Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1838: Trụ Sở Ẩn Minh

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

- Ta là một Vương Cấp Đỉnh Phong Đan Sư đây.

Diệp Hạo cười nói.

Nghe vậy, toàn bộ tộc nhân Ngự gia kinh ngạc.

Vương Cấp Đỉnh Phong?

Đan sư cấp bậc này dù Ngự gia cũng không có.

- Diệp đại ca, ngươi —— thật có thể giúp được Bát Gia Gia bọn họ?

Ngự Trùng ngạc nhiên hỏi.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

- Bất quá bọn họ cần điều dưỡng một đoạn thời gian.

- Diệp công tử, Ngự gia chúng ta hiện tại không có cái gì để hồi báo ngươi cả.

Ngự Viễn chần chờ một chút vẫn nói.

- Phủ khố Ngự gia và sản nghiệp đều đã bị Huyết tộc cùng Cổ Tộc cướp đoạt sạch sẽ rồi.

- Ngươi không cần lo lắng về vấn đề thù lao.

Diệp Hạo nhìn Ngự Viễn nói khẽ.

- Cái này.

Ngự Viễn giật mình.

Lão biết Diệp Hạo muốn trị liệu cho những người này sẽ tiêu phí một con số khổng lồ.

- Ngự Trùng, ngươi bồi tiếp người tộc ngươi nói chuyện phiếm đi.

Diệp Hạo nhìn Ngự Trùng nói.

- Ta muốn về nghỉ ngơi.

Ngự Trùng lập tức gật đầu.

- Diệp đại ca, ngươi đi đi.

Diệp Hạo về tới gian phòng mình thì thấy Định Hải Châm đagn suy yếu.

- Di chứng của Cấm Kỵ Chi Thuật thực sự quá lớn.

Định Hải Châm cười khổ nhìn Diệp Hạo nói.

- Vì đánh giết Yêu Lâm Vinh ta đã vận dụng Cấm Thuật, không thể không nói tu hành văn minh ở Phiêu Miểu Đại Lục thật cường đại, dù ta đánh lén cũng phải dùng mười chiêu mới giết được hắn.

Định Hải Châm cao hơn Yêu Lâm Vinh cả một cảnh giới.

Nhưng hắn muốn đánh giết đối phương lại không dễ dàng.

Đây cũng là lý do tại sao hắn lại vận dụng Cấm Thuật.

Diệp Hạo cười rồi vận dụng Sinh Mệnh Chi Chỉ điểm vào người Định Hải Châm.

Lúc này, trên mặt Định Hải Châm mới lộ ra cảm giác dễ chịu.

Giây lát sau, hắn nói.

- Ta không hiểu tại sao ngươi muốn thành lập một tổ chức sát thủ? Chúng ta hoàn toàn có thể điên cuồng cướp đoạt tài nguyên nơi này mà.

- Chúng ta nếu điên cuồng cướp đoạt rất nhanh sẽ bị cao thủ để ý.

Diệp Hạo nhìn Định Hải Châm nói.

- Loại chuyện này chỉ có thể làm một lần sau đó lại yên lặng một thời gian.

Dừng một chút Diệp Hạo nói tiếp.

- Mà tổ chức sát thủ cũng không cần cố kỵ như thế, chỉ cần không dính dáng đến thế lực Thất, Bát, Cửu Cấp sẽ không có vấn đề.

Tổ chức sát thủ nếu động đến truyền nhân của thế lực nào thì phải làm trong tối.

Bởi vì các Đại Thế Lực không cho phép loại tổ chức như vậy uy hiếp đến đệ tử bọn họ.

Đây cũng là lý do tại sao Diệp Hạo không cho Ẩn Minh xuất thủ với đệ tử các thế lực Thất, Cấp, Cửu Cấp.

- Kỳ thật ta để ngươi thành lập tổ chức sát thủ còn có một nguyên nhân nữa.

Diệp Hạo nói tiếp.

- Chúng ta có thể nhờ vào đó mà làm suy yếu thế lực các Tộc.

Diệp Hạo phát hiện Nhân Tộc ở Phiêu Miểu Đại Lục chỉ là một trong Thập Đại Thế Lực.

Xa xa không thể Quân Lâm Thiên Hạ.

- Nhưng nói như vậy sẽ chết rất nhiều tu sĩ.

Định Hải Châm nhìn Diệp Hạo nói.

Nghe vậy Diệp Hạo nhếch miệng.

- Đám gia hỏa này những năm nay học bao nhiêu Thần Thông, tưởng ta không biết à. Vả lại trong phủ khố có đủ loại Trận Phù, Pháp Bảo nhiều vô số kể, ai bắt bọn họ không được dùng.

- Những Lôi Châu, Phong Châu, Hỏa Châu kia có thể cho chúng ta một nhóm hay không?

Định Hải Châm xoa xoa đôi bàn tay hỏi.

- Lôi Châu cho ngươi 10 mai, Phong Châu cho 30, Hỏa Châu cho 30.

Diệp Hạo suy nghĩ một hồi rồi vứt cho Định Hải Châm một Túi Càn Khôn.

- Có thể cho thêm một chút nữa không?

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Diệp Hạo dừng một chút nói tiếp.

- Đúng rồi, ngươi cũng phụ trách tuyển nhận một nhóm Sát Thủ của Phiêu Miểu Đại Lục đi. Nhớ kỹ, nhóm Sát Thủ này nhất định phải tuyệt đối trung thành.

- Điều này ngươi yên tâm.

Định Hải Châm cười nói.

- Về phần trung thành khẳng định không có vấn đề.

Sát thủ ngoại trừ tiến hành tẩy não, Thần Thông bọn họ tu luyện cũng phải có tính trung thành với chủ nhân.

Vả lại tổ chức sát thủ cần phải có một hệ thống hoàn chỉnh.

Kết cục của kẻ phản bội đều rất thê thảm.

Bởi vậy sẽ rất ít nhìn thấy Sát Thủ phản bội.

- Trụ sở Ẩn Minh đã chọn xong chưa?

- Chọn xong, một đảo hoang đơn độc ngoài biển.

Định Hải Châm nói khẽ.

- Vị trí này do Trần Nguyệt Lan tự mình chọn.

- Ánh mắt của Nguyệt Lan không bao giờ sai đâu.

Diệp Hạo cười nói ra.

- Đi, đi nhìn xem.

Nói xong Diệp Hạo cùng Định Hải Châm xé rách không gian rời khỏi Hàn gia.

Diệp Hạo không biết khi hắn vừa mới rời đi, thân ảnh Hàn Sở Di đã xuất hiện trước cửa phòng của hắn.

- Diệp công tử.

Hàn Sở Di khẽ giọng hô.

Không hề có tiếng đáp lại.

Hàn Sở Di lại gọi một tiếng.

Vẫn không hề trả lời.

Hàn Sở Di chần chờ một chút cuối cùng đẩy cửa phòng Diệp Hạo ra.

Nhìn lướt qua cả người Hàn Sở Di đều bị choáng váng.

Không có thân ảnh Diệp Hạo.

Hàn Sở Di tìm một vòng vẫn không hề phát hiện được gì sau đó đi ngay qua gian phòng của Ngự Trùng.

- Ngự Trùng, Diệp công tử đâu?

- Diệp đại ca không phải đang ở trong phòng sao?

Ngự Trùng khó hiểu hỏi.

- Không có.

Hàn Sở Di vội la lên.

Ngự Trùng vội vàng vọt tới bên trong gian phòng của Diệp Hạo.

Không tìm thấy thân ảnh của Diệp Hạo trong mắt Ngự Trùng lộ ra vẻ kinh hoảng.

- Diệp công tử có lẽ ra ngoài làm việc rồi.

Ngự Viễn nói khẽ.

- Diệp công tử có lẽ có chuyện gì gấp.

Ngự Viễn ra hiệu Ngự Trùng không cần quá mức lo lắng.

Hàn Sở Di nhìn thấy Ngự Trùng cũng không biết Diệp Hạo đi chỗ nào trong mắt cũng lộ ra vẻ bất an.

Nàng rất rõ ràng hiện tại Hàn gia đang vào lúc cao kỳ.

Lúc này Diệp Hạo nếu rời đi, Hàn gia đang trong tư thế bay cao cũng sẽ im bặt mà dừng.

Hàn Sở Di lập tức đi tới tổng bộ Hàn gia.

Cao tầng Hàn gia nghe được tin Diệp Hạo rời đi cũng rất chấn kinh, bất quá Hàn Trung lại cho rằng Diệp Hạo chỉ tạm thời đi đâu đó thôi.

- Diệp công tử mưu tính sâu xa, sẽ không lập tức rời đi, chúng ta chỉ cần chờ đợi là được.

- Thế nhưng Diệp công tử nói một tháng sau sẽ bán Ngũ Phẩm Vương Cấp Tiến Giai Đan Tuyệt Phẩm.

- Vậy thì chờ một tháng.

- Nhưng mà.

- Không có nhưng nhị gì hết.

Hàn Trung trầm giọng nói.

- Việc hiện tại chúng ta nên làm là tiếp tục thu mua dược tài đẳng cấp cao.

. . .

Trân Châu Đảo.

Nơi Trần Nguyệt Lan chọn làm trụ sở Ẩn Minh.

Nơi này giống như một viên minh châu tỏa sáng giữa đại dương mênh mông.

Hòn đảo như vậy theo lý thuyết không nên vô chủ, trên thực tế đây là nơi ở của Hải Bạng Nhất Tộc, Trần Nguyệt Lan coi trọng nơi này nên đã đàm phán cùng bọn họ, Hải Bạng Nhất Tộc sung sướng lập tức đáp ứng điều kiện của Trần Nguyệt Lan.

Trân Châu Đảo về sau trở thành trụ sở của Ẩn Minh.

Nhưng Ẩn Minh phải đồng ý che chở Hải Bạng Nhất Tộc.

Cái này xem như yêu cần kèm theo khi mua bán.

Diệp Hạo và Định Hải Châm giáng lâm đã nhìn thấy kiến thiết của hòn đảo này đã đâu vào đấy.

- Công tử.

Trần Nguyệt Lan nhìn thấy Diệp Hạo cười đi tới.

- Tại sao chọn hòn đảo này?

Diệp Hạo cười nói.

- Phụ cận Trân Châu Đảo có một tòa hỏa sơn, bởi vậy nơi này không thể đánh nhau với quy mô lớn.

Trần Nguyệt Lan nói khẽ.

- Nếu có cao thủ tập kích chúng ta, cao thủ Hải Tộc sẽ hiện thân ngăn cản.

Bạn cần đăng nhập để bình luận