Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1930: Thổ Hào

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

- Tuyệt Phẩm Liệu Thương Đan?

Bạch Khuynh Thành giật mình.

Tuyệt Phẩm Liệu Thương Đan dù ở Bạch gia cũng không có nhiều.

Diệp Hạo cười ném Liệu Thương Đan tới.

- Ngươi không yên thì có thể kiểm tra một chút.

Diệp Hạo nói khẽ.

Bạch Khuynh Thành trầm ngâm một chút rồi ăn Liệu Thương Đan vào.

- Ta nghĩ ngươi sẽ không hạ độc.

Nói rồi Bạch Khuynh Thành bẻ từng cây Kỳ Lân Thảo cần ném cho Diệp Hạo.

Diệp Hạo kinh ngạc nhận lấy sợi rễ:

- Ngươi có ý gì?

- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy Tuyệt Phẩm Liệu Thương Đan này có thể hối đoái một gốc Kỳ Lân Thảo?

Bạch Khuynh Thành liếc Diệp Hạo một cái.

- Ngươi cho ta ngốc à?

Diệp Hạo trợn tròn mắt.

Mụ mụ nó.

Hóa ra di minh nghỉ nhiều!!

- Còn có hiện tại, ngươi phải cảm thấy trong lòng bàn tay hơi tê tê, phải không?

Bạch Khuynh Thành cười híp mắt nhìn Diệp Hạo.

Diệp Hạo không khỏi nhìn về phía lòng bàn tay.

Lúc này mới phát hiện, sợi rễ Kỳ Lân Thảo trong tay hắn cũng đã biến tối như mực.

- Ngươi hạ độc?

Thời điểm Diệp Hạo nói ra câu này, trên mặt xuất hiện từng đợt khí tức tối om.

Sắc mặt Định Hải Châm không khỏi thay đổi.

Thời điểm vừa muốn động thủ thì Phân Thân Bạch Khuynh Thành trên Chiến Hạm đã lạnh lùng nói.

- Ngươi muốn chết à?

Diệp Hạo nhìn Định Hải Châm ra hiệu hắn không nên khinh cử vọng động.

- Kinh Cức Nhuyễn Hương Tán.

Diệp Hạo nhìn Bạch Khuynh Thành nói:

- Loại Độc Tố này cho dù Đệ Nhị Cảnh trúng thì sức chiến đấu trong thời gian ngắn cũng có thể hao tổn một nửa.

- Có chút kiến thức, vậy mà cũng có thể nhìn ra?

Trong mắt Bạch Khuynh Thành lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Ta tốt xấu cũng là Đan Sư Đệ Nhất Cảnh.

Diệp Hạo cười nói.

Trong lòng Bạch Khuynh Thành trầm xuống.

Diệp Hạo biểu hiện quá lãnh tĩnh.

Cái này không phù hợp lẽ thường.

Trừ phi…

Nghĩ tới đây sắc mặt Bạch Khuynh Thành trở nên khó coi.

- Không biết ngươi có cảm giác được toàn thân mình như nhũn ra hay không?

Diệp Hạo cười híp mắt nhìn nàng.

Sắc mặt Bạch Khuynh Thành biến đổi.

- Ngươi hạ độc trên Liệu Thương Đan?

- Không phải học theo ngươi sao?

Diệp Hạo ha ha cười nói.

- May mắn ta lưu lại một tay.

Bạch Khuynh Thành nói rồi trong tay xuất hiện viên Liệu Thương Đan, mà mai Liệu Thương Đan này chính là viên Diệp Hạo vừa mới cho nàng kia.

- Ngươi.

Diệp Hạo trừng lớn hai mắt.

Vừa rồi hắn rõ ràng nhìn thấy Bạch Khuynh Thành nuốt Liệu Thương Đan vào miệng mà.

- Ngươi cho rằng ta ở Thiên Mã Đại Lục lăn lộn toi công à?

Bạch Khuynh Thành cười lạnh nói:

- Tiểu thủ đoạn của ngươi muốn lừa gạt ta, còn kém xa.

Thời điểm nói đến một chữ cuối cùng Bạch Khuynh Thành vội vàng nhìn về phía lòng bàn tay.

Lúc này mới phát hiện trong lòng bàn tay đã đen kịt.

- Đại gia ngươi, ngươi bôi độc ở mặt ngoài Liệu Thương Đan?

Bạch Khuynh Thành hận, nàng không nghĩ tới bản thân cẩn thận mấy cũng có sơ sót.

- Ha ha.

Nhìn bộ dáng Bạch Khuynh Thành tức giận, Diệp Hạo cười ha hả:

- Ngươi biết rõ Đan Sư còn có một xưng hô khác không? Là độc sư đấy.

- Ngươi hạ độc gì?

Bạch Khuynh Thành chịu đựng đầu mê muội hỏi.

- Xuân Tiêu Nhất Khắc Hương.

Diệp Hạo nói rồi, ánh mắt không chút kiêng kỵ quan sát nàng từ trên xuống dưới.

Sắc mặt Bạch Khuynh Thành hoàn toàn thay đổi.

Xuân Tiêu Nhất Khắc Hương này, nàng làm sao có thể không biết?

Xuân dược trong truyền thuyết a.

- Ngươi…ngươi…

Trong mắt Bạch Khuynh Thành lộ ra vẻ bất an nồng đậm.

Dù thực lực nàng có mạnh hơn nữa, dù tính cách nàng bá đạo hơn nữa, nhưng gặp sự tình dạng này, vẫn không thể tránh khỏi khủng hoảng.

Diệp Hạo mới vừa đi lại gần Bạch Khuynh Thành, phân thân nàng đã quát lớn.

- Ngươi lại đến phía trước một bước ta sẽ giết ngươi.

- Ngươi giết đi, giết ta bản tôn ngươi cũng sống không nổi.

Diệp Hạo lườm phân thân Bạch Khuynh Thành một cái.

Phân thân trầm mặc xuống.

Nàng biết Diệp Hạo nói thật.

Muốn giải Xuân Tiêu Nhất Khắc Hương trừ phi hai người tiến hành giao hợp.

- Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?

Bạch Khuynh Thành nhìn Diệp Hạo gần trước mắt, con mắt ửng đỏ hỏi.

Nhìn thần tình Bạch Khuynh Thành kinh hoảng không an, Diệp Hạo không khỏi mềm lòng, tiếp theo hai tay kết một Đan Ấn đánh vào thể nội nàng.

Bạch Khuynh Thành tức khắc cảm thấy sự suy yếu đang nhanh chóng biến mất.

- Ta hạ Quỳ Thủy Nhuyễn Cân Tán với ngươi thôi.

Diệp Hạo khẽ cười nói.

Trên mặt Bạch Khuynh Thành lộ ra vẻ kinh ngạc, chợt một cước đạp tới Diệp Hạo,

- Ngươi dám gạt ta.

Diệp Hạo lắc mình một cái tránh đi.

- Hiện tại chúng ta nói vấn đề bồi thường đi.

Diệp Hạo nhìn Bạch Khuynh Thành nói.

- Bồi thường?

- Ngươi đánh Chiến Hạm ta tàn phế, chẳng lẽ không cần bồi thường?

- Ta nghèo lắm.

- Vậy ngươi đưa Chiến Hạm này cho ta là được.

Diệp Hạo chỉ chiếc Chiến Hạm của Bạch Khuynh Thành.

- Không được, đây là gia gia cho ta đó.

Bạch Khuynh Thành lắc đầu từ chối.

- Vậy ngươi cũng phải bồi thường một chút đồ chứ?

Diệp Hạo cười cười nhìn Bạch Khuynh Thành.

- Ngươi giúp ta chữa trị chiếc Chiến Hạm này ổn định hệ thống, ta mang ngươi tiến về Thần Linh Đạo Trường.

- Đạo Trường?

Nghe được hai chữ này, ánh mắt Diệp Hạo phát sáng lên.

- Ngươi xác định là Đạo Trường?

Chỉ có người nổi bật bên trong Thần Linh mới có tư cách thành lập Đạo Trường thôi.

- Xác định.

Bạch Khuynh Thành lộ ra hai chiếc răng nanh như mèo trắng tinh, cười gật đầu.

Diệp Hạo thấy thế nào cũng cảm thấy cô nàng này không đáng tin.

- Ngươi không tin ta?

Bạch Khuynh Thành giống như bị vũ nhục cực lớn.

- Không tin.

Diệp Hạo xác định nói.

Bạch Khuynh Thành há to miệng muốn nói điều gì

- Muốn tin hay không?

- Ngươi không theo sáo lộ ra bài, ta tin thế nào được?

Diệp Hạo im lặng nói.

Bạch Khuynh Thành không nên dựa vào lí lẽ biện luận?

- Lần này ta tiến về Hỗn Độn cũng vì Đạo Trường kia.

Bạch Khuynh Thành nhìn Diệp Hạo nói.

- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta tới Hỗn Độn chơi?

Diệp Hạo nghĩ nghĩ rồi nhẹ gật đầu:

- Hi vọng ngươi không nên gạt ta.

- Ta Bạch Khuynh Thành là ngươi như vậy sao?

Bạch Khuynh Thành nói rồi quơ quơ nắm tay nhỏ hướng về Diệp Hạo.

Diệp Hạo không có nói cái gì nữa mà thả người nhảy lên chiến hạm của nàng.

Diệp Hạo kiểm tra chiếc Chiến Hạm này một chút sau đó bắt đầu ổn định hệ thống.

- Hiện tại lấy Khí Đạo Chi Thuật của ta có thể để tính ổn định của chiến hạm này tăng lên ba thành.

- Ba thành?

Bạch Khuynh Thành vui vẻ

- Vậy đủ rồi.

Ba thành thì có thể oanh kích thêm nhiều lần.

- Ta cần một vài vật liệu.

- Ngươi cần tài liệu gì?

Diệp Hạo suy nghĩ một chút, nói:

- Ba khối Tinh Vẫn Thạch, bốn cân Tinh Hà Sa, năm cân Thần Từ Thạch.

Diệp Hạo một hơi báo ra mười vật liệu.

- Ngươi xác định cần nhiều như vậy?

Bạch Khuynh Thành nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi cảm thấy ta sẽ lừa ngươi?

Diệp Hạo liếc nàng một cái.

Bạch Khuynh Thành suy nghĩ một lúc rồi ném cho hắn một Túi Càn Khôn,

- Vật liệu ngươi muốn đây.

Thần niệm Diệp Hạo quét qua, không khỏi trừng lớn hai mắt:

- Sao ngươi có nhiều vật liệu vậy?

Muốn nâng cấp chiếc Chiến Hạm này thì cũng không cần nhiều tài liệu như thế, Diệp Hạo chỉ sữ dụng công phu sư tử ngoạm thôi.

Nhưng ai có thể nghĩ tới Bạch Khuynh Thành tiện tay đã cho hắn.

Này mẹ nó…cũng quá thổ hào rồi? Trước khi Diệp Hạo không có tiến về U Minh Đại Lục cũng không có hào phóng như thế đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận