Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1001: Ngươi không xứng

- Đây là…?

Sắc mặt Diệp Hạo đại biến, tiếp theo cuồng hỉ.

Thần thể có thẻ làm tan rã pháp tắc!

Những điểm sáng này là những mắc xích áo nghĩa của Tiễn Đạo Pháp Tắc .

Có cái gì trực tiếp hơn nữa chứ?

Diệp Hạo si mê mà lĩnh ngộ.

Một ngày!

Hai ngày!

Ba ngày!

Chờ Diệp Hạo nửa tháng Tiểu Lộ vẫn không nhịn được mà đẩy cửa phòng đi vào.

Trong phòng ngủ, Diệp Hạo ngồi nghiêm chỉnh lẳng lặng tu luyện.

Ngay lúc Tiểu Lộ xuất hiện Diệp Hạo bỗng nhiên mở hai mắt ra, hai đạo kim quang giống như kinh lôi phá vỡ trái tim Tiểu Lộ, dù Tiểu Lộ đã đạt đến Ngọc Tiên bát chuyển, nhưng cũng không tránh khỏi run sợ kinh hãi.

- Thiếu gia.

Tiểu Lộ nhìn Diệp Hạo có chút lạ lẫm sắc mặt trắng bệnh thốt.

- Tiểu Lộ, còn nhớ ước định nửa tháng trước của ta với Cẩn Nhi không?

Diệp Hạo bình tĩnh nhìn Tiểu Lộ nói.

- Nhớ kỹ.

Tiểu Lộ làm sao không nhớ kỹ cho được?

- Cho ngươi.

Diệp Hạo nói xong đưa cho Tiểu Lộ một bình ngọc.

Tiểu Lộ nghi ngờ mở bình ngọc ra, một giọt ngọc dịch phát ra bảy màu lẳng lặng lơ lửng trong đó, bên trong ngọc dịch ẩn chứa năng lượng khiến nàng biến sắc.

Tiểu Lộ cảm thấy trong giọt ngọc dịch này hàm chứa lực lượng cực kỳ hùng hồn.

- Thiếu gia, đây là cái gì?

Tiểu Lộ nâng lên bàn tay khiếp sợ hỏi.

- Đợi đến lúc thích hợp ta sẽ nói cho ngươi biết.

Diệp Hạo bình tĩnh đáp.

- Việc bây giờ của ngươi là nuốt nó vào.

- Thiếu gia.

Tiểu Lộ chần chờ.

- Lời ta nói ngươi cũng không nghe?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ta uống.

Tiểu Lộ vừa nói một bên đưa ngọc dịch trong bình ngọc nuốt xuống, mà lúc nuốt vào, ngọc dịch ngay lập tức ta rã trong thể nội nàng, đồng thời tu vi nàng vùn vụt tăng lên.

Chưa tới ba nhịp hô hấp, tu vi Tiểu Lộ cũng đã tăng đến Ngọc Tiên Cửu chuyển.

Sau khi đến Ngọc Tiên cửi chuyển, tu vi Tiểu Lộ vẫn không ngừng mà bành trướng như trước, mười lượt hô hấp sau tu vi nàng đã thăng lên Ngọc Tiên Thập chuyển, đến lúc này tu vi nàng mới chậm rãi dừng lại, dù vậy nhưng tu vi nàng vẫn tăng lên đến mười một chuyển.

- Liên tục nhảy ba cấp.

Trong mắt Tiểu Lộ tràn đầy kinh sợ.

Tiểu Lộ ở Hầu Gia Phủ chờ đợi từng đấy năm nhưng cũng không hề nghe nói qua Tiên Dược nào có thể liên tục nhảy ba cấp.

Càng trọng yếu là nàng phát hiện giọt ngọc dịch kia bất quá chỉ mới hoàn tan một chút mà thôi.

Trong đầu Tiểu Lộ không khỏi dâng lên một ý niệm lớn mật.

Nếu dung hợp toàn bộ giọt ngọc dịch này, tu vi bản thân sẽ tăng trưởng đến cấp độ nào?

- Thời gian tiếp theo ngươi nên hảo hảo làm quen lược lượng ba cảnh giới này, bởi vì không qua bao lâu nữa tu vi ngươi sẽ tiếp tục tăng.

Diệp Hạo nhìn Tiểu Lộ nói.

- Thiếu gia, ngươi cho ta phục dụ rốt cuộc là Tiên Dược gì?

Tiểu Lộ không nhịn được hỏi.

- Đã nói với ngươi, đến thời điểm thích hợp ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết.

Diệp Hạo nói xong lại nói tiếp.

- Nói đến mới nhớ, rất lâu rồi chưa đi dạo nhỉ.

Tiểu Lộ bồi tiếp Diệp Hạo bắt đầu đi dạo xung quanh Tứ Phương Vương Phủ.

Tiểu Lộ một bên đi dạo một bê kể về quá khứ của Diệp Hạo.

Đi dạo một vòng, Diệp Hạo đi đến một tiểu viện tràn đầy hoa lan.

- Thiếu gia, đây là đình viện của Lan tiểu thư.

Diệp Lan!

Tỷ tỷ trên danh nghĩ của Diệp Hạo.

Tư chất Diệp Lan bình thường, Tiên Chủ cảnh là cực hạn.

Nhưng năng lực kinh thương của Diệp Lan rất mạnh, rất nhiều sản nghiệp Diệp gia đều do nàng quản lý.

Nghe được như thế Diệp Hạo quay đầu muốn đi.

Dù Tiểu Lộ nói rất nhiều chuyện của bản thân với Diệp Lan, thế nhưng người quen thuộc như vậy, luôn có rất nhiều thứ Tiểu Lộ không biết a. Hiện tại thực lực Diệp Hạo còn chưa khôi phục, hắn không muốn bại lộ thân phận của mình.

Nếu bị đối phương nhìn ra mình là giả, trời mới biết sẽ phát sinh chuyện gì?

- Tiểu thư, lợi nhuận tháng này Diệp gia ta giản ba thành a.

Diệp Hạo đang định rời đi lại nghe được câu nói này.

- Nguyên nhân.

Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên.

- Luyện Đan các lần nữa gắt giảm phần của Diêp gia chúng ta.

- Tại sao?

- Cái này..

- Nói.

- Nghe nói Thiếu các chủ Luyện Đan các Du Thiếu Long hạ lệnh.

- Du Thiếu Long? Tứ Phương Hầu Phủ chúng ta hình như không hề đắc tội vị này nha?

- Những năm này Du Thiếu Long vẫn luôn theo đuổi Lăng Dao tiểu thư.

Nghe được như thế Diệp Lan làm sao còn không hiểu lý do Luyện Đan các làm vậy.

Nhất định là chủ ý của Du Thiếu Long.

- Đi Đan Các khác mua dược liệu.

Diệp Lan trầm ngâm một chút nói.

- Ta không tin Tiên Thạch trắng bóng không ai thích.

- Thế nhưng như vậy sẽ gia tăng chi phí.

Luyện Đan các mỗi thành thị đều có khách hàng ổn định, những khách hàng này đủ để nuôi sống bọn họ, bởi vậy nếu không phải cần thiết mở con đường khác, dù sao thành thị khác cũng có phân các của Luyện Đan các.

Bắt Diệp gia đi tới phân các khác của Luyện Đan Các mua dược liệu sẽ làm tăng lượng lớn chi phí.

- Tăng thì tăng.

- Tiểu thư, tăng không phải một hai thành a.

- Cứ dựa theo ta nói mà xử lý là được.

- Được rồi.

Báo cáo với Diệp Lan xong Tôn Trưởng Lão đành phải đứng lên rời đi.

Tôn Trưởng Lão đi đến cửa liền thấy hai người Diệp Hạo.

- Diệp công tử.

Tôn Trưởng Lão khẽ giật mình chào hỏi.

- Ngươi làm sao ở đây?

Diệp Hạo lúng túng đáp lời.

- Ta tới tìm Lan tỷ có vài việc.

- Được rồi.

Tôn Trưởng Lão nhẹ gật đầu rồi rời đi.

Tôn Trưởng Lão thật sự không muốn nói chuyện phiến cùng Diệp Hạo.

Gia hỏa này mang đến quá nhiều sỉ nhục cho Diệp gia.

Bất quá Lão không hề biểu hiện trên mặt, bởi vì hắn biết Diệp Lan rất thương Diệp Hạo.

- Nhị đệ, ngươi đến từ lúc nào?

Tướng mạo Diệp Lan có ba bốn phần tương tự với Diệp Hạo, bất quá đường cong trên mặt Diệp Lan lạ nữ tính ôn nhu hơn một chút, nàng vừa nói một bên nhanh chóng bước tới trước mặt Diệp Hạo.

Cẩn thận đánh giá Diệp Hạo một phen nói.

- Đệ đệ, ngươi đã khỏe chưa?

- Đầu bị đụng nên có rất nhiều chuyện không thể nhớ được.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Vậy tìm Đan Sư đi.

Diệp Lan vội nói.

- Không cần đâu tỷ.

Diệp Hạo cười cự tuyệt.

- Ta cũng không muốn nhớ về chuyện mất mặt của bản thân năm đó.

- Nhưng nó cũng là ký ức của ngươi.

- Ta không thấy nó có gì tốt để nhớ về cả.

Diệp Hạo nói đến đây nhìn bốn phía một lượt nói tiếp.

- Tỷ, làm ăn gặp việc gì khó khăn sao?

- Không có chuyện gì.

Diệp Lan lắc đầu.

Diệp Lan không nói, Diệp Hạo cũng không hỏi lại.

- Đúng rồi, Nhị Đệ, ta giới thiệu cho ngươi một cô gái.

- Cô gái?

- Đúng, Đỗ gia Đỗ Nhã Thanh, cô bé kia ta nhìn rồi, dung mạo rất xinh đẹp.

Diệp Lan nói đến đây ánh mắt có chút trốn tránh.

- Ta biết.

Ngoài dự đoán của nàng, Diệp Hạo dĩ nhiên gật đầu.

- Đỗ gia Đỗ Nhã Thanh cũng đang trên đường đến đây, ta đã hẹn nàng vào buổi chiều ba ngày sau.

- Lúc đó ta sẽ đi.

Diệp Hạo bình tĩnh khiến Diệp Lan có chút run rẩy, hơi chần chờ một chút vẫn nói ra.

- Nhị đệ, kỳ thật đây cũng là ý tứ của phụ thân, ngươi phải biết thiên chi kiều nữ như Lăng gia, dù đại ca ngươi cũng không xứng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận