Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1799: Ngươi Mau Dậy Đi

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Tuyệt Đối Lĩnh Vực!

Diệp Hạo vừa mới vận dụng Công Pháp Thần cấp này.

Bởi vậy dù Hạo Thiên nắm giữ nhiều Tạo Hóa cũng không thể dùng.

- Ngươi là ai?

Hạo Thiên nhìn chằm chằm Diệp Hạo gắt gao hỏi.

- Ngươi cứ nói xem.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

Hạo Thiên cẩn thận đánh giá Diệp Hạo.

Thế nhưng mặc cho hắn tìm tòi thế nào cũng không thể nhìn ra thân phận của Diệp Hạo.

- Ngươi là Yêu Nghiệt cao Trọng Thiên?

Hạo Thiên chỉ có thể suy đoán như vậy.

- Yêu Nghiệt cao Trọng Thiên hiện tại còn không có tâm tư đến Nhất Trọng Thiên tản bộ đâu, hiện tại bọn họ đều còn đang ở Lục Trọng Thiên chém giết cướp đoạt cơ duyên kìa.

Diệp Hạo nói đến đây thì khôi phục lại tướng mạo bản thân.

Sắc mặt Hạo Thiên hoàn toàn thay đổi.

- Ngươi là Diệp Hạo, Tông Chủ Viêm Hoàng Tông?

Chân dung Diệp Hạo, Hạo Thiên đương nhiên đã nhìn thấy.

- Thế nào?

- Tại sao ngươi lại nhục nhã ta như vậy?

Hạo Thiên có chút biệt khuất lên tiếng.

- Ngươi cứ phát triển Trung Vực của ngươi đi, tự dưng nhàn rỗi không chuyện gì làm nhúng chàm Đông Vực ta làm gì?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Góc Đông Vực có bao nhiêu tài nguyên, có bao nhiêu nhân khẩu, có bao nhiêu Tạo Hóa? Có thể so sánh với Trung Vực sao?

Đông Vực cũng không tệ đến mức như Diệp Hạo nói.

Nhưng Đông Vực thực sự kém hơn Trung Vực.

- Ta không phải muốn theo ngươi, tạo ra khí thế sao!

Lúc này, Hạo Thiên chỉ đành xuống nước giải thích.

- Muốn noi gương ta hay muốn ra oai phủ đầu? Trong lòng ngươi rõ ràng hơn ai hết.

Diệp Hạo không khách khí nói.

- Hôm nay ta đến để cảnh cáo ngươi, Trung Vực tùy ngươi giày vò, không hề liên quan đến ta, nhưng ngươi nếu nhúng chàm Viêm Hoàng Tông, ta sẽ phế ngươi.

Nói đến bốn chữ cuối cùng, trên người Diệp Hạo tràn ra một đạo sát cơ dữ tợn.

Sát cơ hóa thành kinh lôi vạn trượng nổ vang trên Dong thành.

Toàn bộ tu sĩ Dong Thành đều giật nảy mình.

- Tiên Vương cửu chuyển.

- Tu vi Diệp Hạo đã đặt chân đến Tiên Vương cửu chuyển.

- Trời ơi, sao Diệp Hạo có thể làm được?

- Ban đầu ta cảm thấy Hạo Thiên đặt chân đến Tiên Vương bát chuyển đã là chuyện không thể nào rồi, nhưng ai có thể ngờ Diệp Hạo lại đặt chân đến Tiên Vương cửu chuyển.

Ngay lúc tu sĩ toàn trường đều đang thảo luận, Tử Hi bên người Diệp Hạo cũng đều bị choáng váng.

Vừa mới nắm tay mình là Diệp Hạo?

Tông Chủ Viêm Hoàng Tông?

Yêu Nghiệt đệ nhất nhân?

Tử Hi cảm thấy bản thân như đang nằm mơ.

Đúng!

Nằm mơ!

Thế nhưng kinh lôi giữa không trung chân thực như vậy, linh hồn bản thân run rẩy rõ ràng như vậy.

Sắc mặt Hạo Thiên tái nhợt.

- Sao ngươi có thể tiến cảnh nhanh như vậy?

- Ngươi đều có thể đến Tiên Vương bát chuyển, ta tại sao không thể đến Tiên Vương cửu chuyển?

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi lại.

Diệp Hạo nói câu này khiến Hạo Thiên ngậm miệng không nói gì.

Nói thật có đạo lý!

Nhưng tại sao bản thân có chút tiếp thu không được a.

Thở thật sâu vài cái Hạo Thiên lên tiếng mời.

- Mời.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

- Đi thôi.

Diệp Hạo nhìn về phía Tử Hi bên người nói.

- Cái gì?

- Đi vào thôi.

- A… tốt… cái gì?

Tử Hi có chút mờ mịt nói.

- Đi vào nào.

Diệp Hạo nói hai chữ này sóng âm hóa thành thanh âm chú, quét sạch những cảm xúc phức tạp trong lòng Tử Hi, nhờ đó mà nàng nhanh chóng tỉnh táo lại.

Sau khi khôi phục bình thường, Tử Hi rốt cục cũng ý thức được đã phát sinh chuyện gì.

- Diệp Tông Chủ.

Tử Hi cung kính hành lễ với Diệp Hạo.

Trước đó không biết thân phận của Diệp Hạo cũng bình thường, hiện tại đã biết thân phận mà không hành lễ, là không hiểu quy củ.

Diệp Hạo nâng nàng dậy cười nói.

- Không cần khách khí.

- Ngươi thực sự là Tông Chủ Viêm Hoàng Tông?

Trong đôi mắt đẹp của Tử Hi phóng ra từng tia dị sắc.

- Thật một trăm phần trăm.

- Vậy trước đó sao ngươi không biểu lộ thân phận?

- Biểu lộ thân phận còn có thể chơi đùa vui vẻ như thế à?

Lời của Diệp Hạo khiến Tử Hi không biết nói gì.

- Đi thôi.

- Chờ đã.

Tử Hi vội nói.

- Làm sao?

- Có thể cho đệ đệ ta cùng vào không?

Tử Hi có chút quá phận hỏi.

- Thiếu Huy, tới đây.

Diệp Hạo phất phất tay về phía Thiếu Huy.

Thiếu Huy vội vàng chạy tới.

- Đại ca ca, ngươi thực sự là Tông Chủ Viêm Hoàng Tông à?

Thiếu Huy vừa mới nói đến đây, sắc mặt Tử Hi đã lập tức biến đổi.

- Sao lại nói như vậy? Phải gọi Diệp Tông Chủ.

Thiếu Huy le lưỡi.

- Diệp Tông Chủ.

Diệp Hạo khoát tay nói.

- Không cần khách khí như thế.

- Quy của là quy củ.

Tử Hi cố chấp nói.

Tuận theo quy củ không có gì không tốt hết.

Thời đại này bởi vì không tuân quy củ mà uổng mạng người còn thiếu à?

Cái khác không nói chỉ nói Diệp Hạo.

Tử Hi bất kinh với hắn, Diệp Hạo không tỏ thái độ.

Nhưng nếu cao tầng Viêm Hoàng Tông biết còn có thể buông tha cho nàng?

- Đi thôi.

Không thể không nói mặt mũi Diệp Hạo rất lớn.

Bởi vì toàn bộ hành trình Hạo Thiên đều tự mình tiếp khách.

Mà điều này cũng hợp tình hợp lí.

Thân phận, tu vi của Diệp Hạo bày ra trước mắt rồi đấy.

Trước đó, Hạo Thiên còn có thể sĩ diện trước mặt Diệp Hạo, nhưng hiện tại bị Diệp Hạo đánh cho một trận, hắn nếu lại sĩ diện thì nên chết luôn cho vừa.

- Diệp Tông Chủ, ngươi biết lai lịch của vị kia?

Trên đường đi đến đình viện, Hạo Thiên thấp giọng hỏi.

- Không biết.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Vậy ngươi có thể xem thấu lai lịch công pháp hắn không?

- Có chút giống Quân Lâm Tam Thiên Giới của Thanh Ma

Diệp Hạo suy nghĩ một cái chút đáp.

- Đúng, vừa nãy Phúc Tinh có nói cho ta truyền thừa của vị kia có khả năng đến từ Thanh Ma.

Hạo Thiên ứng tiến nói.

- Nhưng Quân Lâm Tam Thiên Giới của Thanh Ma cũng không mạnh bằng hắn.

- Người ta có thể cải tiến.

- Nhưng tăng lên như vậy cũng quá lợi hại.

- Nếu không ngươi đi hỏi hắn xem.

Diệp Hạo ranh mãnh nói.

- Thôi được rồi.

Hạo Thiên lắc đầu.

Tâm Ma nhìn qua là một người thích bạo lực.

Hạo Thiên cũng là một người thích bạo lực, nhưng khi hắn không phải là đối thủ của người ta, nên ra vẻ bạo lực cũng chỉ tìm hành ăn.

Bọn người Diệp Hạo đi tới đình viện, tu sĩ giữa sân ngoại trừ Tâm Ma ra, toàn bộ đều đứng lên.

Đại chiến vừa nãy bọn dù không hề ra ngoài, nhưng cũng không có nghĩa Thần Niệm không nhìn thấy.

Bọn họ đều không biết Diệp Hạo xuất thủ như thế nào đã ngược Hạo Thiên nhưng trong lòng họ kính hắn như Thần Minh đến không thể phản kháng.

Cường đại như vậy, ai dám không cho mặt mũi?

Bất quá khi những tu sĩ này nhìn thấy Tâm Ma không đứng lên, trong lòng cũng phán đoán Diệp Hạo sẽ làm thế nào.

Những tu sĩ này chú ý, Hạo Thiên cũng đồng thời chú ý.

Không thể không nói giờ khắc này trong lòng Hạo Thiên tràn đầy hưng phấn, thậm chí còn có một loại chờ mong nho nhỏ.

Các ngươi cứ đánh, dùng sức đánh, nhanh lên mà đánh.

Có lẽ Diệp Hạo nghe được ý nghĩ của Hạo Thiên mà đi về phía Tâm Ma.

Trên gương mặt xinh đẹp của Địch Tân Nguyệt lộ ra vẻ khẩn trương.

Nàng vội vàng giật giật quần áo của Tâm Ma ra hiệu cho hắn đứng lên.

Bất quá, Tâm Ma lại ngoảnh mặt làm ngơ.

Địch Tân Nguyệt không khỏi gấp.

- Ngươi mau đứng lên đi.

Địch Tân Nguyệt không vội không được a.

Trước đó Địch Tân Nguyệt cảm thấy Tâm Ma là thiên hạ đệ nhất trong thế hệ trẻ, nhưng sau khi chứng kiến Diệp Hạo xuất thủ thì ý nghĩ đó lập tức thay đổi. Tâm Ma chưa chắc đã là đối thủ của Diệp Hạo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận