ca, ta đi kiếm tiền, đừng chờ.”
Dòng thứ hai:
“Tái bút: sáng nay ta dùng máy tính tìm thông tin, phát hiện phẫu thuật trĩ sang phải tốn từ ba ngàn đến năm ngàn tệ, nếu như nằm viện thì còn đắt hơn! Nhưng lúc đi ta chỉ mang theo có một ngàn lẻ ba mươi hai tệ lẻ sáu đồng, còn thiếu nhiều lắm mới đủ tiền phẫu thuật. Cho nên, Thư Hàng ca ca, ta phải đi kiếm tiền, sẽ về nhanh thôi!”
“A a a!”
Tống Thư Hàng siết chặt nắm đấm:
“Chết tiệt, ngươi thật lòng muốn khiến ta tức chết đấy à? Bảo ngươi ngoan ngoãn ở lại trông nhà rồi, ngươi còn dám chạy ra ngoài, coi lời ta nói không ra kí lô nào chứ gì? Còn tái bút, tái bút em gái ngươi! Chờ ta bắt được ngươi về thì mặc kệ ngươi có bị trĩ hay không, ta nhất định phải đánh cho ngươi són cớt ra quần luôn!
Đậu Đậu lặng lẽ rụt cổ lại, sao hôm nay cơn giận của Tống Thư Hàng lại to thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận